yeucahat
member
ID 64719
11/06/2010

|
LS Trần Đình Triển sẽ bào chữa cho Ls Cù Huy Hà Vũ!

Ngày 6/11, luật sư Trần Đình Triển đã làm thủ tục gửi Cơ quan An ninh điều tra, Bộ Công an để bào chữa cho ông Cù Huy Hà Vũ, sau khi nhận được đơn mời của gia đình.
Luật sư Trần Đình Triển (VP luật sư Vì dân - Hà Nội) cho VietNamNet hay, ông nhận lời mời của bà Nguyễn Thị Dương Hà, vợ ông Cù Huy Hà Vũ vì hai lý do.
Thứ nhất, ông Vũ là người cùng quê Đức Thọ (Hà Tĩnh) với ông Triển. Bố vợ luật sư Triển lại cùng quê và chơi thân với ông Cù Huy Cận (cha ông Cù Huy Hà Vũ) và nhà thơ Xuân Diệu (cha nuôi ông Vũ).
"Gia đình chúng tôi là chỗ anh em quê hương bạn bè. Trong cuộc sống hàng ngày, việc ai người đó làm, nhưng khi có lâm sự, thì về đạo lý của dân tộc Việt Nam - "chị ngã em nâng", nên trong sự việc này, tôi không thể làm ngơ được", ông Triển nói.
Lý do thứ hai, ông Triển giải thích: "Trong vụ việc này, chị Nguyễn Thị Dương Hà - vợ anh Cù Huy Hà Vũ - có đơn mời đich danh tôi để bào chữa cho anh từ giai đoạn khởi tố bị can. Xét trách nhiệm của luật sư trước Đảng, trước Nhà nước, trước nhân dân, trước thân chủ phải có trách nhiệm để bảo vệ công lý, vì vậy, tôi nhận lời tham gia bào chữa cho anh Vũ".
Sáng nay, luật sư Trần Đình Triển đã làm đầy đủ thủ tục theo quy định của pháp luật, nộp trực tiếp cho Cơ quan An ninh điều tra, Bộ Công an để xem xét cấp giấy chứng nhận bào chữa cho ông Cù Huy Hà Vũ.
Ông Cù Huy Hà Vũ bị bắt ngày 5/11 vì tội “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” theo điều 88 - Bộ luật Hình sự.
H. A.
Nguồn
Mời các bạn đọc thêm các bài dưới đây để biết rõ hơn về vụ việc trên:
Link1
Link2

Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
3
4
5
6
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
 |
zatoichi
member
REF: 576228
11/12/2010
|

Chào bạn YCH
Cám ơn bạn đã có topic thời sự này để mọi người đuợc có dịp trao đổi trong tinh thần vui vẻ và giải trí chút cuối tuần.
Cám ơn "bạn" ...chú..trym cu luôn nha, đã góp ý và có 1 phát hiện lý thú về chi tiết cái chip mỏng của cô LS. , góp phần làm câu chuyện này ...hay hơn.
Đề nghị bạn ,nếu sẵn có wen biết với cán Trung tướng Hoàng-Kơn-Đôm (hoàng.. Condom )đang giải quyết vụ thông dâm này,, thì cho ông ta biết thêm chi tiết đó nữa nhé.
Riêng mình nghĩ cho dù ông Vũ và cô kia có chuyện gì thì cũng là chuyện riêng họ thôi,chuyện gia đình người ta, mà tự dưng mình là CA,là chính quyền,lại xông vô 1 cách côn đồ, để chụp mũ nhằm bôi lọ danh dự cá nhân người ta, rồi qua đó đuối lý lại chụp cái vụ chính trị ,,thì quả là chính quyền kém tài lẫn đức ,nếu không nói là đảng của mâfia, thì cũng không sai.
Dấu sao sau vụ này cái cán CA kia cũng có một biệt danh hay mà trên mạng sẽ không bao giờ quên là : Tướng Hoàng-Kong-Đom ! cũng vui nhiều. Tên sau giống người quá. Thử hỏi có biết bao nhiêu cán khác cũng hủ hoá nhiều và ở mức độ tội phạm nữa là khác ,mà vẫn đuợc ung dung ngoài vòng pháp luật ,thì thử hỏi ở cái nuớc này những người không sợ pháp luật là ai ? chính là những kẻ đang nắm quyền chứ còn ai. Tham những gộc là ai ? cũng chỉ có quyền mới tham những đuợc chứ.
Bạn trym nên nhớ, bọn CA tép riêu làm công việc chó săn để có tiền thưởng,sẽ bị ghi nhớ đấy bạn à (thông tin Net mà). Khi có chuyện bọn chóp bu cuốn gói đi hết, thì chỉ có bọn CA tép riêu ,chức vụ cỡ Tá, hay Éo Ú ớ, mới ở lại ,và bị người dân giải quyết thôi bạn à. Khiến mình nhớ tới vụ tên CA bịt miệng cha Lý ở Toà, bị chụp hình, mà hắn phải bỏ trốn khỏi địa phuong và đổi qua chỗ khác, mà cũng vẫn chưa xong đâu, hình ảnh có hết rồi ,ra cả nuớc ngoài nữa, thì trốn mãi sao đuợc. Mình chơi trò xã hội đen để che dấu tông tích, thì chẳng lẽ người ta cũng không biết dùng trò đen lại sao ? Trân trọng.
|
 |
chukimf4
member
REF: 576230
11/12/2010
|

Có những điều rất hay về bạn cuồng vọng Cù Hà Huy Vũ. Món ngon từ từ mang ra cho các bạn xơi. Khờ tin rằng các bạn sẽ có cái nhìn khác về vụ này.
Chúc các bạn vui, thông tin internet mà không biết tổng hợp phân tích thì dễ nhìn phiến diện lắm.
Vài ngày nữa thôi, Vũ sẽ đọc lời nhận tội và xin xỏ sự khoan hồng của chế độ. Nét mặt bạn ấy lúc đó chắc thảm lắm.
|
 |
zatoichi
member
REF: 576246
11/12/2010
|

