ThuHoai
guest
ID 27188
07/31/2007
|
Cho phép tôi hỏi 1 chuyện
Tôi là 1 sinh viên đang theo học về thần học, bây giờ tôi là chủng sinh tại USD San Diego, CA. USA. Một ngày rất gần tôi sẽ trở thành linh mục. Vậy khi tôi tham dự vào diễn đàn này tôi có được phép post bài về tín ngưỡng không? Đương nhiên là không phải truyền giáo, nhưng dùng những khía cạnh trong tín ngưỡng Công Giáo để góp ư được không?
Admin và các bạn nghĩ thế nào,làm ơn cho tôi biết với.
Cám ơn nhiều
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
lynhat
member
REF: 194896
07/31/2007
|
Theo ư kiến của bần xe rất là hay mặc dù không theo đạo công giáo.
|
|
matnhung415
member
REF: 194899
07/31/2007
|
THEO NHƯ Ư NGHỈ RIÊNG CỦA MẮTNHUNG TH̀ KHÔNG CÓ ẢNH HƯỞNG G̀ CẢ.DĐ LÀ CỦA MỌI NGƯỜI BẠN CÓ TẬM SỰ HOẶC THẮC MẮC TH̀ CÓ THỂ NÓI THEO Ư NGHỈ CỦA M̀NH. CÓ THỂ NHIỀU THÀNH VIÊN TRONG DĐ SẺ BỔ TÚC THÊM NHỬNG G̀ BẠN CẦN BIẾT.
THÂN ÁI
|
|
anhkhung
member
REF: 194901
07/31/2007
|
Theo tôi th́ bạn có thể post bài của bạn để cho mọi người đọc, ḿnh có quyền nâng cao tôn sùng tôn giáo của ḿnh.
nhưng đừng bao giờ đả phá tôn giáo người khác là được.
|
|
duyquocnv
member
REF: 194914
07/31/2007
|
theo ư nghĩ riêng của tôi.
tôi cũng k ràng về quy định cũa DĐ, chỉ cảm nhận riêng cá nhân tôi.
- Nếu lấy lư luận hay học được của một tôn giáo nào đó áp dụng vào thực tiễn cuộc sống để mọi người học hỏi th́. .ư nghĩa rất cao đẹp
- Nếu lấy lư luận của một tôn giáo mà ḿnh tôn thờ và hiêu biết mà k hiểu biết tôn giáo khác. . th́ dể rơi vào cái ṿng lẫn quẫn. .lư luận phiến diện . .th́ trở thành là truyền giáo. .suy ra nhàm chán. .k ai muốn nghe.
Thân ái. . chúc bạn sống tốt đời đẹp đạo.
|
|
guest
REF: 194924
07/31/2007
|
Cám ơn các bạn đă cho tôi góp ư, tiện đây để làm quen với các bạn và gởi vào topic này 1 câu chuyện ngắn. Hy vọng gởi gắm được chút thành ư nào chăng.
Chúc các bạn vui, khoẻ và b́nh an
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
"Philippe, xin nhà vua nhớ rằng nhà vua chỉ là người"
Vua philippe Macédoine tức là thân sinh ra Alexandre le Grand thường bắt 1 tên hầu, sáng sáng đến đầu giường đánh thức ḿnh dậy và kêu lên rằng:
-Philippe xin nhà vua nhớ rằng ngài chỉ là người
"Anh phải nhớ rằng anh chỉ là một người mà thôi! mà thôi"
Đó là nhà vua muốn đề pḥng thói kiêu ngạo, một thói xấu nhất của các vị vua chúa.
Nhà vua cho câu đó có ư nghĩa như sau:
Trong Thánh Kinh của người Hébreux ta cũng thấy 1 câu tương tự. Thượng đế bảo người thứ nhất ở trên đời này rằng: "Hỡi người, người nên nhớ người chỉ là cát bụi và sẽ trở về cát bụi".
