Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Tâm sự của bạn >> CÓ BAO GIỜ BẠN TỰ HỎI ?

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1  2  3  4  5  6 Next Page  Xem tat ca - Xem Tung trang  

 Toi???
 guest

 ID 21651
 03/26/2007



CÓ BAO GIỜ BẠN TỰ HỎI ?
  Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Bất chợt giữa ḍng đời ngược xuôi, tôi giật ḿnh chợt hỏi: Tôi là ai?
Dù biết tôi cũng như các bạn, một người rất đỗi b́nh thường nhưng có lúc tự hỏi chính cái tôi của ḿnh: Bạn có b́nh thường trong cái gọi là đời thường?
Một lúc nào dó, giữa một con người hiện sinh trong cuộc đời này và một đám tang của người thân thương ra đi, tôi lại hỏi: Sống làm ǵ? Sẽ có ai đó nói với bạn rằng: Sống để trả nợ đời... và rồi con người lại trở về với cát bụi như lời hát của nhạc sĩ TRỊNH CÔNG SƠN. Một lư giải thuần tuư như một sự áp đặt(?) làm cho tôi vẫn cảm thấy không ổn trong biên độ mà người ta vẫn thường bảo là tạm chấp nhận được.
Đọc đến đây có lẽ sẽ có ai đó nói rằng: Tôi bất thường! Nhưng không, tôi rất b́nh thường (vẫn làm việc, sống tốt, kiếm tiền tốt, học tấp tốt, cuộc sống cũng như bao người... và vẫn tỉnh táo trong thế giới động này). Lạc trong nhịp sống hối hả này, bạn ơi có lúc tôi cảm thấy buồn lắm!tận trong sâu thẳm ḷng ḿnh, một cảm giác bất an nhưng không hề lư giải nỗi.

Nguyên tắc hay phá vỡ nguyên tắc sống của bản thân ḿnh? Sống sao cho đúng đây bạn để một ngày mai nh́n lại Cuộc đời vẫn mỉm cười cùng bạn và tôi???



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 nhatnang
 guest

 REF: 148193
 03/26/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
tôi cũng là một người có lối sống, cách nghĩ như bạn vậy nhưng rồi tôi đă phá vỡ nguyên tắc sống của ḿnh kg hiểu nguyên nhân. tôi có phải là người ''bất thường'' kg?.bạn ạ nhiều khi trong cuộc sống này tôi đă tự đặt cho ḿnh nhiều dấu chấm hỏi ''có nên kg?''rồi ''hậu quả'' của việc ḿnh làm .cuối cùng th́ cũng do một phần của cuộc sống làm nên .ḿnh nên rộng lượng với chính bản thân ḿnh một chút có phải cái ''tâm'' sẽ được thanh thản hơn đúng kg bạn? .


 

 welovetolove
 member

 REF: 148346
 03/27/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sống là để yêu đời...đừng bi quan chứ...

 

 iceberg
 member

 REF: 148363
 03/27/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Toi cung la nguoi dang co cach nghi giong nhu ban, hang ngay khi nghi ve van de nay cang lam cho con nguoi cua toi them chan nan, va ban than minh luon tu hoi :"minh song de lam gi?"
Nhung ban thu nghi lai xem, "neu chung ta buong xuoi thi cuoc doi chung ta se ra sao? du khong muon nhung chung ta van phai chap nhan."
Va chung ta biet chung ta cuoi cung cung se " tro ve cat bui", vay thi hien tai chung ta hay co gang lam mot viec gi cho doi di, de sau nay khi ngoanh lai chung ta con co the min cuoi voi nguoi than, ban be va nhung nguoi trong xa hoi v nhung viec ma minh da lam cho ho de roi chung ta co the "ra di thanh than".


 

 Giang_Thanh
 guest

 REF: 148751
 03/27/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
He he he...
Lâu lâu mới có dịp quay lại NCD, gặp ngay chủ đề hóc búa của một người bạn ( tạm gọi ấy...là HH nhé...he hehe :)), vẫn đoán biết được tâm tư của HH, những điều nói được trên diễn đàn và không nói ra...Chủ đề rộng, có màu triết hoc nữa thư thả bàn luận. Tạm thời hôm nay HH chiêm nghiệm một chút về cuộc sống qua câu chuyện này nhé, có vẻ hơi lạc đề như vẫn nằm trong cái mạch của trang này đó...( Nhân tiện cho Giang_Thanh cám ơn một người em gái có Nick là Dongxurach đă t́m và đưa câu chuyện này lên blog của em....)


 

 Toi???
 guest

 REF: 148755
 03/27/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Khi viết những suy nghĩ của ḿnh, tôi không trong trạng thái bi quan hay lạc quan như các bạn nghĩ.
Đôi khi, tôi tự hỏi có phải ḿnh đang hoang tưởng. Có lẽ là không! Có thể chính tôi đă đặt cho ḿnh mục tiêu trong cuộc sống quá cao để rồi khi không đạt như ư th́ hụt hẫng và thất vọng (cũng như đấu giá chứng khoán vậy!!!).
Mấy hôm nay, nhiều chuyện xảy ra ngoài thói quen thường ngày, bất ngờ trong ứng xử của ḿnh, ngạc nhiên với chính ḿnh về sự đa cảm, tôi cư xử bằng chính linh cảm ḿnh mách bảo...Có thể đúng, sai? Có thể như người ta vẫn thường nói: hên, xui? Có ai đó đă đọc qua câu chuyện "Để rồi xem" chưa nhỉ cũng sẽ có thể là như vậy.
Khi viết ra được gút mắc trong ḷng, tôi chợt hiểu chính ḿnh hơn, đọc lại suy nghĩ hôm qua của ḿnh để tự t́m cho ḿnh đáp án.
"Cuộc đời vẫn đẹp sao...t́nh yêu vẫn đẹp sao..."
Cám ơn v́ các bạn đă chia sẽ cùng tôi.
28-03-2007


 

 Giang_Thanh
 guest

 REF: 148756
 03/27/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
HOA VIOLET NGÀY THỨ TƯ
Trích : Tập "Hoa từng mùa"- Ăngđrê Môroa

- Ô ḱa, bà Jenny, bà ở lại đi !

Trong suốt bữa ăn chiều, Jenny Sóocbiê thật là rực rỡ. Rực rỡ ta muốn nói ở đây tức là tài năng của người nữ nghệ sỹ sân khấu, như một nữ văn sỹ tài hoa đă viết, có cả huyền thoại và chuyện thực quyện vào nhau, được gắn chặt bởi ḷng nhiệt thành không bao giờ cạn. Say mê, hứng khởi, bị chinh phục, các thực khách của Lêông Lôrăng đều có cảm giác được sống những giây phút khoái trá, lăng quên cả thời gian.

- Không thể được đâu ạ, đă gần 4 giờ rồi, và hôm nay là ngày thứ Tư ... Ông biết đấy ông Lêông ạ, hôm nay là ngày tôi mang hoa violet đến cho con người đă từng yêu tôi tha thiết.
- Thật đáng tiếc, - Lêông nói với giọng đứt quăng, làm cho không khí càng thêm long trọng. – Vâng, tôi biết rơ ḷng chung thủy của bà ... tôi không dám nài.

Bà ôm hôn các vị khách nữ, cánh đàn ông ôm hôn bà, và bà ra đi. Ngay sau khi bà vừa bước ra, mọi người đều bật lên lời khen ngợi :

- Bà ấy thật phi thường! Bà ấy bao nhiêu tuổi rồi ông Lêông ?
- Cũng sấp sỉ tám chục rồi. Hồi tôi c̣n nhỏ, khi mà mẹ tôi đưa tôi đến nhà hát kịch cổ điển Pháp th́ Jenny đă nổi tiếng trong vai Xelimen rồi. Và tôi th́ bây giờ chẳng c̣n trẻ trung ǵ nữa.
- Thiên tài không có tuổi, - Klerơ Mênetơriê nói - ... C̣n câu chuyện về những bông hoa ấy ?
- Cả một thiên tiểu thuyết, một hôm bà đă thổ lộ cho tôi chứ bà không bao giờ viết. Nhưng tôi không muốn liều kể lại khi không có mặt bà ở đây. Rồi nó tam sao thất bản đi th́ đáng sợ lắm
- Đúng thế, kể cũng thật đáng sợ nếu tam sao thất bản. Nhưng chúng tôi là khách của ông, ông phải kể ǵ để khuây khỏa chúng tôi và thay thế bà Jenny chứ, bởi v́ bà ấy đă bỏ chúng tôi lại
- Thôi đành vậy. Tôi sẽ cố thử kể lại câu chuyện những bông hoa Violet ngày thứ Tư. Tôi sợ câu chuyện mang quá nhiều mầu sắc t́nh cảm so với thị hiếu của thời đại chúng ta.
- Không sao, - Béctơrăng Smít nói - Thời đại chúng ta đang đói t́nh cảm. Nó giả vờ ngổ ngáo chỉ để che dấu hoài vọng t́nh cảm của nó mà thôi.
- Ông cho là như vậy ? ... Thôi được ... Tôi sẽ làm đă cơn khát này... Các vị ở đây đều c̣n quá trẻ để có thể nhớ lại tiếng tăm lừng lẫy của Jenny trong suốt 1 thời gian dài như thế nào. Mái tóc vàng hung buông xơa trên đôi vai tuyệt đẹp, cặp mắt dài lúng liếng, giọng nói sắc, gần như lạnh lùng, bất chợt lại lặng đi v́ xúc động; tất cả làm tăng thêm vẻ đẹp lộng lẫy kiêu kỳ!

- Ông vào đề hay quá, ông Lêông ạ.

- Vâng nhưng khí không hợp thời... Dầu sao cũng xin cám ơn lời khen của ông... Bà ấy đoạt giải lần đầu ở Viện Quốc gia âm nhạc và kịch nghệ vào quăng năm 1895, và sau đó biểu diễn trong Hư kịch Pháp. Kinh nghiệm cho tôi hay rằng cái nhà hát nổi tiếng này cũng khó tính lắm. Diễn viên biểu diễn ở đó phải có chức danh và họ giữ khư khư lấy chỗ của ḿnh. Những vai phụ có tài nhất có thể phải đợi ở đó hàng chục năm trời trước khi được đóng vai quan trọng nhất của Marivô hay của Molie. Jenny, cô gái rất điêu đà ấy, đă vấp phải những người đàn bà quyền uy và dai như đỉa. Người phụ nữ khác th́ đă nín nhịn mà giẫm chân tại chỗ hay sau hai năm đă chuyển sang một nhà hát khu phố nào đó. Jenny của chúng ta đă không như thế. Cô ấy đă tuyên chiến, huy động tất cả những ǵ cô ấy có : tài năng nghệ sỹ, học vấn, vẻ đẹp quyến rũ và mái tóc làm say đắm ḷng người.