Bài sưu tầm này cũng hay, hơi dài, nhưng ai rảnh thì cứ xem ,ai hok rảnh thì...thui, coi từ từ hay khỏi coi...hehhhee...
Để gọi tên sự vật một cách rõ ràng
by DTH
Sáng ngày 27 tháng 10 năm 2010 toà án tỉnh Trà Vinh đã kết án ba nhà sáng lập công đoàn Tự do (rất trẻ )với mức án khiến công chúng kinh ngạc hoặc kinh hoàng.
- Anh Nguyễn Hoàng Quốc Hùng chịu án chín năm tù giam.
- Anh Đoàn huy Chương chịu án bẩy năm tù giam.
- Chị Đỗ thị Minh Hạnh chịu án bẩy năm tù giam.
Thấy dư luận xôn xao một cách thái quá, tôi xin góp đôi lời bình về nỗi kinh ngạc hoặc kinh hoàng của dân ta. Bởi vì, từ sự kiện này, chúng ta có cơ hội để phân tích hiện trạng đất nước một cách bao quát.
Hai tính từ “kinh ngạc” và “kinh hoàng” đều chỉ một hiện tượng: sự vật bất bình thường, hoặc chưa bao giờ thấy, hoặc phi logic, hoặc quá liều lượng cũng như chiều kích quen thuộc, và tất cả các đặc điểm trên khiến người ta ngờ vực.
Chúng có một điểm khác biệt: kinh ngạc chỉ trạng thái sửng sốt, bất tin một cách thuần tuý.
Kinh hoàng, bao gồm cả sự ngạc nhiên lẫn sự sợ hãi, sợ hãi đến tê liệt, và điều này đối với nhà cầm quyền quan trọng hơn. Nói một cách thẳng thừng, đây là hiệu ứng mà nhà cầm quyền Hà Nội cố tình tìm kiếm. Bất cứ chế độ độc tài nào cũng dùng các vụ xử án như một vũ khí đặc biệt hiệu nghiệm để trấn áp những kẻ đối lập và hù doạ dân chúng, biện pháp này tuy cổ điển nhưng chưa bao giờ lỗi thời.
Trở lại sự việc cụ thể là vụ xử án ba nhà sáng lập công đoàn Tự do: Tại sao họ lãnh án nặng đến như vậy? Phải chăng đây là cơn bốc đồng của một ông quan toà tỉnh lẻ vì bị vợ cắm sừng hay mắc chứng táo bón trầm kha nên trút nỗi oán hơn lên đầu kẻ khác, hoặc phải chăng đây là sự nhầm lẫn do lơ là, do vô ý, và một khi đã nhỡ nhầm thì các quan lớn không muốn rút lại lời?…
Tôi không tin vào những chuyện cắc cớ như vậy cho dù chúng vẫn thường xẩy ra trong cuộc đời. Đối với người cầm quyền Hà Nội, án của ba thanh niên sáng lập công đoàn tự do kia là xứng với tội danh của họ, thậm chí còn quá nhẹ. Nếu không e ngại sự phản ứng dội vào từ phía ngoài biên giới, ắt các án này còn cộng thêm nhiều năm cấm cố nếu chẳng phải là chung thân.
Hơn tất cả các thứ đảng phái đối lập, hơn mọi lời tuyên bố hùng hồn, văn vẻ của các bậc mũ cao áo dài, ba kẻ bình dân kia mới thực sự là mối đe doạ của họ, mối đe doạ sờ thấy được, ngửi thấy được, hình dung được một cách rõ ràng, mối đe doạ xác lập trên các nghiệm sinh.
Nghiệm sinh của con người vốn là phần cốt lõi nhất trong nhận thức của họ đối với thế giới xung quanh cũng như với chính bản thân, nghiệm sinh là kiến thức trực tiếp, yếu tố thứ nhất trong cấu tạo nền, mà yếu tố thứ hai là sự tổng hoà, sự điều tiết giữa bản năng với các kiến thức mà họ thâu nhận được trong quá trình sống theo cách gián tiếp (giáo dục, học hành, trao đổi với tha nhân).
Nếu như cuộc đời của một con người có các ngã rẽ, có các chuyển hướng căn bản thì những sự kiện trọng đại này thường xảy ra dưới áp lực của nghiệm sinh, vì lẽ các kiến thức trực tiếp luôn luôn là động năng tiên quyết điều khiển hành vi cũng như ứng xử của con người.
Nhà cầm quyền Hà Nội sợ hãi ba thanh niên đứng lên cầm ngọn cờ của những người lao động bởi vì ba người này là vọng âm, là hình ảnh phản chiếu, là bản sao lại của chính bản thân họ vào những năm tiền khởi nghĩa, những năm mà “quốc tế ca của những người lao động” vang vọng khắp nửa địa cầu:
Vùng lên, hỡi các nô lệ của thế gian,
Vùng lên, hỡi ai cực khổ bần hàn,
Đấu tranh này là trận cuối cùng…
Nói cho rõ ràng hơn, có thể ví hai chàng trai và cô gái đứng sau vành móng ngựa của toà án tỉnh Trà Vinh ngày hôm nay như đoạn phim chiếu lại hình ảnh người cộng sản những năm cuối thập kỉ 30 sang thập kỉ 40 khi họ đứng sau vành móng ngựa của các toà án thực dân, khi họ sôi sục nhiệt tình cách mạng và sẵn sàng quên mình vì độc lập của dân tộc.
Do tinh thần hy sinh và lòng can đảm cộng với các ưu thế đương thời, người cộng sản đã thành công trong khi rất nhiều chàng trai yêu nước dấn thân vào các xu thế chính trị khác, cũng đầy lòng hy sinh và thừa dũng khí, nhưng không đi đến được thắng lợi cuối cùng.
Hãy nhắc tên Nguyễn thái Học như biểu tượng của lớp người này, dù không đạt được vinh quang, nhưng họ vẫn sống mãi trong lòng dân tộc và bất cứ người Việt yêu nước nào cũng phải xây trong tim mình một đài tưởng niệm cho những anh hùng bất đắc chí.
Như thế, chính quyền cộng sản được dựng lên ngày 02/09/1945. Từ năm 1945 đến nay hơn nửa thế kỉ đã trôi qua, các chàng trai cộng sản năm ấy giờ ở đâu? Họ là ai?
Đương nhiên, nói theo nghĩa xác thực thì rất nhiều người trong số họ đã qua đời. Những người còn lại như ông Đỗ Mười, ông Lê Đức Anh và một số khác đã trở thành các tù trưởng bộ lạc, các lão trượng ngồi trên đống vàng, con cháu họ hàng của họ đoàn đoàn lũ lũ lúc nhúc chia nhau cầm nắm các vị trí then chốt, các rường cột của quốc gia, chia chác nhau các mối lời béo bở, tha hồ đục khoét ngân khố, đương nhiên thụ hưởng toàn bộ lợi quyền mà hàng chục triệu người dân Việt nam đã đổ xương đổ máu để giành lấy. Vậy thì bài ca “quốc tế lao động” khi dịch lời sang tiếng Việt đã ứng nghiệm một trăm phần trăm câu hát này:
Bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình!
BAO NHIÊU LỢI QUYỀN ẮT QUA TAY MÌNH!
Đó là một ước muốn mãnh liệt nhưng kém phần phần thuận lý và hoàn toàn thiếu vắng tinh thần cao thượng.