Chúng ta không thể bắt chước vua Philippe xứ Macédoine, mỗi sáng, lại sai tên hầu vào đánh thức ta dậy và nhắc cho ta sự thực bổ ích vô cùng đó. Song, chúng ta có thể tự nhắc cho ta luôn luôn câu đó, hoặc viết lên trên vách để trông thấy luôn. Duy có 1 điều là ta nên hiểu nghĩa câu nói của vua Philippe khác đi một chút. Ta nên hiểu như thế này:
"Mi phải nhớ rằng mi là một người và bất cứ lúc nào cũng ăn ở xứng đáng với bổn phận của một con người".
|
|
Sa Di Tieu Minh.
guest
REF: 194929
07/31/2007
|
Tôi nhất định không bao giờ đả phá tôn giáo ai cả , tôi rất quí trọng những tôn giáo khác , tôn giáo nào cũng dạy điều hay lẽ phải, vậy tôi có thể viết ra đây những điều dạy dỗ của Đức Thế Tôn hay những tạng kinh của nhà Phật để mong được mọi người góp ư và chỉ dạy thêm.
Có được không ạ , xin cho ư kiến.
Rất cảm ơn.
Nam Mô A Di Đà Phật
Sa Di Tiểu Minh.
|
|
mohamad Adull
guest
REF: 195028
08/01/2007
|
Salam ! Tôi rất đồng ư nói chuyện về tôn giáo để t́m hiểu thêm .. không đạo nào dạy con người ḿnh trái với luân lư ..các bạn đạo thiên chúa , phật giáo , và tôi đạo Muslim , Nào ta bắt đầu đi nhé .!
|
|
ThuHoai
guest
REF: 195351
08/01/2007
|
Người Khách và Con Tàu
Chiều đă xuống bên kia rừng. Màu tím loang dần ở chân trời. Thấp thoáng trên những lớp lá già bụi mốc một vài tia nắng cuối. Người khách đứng nh́n lăng đăng, tâm tư dáo dức. Dáng điệu của hắn có nỗi buồn riêng giống như ngọn đồi chiều nay im ĺm trong hoàng hôn trước mặt hắn.
Con đường sắt trầm mặc dài hút mù, ḅ qua chân đồi, rẽ vào khu rừng thưa rồi đi măi xa thẳm.
Trên bến ga nhỏ, người thanh niên không hành lư đứng dựa vào gốc si già. Đôi mắt dơi nh́n phía xa, tha thiết. Chàng lẩm bẩm:
-Bao giờ th́ tàu sẽ tới?
Đêm nay hay đêm mai?
Hôm nay hay c̣n lâu?
Những sợi nắng cuối đang tan. Sân ga cô độc. Chàng chờ đợi một ḿnh. Bụi lau lưa thưa ngả nghiêng mệt mỏi. Một vài làn gió xuống theo triền đồi đưa những chiếc lá úa ĺa cành, như những cuộc đời lẻ loi đang lặng lẽ giă từ cuộc sống. Trên khu đồi lam xám, những cánh chim đêm bay về phía bắc.
Bên bờ đá, chàng ngồi chống khuỷu tay lên đầu gối. Gương mặt lúc nào cũng nghĩ ngợi. Vài bóng chuồn chuồn bay lượn lờ, rồi cũng bỏ lại sân ga, buông cánh vào một không gian xạm tối.
Đôi mắt băng khoăn nh́n về phía cuối rừng, nơi tuyến đường đi qua, chỗ mà con tầu sẽ tới. Đôi lúc hắn lững thững trên bến ga nhỏ, nhưng rồi lại trở về bờ đá, ngồi đợi chờ.
Hắn từ đâu đến? Chẳng ai biết. Người ta chỉ đoán được rằng, chắc hắn đă về từ phía thành phố. Hắn có vẻ thư sinh, ngoài phía cuối rừng hắn hay trầm ngâm nh́n về phía tây, nơi ánh điện tỏa sáng. Hắn nh́n nhiều lần, lần nào cũng kết thúc bằng một cái quay mặt, như nuối tiếc nơi vừa bỏ đi mà vẫn cương quyết chối từ không trở lại. Có lúc hắn đang nh́n tha thiết về hướng thành phố, bỗng nhiên hắn giật ḿnh ngó vội theo con đường như chợt nghe tiếng hú c̣i tàu. Dường như hắn đang chờ đợi con tàu tha thiết lắm.
Nét mặt hiện những nét tài ba đặc thù. Gió đưa vài sợi tóc ḷa x̣a xuống vùng trán làm khuôn mặt chàng pha điểm chút mềm mại. Lúc lững thững trên bến ga, lúc đứng bất động nh́n lên khu đồi, hắn có hồn của một nghệ sĩ. Lúc ngồi thầm lặng, người ta lại thấy hắn như một tù nhân rũ bă. Nhưng vùng trán tự tin, dáng hao hao gầy, hắn có nét đẹp của một gă thanh niên tuấn tú. Tuy nhiên, đôi tiếng thở dài cho người ta thấy sự yếu đuối của một trái tim đa cảm.