Rất nhanh, cô đă giành được ở nhà hát 1 chỗ đứng hàng đầu. Nhà cầm quyền kính nể cô. Các nhà đạo diễn kịch đ̣i cô đóng những vai khó mà như họ nói, chỉ có cô mới đóng được. Các nhà phê b́nh chẳng tiếc 1 lời nào để tán dương cô. Ngay cả con người gớm ghiếc Xác Vây cũng viết : “ Cô ta có những điệu bộ, kiểu cách đến cá sấu cũng phải mê “.
Cha tôi, người quen biết Jenny từ thời gian đó, đă nói với tôi rằng, cô ấy hết ḷng say mê nghề nghiệp của ḿnh, diễn xuất 1 cách thật thông minh và luôn t́m cách gây những hiệu quả mới làm người xem ngă ngửa ra. Khi đó kịch trượt vào 1 chủ nghĩa hiện thực ngây thơ. Trong 1 vở nào đó tôi không nhớ, Jenny phải chết v́ ngộ độc, cô đă đi đến các bậnh viện để t́m hiểu các hiệu quả của thuốc độc. C̣n về cách biểu diễn t́nh cảm th́ cô tự nghiên cứu ở chính ḿnh.
Bằng nghệ thuật của ḿnh, cô đă chỉ rơ sự thiếu thận trọng của Banzac khi ông này đem vào một trong những cuốn tiểu thuyết của ông những ham muốn cá biệt của riêng ông, hoặc của người phụ nữ mà ông yêu.

Các vị làm ǵ mà chẳng biết ngay rằng một cô cái mới hai mươi hai tuổi, đẹp lộng lẫy và đột nhiên đạt tới vinh quang sẽ được biết bao người theo đuổi. Bạn đồng ngiệp, rồi các nhà viết kịch, rồi các chủ nhà băng cố thử vận may. Một trong số họ, Henry Stan, được cô ưa thích. Không phải v́ ông ta giàu. Cô sống chung với gia đ́nh và cũng chẳng đ̣i hỏi ǵ quá cao sang. Chàng trai ấy quả thật rất có duyên và nhất là anh luôn luôn bày tỏ ư muốn được cưới cô làm vợ... Các vị cũng biết là đám cưới này bị hoăn lại v́ bố mẹ Stan phản đối. Ba năm sau mới thành, nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu v́ Jenny vốn quen sống tự do không thể tự khuôn ḿnh vào cuộc sống vợ chồng. Nhưng đó lại là một chuyện khác. Chúng ta hăy quay về với nhà hát Hư Kịch Pháp, với bước đường vào đời của bạn bè của chúng ta và với... những bông hoa violet.

Các vị hăy h́nh dung cảnh pḥng giải lao của các nghệ sĩ vào cái đêm mà Jenny đóng lại trong vở "Nàng công chúa thành Bátđa" của Dumas con. Vở kịch có những hạn chế của nó; và tuy đang ngưỡng mộ những vở có cấu trúc vững chắc khác của ông như "Nửa ṿng thế giới", "Bạn của những người phụ nữ", "Frăngxiông", cái ông Dumas thái quá lần này trong vở "Người xa lạ" và "Nàng công chúa..." cũng vẫn làm tôi buồn cười. Tất cả những ai đă xem Jenny trong vai này đều phải công nhận là cô đă làm cho vở kịch giống thực hơn. Tôi vẫn thường nói điều đó với bà Jenny. Điều kỳ lạ là người nghệ sĩ đă tin vào những ǵ ḿnh diễn. "Vào buổi ấy, - bà nói, - tôi luôn nghĩ gần giống như những nhân vật chính của ông Dumas và tôi thấy thật là kỳ cục khi đem phơi bày trước ánh sáng những ǵ đang diễn ra trong tôi, nơi sâu kín nhất trong tâm hồn tôi." Cũng phải nói thêm là trong vai này, mái tóc buông xơa và đôi vai trần đă có tác dụng của nó. Tóm lại, cô đóng vai đó thật tuyệt vời.

Cô trở lại pḥng giải lao giữa hai màn kịch, sau một tràng vỗ tay. Mọi người vây chặt lấy cô. Jenny ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh Henry Stan và nói huyên thuyên về thành công một cách hào hứng.
- Thế là thoát, anh Henry thân yêu... em lại nổi lên rồi! Cuối cùng em thở được... Anh đă nh́n thấy em ba hôm trước rồi đấy. Hôm đó em diễn tốt hơn có phải không nào?... Ùm một cái xuống tận đáy ao. Em ngạt thở... và tối nay hấp! Một cố gắng phi thường, em nổi trên mặt nước! Henry ơi, anh nói đi, liệu em có bị mắc cạn ở màn cuối không, nếu như em không biết cách bơi đến bờ? Ôi trời ơi, trời ơi!
Người dẫn khách bước vào và trao cho cô bó hoa.
- Của ai đấy? À, phải rồi, của Xanh Lu... T́nh địch của anh đấy anh Henry ạ... Hăy để vào lô của tôi.
- Thưa cô, c̣n có một lá thư nữa, - Người dẫn khách nói.
Cô mở bức thư, đọc và phá lên cười.
- Của một cậu học sinh trung học... Cậu ta nói với em là ở trường cậu đă xây dựng một câu lạc bộ Jenny.
- Cả câu lạc bộ đua ngựa cũng thành câu lạc bộ Jenny - Henry nói thêm.
- Cái cậu học sinh trung học này làm em xúc động hơn - Jenny nói - Và lá thư này c̣n kết thúc bằng một bài thơ... Anh thân yêu, anh nghe nhé:
"Và sau hết, hăy tha thứ cho tôi v́ vần thơ giản dị
Đừng khinh rẻ những vần điệu của tôi
T́nh yêu tôi vô cùng chân thật. Cầu xin nàng,
Đừng tiết lộ ǵ với ngài Hiệu trưởng"
- Không đáng yêu sao hả anh?
- Em sẽ trả lời họ chứ?
- Tất nhiên là không rồi! Có đến hàng tá những loại như thế trong một ngày. Nếu em trả lời hết th́ em c̣n làm được ǵ nữa. Nhưng mà điều này làm em yên tâm. Những người hâm mộ ở lứa tuổi mười sáu này em sẽ giữ họ được lâu hơn.
- Đă chắc ǵ... Ba mươi tuổi, họ sẽ trở thành những ông chưởng khế.
- Nhưng v́ sao những ông chưởng khế lại không tiếp tục hâm mộ em?
- Vẫn c̣n cái này nữa, thưa cô - Người dẫn khách nói.
Ông ta đưa cho Jenny một bó hoa violet.
- Ôi, xinh quá, anh Henry nh́n này... Không có danh thiếp ạ?
- Không, thưa cô... Người gác cổng nói lại với tôi là một chàng học viên trường sĩ quan pháo binh và công binh mặc đồng phục đă đưa đến chỗ ông ta.
- Em thân yêu - Henry Stan nói - anh có lời khen em đấy. Làm xúc động những "Cái đầu đầy ẩn số" ấy không phải dễ đâu.
Cô ngửi măi mùi hương hoa violet.
- Thơm quá... đây mới chính là lời khen ngợi khiến em vui ḷng... Em không yêu đám khán giả chín chắn và vô t́nh; họ đến xem em chết vào buổi tối cũng như buổi trưa họ đi ra quảng trường hoàng cung để nghe đại bác vậy.
- Đám khán giả nhẫn tâm - Stan nói - Họ luôn luôn là như vậy. Họ thích các tṛ xiếc... Thành công thật là mỹ măn, nếu như một nữ diễn viên có thể nuốt được hàng trăm chiếc kim!
Cô bật cười:
- Và người nuốt được chiếc máy khâu sẽ là tột đỉnh vinh quang.
Bên ngoài khán giả kêu ầm ĩ: "Diễn tiếp đi!" Jenny đứng dậy:
- Thôi nhé, chờ em một lát. Em đi nuốt nốt trăm chiêc kim của em đây.
Và thế đấy, theo như Jenny kể lại, thiên t́nh sử bắt đầu.

Thứ Tư sau, vào giữa giờ giải lao, người dẫn khách lại đưa cho Jenny một bó hoa violet, miệng tủm tỉm cười.
- Sao, lại của anh chàng học viên sĩ quan của tôi à?
- Vâng, thưa cô.
- Trông anh ấy thế nào?
- Tôi cũng không biết. Cô nên hỏi người gác cổng.
- Không, cũng chẳng có ǵ quan trọng lắm.

Tuần sau nữa, cô không diễn vào tối thứ Tư, nhưng khi cô đến rạp ngày thứ Năm để tập th́ đă thấy bó hoa violet có hơi héo ở trong lô của ḿnh rồi. Khi ra về, dừng lại, cô hỏi người gác cổng.
- Ông Bécna, hoa violet của tôi là thế nào đấy? Vẫn là của anh chàng trẻ tuổi đấy à?
- Vâng, thưa cô... đây là lần thứ ba.
- Anh ta giống ai, anh chàng học viên sĩ quan ấy mà?
- Anh ta thật dễ thương... dễ thương lắm... có hơi gầy một chút, má hơm, mắt quầng thâm. Có hàng râu con kiến. Một chiếc ống nḥm... Trông anh ta hơi kỳ quặc với chiếc kiếm bên người... Xin thề với cô là anh chàng này say đắm lắm. Anh ta trao cho tôi bó hoa và nói: "Tặng cô Jenny Soocbie" và mặt anh ta đỏ ửng lên.
- Tại sao anh ta lại cứ đến vào ngày thứ Tư?
- Cô không biết sao? Thứ Tư là ngày họ được phép đi ra ngoài. Thứ Tư nào các bồn hoa và hành lang không đông nghịt những học viên sĩ quan, mỗi người dẫn thêm một cô gái trẻ.
- Anh chàng của tôi cũng có chứ?
- Vâng, thưa cô, nhưng là chị của anh ấy. Họ giống nhau đến kỳ lạ.
- Chàng trai tội nghiệp! Ông Bécna, nếu tôi dám, tôi sẽ báo với ông cho anh ta lên chỗ tôi ít ra là một lần, để anh ta có thể tận tay trao hoa cho tôi.
- Thế hả, quả thực tôi chẳng dám khuyên cô như vậy đâu... Những chàng trai si t́nh ấy, chừng nào mà ta không tỏ ra quan tâm đến họ th́ chưa có ǵ là nguy hiểm cả. Họ đứng từ xa mà chiêm ngưỡng các nữ nghệ sĩ, như thế họ cũng đă măn nguyện lắm rồi... Ta chỉ hơi tỏ ra quan tâm đến họ một chút thôi, thế là họ bám chặt ngay lấy, lúc đó t́nh huống sẽ trở nên kinh khủng... Ta cho họ ngón tay, họ sẽ đ̣i cả bàn tay... Ta cho họ bàn tay, họ sẽ đ̣i cả cánh tay... Vậy đấy cô ạ, cô đừng cười, tôi có kinh nghiệm về chuyện này lắm rồi... Tôi ở đây đă hăm lăm năm nay. Tôi, tôi đă nh́n thấy ở ngay trong lô này khối cô gái si t́nh... và những chàng trai gàn dở... và cả các quư ông già nua nữa chứ... Tôi luôn luôn nhận hoa, nhận thiếp, c̣n cái chuyện để cho họ lên th́ dứt khoát là xin đừng.
- Ông nói đúng đấy, ông Bécna ạ... Chúng ta cần phải lạnh lùng, cẩn tắc và có khi phải tàn nhẫn nữa.
- Đâu phải là tàn nhẫn hở cô. Lư trí đấy chứ.