Năm 1988, khi nói chuyện tại câu lạc bộ Trí thức Sài gòn, tôi đã chỉ ra đích danh câu hát này, nó phản chiếu một cách vô thức chí hướng cũng như tâm tư những người cộng sản Việt Nam mà ở đó, toát ra một cách không thể che giấu, lòng tham vô độ cũng như khát vọng thống trị tuyệt đối.
Trong bất cứ xã hội nào, khi một nhóm người đã chủ tâm thâu tóm toàn bộ lợi quyền vào tay mình thì xã hội đó ắt không thể tồn tại lâu dài bởi vì từ cổ chí kim, xã hội nào cũng hình thành trên sự cộng sinh, sự cộng sinh đòi hỏi sự tồn tại cùng một lần nhiều lớp người khác biệt và do đó phải có một đường lối chính trị thích hợp để cho mọi công dân đều có quyền lao động, sống, thụ hưởng cũng như có cơ hội phát triển. Điều này ở phương Tây người ta gọi là “Bình đẳng về cơ may cho mọi người”, còn ở nước Việt trong các triều đình thịnh vượng trước đây, tinh thần đó được phản chiếu một cách nôm na trong câu “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”. Nếu kẻ cầm quyền chỉ nghĩ đến mối lời của chính họ, ắt những nhóm người khác sẽ bị đẩy sang bên lề, bị tước đoạt, bị bần cùng hoá, nô lệ hoá, chịu đựng sự nhục mạ và nỗi đau khổ với các phương thức khác biệt, và như thế, con đường khởi loạn ắt không tránh khỏi.
Đừng quên rằng chính quyền Hà Nội hình thành được là nhờ ân sủng của cuộc cách mạng tháng tám. Cuộc cách mạng tháng tám thành công vì nó dựa trên hào khí của cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, cảm hứng chủ yếu của phong trào này là ý chí tự chủ, sự kế tục truyền thống từ các khởi nghĩa Trưng Trắc, Trưng Nhị, Triệu Ẩu, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung…
Một nghìn năm nô lệ giặc Tầu, tiếp đến một trăm năm nô lệ giặc Tây, trong vô thức dân tộc, đó là một dòng chảy không ngưng nghỉ của một cuộc kháng chiến không ngưng nghỉ, dẫu rằng có những giai đoạn chìm trong bóng tối lặng câm của máu và nước mắt. Nếu ông Hồ chí Minh không biết bắt chước (hoặc học hỏi, nói một cách văn chương hơn) các vua xưa để đoàn kết dân chúng, làm sao có chín năm kháng chiến thành công? Nếu những người dân Việt không quên thân vì tổ quốc, làm sao có thể xẻ dọc trường sơn đi cứu nước? Các cuộc chiến tranh này chẳng là gì khác hơn sự kéo dài các cuộc chiến tranh chống xâm lăng của Trần Hưng Đạo, Lý thường Kiệt, Nguyễn Huệ Quang Trung. Chiến thắng Điện biên Phủ chẳng là một công trình duy nhất, là hiện tượng đơn lẻ trong lịch sử Việt Nam mà nó chỉ là sự thay đổi địa dư và tên gọi của các trận thuỷ chiến Bạch Đằng, của trận chiến oanh liệt trên Gò Đống Đa.
Tuy nhiên, chế độ cộng sản Hà Nội đã núp dưới bóng ngọn cờ liềm búa, với chủ thuyết đấu tranh giai cấp của Mác như một người đàn bà Việt Nam cạo răng đen để lấy bộ răng có mầu cải mả và đổi bộ váy chùng sang chiếc quần. Phải nói rằng sự chọn lựa đó có tính định mệnh, kèm theo nó là các ưu thế tạm thời cùng những yếu tố phản động có tác hại lâu dài về mặt lịch sử.
Số phận một dân tộc cũng giống như số phận một con người, thường bị quyết định hoặc bị ảnh hưởng bởi các yếu tố nằm bên ngoài ý chí của chính họ. Vì thế, chúng ta không đặt lại vấn đề bằng những cụm từ “giả sử” hay “nếu như” bởi trong thực tiễn, các danh từ này là vô nghĩa. Điều chúng ta cần quan tâm là xã hội Việt Nam hiện nay, năm tháng này, bởi hiện tại và tương lai là các vấn đề khẩn cấp trong sinh tồn của một dân tộc.
Nếu coi chế độ cộng sản như một thứ triều đình, để tiện so sánh với các triều đình trong quá khứ như triều Lê, triều Lý, triều Trần, thì thứ chính trị mà chính quyền Hà Nội thực thi là thứ chính trị phi nhân, bất nghĩa, tham tàn nhất trong lịch sử Việt Nam. Sáu mươi lăm năm chỉ là một chớp mắt so với vĩnh hằng, nhưng quãng thời gian đó đã bộc lộ đầy đủ quá trình thối rữa của bộ máy quyền lực mà khởi thuỷ, ra đời được là nhờ sự ủng hộ của đại bộ phận dân chúng, bởi dân chúng tin vào các tiêu chí họ nêu lên:
Một chính quyền Nhờ dân, Do dân, và Vì dân.
Kiểm lại các sự kiện, ta thấy rằng:
Nếu sau chiến tranh, vua Trần đã quăng tráp đựng hồ sơ những người cộng sự với Tầu vào lửa để xoá đi một quá khứ nô lệ, để hoà giải mọi thành phần dân tộc, để có đủ hào khí viết nên trang sử mới cho đất nước thì ngược lại, sau năm 1975, nhà cầm quyền cộng sản đã bắt bớ, đàn áp, giam giữ, hành nhục hàng trăm ngàn binh sĩ của chính quyền miền Nam trong các trại tù khổng lồ, là tác nhân gây ra cuộc vượt biển tập thể chưa từng thấy trong lịch sử thế giới về mặt quy mô cũng như về tính tàn khốc.
Thuyền nhân!
Đó là danh từ độc đáo mà chính quyền Hà Nội đã sáng tạo ra. Danh từ này được dùng với một mật độ dày đặc trên các phương tiện thông tin toàn trái đất trong một quãng thời gian dài, từ những năm cuối thập kỉ 70, qua suốt thập kỉ 80, cho đến những năm đầu của thập kỉ 90. Danh từ này mô tả cuộc di dân kinh hoàng, bằng chứng sống động về tội ác của nhà nước cộng sản Việt Nam, gây phẫn nộ lẫn sự khinh bỉ một cách rộng rãi trên dư luận toàn thế giới.
Danh từ “Thuyền nhân” sẽ mãi mãi vĩnh định trong tất cả các cuốn tự điển của nhân loại, để ghi nhận khả năng độc ác và sự man rợ của con người đối với con người, một hiện tượng được liệt kê sau các lò thiêu Do Thái của Đức và quần đảo Goulag của Nga. Ở các nước châu Âu, nơi cuộc chiến tranh chống Mỹ được nêu lên như bằng cớ về tinh thần bất khuất của dân tộc Việt, thì tiếp theo đó, danh từ “Thuyền nhân” trở thành biểu tượng của thần tượng sụp đổ, của tội ác bị lộ diện, nói cách khác: mặt trái của tấm mề đay.
Thời xưa, sau các cuộc chiến tranh khi nhân tài, vật lực hao tổn, các vua Lý vua Trần đã ban hành chính sách khuyến khích sản xuất, cổ vũ dân cầy để tu tạo lại xã tắc giang sơn, do đó triều đình của họ mới bền vững.