-Bao giờ tàu mới tới?
Đêm nay hay đêm mai?
Hôm nay hay c̣n lâu?
Bên kia chuyến tàu là ǵ?
Vực-Sâu-Phiền-Trược hay Núi-Cao-B́nh-Minh?
Trên bến ga, hắn vẫn một ḿnh, lẩm bẩm. Đêm càng đêm th́ ánh sáng của thành phố càng hồng. Tiếng hát đường xưa và chiều mây lá ngủ. Bạn bè và niềm vui. Giấc mơ và ư nguyện. Hắn đang nghĩ ngợi. Hắn nhớ một vùng quen thân vừa bỏ lại.
Sân ga có ḿnh hắn. Nhưng có lẽ không phải hiu quạnh của bến ga làm hắn buồn phiền, mà với những lúc ngồi thừ, bàn tay xoa mặt, cái nh́n xa xôi, người ta có cảm tưởng rằng hắn đang bị dày ṿ từ những ư nghĩ kín đáo gợn sóng mà trùng trùng, sẽ sàng mà mănh liệt, có an ủi nhưng cũng đau thương. Dáng háo hức đợi con tàu của hắn là một háo hức dường như có đe dọa sợ hăi hơn là mong chờ. Khẳng khái bỏ lại phố thị t́m về đây là dũng cảm nhưng dường như vẫn là dũng cảm ngại ngùng. Cuộc chiến nội tâm dằng co giữa tiếng gọi của con tàu định mệnh mà chàng xác quyết là sẽ có và tiếng gọi của thành phố bảo chàng về là cuộc chiến không biên giới. Trong chiến trận mà kẻ chiến đấu là chính ḿnh th́ lưỡi gươm chinh phạtl không giám thẳng tay chém xuống. Trong cuộc cam go mà những tiếng gọi giằng co xảy ra trong một con tim th́ bất hạnh của người nghe thấy tiếng gọi là muốn nghe đó, đồng thời lại mong nghe đừng rơ. Bởi, nếu nghe càng rơ th́ lựa chọn càng phải dứt khoát.
Không gian yên tịnh trên vùng trời vắng. Bờ đá im ĺm. Con tàu chưa trở lại. Rừng cây vô tư. Hắn ngồi im, dường như hắn bắt đầu quay quắt trong những ḍng lệ khô. Bóng đêm làm cho hắn có vẻ gầy hơn dáng người thật của hắn. Bờ cỏ dại nhẫn nại b́nh thản. Nhưng chúng nghe như có lời than:
-Thượng Đế của tôi,
Tôi xin trung thành và tha thiết.
Nhưng đâu là giờ tôi đến. Xin chỉ bước tôi đi.
-Hăy vào sa mạc, ở đấy Ta sẽ nói cho ngươi phải làm ǵ. Trong thinh lặng và tin tưởng ngươi sẽ t́m được sức mạnh cho tâm hồn.
Hắn thưa lại:
-Thượng Đế của ḷng tôi,
Nhưng sự im vắng chiều nay làm tôi sợ hăi.
Bạn bè c̣n tha thiết. Giấc mơ vẫn miết xanh.
Bỗng dưng cơ hồ như vang tiếng gọi.
Tôi đă về đây: Ôi bến tàu vắng.
Khi nào th́ tàu sẽ tới: Đêm nay hay đêm mai? Hôm nay hay c̣n lâu?
Hắn vừa im th́ từ rất xa, có tiếng vang. Hắn lắng nghe, sẽ sàng.
-Cuộc đời là những lựa chọn tiếp nối.
Lựa chọn nào cũng bao hàm sự từ bỏ.
Từ bỏ đưa đến tiếc nuối. Tiếc nuối th́ ray rứt.
Nhưng lại là định luật : Sống là lựa chọn.
Con yêu,
Có những lựa chọn tương đối. Nhưng đời con c̣n một lựa chọn tuyệt đối: Gian Nan hay Hạnh Phúc.
Lựa chọn hệ trọng:
Thiên Đường hay Hỏa Ngục.
Bên kia cuộc đời:
Vực-Sâu-Phiền-Trược hay Núi-Cao-B́nh-Minh.
-Vâng!
