hoasen0210
member
ID 32722
11/17/2007
|
Khoảng lặng...
...Một tối cuối tuần , trong 1 góc khuất của quán cafe ...em thả hồn mơ màng theo những giai điệu trữ tình của những bài hát. Giọng hát của cô ca sĩ sao mà não nề tha thiết ...dường như cô ta như đang là chính em vậy . từng lời bài hát như than trách , giận hờn trong tuyệt vọng...
Chưa bao giờ em thấy cô đơn và tuyệt vọng như lúc này , có lẽ những lúc bộn bề trong công việc , với cuộc sống đời thường đã làm em tưởng chừng như đã quên được anh . Nhưng trong những lúc thế này cảm giác lại ùa về , mãnh liệt làm em như không thở được có lẽ vì tình yêu em dành cho anh quá sâu nặng , tha thiết ... nên chẳng thể nào em có thể xoá nhoà những ký ức trong em .
Chính những lúc em muốn quên anh lại là những lúc em nhớ anh nhiều nhất . Cuộc sống chẳng bao giờ là 1 con đường trải đầy hoa hồng mà chỉ toàn là chông gai...cho nên muốn có được hạnh phúc con người thường luôn bị trầy sướt , tổn thương và cả chảy máu nữa...
Có lẽ vì muốn mọi người hiểu và trân trọng hạnh phúc có được nên Thương đế đã tạo ra những hoàn cảnh thật trớ trêu , nghiệt ngã ...
Trong tận cùng trái tim em biết mình vẫn yêu anh dù đó là 1 tình yêu vô vọng ,đã bao lần em muốn quên những kỷ niệm chúng ta đã có , đôi khi anh hiện diện trong giấc ngủ của em để rồi sau đó em lại càng đau khổ . Em ước mong 1 ngày nào đó mình sẽ quên và thôi không nghĩ về anh nữa .
Cám ơn cuộc đời đã cho em biết anh !Cám ơn anh đã cho em biết thế nào là nhớ nhung , đợi chờ ...
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|