Bất kể là ai, khi đã khoác long bào đều phải ghi xương khắc cốt câu “Chở thuyền cũng là dân mà lật thuyền cũng là dân”, cho nên sự vỗ về dân chúng không thời nào được lơi lỏng. Một khi triều đình quay lưng lại dân chúng, chỉ lo tham lam vơ vét cho đầy túi, chỉ lo thoả mãn lòng dục của bản thân, lúc ấy vua quan đã biến thành một lũ thú vật chỉ lo liếm láp bộ lông của chính mình, ắt giặc giã phải nổi lên khắp nơi và triều đình phải đi đến sự huỷ diệt.
Nhìn lại thời Mạt Trần là thấy rõ. Từ ngày khởi lập nhà Trần cho đến năm Hồ Quý Ly đoạt ngôi là bao nhiêu năm tháng? Từ 1225 đến 1400 là 175 năm. Một trăm bảy mươi lăm năm dẫn từ vàng son đến tro bụi, đó là thời gian cho quá trình thối rữa. Khá ngắn ngủi so với các triều vua phương Bắc nhưng lại quá dài so với chế độ Hà Nội.
Vào năm 1287, triều Trần tròn 62 tuổi, tướng Trần Hưng Đạo còn đủ uy tín, tài lực để làm cuộc kháng chiến vĩ đại chống quân Mông. Năm nay, chính quyền Hà Nội 65 tuổi, giả như bây giờ quân xâm lược kéo đến, liệu họ còn khả năng như tướng Trần Hưng Đạo năm xưa? Liệu trong đám các uỷ viên ngồi quanh bàn họp bộ chính trị, ai đủ nhân cách để đứng lên hô hào dân chúng?
Không cần đọc tin tức và các bình phẩm trên các site Internet, bởi những người sử dụng phương tiện này đã nghiễm nhiên được coi như “bộ phận tinh hoa” của xã hội, chỉ cần lắng nghe lời đám bình dân kháo nhau nơi quán xá một cách vô cùng hài hước và chua chát cũng có thể hiểu được thái độ của họ.
Nào là “bọn Vinashin thuộc phe thằng Dũng xỉn, chắc thằng khác muốn nhoi lên trong đại hội đảng kì tới nên lôi vụ này ra. Nếu tính đếm, còn bao nhiêu vụ Vinashin chưa bị lòi mặt?” Nào là “Con gái thằng Dũng xỉn nắm yết hầu ngành ngân hàng, liệu bố con nó có dưới hay trên một tỷ đô la?” Nào là “Đố các ông ai là tác giả vụ bô-xít ? Thằng Dũng xỉn kí nhưng kẻ giật dây lại chính là Tô Huy Rứa. Phải chăng thằng này là hậu duệ của lão Tô Định mấy ngàn năm xưa?” Nào là “Lão Nông Đức Mạnh đi đêm với bọn Tầu bao nhiêu lượt? Nghe đồn chúng nó ngầm bán đất cho Tầu lấy 5 tỷ đô la. Tất thảy các con số công bố trên báo chí đều là con số rởm”. Nào là “Trong mười năm vừa qua, mụ Trương Mỹ Heo và gia tộc nó đã cướp được bao nhiêu đất của dân cày?” Vân vân và vân vân…
Những lời bình phẩm quanh mâm cơm, quanh ấm trà thường nhật khá đủ để đo đếm mức độ khinh bỉ của dân đen đối với kẻ cầm quyền. Như thế, so với các triều đại cũ, quá trình băng hoại của chính quyền Hà Nội xảy ra một cách quá nhanh chóng, nói cách khác, quá trình thối rữa này được tính theo cấp số luỹ thừa. Nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng này? Tôi cho rằng lý do đầu tiên là sự kiêu ngạo của nhà cầm quyền Hà Nội, lòng kiêu ngạo mà chính họ tự nhận là “Lòng kiêu ngạo cộng sản”.
Lòng kiêu ngạo cũng giống như lòng tham, làm mờ mắt con người. Mắt đã mờ thì tai cũng dễ điếc theo và trí nhớ trở nên cùn nhụt. Những người cộng sản Việt Nam mắc bệnh Alzheimer quá sớm. Họ ngửa mặt lên trời vênh vang hô không mệt mỏi “Chiến thắng Điện Biên Phủ”, đinh ninh rằng đó là thành công của riêng họ.
Họ đã quên rằng Điện Biên Phủ có được là nhờ hàng chục ngàn binh sĩ dũi đất, đào hầm, kéo pháo vượt núi đèo, hàng trăm ngàn dân công khắp các miền thồ lúa gạo ra tiền tuyến. Những con người này hy sinh vì nền độc lập của dân tộc, đương nhiên, nhưng cũng đồng thời hy vọng vào một ngày mai tươi sáng khi khẩu hiệu “Người cày có ruộng” trở thành hiện thực.
Kẻ cầm quyền cộng sản cũng lại quên rằng cuộc kháng chiến chống Pháp thành công là nhờ vào hàng nghìn gia đình hữu sản dốc vàng, đổ tiền nuôi tướng lẫn nuôi quân như ông bà Trịnh văn Bô, như giám đốc nhà máy in tiền Con Trâu Xanh, như bà Nguyễn Thị Năm, như cụ Cửu…
Ông Trường Chinh cũng như đa phần các đồng chí của ông ta từng ăn mòn bát tại nhà bà Nguyễn Thị Năm, các binh đoàn liên tục đến đó đóng quân vật hết đàn bò này đến đàn lợn kia ra ngả thịt. Thế nhưng, sự thật hiển nhiên cho thấy bà Năm là người đầu tiên bị bắn trong cải cách ruộng đất cùng cụ Cử, sau đó đến lượt hàng vạn người yêu nước khác, những người móc hầu bao lấy đến đồng xu cuối cùng để mua thóc gạo, thuốc men và quần áo gửi ra chiến trường.
Về phía những người nông dân, phần cay đắng cũng không thua kém. Hơn nửa thế kỉ đã trôi qua, nhưng khẩu hiệu “Người cày có ruộng” cho đến ngày hôm nay vẫn chỉ là một lời dối trá không e thẹn, và người cày, thay vì là nô điền cho chánh tổng, lý trưởng, địa chủ trở thành nô điền cho các cán bộ đảng.
Vậy thì, đối với tầng lớp hữu sản, người cộng sản cầm quyền là lũ vô ơn, ăn cháo đái bát, còn đối với đám nông dân cùng khổ thì họ là kẻ lừa đảo trắng trợn không mảy may áy náy lương tâm. Những chiếc răng chó sói luôn luôn là răng chó sói, dù chúng sơn đen hay để trắng, kẻ tham tàn dù nói lời lẽ nào vẫn là kẻ tham tàn. Hiện thực mạnh hơn mọi thứ xảo ngôn. Lá cờ búa liềm vẫn được kéo lên mỗi kì họp đảng, nhưng liệu còn ai tin rằng những kẻ đứng giơ tay chào lá cờ này còn là những người vô sản, đang nỗ lực tranh đấu cho các giai cấp bần cùng?
Câu trả lời sẽ là: Có! Vẫn còn những người tin vào điều đó, ấy là các con bệnh tâm thần, những ai đang sống trong trại điên Trâu Quỳ, đang ở nhà thương điên Đà Nẵng, hoặc các cơ sở chữa trị tâm thần khác trên đất nước. Tóm lại, những kẻ mất trí nhớ, những kẻ đập vỡ đồng hồ từ năm Con Ngựa (1954), hoặc những người bị bệnh Down.
|
 |
zatoichi
member
REF: 576249
11/12/2010
|

