thamco2
member
ID 54075
07/22/2009

|
tôi phải làm sao

Hôm nay mình buồn quá,buón mà chẳng biết nói cùng ai, mà cũng chẳng biết nên nói như thế nào.Mình luôn như thế,buồn rồi buồn,muốn khóc như nuớc mắt đã khô thì làm sao khóc,muốn cưòi nhưng làm sao a cưòi khi chẳng có gì đáng để cưòi,mình muốn nổi loạn,muốn phá tan bức tường xung quanh mình để mình đuợc giải thoát,đuợc tự do sống với con ngưòi thật của mình,muốn một lần sống thật với bản thân mình,muốn một lần đuợc nói lên chính kiến của mình và mình muốn hét thật to để vơi đi những cảm giác cô đơn lạc lõng trog mình nhưng mình không làm đuợc.Mình nhu nhuợc quá,yếu đuối quá.Mình sinh ra trên đời để làm gì,chẳng lẽ để tồn tại trong xã hội này thôi sao.Không,đó không phải là để tồn tại.Nếu vì lý do đó mình đã không chấp nhận cuộc sống này rồi,mà mình sẽ phải vuơn lên, phải thoat1 ra khỏi những đau khổ để tìm cho mìhn hạnh phúc rồi.vậy nó là gì,chẳng lẽ cuộc sống của mình mãi như thế này,không uớc vọng,không tưong lai,cứ để mặc cho số phận đưa mình đi dến đâu thì đến.Mình nhu nhuợc đến mức đó hay sao.Không mình không nhu nhuợc,chẳng qua mình đã quá mệt mỏi,quá thất vọng về cuộc đời,quá nhiều vết thuơng nên mình muốn bảo vệ minh bằng cách xây một bức tưòng vô hình xung quanh con gnưòi mình,mình muốn có thời gian để cữa lành những vết thưong đó,mình muốn có không gian riêng để tĩnh tâm suy nghỉ lại những gì mình đã có và cũng đã mất.Nhưng cang suy nghỉ thì mình càng không có lối thoát,,những cái đó như những sợi dây quấn lấy mình không thể bức ra đuọc,càng nghỉ lại càng thấy bức bối,càng không có lối thoát.Mình bi quan đến mức đã có lần mình muốn tự tử để đuợc thanh thản,nhưng mình cũng không đử dũg cảm để làm việc đó.vậy mình là ngưòi như thế nào.Có ngưòi đã nói với mình rằng,mình yếu đuối đến mức mà khiến ngưòi khác phải thuơng hại.Mình không muốn ngưòi khác thương hại,mình ghét những ánh mắt nhìn mình với một nửa coi thưòng một nửa thưong hai.Mình không cần,có gì tự ái hơn,bị tổn thưong hơn khi biết mình đáng thuơng như vậy.Nếu là mình của mấy năm trứoc thì mình sẽ bảo vệ mình bằng cách gào hét vào những ai dám coi thuờng mình,nhưng bây giờ thì không,mình bảo vệ mình bằng cách im lặng,sự im lặng đến lạnh lùng mà đôi lúc mình cũng thấy sợ nó,mình đã học cách chụi đựng,học cách chấp nhận nhựng sự thật phủ phàng,học cách kìm nén những nổi buồn,sự thất vọng để không cho nó bọc phát.
Chính bây giờ đây,mình cần một chổ dựa biết bao nhiêu,mình cần một bàn tay để vực mình đứng lên nhưng ai đây,ai sẽ là chỗ dựa ai toàn cho mình để mình còn co thể tin vào cuộc đời này đây.Ba mẹ ư,không ,ba mẹ đã làm cho mình có quá nhiều vết thuơng rồi,nhưng vết thuơng đó đã lành,đã thành sẹo nhưng mỗi lần có ai chạm vào nó mình vẫn thấy đau,đau lắm.Bạn bè ư,cũng không phải,mình cũng có những ngưòi bạn tốt,sẵn sàng bên mình những lúc mình cần nhưng sao mình không thể tin tưỏng đuợc.Tình yêu ư,cũng không phải,mình không tin trên đời nay lại có tình yêu vĩnh hằng thì làm sao mà yêu.vậy là ai,ai sẽ giúp mình hay mình phải tự đứng lên bằng nghị lực của mình.Mình có còn sức lực đâu mà đứng lên, mà nếu có thì mình nên bắt đầu từ đâu,bắt đầu như thế nào, mình không tìm ra đuợc câu trả lời cho mình,mình như đang đi trong bóng tối không tìm ra đuợc lối đi cho mình.Nếu ở cưối con đuờng mình thấy có chút ánh sáng thì con hy vọng để đi tiếp,nhưng những gì mình thấy bây giờ là bóng đêm thì làm đây,mình sợ lại một lần vấp ngã nữa,mình đã quá sợ cảm giác đau rồi.

Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|