Nhiều tuần lễ đă trôi qua. Cứ một thứ Tư, Jenny lại nhận được một bó hoa. Bây giờ cả rạp biết chuyện. Một nữ diễn viên nói với Jenny:
- Tôi đă nh́n thấy anh chàng học viên sĩ quan của chị rồi. Anh ta có khuôn mặt đẹp, trông thật lăng mạn. Một chàng trai sinh ra để diễn "Bỡn cợt" hoặc "Người bán nến".
- Sao chị biết đó là anh chàng của tôi?
- Tại v́ t́nh cờ tôi có mặt chỗ người gác cổng khi anh ta đưa hoa đến và rụt rè nói: "Xin ông cho gửi tặng cô Jenny Soocbie." Thật cảm động. Hẳn là anh chàng này thông minh lắm. Anh ta sợ mọi người chê ḿnh kỳ quặc, tuy nhiên lai không nén nổi ḷng ḿnh... Đă có lúc, tôi cứ tiếc là anh ta không đến v́ tôi; tôi sẽ cảm ơn, sẽ an ủi anh ta. Mà chị phải nhớ là anh ta không đ̣i một cái ǵ đâu nhé, kể cả việc được gặp chị. Nhưng nếu tôi ở vào địa vị của chị...
- Chị sẽ tiếp anh chàng chứ?
- Đúng thế, một lát thôi... Đă bao năm nay. Rồi sẽ đến lúc nghỉ hè. Chị sẽ ra đi... Chẳng sợ anh chàng bám dài đâu...
- Chị nói đúng. Thật là điên rồ nếu ta rẻ rúng những người hâm mộ lúc này c̣n đông và c̣n trẻ, để đến ba mươi năm nữa ta chạy theo họ khi họ chẳng c̣n được mấy người và đă già khú đế ra rồi.

Tối hôm đó, khi ra về, Jenny nói với người gác cổng:
- Ông Bécna ạ, thứ Tư tới, khi anh chàng học viên sĩ quan mang hoa đến th́ ông bảo với anh ta mang hoa lên chỗ tôi nhé, sau màn ba nhé... Tôi diễn vở Midăngtrốp. Tôi không phải thay trang phục. Tôi sẽ lên lô của tôi và tiếp anh ấy... Không, tôi đợi anh ta ở hành lang, dưới chân cầu thang,... hay ở trong pḥng giải lao vậy.
- Vâng, nhưng cô không e ngại ǵ à?
- Có ǵ phải ngại? Mười ngày nữa tôi đă đi. Vả lại, lúc đó chàng học viên này bị nhà trường nhốt chặt rồi c̣n ǵ.
- Vâng... Tôi... điều tôi muốn nói là...
Thứ Tư sau, Jenny đóng vai Xelimen, mặc dù không cố ư, vẫn có vẻ như khao khát muốn được làm đẹp ḷng con người chưa quen biết. Giờ nghỉ, khi vào hậu trường, cô có cảm giác bị cuốn hút, gần như lo âu. Cô ngồi ở pḥng giải lao và đợi. Một vài người quen lượn lờ xung quanh. Ông giám đốc th́ đang nói chuyện với Blăng Pecxong, lúc bấy giờ đang là t́nh địch của Jenny. Măi chẳng thấy bộ quân phục màu vàng đen xuất hiện. Mỗi lúc cảm thấy một bồn chồn, rồi không giữ nổi kiên nhẫn, cô chạy đễn chỗ người dẫn khách:
- Không ai hỏi tôi sao?
- Thưa cô, không.
- Hôm nay đúng là thứ Tư, thế mà tôi chẳng hề nhận được những ṿng hoa violet. Hay là ông Bécna quên không đưa lên chỗ tôi? Hoặc giả có sự nhẫm lẫn nào chăng?
- Nhầm lẫn? Nhầm lẫn thế nào được ạ, cô có cần tôi đến tận chỗ người gác cổng để xem lại không ạ?
- Vâng, ông vui ḷng đi giúp... Nhưng mà thôi. Để tôi đi hỏi ông Bécna.
"Thế quái nào mà..." cô tự chế nhạo ḿnh. Suốt sáu tháng trời ḿnh hầu như không hề để ư đến tấm ḷng thủy chung kín đáo ấy, thế rồi bỗng nhiên, v́ không thể cứ hững hờ măi, bây giờ ḿnh lại bối rối như chờ đón người yêu... Ôi, Xelimen, cô sẽ luyến tiếc Anzét biết bao, khi chàng từ biệt cô với nỗi đau buồn.

Sau buổi diễn, cô bước vào buồng người gác cổng.
- Thế nào ông Bécna, người t́nh đầu tiên của tôi đâu, sao ông vẫn chưa cho anh ấy lên chỗ tôi?
- Thưa cô, cứ như thể là cố t́nh ấy. Hôm nay anh ta không đến... Lần đầu tiên cô nhận tiếp anh ấy, th́ cũng là thứ Tư đầu tiên kể từ sáu tháng nay, anh ta không đến.
- Thật kỳ lạ! Ông có nghĩ là anh ta có thể được báo trước và sợ không dám đến không?
- Chắc chắn là không, cô ạ... Không ai biết là cô và tôi... Cô không nói ǵ. C̣n tôi, tôi cũng không hề nói ǵ, ngay cả với vợ tôi...
- Thế ông giải thích việc đó như thế nào?
- Tôi chịu... Có thể là do ngẫu nhiên. Có thể anh ta nản chí. Có thể anh ta ốm... Thử chờ đến thứ Tư sau xem thế nào.

Nhưng thứ Tư sau, vẫn chẳng thấy chàng học viên sĩ quan, cũng chẳng thấy hoa violet.
- Làm thế nào bây giờ, ông Bécna? Liệu có thể nhờ đám bạn bè t́m anh ta không?... Hay nhờ ông hiệu trưởng?
- Nhưng bằng cách nào, ngay cả tên anh ta, chúng ta cũng có biết đâu?
- Ừ nhỉ... thật chán quá! Thế là hỏng hết rồi!
- Không đâu cô ạ... Năm tháng c̣n dài. Cô sắp đi biểu diễn ở các nơi, c̣n thành công nhiều... Có ǵ là hỏng đâu hả cô?
- Ông nói đúng. Tôi thật là một kẻ vô ơn... Chỉ v́ tôi yêu những bông hoa Violet ngày thứ Tư quá đấy mà.
Ngày hôm sau, cô tạm biệt Paris, Henry Stan vẫn đi cùng với cô. Ở khách sạn, buồng nào của Jenny cũng đầy hoa hồng. Khi trở lại Paris, cô đă quên chàng sĩ quan lăng mạn của ḿnh.
Một năm sau, cô nhận được một lá thư của ông đại tá Jơnơvie nào đó, xin được gặp v́ công việc riêng. Một bức thư hoàn toàn đứng đắn. Không có lư do ǵ để chối từ cuộc gặp gỡ. Jenny mời ông đại tá đến nhà cô vào một buổi chiều thứ bảy. Ông đến với bộ quần áo thường phục màu đen. Jenny đón tiếp ông bằng vẻ duyên dáng thường thấy trên sân khấu hơn là trong cuộc sống b́nh thường, nhưng trong thái độ của cô, tất nhiên, vẫn toát lên một câu hỏi ngầm: "Vị khách chưa quen này muốn ǵ đây?" Cô chờ đợi.
- Xin cảm ơn cô đă tiếp tôi, tôi không thể nào giải thích qua thư mục đích cuộc viếng thăm này. Nếu như tôi đă tự cho phép ḿnh xin gặp cô, th́ xin cô hiểu cho rằng đó không phải là một người đàn ông có ư nghĩ táo bạo ấy, mà là một người cha... Cô trông thấy tôi mặc đồ tang đấy. Tôi để tang đứa con trai tôi, trung úy Andre Jơnơvie, chết tại Mađagasca cách đây hai tháng.
Jenny làm một cử chỉ dường như muốn nói: "Xin chia buồn cùng ông với tất cả tấm ḷng, nhưng..."
- Cô không biết con trai tôi... Tôi biết mà... Nhưng nó biết và ngưỡng mộ cô... Điều này với cô, có vẻ như khó tin... nhưng tất cả những ǵ nói sau đây đều là sự thật... Cô là người mà con tôi ngưỡng mộ và yêu mến nhất trên đời này...
- Tôi sợ là tôi không thể hiểu được... ngài đại tá ạ. Anh ấy nói với ngài như vậy à?
- Với tôi ư? Không... Nó đă nói điều đó với chị nó, người bạn tâm t́nh của nó... Mọi chuyện bắt đầu vào cái hôm hai chị em nó đi xem "Tṛ chơi của T́nh yêu và của Ngẫu nhiên". Các con tôi về nhà nói đến cô một cách hào hứng: "sự e thẹn thật là tinh tế", "lời thơ thật là xúc động"... Hàng ngh́n điều khác nữa, mà tôi tin là có thật. Tôi không hề nghi ngờ một chút nào, nhưng những điều ấy chỉ có thể có với nhiệt t́nh của tuổi trẻ, ḷng khát khao lư tưởng... Con trai tội nghiệp của tôi vừa mơ mộng lại vừa lăng mạn.
- Trời ơi! Vậy chính là chàng trai... - Jenny thốt lên.
- Vâng, thưa cô, người học viên mà mỗi thứ Tư trong cả một năm trời đă mang đến cho cô những bó hoa violet, chính là Andre, con trai tôi... Cả điều này nữa tôi biết được cũng là do con gái tôi... Tôi hy vọng cái tṛ trẻ con ấy, như một lời ca ngợi không làm cô phật ư. Nó yêu cô ghê gớm, cô, hoặc cũng có thể là h́nh ảnh mà nó tạo nên từ cô... Chị của nó đă phải chạy vạy vất vả để có thể kiếm thêm được cho nó những bức ảnh của cô từ những người thợ ảnh... Ở trường nó bị bạn bè chế giễu v́ t́nh yêu này... Họ bảo nó: "Vậy th́ sao không viết thư cho cô ấy đi."
- Thế tại sao anh ta không viết?
- Nó đă viết, cô ạ, tôi có mang đây cho cô một chồng thư chưa bao giờ gửi mà chúng tôi đă t́m thấy sau khi nó mất đi.
Ông đại tá lấy từ trong túi ra một bó thư và đưa cho Jenny xem. Về sau bà có cho tôi xem, nét chữ nhỏ, thoáng, khó đọc... Kiểu chữ của những nhà toán học, cách hành văn của một nhà thơ.
- Xin cô hăy giữ những lá thư này, nó là của cô... Và xin cô hăy tha thứ cho chuyện kỳ quặc này... Tôi nghĩ là v́ bổn phận của tôi đối với kỷ niệm của con trai tôi... Trong t́nh cảm mà cô đă khơi dậy trong nó, không có ǵ là thiếu tôn trọng hay dễ dăi. Với nó, cô là biểu hiện của sự hoàn nảo và duyên dáng... Và tôi xin cam đoan với cô là Andre cũng xứng đáng với t́nh yêu cao cả của nó.
- Nhưng tại sao anh ấy không đ̣i được gặp tôi? Tại sao bản thân tôi cũng không t́m cách để gặp anh ấy?... Tôi thật đáng trách. Tôi thật đáng trách quá...
- Đừng tự trách móc ḿnh, cô ạ. Cô đă không thể tưởng tượng ra... Nếu như khi ra trường, Andre xin được phân đi Mađagasca, đó chính là v́ cô, chắc chắn là như vậy... Đúng thế, nó đă nói với chị nó: "Hoặc là em sẽ thoát khỏi t́nh yêu vô vọng này do xa cách, hoặc em sẽ làm nên sự nghiệp, và khi đó..."
- Đó không phải là những điều vĩ đại sao, ḷng chung thủy ấy, tính kiên nhẫn ấy, và sự kín đáo ấy! - Jenny thốt lên.
Ông đại tá đứng lên. Jenny cầm lấy tay ông.
- Tôi nghĩ là tôi đă không làm điều ǵ xấu, tuy nhiên... có lẽ tôi cũng phải có bổn phận đối với người đă khuất, than ôi, vong hồn chưa được thỏa... Hăy nghe tôi, ngài đại tá, xin ngài hăy nói cho tôi biết nơi con trai ngài được chôn cất... Tôi xin thề với ngài là cho đến cuối đời, tôi sẽ đến, vào mỗi thứ Tư, đặt trên nấm mộ của anh ấy một bó hoa violet.
"Và đó là lư do tại sao", Lêông Lôrăng kết luận "lư do tại sao trong suốt cuộc đời ḿnh, Jenny của chúng ta trở nên hay hoài nghi, cảm thấy vỡ mộng, một vài người thậm chí c̣n nói là trắng trợn, và con người đó cứ mỗi thứ Tư, lại từ bỏ bạn bè, công việc, và đôi khi cả t́nh yêu để một ḿnh đi đến nghĩa trang Môngpacnax, đến bên nấm mộ người trung úy không bao giờ quen biết... Các vị có thấy là tôi có lư không, khi tôi nói rằng câu chuyện này là quá đậm màu t́nh cảm đối với thời đại chúng ta."

Một phút im lặng, rồi Béctơtrăng Smit nói:
"Vẫn luôn có những điều thơ mộng trên đời này cho những ai xứng với nó."



 

 Toi???
 guest

 REF: 148795
 03/27/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cam ơn G-T v́ anh hiểu được ai đó(...HH?) thông qua câu chuyện này.

Thích nhất là đoạn kết của câu chuyện, h́nh như lư giải phần nào trái tim của HH.
"Và đó là lư do tại sao", Lêông Lôrăng kết luận "lư do tại sao trong suốt cuộc đời ḿnh, Jenny của chúng ta trở nên hay hoài nghi, cảm thấy vỡ mộng, một vài người thậm chí c̣n nói là trắng trợn, và con người đó cứ mỗi thứ Tư, lại từ bỏ bạn bè, công việc, và đôi khi cả t́nh yêu để một ḿnh đi đến nghĩa trang Môngpacnax, đến bên nấm mộ người trung úy không bao giờ quen biết... Các vị có thấy là tôi có lư không, khi tôi nói rằng câu chuyện này là quá đậm màu t́nh cảm đối với thời đại chúng ta."
Một phút im lặng, rồi Béctơtrăng Smit nói:
"Vẫn luôn có những điều thơ mộng trên đời này cho những ai xứng với nó."

Tôi cũng mong HH, người bạn của anh sẽ được như ư trong t́nh yêu.


 

 Giang_Thanh
 guest

 REF: 148916
 03/28/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
He he he....
Đánh cho em một trận bây giờ, dám giỡn anh à ? Ừ th́ thôi, không muốn xuất đầu lộ diện anh cũng chiều :-). Chủ đề khó dă man...He he, chờ không thấy ai luận anh vào làm mềm hoá chủ đề đi tư mà...Mong cho cô em HH này của anh được may mắn và hạnh phúc nhé, anh thành tâm đó.Anh đă biết chắc một điều cô ấy sẽ thích câu chuyện này, bữa khác rảnh, anh làm thêm mấy cái comment nha :-)!


 

 Toi???
 guest

 REF: 149064
 03/28/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hư hư...Thực thực...

G-T ơi,
Sao em trốn anh rồi mà vẫn để anh thấy cái đuôi em nhỉ? hihi

Rượu nhấp môi thiếu bạn hiền tri kỷ
Nên trở thành rượu nhạt vô duyên
Nếu không chê tôi xin làm tri kỷ
Trút muộn phiền cùng bạn tri âm

Tôi rất hiểu nổi ḷng bạn tri kỷ
T́nh yêu đâu đă vội chia xa
Tôi nâng chén, mời anh một chén
Uống đi nào cho ḷng nhẹ niềm đau

Đêm đầy sao có gió có trăng
Có rượu nồng ,có bạn tri kỷ
Anh hăy uống cho vơi nổi nhớ
Để ngày mai bắt đâu một ngày mới

Sau cơn mưa trời quang mây tạnh
Tia nắng hồng chiếu sáng ánh b́nh minh
Bạn hăy bắt đầu, một ngày mới tươi vui
T́nh lại nở trên môi người tri kỷ

Trích Maihoatrang-Vankiemsau

29-03-2007

*** Đôi khi, linh cảm cũng hay hay nhưng không như ư ḿnh th́ ta lại tự an ủi: Hên, xui!
Đúng là...con người phức tạp!
Để rồi xem...


 

 sonth
 member

 REF: 149066
 03/28/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Doc trao doi cua moi nguoi minh cung thay ...qua.Hinh nhu minh cung dang trong tam trang do.Lam gi?song the nao?... luon la nhung cau hoi dat ra trong minh,nhieu luc cung cam thay be tac.Nhung thoi cai quan trong la phai song ,phai ton tai da

 

 Toi???
 guest

 REF: 149124
 03/28/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tôi vui khi các bạn đă dạo qua và tham gia ư kiến của ḿnh.
Tuy nhiên, cuộc sống của mỗi chúng ta sao lại để mặc như thế nào th́ ra như Sonth.
Hăy tự an ủi ḿnh như Nhatnang, động viên ḿnh như Iceberg và tươi cười như welovetolove...

Một câu chuyện thú vị có thể trả lời giúp câu hỏi của tôi trong ngay chính VS này: VIẾT ĐỂ LÀM G̀? của ĐangSơn. Thân mời các bạn cùng đọc.

Mến chào,
29-03-2007


 

 Giang_Thanh
 guest

 REF: 149329
 03/29/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ừ, không giỏi nhưng gắng hoạ thơ với em.
Hà Thành mưa bụi bay bay
Liễu quanh quán khách rủ buông trước thềm
Cạn ly cho mối sấu vơi
Sài G̣n trong đó ai người tri âm ?

Và đây nữa một bài thơ Đường:

TÀN THU

Giọt sầu người rót cho ta
Chứa đầy cay đắng xót xa đáy ḷng
Nâng ly cố tưởng rượu nồng
Lẫn trong hơi thở băo giông phủ dày

Đành thôi ráng uống cho say
Tháng, năm rồi cũng có ngày phôi phai
Rót đi ... hăy ... rót cho đầy
C̣n đêm nay nữa mai này xa nhau

"Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân"(1)
Ừ ... ta cũng đă có lần
Tiễn đưa khách lạ bước chân sang đ̣

Có buồn chăng! tưởng là mơ
Bao năm ... t́nh vẫn hững hờ như không
Lạnh lùng trời cũng chớm đông
Tàn thu gió thổi, ngập đồng tuyết rơi

Uống đi người ... uống cho vơi
Hôm nay hội ngộ ngày mai xa rồi
Ḍng đời nước cuốn hoa trôi
Tóc xanh thoảng chốc đổi dời bạc phơ

Thu tàn, .. ừ! … đă tàn thu !



 

 dangsonfr
 guest

 REF: 149646
 03/29/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
***

Chào Toi ??? , và các bạn trong CHỦ ĐỀ.

Bạn ơi !

Đă đọc đi đọc lại " CÓ BAO GIỜ BẠN TỰ HỎI ? "
Đă đọc lại phần trả lời của Bạn ở " VIẾT ĐỂ LÀM G̀ ? "

Những câu hỏi được đặt ra và sẽ, hoặc không bao giờ có câu Trả Lời....

Đọc lời bạn viết,ngẫm nghĩ và nhận thức ( chủ quan ! ) rằng : Bạn là một người sống nhiều với nội tâm v́ thích suy nghĩ....( Bạn thích môn Triết Học.Phải không ? )

Sáng nay,dậy sớm như thường lệ,nhâm nhi ly cà phê ở bàn giấy , nhẩn nha đọc các bài viết ở N.C.Duyên và nghe mưa rơi tí ách.Thú vi vô cùng !
... Đọc lại các đoạn bạn khác trả lời và chia sẻ cảm nghĩ với Bạn,tôi thích thú nhận ra vài điều ( ..lại có vẻ Chủ Quan ! ):

Thoạt đầu,với cách hành văn,tôi nghĩ Bạn là một người đàn ông.Sau đó Giang Thanh đă viết.....

Mà có sao đâu ? Tôi là Ai ?

Câu hỏi hóc búa và dễ sợ này ,bạn đă t́m ra câu trả lời cho cá nhân ḿnh rồi kia mà ? :

- Một người nhạy cảm.
- Một người muốn suy nghĩ và muốn thoát khỏi cái " b́nh thường " của sự việc hàng ngày.
- Một người có mục tiêu và Nguyên Tắc sống cho riêng ḿnh....

Tôi ngừng sự phân tích cái " tôi " của Bạn ở đây để khỏi " làm phiền " Bạn.

..... " Một buổi sáng uống cà phê ở góc phố Paris,ông bạn cựu kư giả ( người Trung Hoa,nói tiếng Việt )bảo tôi.Giọng tự dưng bùi ngùi :

- Tôi cảm thấy ḿnh bị lạc lơng.Cô đơn v́ cái Suy Nghĩ không giống ai của ḿnh .

Tôi đă im lặng v́ chưa t́m thấy câu trả lời chính xác.Cho đến một ngày,tôi vớ được quyển sách mang tên " Thuật Tư Tưởng " của học giả Đào Duy Cần,trong đó có đoạn viết :

'' Tại sao ta phải suy nghĩ và hành động theo đám đông mà không dám bạo dạn Nghĩ và Hành Động theo Tư Tưởng đứng đắn của riêng ḿnh ? ''

Thế nào là Tư Tưởng ? Thế nào là Đứng Đắn ?.

Bạn ơi !

Những câu hỏi đại loại nhức đầu,nhức óc trên đă được giải bày trong khoa Nhân Văn và Văn Chương từ đời xưa đến nay rồi. Người hậu sinh chúng ḿnh sẽ có dịp bàn thảo thêm về sau,nếu có dịp,bạn nhé....

°°° Nhớ lại,một dịp nghỉ hè năm nào ở miền nam đất tây,tôi có ông bạn trẻ,gia đ́nh gia giáo,có địa vị khá tốt trong xă hội ở Usa sang thăm,chúng tôi đă ngồi cạnh nhau đề cập đến đề tài : Tôi là ai ? Tại sao tôi hiện diện trên quả đất này ( To Be or not To Be ? ).Tôi có b́nh thường lắm với những con người " B́nh Thường " không ?

Đă nói,đă tâm t́nh như thế từ 10 giờ tối đến lúc mặt trời mọc không hay.Trước khi ngừng chuyện,anh bạn trẻ nh́n tôi :

- Anh là người hay đặt vấn đề và đặt quá nhiều câu hỏi về Bản Năng và Sinh Tồn !.

Ừ,th́ thế.

Từ đó.Tôi vẫn sống.Sung sưóng ăn ngủ và năng động làm việc.Sống với những ư nghĩ và ư chí cầu thiện, t́m hạnh phúc trong tâm năo để mong đi được khá trọn vẹn con đường phải đi của riêng ḿnh.

Tạm ngừng tâm t́nh ở đây để làm những điều cần thiết trong ngày.

Chúc bạn luôn vui và t́m được nhiều an b́nh trong cuộc sống có ư nghĩa của ḿnh.

Rất cám ơn Bạn đă có ḷng giới thiệu chủ đề " Viết Để Làm Ǵ ?" của ĐS. Hẹn gặp lại nhé.

Thân ái.
Nguyễn đăng Sơn.France



 

 gailang
 member

 REF: 149651
 03/29/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Anh ĐS hôm nay hết bạn thơ rồi chuyển qua viết văn xuôi sao?

 

 Toi???
 guest

 REF: 149737
 03/30/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Thân chào các bạn,

Xin không bàn đến nhận xét của Đăng Sơn dành cho Toi???

Câu hỏi đặt ra ở đây: đă có rất nhiều người nghĩ đến, tự thắc mắc ḷng ḿnh...nhưng cũng có người trạc độ tuổi chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến...Vô tư, vô tâm hay "trời sinh vôi sinh cỏ" sống chết có số cả mà, sống mỗi ngày vui là được.
Cũng như thằng em họ tôi chỉ hỏi nó một câu: "mày học để làm ǵ?" Nó ngẩn ngơ cái mặt nh́n tôi ...cười tủm tỉm, lắc đầu hay một người bạn trạc tuổi hỏi:"Anh có mơ ước ǵ không?" Trả lời"Thui, sống như vậy là hạnh phúc rồi. Kiếm tiền nhiều, chơi cho sướng, ngày mai chết làm sao xài tiền!"
Vâng! Những ư kiến đó miễn bàn.

Tôi chỉ muốn chia sẻ suy nghĩ của ḿnh cùng những người bạn có cùng câu hỏi đặt ra như tôi.
Có lần, tôi đă hỏi một nhà sư giải thích dưới góc độ Phật Giáo.Đúng đấy chứ! Nhưng đó chỉ là một góc nh́n.
Lần khác, tôi tự t́m hiểu qua sách Lịch sử Triết học. Càng đọc thấy sao mà cao siêu quá! Đó cũng là một góc nh́n.
Vài lần tiếp chuyện người quen đă qua một nửa cuộc đời (cho họ sống lâu một chút...ḿnh nhắm chừng họ đă ngoài 50 - 60) mỗi người một chính kiến, phân tích cả bằng Kinh Dịch của Trung Hoa. Đó cũng là một góc nh́n.
Hôm nay, khi đọc qua lời góp ư của Đăng Sơn về buổi tṛ chuyện của những người bạn anh. Tôi lại thấy có một góc nh́n khác.
Nói đến đây, có lẽ ai chú ư sẽ thấy: "Góc nh́n" của một vấn đề. Đúng, sai (?) là do chính bạn chiêm nghiệm, hiểu và tự biết làm ǵ,đâu ai bắt bạn phải theo ư tôi.

Riêng tôi, đọc câu chuyện của bạn cảm thấy thú vị v́ h́nh như ḿnh hiểu ra điều ǵ đấy, tự trả lời câu hỏi cho bản thân ngay lúc này (nhưng lúc khác hay sau này... th́ chưa chắc à nghen). Đáp án đơn giản, dễ hiểu, dễ chấp nhận dưới cách nh́n của tôi.
Dù sao, tôi rất vui được đón bạn tham dự CHỦ ĐỀ này.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

30-03-2007


 

 Toi???
 guest

 REF: 149742
 03/30/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Thú vị th́ mời các bạn cố gắng đọc...Không hay th́ đừng ráng (không ai ép đâu à nghen). Hihi...

ĐÀN ÔNG CẦN G̀ Ở NGƯỜI VỢ?

Đa số đàn ông khẳng định cuộc đời ḿnh cần tới ba người đàn bà. Đó là người vợ, người t́nh và người bạn. C̣n ǵ lư tưởng hơn khi người vợ đảm nhiệm được chức năng của hai người kia. Nghĩa là người vợ đồng thời là một người t́nh và một người bạn. Thường th́ điều ấy chỉ xảy ra ở người đàn bà hoàn hảo. Song, độ hoàn hảo lại theo đánh giá của từng tuưp đàn ông. Và ai tự nhận ḿnh hoàn hảo? Bởi thế không ít người đàn ông cả đời chẳng thôi khát khao t́m kiếm một nửa của ḿnh.

Sự t́m kiếm đó không chỉ xảy đến với những chàng trai trẻ, những người có cá tính, hay ai đó thiếu hụt t́nh cảm, mà ở cả người bề ngoài thành đạt và đủ đầy. Nhiều khi càng đủ đầy người ta càng thấy thiếu, càng khát vọng một người phụ nữ như ư. Không hẳn phụ nữ đẹp đă là người mà đàn ông cần. Cũng bởi quan niệm đẹp ở mỗi đàn ông lại khác nhau. Vậy mẫu số chung của các từ số ấy là ǵ? Người phụ nữ có thể đảm nhiệm được ba chức năng nêu trên không? Xin thưa là cái khóa nào cũng có ch́a nếu bạn quyết chí đi t́m. Một người đàn ông đủ đầy và thấy người phụ nữ của ḿnh hấp dẫn nhất sẽ khó có chuyện "ăn vụng". Cũng giống như một người đă no sẽ không c̣n thèm bất kỳ món ăn nào, dẫu đưa mời tận miệng người ta cũng chả ham. Song, bên cạnh đó nếu đàn ông cứ no ứ măi một món đơn điệu sẽ bị chán. Bởi vậy, phải tạo cho anh ta cảm giác rằng "anh để bụng chuẩn bị ăn một món ngon, lạ nhất đời”. Thế th́ đàn ông nào dại ǵ mà đi ăn đẫy tễ đồ linh tinh mà bỏ phí sự hấp dẫn đang mời gọi kia. Họ sẽ kiên nhẫn đợi chờ món ăn của riêng ḿnh. Nhưng làm sao để cùng lúc phụ nữ khiến đàn ông có hai cảm giác ấy? Vừa no đủ, vừa thèm khát. Bạn hăy cùng chúng tôi tản mạn chút nữa sẽ thấy câu trả lời.

Nhiều đàn ông phàn nàn rằng: "Tôi muốn vợ ḿnh ra đường phải đoan trang như bà hoàng, ở trong bếp chăm chỉ như một con nô lệ, và trên giường th́ đam mê giống con điếm". Nhưng sau khi trải qua những giây phút huyễn hoặc nhau ở thời kỳ yêu đương là tới lúc họ đối mặt với cuộc sống vợ chồng. Đàn ông gào thê thiết sau lưng vợ rằng: "ôi, chị xă nhà tôi ra đường th́ như một con điếm. Suốt ngày thẩm mỹ, càng thẩm mỹ càng chẳng hiểu đẹp là ǵ. Đưa cô ta bao nhiêu tiền cô ta nướng hết vào những áo quần, váy vó, tóc, mắt, môi xanh đỏ ḷe loẹt. Con công chỉ biết mỗi việc x̣e đuôi hay con điếm rẻ tiền chỉ biết bôi trát đều vầy vậy. Gặp ai cũng có thể cợt nhả cười đùa, có ǵ là phô ra tất tật, không có cũng cố t́m cách phô.

Về đến nhà gẩy gót móng chân móng tay măi. Càng chăm chút càng thêm bẩn bởi lại màu mè choé choét. Chuyện đời chỉ việc soi gương mà vẫn chẳng hiểu ḿnh có đẹp hay không, lại hỏi. Hỏi hết người nọ người kia rồi chỉ có thể nghe duy nhất một câu trả lời là đẹp, dẫu đó là dối trá. Và vào bếp cô ta như bà hoàng v́ đồ ăn người giúp việc nấu cả rồi. Hôm nào cô ta động tay th́ không đổ vỡ là ngùn ngụt những hạch sách: "Anh đi đâu giờ này mới về?", "Sao áo anh có mùi nước hoa lạ?" .. Không làm ra tiền nhưng cô quản lư mọi thứ, từ tài sản đến ngơ ngách cuộc sống riêng tư của anh. Đừng có ví vợ như mẹ. Mẹ bao dung hơn nhiều, làm ǵ có chuyện trịch thượng, đành hanh hay nũng nịu, giận dỗi. Vợ là một cái gai luôn chực đâm ta, phải chịu đựng, cấm kêu ca.

Và trên giường th́ cô ta như một con nô lệ. Sai ǵ làm nấy, đơn điệu, tẻ nhạt. Trái khoáy như thế th́ ai mà chịu nổi?