Đại bộ phận dân chúng đều biết các quan chức cộng sản giờ đây đang sống ra sao. Họ đang xuỳ tiền mở các resorts, tức là các khu nghỉ mát cao cấp để hứng khách nước ngoài. Họ cưỡi máy bay sang Hồng Kông để đánh bạc và chơi gái. Họ có ngân khoản khắp các nhà băng trên thế giới, từ Thụy Sỹ đến Washington, từ Singapore đến Bangkok, từ Paris sang Berlin. Con cái họ đặt mua váy cưới tại các tiệm sang nhất trên đại lộ Champs Elysées, mỗi chiếc váy giá từ 130.000 đến 210.000 euros. Vợ lớn vợ bé hoặc gái bao của họ cưỡi các loại ô tô đắt tiền, các loại xe mà những người ngoại quốc làm việc tại Hà Nội hay Sài Gòn nhìn thấy phải tái mặt. Được như vậy là vì họ đã thực hiện một cách tuyệt vời câu ca “Bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình”!
Chỉ một câu này thôi, đủ lý giải mọi chính sách được thực thi trên đất nước từ nửa thế kỉ nay.
Cho nên, xét trên phương diện tính thực dụng thì lá cờ liềm búa lúc này là thứ bùa hộ mệnh, tuy đã lợt mầu, nhưng vẫn còn hữu hiệu.
Trước hết, nó được sử dụng như loại thuốc an thần để dẫn đám dân đen vào giấc ngủ, đám dân bị tước đoạt và bị lùa ra bên lề xã hội, những nông dân bị đuổi khỏi đất đai, trở thành vô gia cư, vô điền địa, chen chúc quanh các kênh rạch bẩn thỉu của Sài Gòn hoặc các khu ngoại ô Hà Nội, làm đủ thứ nghề để tồn tại, mà trong các thứ nghề bấp bênh, khốn khổ nhằm mưu sinh, nghề làm điếm, ăn cắp là không thể tránh.
Lá cờ kia nhắc nhở một cách mơ hồ rằng các quan lớn cũng đã từng có thứ dây mơ rễ má nào đó, gần gũi họ, một thứ chủ nghĩa dân túy đặc biệt xảo quyệt và trữ tình.
Sau nữa, lá cờ này được coi là thứ khói độc, kiểu như lựu đạn cay của cảnh sát, để làm mù mắt (dù tạm thời) những công nhân lao động đến kiệt sức để lĩnh đồng lương trên dưới một triệu đồng Việt Nam, mà tiền thuê nhà trọ, nơi họ nằm xếp hàng như những con cá hộp, cũng đã mất năm trăm hoặc sáu trăm ngàn.
Không phải ngẫu nhiên mà người ta nói rằng, trong nhiều trường hợp, chính trị rất giống thứ nghề cổ truyền nhất trên trái đất: Nghề làm đĩ.
Xét trên khía cạnh bản chất của sự vật thì lá cờ búa liềm bây giờ là mảnh váy nát che đậy bộ phận sinh dục lầy lụa của những người cộng sản Việt Nam. Họ tiếp tục dùng nó dù trong thâm tâm, biết rằng tấm giẻ rách này không thể che kín thân xác họ một cách lâu dài.
Trong thâm tâm, họ sợ. Trong thâm tâm, họ biết rằng họ dối láo và không sự dối láo nào có thể đứng vững lâu dài. Già hay trẻ, ngu hay khôn, họ đều biết rõ rằng những năm tháng này là những năm tháng cuối cùng họ chen chúc trên chuyến tầu vét, mỗi kẻ tìm cách vơ cào vơ cấu, ngõ hầu lèn đầy túi, còn tương lai đất nước, vận mệnh dân chúng, lương tâm kẻ cầm quyền, trách nhiệm trước lịch sử, những khái niệm đó đã nằm bên ngoài mối quan tâm của họ. Hoặc là, họ chưa bao giờ với tới các ý tưởng đó, chúng là thứ quá xa xỉ đối với đời sống tinh thần của họ, những kẻ đang ngụp lặn trong tiền tài và khoái lạc. Hoặc là, khi nghĩ đến những điều đó, ngay lập tức họ sẽ hiểu rằng họ là kẻ bất khả và vì lòng tự ái luôn luôn mạnh hơn lý trí, họ sẽ cố tình lãng quên.
Nếu như trong đội ngũ quan chức, còn đôi kẻ biết giữ liêm sỉ, còn đôi kẻ biết lo âu khắc khoải cho vận mệnh non sông, những kẻ đó ắt bị vô hiệu hoá. Giữa một bầy chuột đang đục khoét, con chim sẻ lạc vào ắt bị cắn phòi ruột. Giữa đám chó sói, kẻ nào trái nòi, kẻ đó ắt bị phanh thây.
Bây giờ, để định danh giai cấp cầm quyền, ta cần lùi lại đôi bước trong quá khứ.
Thời cách mạng tháng tám, người cộng sản tự nhận là vô sản, dù rất nhiều người trong bọn họ xuất thân từ đám tiểu quan lại hay hào lý, bởi lẽ tấm môn bài vô sản lúc ấy vô cùng hiệu lực, nó là tiếng kèn đồng vang dội nhất với âm sắc tương hợp và nhạc cảm quyến rũ, đủ sức lôi cuốn, vẫy gọi và tập hợp tuyệt đại đa số nông dân bị bần cùng dưới chế độ thống trị của thực dân.
Những người dân cầy quả thực là động lực chủ của cuộc cách mạng này, bởi họ đã từng chứng kiến hai triệu đồng loại chết đói còng queo, xác rải dọc các con đường từ Thái Bình về Nam Định, từ Nam Định về Hà Nội, từ Thanh Hoá vào Vinh… Những xác chết này trở thành mối hù dọa đối với họ, bởi chính họ cũng sẽ có ngày gục xuống vì đói khát.
Tóm lại, sự tuyệt vọng và cái chết rình rập người dân cầy phía trước con đường. Để tự cứu mình, chỉ còn lối thoát duy nhất là vùng lên chiến đấu, lối thoát này được hình thành trong ngõ cụt, trong cơn tuyệt vọng của một đám đông. Đám đông ấy đã đi theo cách mạng để phá kho thóc, cứu đói, và cướp chính quyền. Trong con mắt dân chúng, người cộng sản lúc ấy thực sự là các anh hùng bởi họ đáp ứng một cách chính xác các khát vọng của một dân tộc nô lệ và đói khổ.
“Những anh hùng năm xưa, những người cầm cờ đỏ sao vàng vẫy gọi dân chúng làm cuộc cách mạng tháng Tám, giờ họ ở đâu? ”
Chúng ta cần lặp lại câu hỏi này vì điệp khúc bao giờ cũng là phần dễ nhớ nhất trong một bài hát. Câu trả lời sẽ là: Tuyệt đại đa số các chàng trai cộng sản năm xưa đã nằm trong nghĩa trang Mai Dịch. Còn người cộng sản bây giờ thực sự là các nhà tư sản đỏ, giai cấp tư sản được hình thành một cách đặc biệt trong hoàn cảnh đặc biệt nên chưa từ điển bách khoa nào trên thế giới tìm được định danh.
Giai cấp tư sản này được xác lập theo cách “truyền ngôi”, nói nôm na là được thâu tóm các vị trí quan trọng của guồng máy quốc gia một cách vô điều kiện để làm giầu, và quá trình làm giầu của họ được đặt trên các ưu thế tuyệt đối do quyền lực.
Lấy một ví dụ cụ thể, nếu như trước cách mạng, ông Đỗ Mười dắt lợn rong qua các làng cho lợn nhẩy, hành nghề thiến lợn làm kế mưu sinh, thì con rể ông từ những năm cuối thập kỉ 80 đã trở thành chủ khách sạn Bảo Sơn. Để cho khách sạn này làm ăn thuận tiện, nhà nước đã mở đại lộ Nguyễn Chí Thanh, con đường được coi là đẹp nhất Hà Nội.
Chắc chắn không có gia đình tư sản nào ở Pháp được hưởng một thứ ân sủng hoàng gia theo kiểu đó. Điều này chỉ có thể xảy ra (dẫu rằng hiếm hoi) dưới các triều đại trước cách mạng tư sản, khi giai cấp quý tộc còn trong thời vàng son.
Hiện tượng sử dụng tài sản quốc gia vào mục tiêu kiếm lợi cho cá nhân được coi như đương nhiên và phổ biến trong chính quyền Hà Nội. Dưới các hình thức khác nhau, hiện tượng này xảy ra trên khắp các lĩnh vực, từ các vụ mua bán khí giới cho quân đội đến các vụ đấu thầu những công trình quốc gia như cầu, đường, điện lực, từ thương mại cho đến công, nông nghiệp, từ các hoạt động văn hoá, giáo dục cho đến các nghề nghiệp phục vụ khác.
mục siu tèm ,đến đây ,...tạm dừng ạ....còn típ sau...hehe.
|
 |
huutrinon
member
REF: 576265
11/12/2010
|

