Em nỡ giận người mà em yêu dấu ?
Thôi mà em... Anh mắc tội chi đâu ?
Có phải là vì mình qúa thương nhau ?
Nên em dỗi, em hờn anh đôi chút ?
Nắng chiều vàng, hoe cười, em có biết?
Bởi lẽ vì, nắng hiểu hết cho anh
Trao em rồi những mộng ước xanh xanh
Thôi nè nhỏ...đừng giận anh nữa nhé
Em nỡ giận người em yêu là thế ?
Để anh buồn, chẳng thể nói năng chi
Quên rồi sao ? Em rất đỗi nhu mì
Nhìn em đó...xấu nhiều khi giận dỗi
Em nỡ giận người em yêu qúa đỗi ?
Rồi phiền lòng, rồi bối rối ưu tư
Đôi ta sầu niềm lẻ bóng hao hư
Giận dài qúa... giận chi từ kiếp trước ?
Em nỡ giận người em hằng mơ ước ?
Lại nghen rồi, có nén được nữa đâu
Nhớ nghe em, lời anh nói ban đầu
"Của em cả..."đừng u sầu nhăn nhó
Anh gửi nắng thăm vành môi thắm đỏ
Ngàn nụ hôn, ngàn câu nói thương em
Cười lên nghe, đừng cau có bèm nhèm
Để anh bảo gió véo em vài cái
Gió thơm em đôi bờ mi mềm mại
Đừng giận hoài, giận mãi sẽ bớt yêu
Còn giận anh, anh hết gọi em yêu
Trời...khi ấy,Em xấu nhiều đi đó