Bản chất của đàn ông là thích đi chinh phục. Họ muốn tỏ rơ khả năng và sự dũng mănh của ḿnh. Bởi vậy người vợ cần vừa xảo quyệt, vừa nhân hậu, nghĩa là phải thông minh. Như thế đàn ông sẽ không bao giờ biết chán v́ chẳng bao giờ thấy khám phá được hết phụ nữ. Càng tiến vào sâu càng như uống rượu cần, say lúc nào không hay và khi đă say th́ đứ đừ. Điều đó người ta đánh giá bằng từ ngắn gọn là sự "quyến rũ” của đàn bà.

Đàn ông luôn khát khao h́nh tượng người đàn bà như Carmen - một cô gái di gan, sống hết ḿnh v́ t́nh yêu, tôn thờ vẻ đẹp tự nhiên, nhưng cũng sẵn sàng bỏ mặc đàn ông khi cần thiết. Đôi lúc phải để đàn ông nếm mùi đau khổ hay sự hẫng hụt. Từ đây, nên hiểu rằng đàn ông luôn mong được đuổi bắt, một cuộc đuổi bắt không bao giờ ngừng nghỉ. Anh ta muốn bắt được đối tượng của ḿnh nhưng nếu bắt được rồi anh ta sẽ chán ngay và lại kiếm t́m một cuộc đuổi bắt khác. Bởi vậy phụ nữ tinh ranh luôn khơi gợi trí ṭ ṃ khiến đàn ông đuổi theo ḿnh mà không bao giờ để họ bắt được. Không nên phân định quá rạch ṛi về sự bắt ở tâm hồn hay thể xác. Bởi đôi khi người đàn ông cảm giác có đàn bà trong tay rồi lại thấy biến mất. Tất nhiên, người phụ nữ ấy trước khi biến phải biết để lại mùi hương quyến rũ.

Để làm được điều này, phụ nữ cần có cá tính và cuộc sống độc lập, có trái tim yêu nhiệt thành mà không quỵ lụy Yêu hết ḿnh chứ không mất ḿnh. Luôn biết cách chăm chút cho đàn ông, sẵn sàng vị tha và lao theo t́nh yêu như con thiêu thân nhưng cũng dám đập tan những ǵ là xấu xa. Luôn tạo ra thế giới bí ẩn mà đàn ông không thôi khao khát khám phá. Tất cả phụ thuộc ở nhân cách, ở cái tầm của mỗi người đàn bà.

Phụ nữ thời nay thừa sức làm được điều đó. Các bạn có đầy đủ uy lực để tạo cho ḿnh bàn lĩnh và một cuộc sống không phụ thuộc. Bạn được học tập, được phấn đấu, được thể hiện ḿnh ở mọi lĩnh vực. Hăy đốt cháy hết ḿnh v́ những việc hữu ích. Đừng ủy mị, ném tuổi trẻ vào thứ t́nh yêu ảo tưởng. Thời gian thanh xuân của phụ nữ ngắn hơn đàn ông, vậy th́ hà cớ ǵ bạn phải ngày đêm đau đầu chỉ để suy tính xem ḿnh nhắn tin, điện thọai, gửi email cưa cẩm anh chàng nào, soạn những vở kịch mà ḿnh thủ vai chính để lấy bằng được những anh chồng giàu có, thành đạt. Hà cớ ǵ bạn phải khổ sở tủi hờn với bao nhiêu hoài nghi ḿnh nghĩ ra cho chồng. Rằng anh ấy đang ở đâu, hay nhắn tin loạn lên "anh ơi về nhà đi"... Sao bạn không tạo cho ḿnh một thế giới riêng có "mùi hương" riêng biệt để đàn ông phải "đuổi theo" không ngừng, để bạn tự tin rằng chồng ḿnh sẽ không bao giờ thoát được ṿng chạy đuổi mà ḿnh tạo ra. Như vậy, lỡ có thất bại bạn cũng không phải đổ vở, bi quan mà sẽ luôn vững vàng trong mọi hoàn cảnh.

Trích Nguyệt San NHN


 

 Giang_Thanh
 guest

 REF: 149896
 03/30/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Nhân vài nhận xét (rất đúng) của bạn Đăng Sơn, Giang_Thanh bổ sung một chút nhận xét vài điều về cô em gái "rượu" của Giang_Thanh( em vẫn nói anh cưng em quá trời mà ! :-))
- Một cô gái Việt- Dịu dàng- độc lập- cá tính! ( Con gái thích triết học- thế mới kinh!:-))
- Sống sâu sắc lắm, hơi bị "bôn -sơ -víc" đó! - lời nhận xét anh bạn thân của anh !
- Nhân vật chính tự thú : "Em hơi bị chảnh đó.."- "Chảnh th́ đă làm sao?" He he he...

Mà này em gái, sao thế nhỉ, lần đầu gặp anh, so vài đường kiếm-tiếp vài chiêu của em, anh cũng ngỡ em là một bác đứng tuổi- nể em quá đi thôi, giờ bạn ĐS cũng nhận xét em như thế, soi gương lại xem nào, he he...Chết em chưa?

Trở lại chủ đề em đưa, anh định viết vài ḍng nhưng đọc thấy ḍng này của bạn ĐS rồi anh không viết nữa:Tôi vẫn sống....Sung sưóng ăn ngủ và năng động làm việc.Sống với những ư nghĩ và ư chí cầu thiện, t́m hạnh phúc trong tâm năo để mong đi được khá trọn vẹn con đường phải đi của riêng ḿnh. Bổ xung thêm: ".....Để gió cuốn đi..."!. Thôi nghen!

Em gái đọc thử bài này xem, lần đầu đọc xong, anh bật cười-quá đúng ! Và cũng là lời b́nh và câu trả lời cho bài viết em đưa lên của cá nhân anh- Đàn ông cần ǵ ở một người phụ nữ! Hy vọng giúp cho em- một góc nh́n..."sáng suốt"...he he..

30/03/2007


 

 Giang_Thanh
 guest

 REF: 149904
 03/30/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

NỖI SỢ CỦA ĐÀN ÔNG TUỔI BA MƯƠI

--------------------------------
Hôm đó, người bạn gái ră rượi nói với tôi.
- Anh người yêu cũ của tớ chia tay tớ chưa đầy nửa năm đă cưới người khác!
- Anh ta làm cô kia có bầu à?
- Không, chính tớ cũng thấy lạ. V́ hồi trước bọn tớ chia tay nhau v́ anh ấy chưa muốn kết hôn, ngờ đâu nửa năm sau cô dâu không phải là tớ!
- Sao anh ấy không chịu kết hôn với cậu?
- Anh ấy bảo, sự nghiệp c̣n dở dang, tiền chưa có là bao, anh ấy không dám lấy vợ.
- Thế giờ th́ anh ấy trúng xổ số à, hay lương tăng 50%?
- Đều không, tớ có cảm giác tớ đă bị lừa dối!

Câu chuyện này làm tôi nhớ đến một case khác, một cô gần 30 sau khi ép bạn trai cưới ḿnh không thành, đă đ̣i chia tay và nửa năm sau cưới một người mà ngay cả bạn bè cũng thấy xa lạ. Khi được hỏi, cô đă rất thẳng thắn đáp:

- Người yêu cũ vẫn bảo v́ sự nghiệp chưa thành, tiền ít nên tŕ hoăn đám cưới, nhưng tuổi thanh xuân của "bà đây" th́ chờ được đâu! Tôi nghĩ tiền nhiều hay ít không quan trọng bằng, cuối cùng th́ anh có thật ḷng hay không.

Có cô đă nói:

- Tôi không tin rằng cứ để hai năm nữa th́ anh ấy sẽ kiếm thêm được gấp vài lần tiền, nếu anh ấy thật sự đủ yêu, đủ trách nhiệm với đời tôi cho dù anh ấy không thể cưới tôi ngay lập tức, anh ấy cũng sẽ cho tôi biết kế hoạch và thời gian của anh, nếu không, làm sao có thể cảm nhận được anh ấy có trách nhiệm với đời tôi.

Tôi nhớ lại những người đàn ông ba mươi tôi quen, cái họ sợ hăi nhất là hai chữ "kết hôn". Họ sợ nhất đi với bạn gái ra đường, bị người quen gặng hỏi: "Khi nào đôi này cưới?". Họ sợ nhất đi ăn tiệc cưới bị người khác quan tâm: "Lần sau là tiệc cưới các cậu chứ?". Họ sợ nhất mỗi lần về nhà, người yêu thút thít khóc: "Thế chúng ḿnh bao giờ mới cưới?". Và bố mẹ họ giục: "Cứ thế này th́ lúc nào bố mẹ mới có cháu bế?”
Rồi, câu trả lời kiểu mẫu của họ là: "Con vẫn c̣n lo sự nghiệp, ạ!”
Như thế hợp lư, nhưng cô bạn đau khổ của tôi đă nói:

- Với đàn ông, sự nghiệp có lên cao bao nhiêu họ cũng chả bao giờ coi đă thành đạt, tiền th́ kiếm bao nhiêu cũng thấy chưa đủ, đây thực ra chỉ là cái cớ thôi. Như người yêu cũ của tớ, nhà có rồi, xe đẹp có rồi, quần áo hàng hiệu, không phải nuôi bố mẹ, nhưng vẫn không chịu cưới. Thảnh thơi như anh ta mà không cưới, th́ thời buổi này c̣n ai dám cưới?

Tôi nh́n những người đàn ông không dám kết hôn, đều đâu phải là bố mẹ bị vỡ hụi hay nhà bị nợ thẻ tín dụng ngân hàng, lương của họ cũng không phải thấp, thậm chí có người riêng tiền nộp thuế thu nhập một năm có thể mua được một chiếc BMW, cổ phiếu của họ mang đi bán ít ra cũng cả năm nằm nhà ăn tiêu, danh thiếp đều in chức manager.

Hay bởi những người đàn bà như chúng ta th́ không thể hiểu?
Phải họ lo sợ những khoản tiền tiết kiệm trở về số 0 sau đám cưới, hay họ sợ phải đi mời người dự tiệc cưới, chụp xong album ảnh cưới th́ ăn bánh ḿ trừ bữa? Cưới một người con gái họ yêu, có nhất thiết cần phải chờ họ thành Bill Gate, mới gọi được là thành đạt, giàu có?

Người bạn gái đau khổ "cô dâu không phải là tớ" nói:
- Đó chỉ là cái cớ, v́ trong ḷng họ c̣n đang bất an, thấy những đứa con trai cũng ba mươi như ḿnh mà tiêu pha thoải mái, ăn chơi vui vẻ, đi đó đây, th́ họ sợ rằng đám cưới sẽ kéo họ xuống địa ngục?

C̣n người bạn tôi "nửa năm cưới người khác" th́ bảo:
- Nếu nói thẳng th́ chỉ có lư do rằng anh ấy không đủ yêu tớ. Tớ đă mất vài năm, và sau vài năm đ̣i cưới, cuối cùng mới hiểu ra rằng, nếu một người đàn ông đủ yêu tớ, đủ trách nhiệm với đời tớ, họ sẽ không cần viện tới bất kỳ lư do nào hết. C̣n nếu thật sự hiện tại anh ấy không đủ tiền, tớ sẽ cưới anh ấy, bởi tớ nh́n thấy sự chân thành của anh ấy. Một người đàn ông có thể càng già càng đáng giá, nhưng tớ là phụ nữ, tớ làm sao chắc rằng tớ có thể đợi anh ấy đến ngày hôn lễ? Tớ có thể đợi thêm 3 năm, hay 5 năm nữa chăng?

- Nhưng tớ th́ đă chờ anh ấy thêm 3 năm, 5 năm, và cuối cùng? Anh ấy đă cưới cô gái quen chưa đến nửa năm, và đó là lỗi của tớ sao?

- Không phải lỗi của cậu, nói thật, th́ bởi anh ta yêu cô ấy hơn. T́nh yêu, không phải là bạn cứ chờ đợi th́ rồi sẽ gặp, hoặc chờ bao lâu th́ nó sẽ là của bạn.

Tôi nghe xong đoạn đối thoại của hai cô bạn gái, tôi ngơ ngẩn rất lâu, và tôi chạy đi hỏi bọn con trai.

- 30 đúng là tuổi hoàng kim của đàn ông. Chúng tôi không sợ ḥ hẹn mà trong túi chẳng đủ tiền, thuê nhà sợ giá đắt, cũng chẳng c̣n ở tuổi thanh niên tỏ t́nh lần nào cũng thất bại, tán gái đă đến mức độ lăo luyện như phản xạ tự nhiên, chúng tôi bắt đầu tự tin vào chính ḿnh, trước cưa gái cực quá, giờ cưa gái dễ như trở bàn tay, nếu chúng tôi không tranh thủ tận hưởng cuộc sống của chính chúng tôi, th́ ai nào?

Nỗi sợ hăi của đàn ông ba mươi, phụ nữ măi măi không thể hiểu.
Đàn ông sợ ḿnh ĐƯỢC c̣n ít, NHẬN chưa đủ? Nên họ sẽ bảo rằng: "Tôi chưa thành đạt, tôi chưa giàu!"
Thực ra cái mà họ muốn nói chỉ là: "Tôi chưa Ready!". Tôi, chưa sẵn sàng!

Nếu tuổi họ c̣n trẻ, họ sẽ nói: "Tôi chưa Ready!". Nhưng nếu không c̣n trẻ, v́ sao họ không dám tiếp tục nói ra câu thành thật đó?

V́ sao có những người yêu măi mà không cưới, nhưng có thể cưới ngay tắp lự một cô mới yêu chưa bao lâu? V́ sao có những người vẫn bảo ghét hôn nhân, không tin vào t́nh yêu, th́ một hôm cưới nhanh như chớp giật? V́ sao có những người măi chỉ yêu bạn thôi, nhưng không thề thốt ǵ với bạn, không nghĩ hộ bạn? V́ sao có người nói yêu bạn say đắm, có thể v́ bạn làm tất cả, nhưng hôn nhân th́ anh ta bỏ ra ngoài phạm vi năng lực những ǵ anh ta có thể làm?



Hay bởi đàn ông ba mươi không hề sợ hăi, mà họ chỉ hơn bạn ở chỗ, họ biết họ cần ǵ!
Nếu họ thật ḷng yêu, họ sẽ vội vàng đ̣i buộc bạn lại.
Thực ra, họ thật sự rất muốn rất muốn trở thành người chồng.
Nhưng không phải với bạn, mà thôi!


--------------------------------------------------------
Nữ Vương (1979 - Đài Loan)
Bài đăng trên blog cá nhân 16/1/2007
(Trang Hạ dịch)


 

 dangsonfr
 guest

 REF: 150268
 03/31/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
***
Thân chào các "Ngài" và các bạn trong buổi hội đàm của Toi ???

Thoạt tiên,phải nh́n nhận rằng cách cười của anh Giang Thanh nghe dễ sợ và ớn quá.Cứ he he, hê hê....để chọc ghẹo " Cô Em Gái ? " !

Như vậy,cô em gái hơi khó tính v́ hay suy ngẫm. ( Xin lỗi bạn Toi ???? - xin đừng giận v́ sự khiếm nhă không ác ư này.Vui vẻ một tí cho cuộc mạn đàm có vẻ thư giăn và nhẹ nhàng ) - ( v́ người được tham dự này - khách - có 2 bộ mặt khá kỳ cục.Hắn có những lúc rất nghiêm trang ( không giả vờ ) và một lúc khác ,hắn đùa giỡn,vui vẻ như đứa trẻ nhỏ ( bất cần đời ! )

Cái tôi,ích kỷ và nhỏ bé có nhiều sự "kỳ lạ" theo nghĩa : - Bạn là một sinh vật có một không hai trong vũ trụ.Ngay cả người anh,chị em sinh đôi cũng không giống hệt như bạn.

Hai đứa trẻ cùng cha cùng mẹ,sinh cùng giờ khắc,cùng hưởng chung một sự giáo dục trong cùng một điều kiện để cùng lớn lên và ra đời.Nhưng bản tính và phong cách (personnalité )
lại không hẳn là một.

Tôi có may mắn đọc được một bài viết khá thú vị của lănh vực tâm lư.Người viết đă đưa ra nhiều thí dụ cụ thể để khuyên ta hăy là ta và sống trọn vẹn với cái ta ( không " vĩ đại" ) của ḿnh.Nói rơ hơn là ta nên vui vẻ chấp nhận cái tôi của ḿnh trong một chiều hướng tốt,cầu tiến để xây dựng.
Sự tự măn hoặc tự ti ,mặc cảm đă đưa ta đến chỗ hiểm nghèo !
Chịu khó đừng chân,t́m một khoảng khắc sống với cái riêng của ḿnh trong im lặng cũng là một cách tự kiểm và t́m ra được cái chân lư thật sự của cuộc sống.
( Tuy biết rằng chẳng có chân lư nào được hoàn hảo theo thời gian đâu.)

Tạm vui,tạm gọi là đủ cho phần lẩm cẩm để chia sẻ cảm nghĩ với các bạn ở đây.Tôi xin được xem đó là một hạnh phúc rất giản dị cho cá nhân ḿnh.

Hẹn dịp khác.Chúc các Bạn vui vẻ nhưng xin đừng suy nghĩ quá,sẽ nhức cái đầu lâu.Tội nghiệp ḿnh !
Chúc Toi ???và Gaing Thanh nhiều hảo ư và viết khỏe.Thân ái.

đăng sơn.Fr


 

 Giang_Thanh
 guest

 REF: 150539
 04/01/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
@cacbạnvàođây:

Mỗi con nguời chỉ có một cuộc đời, một cuộc đời thật, một tính cách thật, một bộ mặt thật:

Ảo và thực giống nhau. Thực thế nạ, ảo hệt như thế : Có ǵ nói nấy, thích th́ khen, không thích th́ chê, buồn th́ không viết bài, vui th́ bốc phét tư xiú, ấy là con nguời thực mong t́m một chút kiến thức, mong t́m một chút vui vẻ qua chốn aỏ sau một ngày làm việc- một chút thú vui bên lề cuộc sống thực vốn nhiều trăn trở. Biết đâu đấy may mắn lại thêm được một vài nguời bạn kết làm chỗ tri âm, tri kỷ, để gần- th́ thỉnh thoảng offline tán chuyện đông tây trời đất, xa-lúc buồn vui th́ gọi điện chia sẻ,an ủi nhau, vào mỗi dịp sinh nhật, lễ tết viết cho nhau vài lá mail thăm hỏi, thể hiện đôi chút quan tâm thắm t́nh bằng hữu...

Ảo và thực khác nhau. Con nguời thực có khi mạnh mẽ, nhưng vẫn kiếm nơi chốn ảo bộc lộ chút góc khuất của tâm hồn mà đời thực không ai soi thấu, có thể tự cho phép ḿnh một chút mềm yếu (mà b́nh thuờng giấu sâu tít đâu đó sau khóe mắt lấp lóa nụ cuời ngạo nghễ - không thổ lộ cùng ai v́ ḷng kiêu hănh), có người nghiêm túc, đứng đắn nhưng vào chốn ảo cũng mong t́m một chốn vui chơi, đùa giỡn (để t́m lại cảm giác thanh b́nh, t́m lại một góc kỷ niệm tuổi thơ, tuổi trẻ - miễn là không quá lố và có trách nhiệm chung với diễn đàn), có người b́nh tĩnh, tự tin nhưng đường đời cũng có lúc mỏi gối phải bối rối, phân vân, mất phương hướng, mượn nơi chốn ảo trút một bầu tâm sự (chờ thời gian lăng quên đi rất nhiều phiền muộn), t́m kiếm một sự chia sẻ, đồng cảm cho vơi đi một nỗi niềm ...

Ảo và thực khác nhau. Có con nguời yếu đuối, rụt rè, nông cạn ngoài đời thực vụt vuơn vai biến thành siêu nhân nơi chốn aỏ -mạnh mẽ, tự tin, kiến thức đầy ḿnh.....( đoạn này Giang_Thanh đă viết nhưng xoá không post lên v́ có thể gây ngộ nhận, hiểu nhầm mất đoàn kết chung, thôi nghen!)

@Someone: Hư hư, thực thực nơi chốn ảo, hà tất phải vội vàng, giao lưu,tṛ chuyện dần khắc hiểu- tóm lại là cần chút thời gian thôi :-), vậy thôi nghen, x́ tốp lại !


@mộtngườibạn/ngườiem/Mộtngườigọiđiệnkêu-Emkhônghiểu :-)

Đường đời đôi lúc bối rối, ta phải phân vân tự hỏi ta là ai, sinh ra để làm ǵ, ta cần cho ai ? " Sáng mai ra thức dậy bước chân ra phố đông vui, nh́n vạn người trăm ngả tất tả ngược xuôi, mỗi người canh cánh bên ḿnh một mối lo toan, ta lại tự hỏi ai là người cùng ta chung một nỗi niềm?" ( Câu này anh đă từng nói với một người bạn xưa khi mới quen). Vào ngày vui, chắc em không đặt ra câu hỏi quá lớn này dù đôi lúc những suy nghĩ này vẫn thoáng qua tâm tưởng. Đời sống thường ngày có nhiều bận rộn, lo toan, có mấy ai kịp dừng bước, phóng tầm mắt nh́n rộng cả cuộc đời, băn khoăn một chút về sự tồn tại của cái tôi bé tí xíu trong vũ trụ bao la? Mà thực ḷng chủ đề này các nhà triết học đă luận bàn cả ngàn năm nay rồi, anh không dám qua mặt các bậc tiền bối để thành gă triết lư...cạn. Th́ thôi, hăy gắng sống đơn giản những ngày "cái tôi" này có mặt nơi trần thế :

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Thêm một ngày nữa để yêu thương


Và đừng băn khoăn quá nhiều về sự sinh tử:

Trăm người quen, có mấy người thân
Khi ĺa trần, có mấy người đưa?


Bởi lẽ vô thường đă là lẽ của cuộc sống:

Trăm năm trước ta chưa có
Trăm năm sau có cũng như không
Cuộc đời sắc sắc không không
.......


Vậy hăy thanh thản bằng sự cống hiến cho đời:

"Sống trên đời cần có một tấm ḷng....." để t́m lấy thiện tâm, thanh thản khi giúp đỡ cho ai đó ngoài đời thực: một người tàn tật, một cụ già lang thang , một em nhỏ cơ nhỡ, hoặc đơn giản an ủi một vị khách vôdanh trên diễn đàn đang phiền muộn. Vậy thôi nghen!

C̣n...:

Câu chuyện thứ nhất: HH đă hiểu ( một phần thôi ), anh không luận thêm.

Câu chuyện thứ hai : Nếu bạn phải đau khổ v́ t́nh yêu hoặc v́ ai đó hăy hiểu : Người đó sinh ra không phải dành cho bạn, hăy vui lên v́ cái nửa của bạn c̣n ở đâu đó phía trước. ( Logic tư chút : Vào một ngày bạn không vui, bạn hay đăt ra nhiều câu hỏi lớn và khi trẻ th́ người ta hay buồn v́ chuyện t́nh yêu.:-). Cũng đúng với trường hợp - anh bạn của GT ). C̣n nữa, nhưng đơn giản hôm nay vậy thôi !

Mệt quá, lâu lười không viết dài, lại không dám cựi nữa, soi gương mặt ḿnh thấy căng thẳng quá, giờ bà con cho tôi cựi chút nghen : He he he...Đỡ mệt hẳn!



 

 Toi???
 guest

 REF: 150595
 04/01/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đầu tuần vui vẻ...

Không ổn...Không ổn chút nào rồi!
Đăng Sơn bắt đầu than " xin đừng suy nghĩ quá,sẽ nhức cái đầu lâu". Anh G-T viết mà mặt căng ra không dám cười.
(Cực cho anh trai tui quá! - H́nh như câu này nghe quen quen theo phong cách viết của Nguyễn Ngọc Tư không nhỉ? hehe...)

Chết tui chưa!
"Trứng mà đ̣i khôn hơn Vịt" ...Ủa, sao là Vịt mà hổng là Gà,Ngỗng.

Ai cũng bảo với tôi chủ đề này Triết Lư và cũng đă có các nhà triết học nghiên cứu...Ủa mà các nhà triết học cũng là người, cũng như chúng ta mà sao họ lại suy nghĩ đến đều đó nhỉ sao ta lại không thể? (Nói theo một cách logic:Ḿnh sắp thành nhà Triết học? hehe...).
Ghẹo anh G-T vui chút thui! Có lẽ, trong một khoảnh khắc nào đó làm cho ta bất chợt ngẫm, suy về cuộc sống mà ta đang tồn tại giữa thời gian bị "cơm áo gạo tiền" cứ cuốn trôi.

Ừ th́...Cứ quẳng gánh lo đi mà vui sống!
Để rồi rănh rănh vào chùa lễ Phật như ai đó ...? Gọi điện cho ai đó...? Hỏi em có cầu mong ǵ không "xin giúp cho"...Hehe...Để rồi ai đó...? lại cười chỉ xin một chữ "DUYÊN" ( một chữ nhưng có thể hiểu nhiều nghĩa lắm à nghen v́ Tiếng Việt đa dạng và phong phú mà...hehe).

* Cũng giống như ĐOẠN KẾT MỘT CUỘC T̀NH của TL có viết:

DUYÊN
Trong cuộc trần ai: c̣n hay mất ?
Chỉ là hai mặt … chữ … Duyên thôi
Nếu vẫn c̣n duyên , duyên tái hợp
Nếu duyên đă mất , thuận duyên tan !
TD&TL

* Chữ DUYÊN mà cũng có lúc làm một người bạn VOODANH của tôi phải đau đầu: "TÂM SỰ CỦA VÔDANH-Mong mọi người cùng góp ư chia sẻ!"

Hehe...Đấy đấy! lại triết lư nữa rồi ...
Mấy Cụ lớn tuổi khi nghe bọn trẻ triết lư như vậy thường hay bảo là" Lư sự cùn"...
"Cùn" th́ không biết hay không (!) nhưng một bác đă gần 60 cũng có lúc bâng khuấng chợt hỏi bọn trẻ như tôi: "Cuộc đời là cả một nghệ thuật sống. Sống ra sao khi buông tay không hối tiếc?".
Mâu thuẫn! Nhỏ không cho nghĩ để về già mới nghĩ...Có kịp chăng???

Hehe...Cho Toi??? cười lớn lớn một chút như anh G-T nghen.
Thân,
02-04-2007


 

 Giang_Thanh
 guest

 REF: 151019
 04/02/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Này TL ơi:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Tặng Tôi???- là TL- nick cũ ngày xưa :-). C̣n tên gọi cô em gái - đá lấn sân của anh Voodanh không dám lạm dụng nữa, sợ mấy hôm nữa anh về anh rầy: Em gái tôi chứ có phải em gái Giang_Thanh đâu?

" Ngày sẽ hết tôi sẽ ko ở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian măi măi
V́ nơi đây tôi sống đủ vui sầu ..."


Cứ sống vô vi như vậy TL nhé :-). Nhưng mà... em vẫn cười hi hi... hằng ngày chứ có phải he he...theo điệu dê hí...vô duyên như anh đâu. Chậc, tội cho cái tính hay đùa như Lăo Ngoan Đồng Châu Bá Thông này, xưa cũng giỡn chơi mà gây ra nhiều phiền toái bên trang của em, may sau bạn bè lượng thứ !

À mà, có người nói :


Vậy TL khép lại trang này ... mở lại trang mới
"Ngày Mới" để tâm sự được không ..hay vẫn không ngừng đếm những trầm tư...


TL đây rồi mà sao không thấy CFK xuất hiện nhỉ ?

Giao lưu, đụng nhau vài câu, vấp nhau vài lần trên diễn đàn, từ từ khắc hiểu nhau có sao đâu hả CFK?



 

 Toi???
 guest

 REF: 151404
 04/02/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
NGÀY MAI

Bất luận ngày hôm nay đáng lưu luyến như thế nào th́ ngày mai cũng không chần chờ đến để thay thế.
Bất luận chúng ta chống chọi hay b́nh thản, sinh tồn hay tử vong th́ ngày mai sẽ bước tới không dừng chân.

* Ngày mai b́nh thường mà vô h́nh, mau chóng biến thành ngày hôm nay, hoá thành ngày hôm qua, trở thành ngững ngày đă qua.
** Ngày mai không thể biết được, là một chuỗi dấu chấm hỏi, kéo chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngày tuổi nhưng vẫn không biết sẽ tăng thêm được hay giảm bớt điều ǵ.
*** Ngày mai là gian nan, phải làm việc, phải suy nghĩ, phải chiến đấu.
**** Ngày mai có thể rất mong manh, giống như hạnh phúc của con người vậy, có thể có bệnh tật, đau khổ.
***** Ngày mai cũng giống như tờ giấy trắng. Chúng ta có thể tiếp nhận nó để trở thành bài thi bỏ trống, cũng có thể nguyệch ngoạc vài nét lên nó, cũng có thể biến thành kiệt tác.

V́ vậy, ngày mai phụ thuộc vào sự sáng tạo của chính chúng ta.
Đối với những người yêu nhau, ngày mai có thể là giai đoạn đẹp đẽ của họ. Đối với người nông dân cực lực làm việc, ngày mai có thể là vụ thu hoạch lớn...cho dù có một vĩ nhân mất đi ngày mai th́ hoàn toàn không phải "ngày mai chiến thắng người đó" mà là "người đó đă làm cho ngày mai vĩ đại, khiến ngày mai thành một ngày vĩnh viễn được ghi nhớ.

Bạn ơi! Đừng đợi ngày mai bước đến chúng ta mà hăy bước tới ngày mai.
Không chờ đợi mà là xây đắp để có thể có một ngày mai tươi đẹp của chính ḿnh.

Trích HB


 

 TL
 guest

 REF: 151441
 04/03/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Anh trai này!

Nhiều anh quá: Voodanh, G-T...Thân em chỉ có một ḿnh không chia cắt ra được thui th́ là Út của mấy anh vậy...hihi
(Phải đổi cả kiểu giọng cười sợ làm mất "tiếng cười bản quyền theo điệu dê hí của G-T" bị anh kiện th́ em cũng hổng có tiền ra hầu toà). Trả lại rối đấy nghen!

G-T ,
Em chỉ mở hi hí ra nh́n xem có ai nhận ra ḿnh không, sao anh kéo em ra giữa mọi người (rơ 10/10 vậy anh!).
Chết em chưa, làm mặt em ửng đỏ rồi ḱa!...hihi

Mọi người chúng ta vẫn thường luôn đặt câu hỏi cho chính ḿnh mỗi ngày, đơn giản hay phức tạp, nhiều hay ít...
Có lẽ v́ vậy đề tài: "CÓ BAO GIỜ BẠN TỰ HỎI?" khá rộng về nội dung "Hỏi về cái ǵ? như thế nào? với ai? khi nào? ở đâu? và v́ sao như vậy?..."

Như ư kiến G-T mở ra đề tài mới: "CÓ BAO GIỜ BẠN TỰ HỎI? NGÀY MỚI, một ngày mai vui đấy rồi lại buồn đấy bởi sự HỈ NỘ ÁI Ố của con người và cả những điều chưa biết trước...".

Rất vui được mời đón các bạn cùng tham gia và b́nh.
Thân,
03-04-2007


 

 G-N-E-G
 guest

 REF: 151811
 04/03/2007

  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hi, TL - em gái.
Hi, các bạn.

TL cứ kêu tên anh nên phải xuất hiện chào TL có ngôi nhà mới!( Dù vẫn theo dơi mọi người nói chuyện...:-) ) Gọi là ghi danh, sau này có việc nhảy ra nói chuyện.Nói trước là anh không xuất hiện thường xuyên được đâu.

Mọi chuyện khác sẽ trao đổi bên ngoài diễn đàn nhé. Biết hiểu nhau quá rơ rồi. :-)

Hơ, có cái này đang HOT ngoài kia, sao không mang vào đây mở tiểu diễn đàn trao đổi nhỉ ? Cái kia ta tà đă.

Chủ đề : "VĂN HOÁ @- VĂN HOÁ FORUM"

Dưới đây là bài viết của người bạn cũ của chúng ta - Cô gái xinh 19, nhờ anh đưa lên v́ em đă có lời nói....Chuyện xưa không nhắc lại nha ! Biết đâu v́ tranh luận và phản biện mà em lại vào đây?




 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network