Hắn thưa như vậy rồi lặng thinh. Hắn muốn nói thêm một điều ǵ ngay nhưng lại thôi. Sẽ lắc đầu, hắn lấy tay che mặt. Trong tâm tưởng, hắn nh́n thấy biên giới sống và chết thật mong manh. Tuổi trẻ như sóng đang mùa nước lớn. Tung bọt trắng xóa ngày đêm xô đổ thách đố những bờ đá cứng. Dường như cuộc chiến sẽ trường cửu. Ḷng kiên nhẫn của sóng là vô cùng. Niềm kiêu hănh của bờ đá cũng vô biên. Thế rồi, từ xa xa, tiếng hú của c̣i tàu. Rồi sóng cũng yên, bờ đá cứng như ngh́n thu từ từ sụp xuống. Hắn thấy rơ cái không thể giải thích được đến và đi của sự sống. Cứ đến mùa là cây cối chồi sinh lộc non. Người ta có thể đếm những tờ lịch mà gieo mạ, cấy lúa. Nhưng Chuyến-Tầu-Định-Mệnh không nằm trong thời khóa biểu. Chàng không thể giải thích được, nhưng lại quá rơ ràng, chàng phải đối diện với chuyến tầu này. Và cơ hồ như đâu đây, có dáng dấp của con tầu.
Đêm mênh mông. Khu rừng thầm lặng vẫn thầm lặng. Tiếng quốc kêu rất thương vang vọng từ xa, lẻ bóng bên b́a đồi. Con đường sắt vẫn nằm yên đấy.
-Vâng!
Hắn lập lại tiếng ấy một lần nữa. Không nh́n lên, khuôn mặt trong ḷng tay, hắn thưa:
-Thượng Đế của ḷng tôi,
Tôi hằng chập chùng lo lắng...
những chiếc áo quan khép lại...
Một chiều thu xám lá rơi.... một canh bạc tàn...
Ôi, tôi vẫn tự hỏi. Bên kia cuộc đời là ǵ:
Vực-Sâu-Phiền-Trược hay Núi-Cao-B́nh-Minh.
Tôi vẫn giật ḿnh sợ hăi khi đêm khuya đổ về.
Nhưng Người ơi, bao giờ th́ tầu sẽ tới, chuyến tàu của riêng tôi.
-T́nh yêu tha thiết sẽ bao ngợp thời gian.
Niềm tin thành thực sẽ sẵn sàng chờ đợi miên trường.
Nghe xong hắn lắng đọng đợi chờ. Nhưng tiếng ấy không nói nữa. Khẩn khoản như một lời kinh, hắn ngậm ngùi thưa:
-Thượng Đế của ḷng tôi.
Tôi xin trung thành và tha thiết.
Tôi muốn đợi chờ tiếng c̣i tầu để mở cửa căn nhà.
Nhưng ḱa, Người có hay sự Lăng-Quên của tôi th́ lớn hơn Trí-Nhớ và sư Yếu-Đuối của tôi th́ cao hơn tầm với.
Hắn chưa dứt lời th́ đă vang vọng một tiếng đáp trả:
-Yếu đuối là ánh sáng để ngươi biết ḿnh.
Biết ḿnh yếu đuối là tiếng gọi bảo ngươi đến với T́nh Yêu.
Thật đấy, với T́nh-Yêu chỉ một tư tưởng phản bội cũng đủ để T́nh-Yêu bỏ đi. Nhưng cũng với T́nh-Yêu, chỉ cần một giọt nước mắt ăn năn cũng đủ để Tinh-Yêu tha thứ gọi về.
Sau lời ấy chàng thanh niên đưa tay gạt lệ. Trong tiếng nghẹn ngào, hắn thưa:
-Thượng Đế của ḷng tôi,
Khiếu từ cuộc vui, trả lại lời ca cho phố chợ, tôi đă đến đây chiều nay. Nhưng nếu Người chẳng tới. Nhưng nếu tầu chẳng đến. Và bên kia cuộc đời không có Vực-Sâu- chẳng có Núi-Cao chỉ là miên viễn chiêm bao th́ Gió và Mây sẽ bảo tôi rằng: Buổi chiều dại dột. Một hy sinh thừa.
Vô h́nh mà rạo rực cả núi đồi rừng sâu, tiếng mầu nhiệm đó đáp trả:
-Không có niềm tin, kiên nhẫn là thừa. Niềm tin không kiên nhẫn là địa chỉ sai đường.
Nghe xong, tựa đầu lên bờ đá. Không gian cô đọng. Trăng bắt đầu ló bên đồi. Lá ngàn nằm mơ màng dưới ánh vàng của màu trăng Giệtsimani. Sương không nhiều, nhưng sương khuya nên làm thấm lạnh người viễn khách. Khu rừng sâu đen thẩm. Bên đồi, ánh trăng mềm bàng bạc bắt đầu nhẹ nhàn thấm xuống ngàn cây. Thỉnh thoảng tiếng quốc kêu thương. Tiếng kêu độc nhất của một con quốc lẻ loi đang t́m đường. Tiếng kêu mỗi lúc một xa, nhỏ dần, như đang lên cao trên phía đỉnh đồi.
Chàng trai viễn khách quỳ tựa mặt vào bờ đá lạnh. Thời gian b́nh thảng trôi xuôi. Im vắng. Hắn ray rứt suy tư. Hắn chưa bao giờ thẩm định kỹ niềm tin và kiên nhẫn là một hay là hai đối thủ đối chọi nhau. Kiên nhẫn là dấu chỉ của ḷng tin đă có hay chỉ là mệt mỏi gắng gượng của một chờ đợi không xác định. Khi tin rồi th́ kiên nhẫn sẹ đến hay phải vất vả kiên nhẫn để niềm tin lớn.
Cây si già in bóng lên vùng cỏ thưa. Ánh trăng mới nở chỉ làm cho bóng si thành một đám mây mờ. Nhưng cũng đủ để bờ đá sáng lên, in rơ h́nh người thanh niên.
Bất giác, hắn chống tay ngẩng mặt dậy làm bóng trăng chao động, đổ dài lên nền cỏ. Phía sườn đồi những bụi lau đang rung rinh, lao xao.
Vừa lắc đầu, hắn vừa gọi th́ thầm:
-Cuộc đời ơi, hăy đợi chờ. Ta sẽ trở lại....
Tâm tư hắn tràn về như ḍng sông vừa mở cửa đập. Chàng ngó lại tháng ngày xây đắp công danh mà tiếc xót. Trong ḍng nước mở đập trôi chảy về tâm trí chàng ào ào, có ánh sáng của thành phố thôi thúc gọi chàng trở lại. Có bóng người đi trong rừng cờ giữa tiếng kèn hoan hô. Tại sao không phải là chàng? Nhớ lại những ly thủy tinh chạm vàng với rượu nồng và nhạc quư, chàng hối hận đă đến sân ga chiều nay. Bao nhiêu pho sách chàng đă góp nhặt trong đời. Tại sao lại một chiều bỏ ra đi? Người viễn khách trẻ nh́n về phía tây đang rực đèn. Linh hồn chàng lại réo gọi trở về.
Xô qua mấy lùm cây nhỏ, hắn t́m lối tắt băng ra khỏi sân ga. Bỏ lại ư nghĩ chờ đợi con tầu. Chàng không thể buông tay cho rơi xuống công danh đang dang dở. Chàng muốn bỏ cuộc. Nhưng chỉ chạy được môt quăng ngắn, hắn ngă. Cố gượng dậy trong thế quỳ để giữ bước chân thăng bằng, ngoái cổ lại nh́n về phía rừng rồi hắn lập bập đứt quăng:
-Chuyến -Tầu-Duy-Nhất? Chuyến-Tầu-Định-Mệnh?
H́nh ảnh con tầu đang lao vút làm chàng rùng ḿnh. Hắn nh́n thấy con tầu tàn bạo, vô cùng dă man đâm thẳng vào tương lai. Bên bờ rừng một gă đàn ông giơ tay gào thét v́ trễ tầu. Con tầu không dừng lại. Gă đàn ông đập ḿnh cúi lạy nhưng con tầu không cần biết. Tiếng gă đàn ông khan cổ gào thét nhưng con tầu phóng ga không một chút xót thương. Bến bờ định mệnh hun hút xa thẳm. Và khi con tầu đă lao đi th́ tất cả chung quanh từ từ loăng ra như một đám khói mỏng. Đền đài, thành quách, những con đường ngàn dặm từ từ rút nhỏ rồi chảy tan như thỏi nước đá dưới mặt trời. Chàng nh́n rơ cuộc đời ḿnh và tất cả ước mơ vô cùng bền bỉ thế mà chúng tụ lại chỉ bằng một hạt bắp, rồi một tiếng nổ nhẹ, hạt bắp vỡ tung. Trong cùng giây lát không phải chỉ có bóng h́nh người đàn ông lỡ tầu gục đầu gào thét mà vất vưởng đó đây, khi chàng nh́n kỹ, có từng lũ người cũng đang vất vưởng vô vọng. Họ như những hồn ma khốn khổ, không chỗ cư trú.
H́nh ảnh hăi hùng làm chàng lảo đảo, gượng dậy, chạy trở lại bờ đá cũ. Vừa tới nơi, hắn quỳ xuống, giang tay ôm miết lấy tảng đá gồ ghề. Bóng con tầu lao vun vút như sắp bỏ rơi hắn làm hắn càng bấu chặt vào vách núi. Gục đầu trên bờ đá khô cứng. Hắn sợ hăi thưa:
-Thượng Đế của ḷng con ơi,
Không!không thể như thế được.... Con không thể bỏ lỡ con tầu...
Trong lúc thổn thức, hắn c̣n nói thêm một điều ǵ nữa, rất khẽ, dường như lời ấy làm hắn sợ hăi.
Đất trời b́nh thản. Trên sân ga vẫn im lặng. Ở phía tây, thành phố vẫn lên đèn dặt d́u tiếng nhạc. Trong im vắng của một chờ đợi, chàng thấy tất cả chỉ xẩy ra trong thế giới thiêng liêng của linh hồn. Gió đến dạt dào rung rừng cây lao xao. Gió đến như sứ giả đem theo lời hắn, xuyên qua núi đồi làm nên những âm vọng uy nghiêm vang dội từng tiếng một. Chàng lại nghe rơ, cũng trong thế giới linh hồn. Lời hắn nói với ḷng ḿnh vang lên trùm cả khu đồi, âm vọng chảy suốt theo đường tầu:
CHUYẾN-TẦU-DUY-NHẤT.
CHUYẾN-TẦU-ĐỊNH-MỆNH .....
Thời gian trôi. Ánh trăng mỗi lúc mỗi lên. Bầu trời mênh mông. Rừng cây vời vợi không tiếng c̣i. Trên cao, xa thẳm, ngàn sao đang lấp lánh, và càng vào khuya sao trời càng thêm sáng láng.
* * *
(Lời nguyện của người chờ con tầu)
· Lạy Thượng Đế của ḷng con. Bao giờ chuyến tầu mới tới? Lúc nào là giờ con từ giă cuộc đời? Khi mà núi rừng vẫn bốn mùa đổi lá. Phố thị vẫn thản nhiên vô tư th́ khó mà nhận ra sự tàn phá khi con tầu tới. Con tầu là chuyến đi định mệnh của riêng con mà thôi, nên con phải suy tư về sự tàn phá ấy trong thế giới thiêng liêng của riêng linh hồn ḿnh. Chính những h́nh ảnh bền bỉ của thế giới chung quanh, của núi rừng vẫn cứ xanh , của ánh sáng thành phố cứ hồng làm con lăng quên tiếng c̣i tầu. Đi cùng chuyến tầu trên cuộc đời với nhau, nhưng Chuyến-Tầu-Định-Mệnh sự chết là của riêng mỗi người. V́ thế, con cần những giây phút riêng tư, để dù trên cuộc đời chung nhau, con vẫn chờ đợi một thế giới của riêng ḿnh.
(Lời trong Phúc Âm)
“Coi chừng! Hăy tỉnh thức! V́ các ngươi không biết bao giờ đến lúc đó. Các ngươi hăy canh pḥng v́ các ngươi không biết chủ nhà đến chiều hôm nay hay nửa đêm, gà gáy hay tảng sáng, kẻo th́nh ĺnh Ngài đến lại gặp các ngươi đang ngủ.” (Mc. 13:33, 35-36)
|
|
guest
REF: 196262
08/04/2007
|
Bài này hay lắm, ngẫm cho cùng th́ chắc chị HLT đă chon chuyến tàu này
Cám ơn ThuHoai
|
|
guest
REF: 196905
08/06/2007
|
Thu Hoai men,
Xin duoc don tiep mot nguoi ban moi!
Xin moi Thu Hoai tim doc bai tho 'Nguon Tinh Yeu' cua Ladieubong. Bai tho nay cung co tinh cach ton giao do, nhung rat nhe nhang va sau sac!
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|