trangnghen
member
ID 71301
02/29/2012
|
Chuông ơi ! đừng reo nữa !
Tôi không biết làm thơ , nhân ngày giỗ Mẹ , tôi xin mượn một bài thơ mà tôi tâm đắc cũng như bài thơ ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CUỜI của Thi sĩ Trần Trung Đạo;
Đây là bài thơ CHUÔNG ƠI ! ĐỪNG REO NỮA ! của thi sĩ Đoàn Xuân Thu
Lỡ mai cha yếu mẹ già
chén cơm, đôi đũa, bộ kỹ trà ai dâng?” *
Con theo chồng chỉ cách một bến sông;
má nghĩ xa ngàn dặm.
Chiều bến sông, con buồn ra giặt áo
phía kia bờ, má ảo năo đứng trông.
Nước mất nhà tan,
con lên đường vượt biển
cách một bến sông,
giờ thêm ngàn dặm biển;
con đâu ngờ xa má lần này
là vĩnh viễn ngàn năm.
Điện thoại viễn liên,
bên kia, trời nổi nhớ
sao em lặng yên? rồi nức nở!
ôi má ơi! cả trời thương sụp đổ.
con không kịp về, giờ phút cuối má thương ơi!
Con vào, ra, tựa cửa, bóng tang thương!
xưa dải khăn sô cho quê hương.
giờ dải khăn sô cho má.
má là quê hương;
quê hương là má.
Ngôi vườn cũ ai sẽ ngồi đốt lá?
khói lên trời t́m kiếm đứa con xa.
Điện thoại viễn liên, con không buồn nghe nữa;
thôi đă tắt đời con bếp lửa!
má mất rồi! chuông reo nữa mà chi!
(*ca dao.)
trăng nghẹn
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|