sidoan
member
ID 69759
10/06/2011
|
CON DỐC ĐỜI TÔI
CON DỐC ĐỜI TÔI
Con dốc quê tôi- dài và nhỏ
Đêm xuống rồi chẳng tỏ lối đi
Bao nhịp bước nặng nề lên dốc
Không riêng mình cả ấp như nhau.
Con dốc quê tôi -cao và trợt
Ai hời hợt té ngã như chơi
Từ dưới chân hút hơi lên đỉnh
Ai trầm tỉnh hẳn đạt ước mơ.
Con dốc quê tôi -thơ và mộng
Giữa sườn đồi gió lộng non cao
Trăm hoa nở sắc màu rực rỡ
Cánh đồng vàng trụ ở dước chân.
Con dốc quê tôi - thân và ghét
Trườn lên rồi thét chẳng ra hơi
Bao năm rồi chơi vơi muôn kẻ
Đã định lường chẳng lẻ buông tay?
Con dốc quê tôi - hay và dở
Trên đỉnh đầu sặc sỡ bướm hoa
vàng đá quí, ngựa xe, võng lộng
Đã xuống rồi khó lộn trở lên!.
Con dốc quê tôi- chênh chông đá
Mỗi bước đi há dễ lắm đâu
Lăn xuống đất chẳng cầu sức đẩy
Cố gượng cười mình mẩy te tua...
Tôi là người thua cuộc chiều qua
Con dốc nhỏ lìa xa xóm vắng
Cảnh sắc hồng tắt lịm từ lâu
Và ngựa xe cũng đâu còn nữa...
Con dốc theo tôi sầu tê tái
Uốn lượn vòng gặt hái nắng mưa...
Lời xa xưa lưu truyền mãi mãi
Dốc đời tôi -kinh hãi khôn lường!!!
SĨ ĐOAN
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat