Ba ông già ngồi tán gẫu về cảnh nghèo , vì già thường không có gì khác để nói . Ông 73 tuổi nói " Tôi bị lãng tai rồi , dù có hét vào tai thì tôi cũng chỉ nghe câu được câu chăng ".
Ông 78 tuổi nói :" Mắt của tôi kém lắm rồi, tôi không nhìn rõ nữa , thậm chí người đẹp hay xấu tôi cũng không phân biệt được !".
Rồi họ hỏi ông thứ 3:" Này ông có gì phàn nàn không ?".
Ông già 93 tuổi nói:"Tôi bị rắc rối hơn 2 bạn nhiều . Tối qua sau bửa cơm , tôi làm ly rượu nhỏ rồi dựa vào ghế thiu thiu ngủ . Khoảng nửa giờ sau thức giấc thì vợ đã đi ngủ rồi.Vì vậy tôi vào phòng và nói với bà ấy:"Xích lại một ít để cho tôi nằm với rồi mình cùng tâm sự nhé."Bà ấy bèn nói :"Lộn xộn quá đi !Mới chưa đầy 25 phút mà muốn tâm sự nữa rồi."
Thế rồi ông ta quay lại nói với 2 người kia :"Tôi bị lú mất rồi.!"
à thì ra, Lính già chơi cắc cớ
muốn bêu rêu Gừng lão vướng tâm thần
thấy bóng hồng qua cửa vốn phân vân
vờ nghểng ngảng...“ai về qua đấy nhỉ?”
hỏi :
tuổi sáu mươi, mấy ai không lọan trí !
mới vài ly cao ngạo: “tớ ba mươi”
đảo mắt qua, xôi- thịt bỗng cả cười…
“bởi lú lẫn nên...biết gì nhan sắc!”(hehehe)
ông khéo nói, nên tôi đây thắc mắc...
“mắt kém rồi, sao đảo mắt ngược xuôi ?
vài ba ly, bia bọt đã chin muồi…
tay gác tạm, mắt lơ mơ nghiêng ghế!”(sao vậy ông?)
Sương khói cay, trên cơ ngồi thủ thế
nhếch miệng cười :“tớ nào biết chi chi...
ai nói sao, tớ vẫn thế...hì hì!
già lọang chọang, mình ta ung dung bước !”
Hai lão già, nhìn nhau đành thua nước
Sương khói cay, vểnh mặt nét cao cờ
ung dung ngồi, hớn hở giữa...đào tơ
khéo im lặng, thắng luôn bàn...cá- mắm !