Chào hiệp sĩ ZTC,
Bài sưu tầm này dài thiệt,nhưng có giá trị đó,hiệp sĩ à. Ông (hay Bà? DTH là ai vậy,hpsĩ? có lẽ cũng là dân có máu mặt trong đảng CS nên biết nhiều chuyện tạm gọi là thông tin nội bộ hay hay hé?...).
Cám ơn hpsĩ đã chịu khó st mấy bài như vầy cho bạn đọc DĐ thưởng thức.Còn như tin về vụ bắt bớ ông CHHVũ,mình nói sơ wa như vầy cũng khá đủ gồi(rồi),để gọi là thông tin cho wần chúng dzậy mà.
PS : Hpsĩ có thể nói thêm về tác giả của bài viết trên cho bạn đọc được không?(nếu có thể nhe!,bằng ngược lại,thì thôi!!! Mình khg nên vô tình đem họa đến cho người khác!). Thân mến.
|
 |
ntuongthuy
member
REF: 576266
11/12/2010
|

zatoichi:
Cảm ơn zatoichi nhiều.
Tôi hiểu bạn là người có hiểu sâu biết rộng
Chúc ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ nhé
|
 |
zatoichi
member
REF: 576269
11/12/2010
|

@HTN,
"..
Ông (hay Bà? DTH là ai vậy,hpsĩ? có lẽ cũng là dân có máu mặt trong đảng CS nên biết nhiều chuyện tạm gọi là thông tin nội bộ hay hay hé?...).
Bài này có lẽ mới nhất của bà DTH (Dương Thu Hương), bạn google thì sẽ có nhiều kết quả hơn.
DTH là nhà văn ,bố là 1 Đại Tá QĐNVN, bà là đảng viên ,nhưng đã bị khai trừ, do những ý kiến hay phản đối (cũng giống như ông Vũ ), chuyện xảy ra cũng hơn chục năm rồi, thuở trẻ ,bà đã hăng hái xung phong cống hiến hết mình cho CNCS,cũng tham gia các trận đánh, kể cả trận 1079 chống TQ. ,sau dần bà đã thấy nhiều chuyện "bí sử" hậu trường ,và...thất vọng khi nhìn ra sự thật. Có thời bà cũng làm việc cho Ông TBT Ng Văn Linh, và đuợc hứa hẹn nhiều bổng lộc.
Bà viết văn thẳng thừng,lột trần tất cả cái CNXH, ,truyện bà viết,gây khó chịu cho chế độ rất nhiều. Bị tù, cấm cả xuất ngoại ! nhờ đuợc trúng giải văn học bên Pháp, có TT Pháp (Francoise Mitt.) can thiệp ,bà đuợc cho đi, và đuợc Pháp cho tỵ nạn luôn. Các tác phẩm bà đều đuợc dịch ra Anh ,Pháp ngữ bởi những nhà xuất bản có uy tín. Đuợc phỏng vấn bởi các báo Mỹ lớn. Dĩ nhiên sách bà đều bị cấm tại VN.
Năm ngoái bà đuợc có tên trong danh sách đề cử giải Nobel văn chương :
http://nhanquyenchovn.blogspot.com/2009/07/nha-van-duong-thu-huong-uoc-e-cu-giai.html
không biết chuyện gì xảy ra ,nếu bà đã đuợc giải !?
Ở VN cũng có 1 người tên như bà, làm cán lớn ở ngân hàng, ta không nên lộn tên.
Bà hiện ở Pháp (có lẽ có QT Pháp luôn rồi). Nên chẳng có ai dám bắt bà nữa, mà cũng khó, vì bà là người nổi tiếng nuớc ngoài rồi. Chẳng lợi gì cả.
|
 |
zatoichi
member
REF: 576270
11/12/2010
|

mến chào anh NTT
Post bài rồi mới thấy anh ghé.
Mong anh và gia đình luôn đuợc bình an cuối tuần.
|
 |
aka47
member
REF: 576273
11/12/2010
|

Chào anh HTNon...
Lâu ghê nha , mà cũng là nha , lâu vậy mà sao em thấy em già , còn anh thì trẻ hoài.
Anh khoẻ không? Anh Mạnh Phú , anh Thần Chết Buồn đi biền biệt.
Chỉ còn lại OT và em , và ...anh.
Nhớ vô thường xuyên nghe , không thôi em méc Me em (Miss Trẻ Tre) uýnh anh bi giờ đó.
Chúc anh và tất cả vui vẻ hạnh phúc cuối tuần.
hihii
|
 |
chukimf4
member
REF: 576280
11/13/2010
|

Cù Hà Huy Vũ là người được học hành tử tế, gia đình rất cơ bản. Bố là nhà thơ Cù Huy Cận, có bác là nhà thơ Xuân Diệu.
Ông mắc bệnh cuồng vọng và rất ham hố thực quyền, thích làm người nổi tiếng. Vụ ông kiện nữ ca sĩ Mỹ Linh về album Chát với Mozart chẳng qua để đánh bóng hình ảnh của mình. Việc nhờ hơi người khác để nổi tiếng không lấy gì làm lạ, ở nước ngoài cũng có nhiều. Ví du như những cô gái nhảy kể về chuyện kín phòng the với những người nổi tiếng như câu thủ bóng đá, bóng chày, chính khách, chức sắc tôn giáo... để quảng bá hình hành của mình. Nhưng điều đáng nói ở đây khó có thể chấp nhận một người có học đàng hoàng lại làm điều như thế. Ở Việt Nam chỉ cần người có suy nghĩ cũng hiểu là tác phẩm của Mozart đã hết hạn bảo hộ bản quyền và sáng tác của Dương Thụ là sáng tạo tác phẩm tái sinh. Chẳng nhẽ tiến sỹ luật Cù Hà Huy Vũ không biết điều đó.
Có không ít người nghĩ Cù Hà Huy Vũ đấu tranh cho quyền con người ở Việt Nam, đấu tranh cho dân chủ. Nhưng họ nên nhớ con người này chẳng đấu tranh cho ai cả, vì con người này là con người ích kỷ chỉ nghĩ đến quyền lợi bản thân. Ông ta không ngần ngại đưa cụ thân sinh của mình là nhà thơ Cù Huy Cận ra tòa để kiện. Nghĩ thật thương cho ông cụ đầu hai thứ tóc run lẩy bẩy cãi lý với con. Nhục không kể hết.
Với ảo tưởng là của hiếm của thiên hạ, Vũ tự mình ra ứng cử bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin. Kết quả thế nào thì các bạn biết rồi đó. Gần đây nhất Vũ tranh cử đại biểu quốc hội. Vũ không qua được vòng hiệp thương bèn quay ra chửi chế độ chính quyền rất ngoa ngoắt trên các phương tiện truyền thông ở nước ngoài. Kể từ đó Vũ bắt đầu con đường khởi kiện lung tung.
Con đường cách mạng của Cù Hà Huy Vũ đến đâu thì không biết, nhưng còn sống thì Vũ còn tranh thủ hưởng lạc. Chứng cớ rành rành về lối sống thác loạn và hành động phải nghịch của y được vạch trần. Ấy vậy mà có một số bạn còn nói là Vũ bị cài bẫy. Nói đúng hơn là Vũ tự chui đầu vào tròng. Chỉ vài ngày nữa thôi Vũ sẽ tự đọc bản nhận tội và xin xỏ khoan hồng.
|
 |
hoami09
member
REF: 576287
11/13/2010
|

Eo , ngày xưa bao nhiêu Đảng viên đảng CSVN đưa bố đẻ , mẹ đẻ , anh em giòng họ ra pháp trường đấu tố . Cái việc này thì goị là gì nhỉ . Nhục ? hay khát máu giết người .
Hình như ngài Trường Chinh cuả chúng ta cũng đưa bố ra đấu tố thì phải ...
Khi mà muĩ súng dí vào đầu rồi , thì cái việc đọc bản nhận tội và xin xỏ khoan hồng cũng là chuyện bình thường như chúng ta hít thở ko khí để sống vậy . Có gì loạ đâu
|
 |
chukimf4
member
REF: 576288
11/13/2010
|

Họa Mi dốt nát. Không hiểu biết thì đọc kỹ và tìm hiểu kỹ. ừ hoa ra họa mi cũng là rác văn hóa.
|
 |
hoami09
member
REF: 576290
11/13/2010
|

hì hì ...thà dốt nát mà đứng thẳng còn hơn là đỉnh cao trí tuệ mà phải cúi lòn ...ha ha ha
|
 |
chukimf4
member
REF: 576293
11/13/2010
|

Khờ thấy hơi lạ,lạ là sao trong topic này lắm người bênh Vũ đến vậy. Ngẫm ra không hẳn vậy. Họ uất ức vì một điều gì đó, cảm thấy bị đè nén. Chỉ trích và chửi bới lung tung. Giả sử không có người như Khờ vào chắc họ thỏa thuê lắm. Lý luật rất nẫu, đọc xong thấy buồn cười và cảm thấy thương hại họ. Ôi chao, nhà dân chủ rởm Cù Hà Huy Vũ, ngọn đuốc cách mạng của họ. Đọc cứ như truyện tiếu lâm. Thảm.
|
 |
tesongg
member
REF: 576294
11/13/2010
|

Đề nghị Chim Kú hạ nhiệt & thảo luận đàng hoàng với các thành viên NCD,đưa ra lý lẽ thuyết phục người đọc hehe hay hơn là bực bội,chụp phủ,chửi xằng hay thoá mạ các thành viên khác khi họ không cùng ý lề phải với chim kú.
hihihihihihi
|
 |
chukimf4
member
REF: 576297
11/13/2010
|

hi hi bạn tesong! Khờ thảo luật đàng hoàng, bạn có thấy nhiều thành viên đưa ra những luận điểm rất hằn học và thiếu căn cứ không? Khờ đang suy nghĩ về khả năng hiểu và viết ra của các bạn ấy. Chỉ giỏi copy thôi. Lạm dụng copy quá là thiếu tự trọng.
Khờ đâu cần hạ nhiệt, Khờ điềm đạm bình tĩnh. Ai ôn tồn với Khờ thì Khờ ôn tồn lại. Khờ nghĩ ai thế nào thì nói thế vậy, thông minh thì nói là thông minh, ngu thì nói là ngu.
|
 |
hoami09
member
REF: 576298
11/13/2010
|

hí hí...Té sông ưi , phẻ hong nà . Ở trong d đ này có 1 cái đỉnh cao trí tuệ, đi đến đâu cũng chửi moị người, chắc khỏi cừn nhắc hé . Câu đầu tiên mà lớp mầm vào trường phải được học là :
- Tiên học lễ , hậu học văn
Giáo sư Ngô Bảo Châu còn chưa dám mở mồm ra chê ai ngu hay dốt , đó là ngưòi có học thức , có văn hoá...Còn cái đỉnh cao trí tuệ ở d đ này , HM miễn bàn . Ko nhắc tới tên tức là HM khinh dùi ...ẹc ẹc
Suy cho cùng , cái câu thuận thì sống , chống thì chết , áp dụng ở các nước XHCN rành rành ra rồi . Những người nào sống trong XHCN , có tư tưởng mới , dám nói thẳng , nói thật . Dám nhìn ra sai trái để sưả , để tránh những thảm hoạ cho đất nước , cho thế hệ trẻ sau này , thì đó là người hùng .
Dù chỉ là 1 ngọn lưả le lói trong đêm , bị thổi phựt do những kẻ tham quyền tham vị đi nưã , nó cũng là tiếng chuông gióng lên , thức tỉnh trò mê muội...
Dù có bị chửi hay hãm hại , HM cũng chả sợ . Ủng hộ cho lẽ phải là điều cần làm và nên làm . Chấm hết
Chúc moị người tiếp tục ủng hộ cho lẽ phải há . HM
|
 |
ntuongthuy
member
REF: 576299
11/13/2010
|

Em nuôi Mén thơ ca, tranh ảnh thì vui nhộn vậy nhưng ăn nói chắc chắn đáo để. Chúc em cuối tuần vui nhiều nhé
|
 |
diemchau00183
member
REF: 576302
11/13/2010
|

Các bạn NCD và khờ chukimf4
Các bạn NCD không hiểu ý khờ chukimf4 gì cả. khờ chukimf4 nói đi nói lại mà không hiểu. ý khờ muốn nói, là dầu các bạn có hiểu đúng cách nào đi nữa, dầu các bạn khám phá sự thật đi nữa, dẫu Cù Hà Huy Vũ là anh hùng dân tộc đi nữa, thì mọi sự đã sắp xếp sắn rùi- Chỉ vài ngày nữa thôi Vũ sẽ tự đọc bản nhận tội và xin xỏ khoan hồng.
diemchau muốn nói đến những mảnh đời đáng thương là chỗ đó.
|
 |
yeucahat
member
REF: 576303
11/13/2010
|

@Chukimf4:
Về vụ kiện Mỹ Linh về album Chát với Mozart(Chukimf4), chú cho đó là ông ấy mắc bệnh cuồng vọng và rất ham hố thực quyền, thích làm người nổi tiếng. Lạ nhể! Việc kiện cáo của ông ấy thể hiên trách nhiệm của công dân trước xã hội có gì lạ đâu, còn kiện tụng nó thành hay bại cũng là chuyện thường tình, nếu mọi người sống trong đời sống ai cũng chỉ lo cho mình như chú thì cái xã hội này nó thế nào, vì ai cũng làm ngơ, vô cảm nên cái sai, xấu xấu, cái ác nó nó sẽ ko ngừng tăng lên, anh nghĩ việc làm đó không có gì đáng trách cả, trách là trách chú quá nhìn đười bằng con mắt đen tối, rồi vội vã chụp mũ kẻ khác. Nếu anh biết luật thấy ai sai anh cũng kiện thôi. Chú coi chừng anh đó.
Đây anh cho chú xem thêm một vụ kiện nữa của ông ấy mà chú quên ko nhắc:
Vụ kiện UBND tỉnh Thừa Thiên - Huế
Năm 2005, Cù Huy Hà Vũ khởi kiện UBND tỉnh Thừa Thiên - Huế về quyết định cấp phép đầu tư xây dựng dự án khách sạn Life Resort trên đồi Vọng Cảnh, một dự án rất được dư luận và báo chí quan tâm và phản đối, nhưng lãnh đạo tỉnh Thừa Thiên Huế quyết tâm "mặc kệ báo chí nói, dự án Vọng Cảnh cũng phải "nghiến răng" mà làm". Theo ông Vũ, đồi Vọng Cảnh là di tích văn hóa bất khả xâm phạm, đã được chính quyền xếp vào danh sách các danh thắng và di tích cần bảo vệ. Vì thế ông cho rằng việc chính quyền đồng ý cho phép triển khai dự án xây dựng khu lịch ở đây là hủy hoại thắng cảnh thiên nhiên kỳ thú này. Do vậy, dù không có quyền lợi và trách nhiệm liên quan nhưng ông vẫn quyết định đứng đơn khởi kiện UBND tỉnh Thừa Thiên - Huế để bảo vệ di sản văn hóa Huế nói riêng và Việt Nam nói chung.
Kết quả Cù Huy Hà Vũ đã thắng kiện chính quyền tỉnh Thừa Thiên - Huế và dự án này bị đình lại.
Đấy chú thấy con người ông ấy thế nào qua vụ kiện này.
Chú viết:Có không ít người nghĩ Cù Hà Huy Vũ đấu tranh cho quyền con người ở Việt Nam, đấu tranh cho dân chủ. Nhưng họ nên nhớ con người này chẳng đấu tranh cho ai cả, vì con người này là con người ích kỷ chỉ nghĩ đến quyền lợi bản thân. Ông ta không ngần ngại đưa cụ thân sinh của mình là nhà thơ Cù Huy Cận ra tòa để kiện. Nghĩ thật thương cho ông cụ đầu hai thứ tóc run lẩy bẩy cãi lý với con. Nhục không kể hết.
Anh trả lời: Chú đừng lấy chuyện nọ sọ chuyện kia, những gì luật pháp ko cấm thì ông ấy có quyền, nếu như mọi việc con cái kiện cáo cha mẹ là người ích kỷ chỉ nghĩ đến quyền lợi bản thân thì pháp luật đã ko cho công dân cái quyền này, thực tế pháp luật cho phép, cho nên anh thấy chú nên nhìn nhận sự việc trên nhiều chiều hướng khác nhau
Chú viết: Với ảo tưởng là của hiếm của thiên hạ, Vũ tự mình ra ứng cử bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin:
Anh trả lời: Cái này ai mớm cho chú đây hay chú tự viễn, anh đây, nếu có năng lực anh cũng sẽ ứng cử thôi có gì lạ đâu, chú hèn nên chú không dám ngốc đầu nhìn lên, đời chú chú chỉ thích làm nô bộc, nhưng đâu phải ai muốn sống kiếp hèn như chú, thấy những kẻ đang nắm quyền bất tài thì họ lên ứng cử, thế thôi, còn thành hay bại ở một nước tự do là bình thường có gì lạ đâu, riêng ở xứ này kết quả ứng cử ko do năng lực quyết định!!!. Anh hỏi chú thế
15 cái cái ông trong BCT là có năng lực, đức độ lắm sao!!! .
Chú viết: "Vũ không qua được vòng hiệp thương bèn quay ra chửi chế độ chính quyền rất ngoa ngoắt. Kể từ đó Vũ bắt đầu con đường khởi kiện lung tung.":
Anh trả lời: Chú đừng học thói chụp mũ kẻ khác theo lối cs, để thuyết phục người khác anh nghĩ chú nên lấy các bài viết của ông Vũ lên này phân tích ra để thấy nó chửi rủa thế nào, anh đọc mấy bài đó thấy nó là tiếng nói khẳng khái, mạnh mẽ của một người có lòng vì nước vì dân chứ ko như những gì chú viết.
Chú viết: "Con đường cách mạng của Cù Hà Huy Vũ đến đâu thì không biết, nhưng còn sống thì Vũ còn tranh thủ hưởng lạc. Chứng cớ rành rành về lối sống thác loạn và hành động phải nghịch của y được vạch trần.":
Anh trả lời: Chú chứng minh cho anh xem những cái chứng cớ đó là xác thực, bởi tánh anh hay nghi ngờ, anh cho hình trên là do công an ngụy tạo bằng photoshop. Có người cũng đang nghi cô Q là hàng gài của Ca trong một kế hoạch dài, chú nghĩ sao!
Mà anh bảo thêm với chú, nếu ông Vũ có quan hệ với cô Q mà chú cho là lối sống thác loạn thì chú lại quá lời, chú giải thích hộ anh chữ "thác loạn" giùm cái, tội anh quá chú.
Kết luận: Bài phản biện của chú quá tệ.
|
 |
diemchau00183
member
REF: 576304
11/13/2010
|

khờ chukimf4 ui, khờ còn thiếu một điều mà khờ quyên, không chịu nói thêm. Mới biết khờ chukimf4 là khờ thiệt tình đó. huhuhu. Làm người khác không hiểu khờ muốn nói dùm cho ai.
khờ có biết là khờ quyên sót cái gì hôn?
|
 |
huutrinon
member
REF: 576309
11/13/2010
|

Cùng AKA47bis,
Ừ,lúc gần đây,anh làm ăn khg được thuận lợi lắm nên khg có tinh thần để lên DĐ trò chuyện cùng các bạn! Đề từ từ coi hy vọng thời vận có chuyển khá hơn khg?...Em thấy anh trẻ mãi nhờ ở cái "chữ" nào dzậy? Cho anh gởi lời thăm hỏi bác OT (đúng ra anh chỉ fải gọi OT bằng chú thôi,nhưng mọi người gọi bằng bác thì anh fải theo fong trào vậy! nghe sao hao hao giống bác Hồ wá! ).
Cùng bạn chukimf14phảnlựccơ,
Thấy bạn thế cô (họ tấn công bạn wá chời nuôn!),tôi cũng hơi bất bình!Thôi để tôi nhập fe với bạn trả lời cuộc hội hộp mấy ông bà 8 này coi. Cố gắng lên. Nhưng bạn cứ bình tỉnh,đừng hằn học,chỉ fản ảnh tâm trạng đang bối rối của bạn mà thôi! Đừng để họ thấy sơ hở của bạn. Cố lên! Tất cả mọi người đều sinh ra bình đẳng trước Thượng Đế.Ai cũng có wuyền bảo vệ lý tưởng & wan điểm của mình. Bạn cũng có cái quyền đó!
|
 |
ntuongthuy
member
REF: 576310
11/13/2010
|

Sống mà ăn theo nói leo để được hưởng chút ban phát thì dễ, nhưng nhục.
Sống mà dám cất lên tiếng nói chính trực dù biết là thiệt hại đến bản thân mới khó. Điều đó đòi hỏi đến phẩm chất của kẻ sĩ.
Tôi rất buồn vì nhiều người, ngay cả quyền công dân được pháp luật cho phép cũng không biết hoặc biết mà không dám sử dụng. Hễ ai hay kiện cáo hoặc tự ứng cử vào vị trí nào đó đều cho là ngông cuống, lập dị.
Phải chăng, nỗi sợ, cái hèn, đầu óc nô lệ đã ngấm vào trong máu?
|
 |
huutrinon
member
REF: 576321
11/13/2010
|

Để trao đổi cùng anh NTT,
Khi xưa,muốn thoát khỏi ách nô lệ của T.Hoa,VN mất trên dưới 1000 năm.Thắng thực dân Fáp,trên dưới 100 năm.Thắng Hoa Kỳ, tròm trèm 30 năm.Giờ bao lâu? Khg ai biết được! Đành rằng luật là như vậy! Nhưng anh có thấy cha cố nào (bên Thiên Chúa giáo) ra ứng cử khg? Chơi làm chi 1 trò chơi,khi biết mình sẽ thua chắc? Đâu fải người nào cũng ở 1 cái thế như ông CHHVũ để góp ý được đâu? Trách sao được đám "dân ngu cu đen" sao khg chịu lên tiếng?...Nói thì nói dzậy,chớ ở đâu còn áp bức bất công,nơi đó vẫn còn tồn tại mầm móng đấu tranh đòi công bằng.Anh đồng ý khg?
|
 |
zatoichi
member
REF: 576365
11/13/2010
|

"Với ảo tưởng là của hiếm của thiên hạ, Vũ tự mình ra ứng cử bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin. Kết quả thế nào thì các bạn biết rồi đó."
Theo "luật" thì ứng cử viên ,phải đuợc sự đồng ý của 1 Tổ Dân Phố địa phương bỏ phiếu thuận . Nhưng chỉ tiếc cho ông Vũ là có tới ...4 Tổ Dân Phố (tức là vuợt khung 1 Tổ ) đã đuợc sắp xếp điều động tới để bỏ phiếu, và kết quả là ông chỉ đuợc tới ...1/3 phiếu của cả 4 Tổ ( Trên cả phiếu nếu chỉ tính có 1 Tổ ông bầu ) nên rớt 1 cách ...xếp đặt. Vậy thôi. Nói cho ngay Ông cũng chỉ muốn nêu 1 cái gương,chịu đi đầu trong 1 việc làm để tỏ quyền đuợc Hiến Pháp công nhận, chứ chơi kiểu tới 4 tổ (sai qui định) thì ông biết sẽ bị dập liền rồi. Thật anh hùng !!
Những dẫn chứng của Trym cũng chỉ cóp nhặt từ 1 cái báo lề con cừu thôi, thì cũng chẳng có lý lẽ thuyết phục gì cả...
|
Page
1
2
3
4
5
6
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|