123dunglen
member
ID 59543
03/21/2010
|
Chồng tôi- Một người yêu lăng mạn (Phần 2)
Quả thực anh là người đàn ông lăng mạn nhất đối với tôi. Tôi quen anh vào năm học lớp 11 khi tham gia một buổi dă ngoại. Về sau này chúng tôi và vài người bạn nữa kết thành một nhóm chơi với nhau khá thân. Mọi người th́ gán nghép tôi với một người bạn của anh, c̣n tôi th́ chẳng để ư ai cả, nhưng chơi với một nhóm bạn trai khác trường th́ cũng thấy hay hay. Tôi với anh chơi với nhau cung khá hợp, nói với nhau được nhiều chuyện. Đến năm lớp 12 th́ anh bắt đầu theo đuổi tôi. Anh viết thư cho tôi, làm thơ tặng tôi, đi t́m phượng hồng cho tôi, vào mùa hoa bằng lăng th́ nhà tôi lúc nào cũng có hoa cắm lọ, anh lang thang cả buổi chiều trong thảo cầm viên để hái tặng tôi một bó hoa chua me ( hoa chua me mà kết thành một bó to một nắm tay th́ trông cũng đẹp lắm- mà có khi chẳng ai nhớ được hoa chua me th́ nó trông như thế nào đâu nhỉ). Nhưng tôi không yêu anh, lúc đó tôi thấy anh là một người có tính cách lập dị không hợp với tôi. Sau thời gian đó tôi cắt đứt hẳn t́nh bạn với anh. Anh khổ sở lắm, một thời gian dài cứ sáng sớm trước khi đi tập thể dục là anh đến trước dưới cửa sổ pḥng tôi, đứng đó…rồi đi. Tôi biết được là v́ thỉnh thoảng thức giấc lại nghe thấy tiếng xích chiếc xe quốc của anh kêu lạch sạch nhưng v́ khó chịu nên tôi cũng không thèm bận tâm. Và có đợt tôi bị ho là anh lại viết giấy nhắn cho tôi là giữ sức khỏe nhé v́ buổi sáng thấy tôi ho giữ lắm. Cứ như vậy anh lang thang bỏ một năm học đại học, thỉnh thoảng tôi cũng gặp anh khi anh tỏ ra t́nh cờ gặp tôi trên đường, anh theo dơi lộ tŕnh của tôi va theo dơi cuộc sống của tôi, c̣n tôi th́ lại cảm thấy khó chịu về chuyện đó. Sinh nhật tôi anh vẫn gửi quà và làm thơ tặng tôi. Rồi mọi chuyện cũng lắng lại. Một thời gian sau anh có bạn gái, chúng tôi không gặp nhau chỉ thỉnh thoảng nghe được thông tin về anh qua những người bạn.
Sau khi học đại học và đi làm được hai năm th́ tôi gặp lại anh. Lúc này tôi vẫn chưa có người yêu. Cũng có nhiều người để ư nhưng tôi không thực sự thích ai cả. Anh th́ đă chia tay bạn gái. Tôi gặp lại anh và bắt đầu chơi lại với nhau v́ thời gian này anh cũng quay lại chơi thân với cô bạn thân của tôi. Tôi cũng cố gắng tỏ thái độ b́nh thường v́ thời gian đă qua lâu quá rồi. Thời gian đó tôi đang bị phiền toái với một anh chàng, nên thỉnh thoảng tôi rủ anh đi cùng để anh chàng kia ít có cơ hội tiến tới. Tôi nghĩ rằng t́nh cảm của anh với tôi đă qua lâu lắm rồi và cũng v́ thời gian sau nay tôi cũng thấy ḿnh đă cư xử với anh quá đáng nên tôi cũng mềm mỏng với anh hơn để tôi với anh được làm bạn với nhau vui vẻ. Và v́ thực ra tôi chỉ không thích anh thích tôi thôi, c̣n về cơ bản anh là một người bạn chơi được mặc dù cũng hơi lập dị.
Rồi anh lại theo đuổi tôi. Pḥng tôi lúc nào cũng có hoa Ly anh tặng ( cứ tàn th́ lại có hoa mới). Chúng tôi cùng tham gia những thú vui tôi thích: đi xem đá bóng, đi bơi, đánh bóng bàn, anh tập nghe những thể loại nhac tôi ưa thích….Tôi cũng vẫn không yêu anh, nhưng tôi không xua đuổi anh như trước đây. Tôi nói với anh rằng tôi không yêu anh, chúng tôi chỉ làm bạn được thôi. Anh nói với tôi rằng anh sẽ thay đổi hoàn toàn, chỉ cần tôi nói với anh là anh cần phải thay đổi điều j anh cũng chấp nhận.
Một thời gian dài sau chúng tôi cũng ko tiến xa hơn được. Nhưng tôi bắt đầu nghĩ về anh nhiều hơn, tôi thương anh, tôi bắt đầu nghĩ rằng một người yêu ḿnh như thế th́ chắc chắn họ sẽ sống v́ ḿnh nhiều lắm và t́nh yêu sẽ san phẳng được mọi sự lệch pha.
Cái hôn đầu tiên của chúng tôi xảy ra cũng đặc biệt lắm. Sau một buổi đi chơi tôi có nói với anh là thứ 7 này đừng đến v́ tôi đi SN một người bạn. Đêm hôm đó anh xuất hiện ở cửa pḥng tôi. Tôi ngủ một ḿnh trên tầng 2, bố mẹ nằm dưới nhà. Cầu thang của nhà tôi ở ngoài trời, phải đi qua một cái sân to th́ vào được của pḥng tôi. Nhà tôi cao lắm, dây thép gai chăng chằng chịt khắp xung quanh ( bố tôi chăng để chống trộm). Tôi cũng không hiểu tại sao mà đêm ấy anh có thể trèo lên được pḥng tôi. Tôi không nhớ lúc đó là mấy giờ, tôi nghe nhạc khuy, đang lơ mơ th́ tôi thấy tiếng gơ cửa. Không hiểu sao lúc đó tôi nghĩ ngay đến là anh, tôi ra mở của pḥng mà không hề sợ rằng đó là người lạ. Anh đứng đó, không nói j chỉ nh́n tôi. Lúc đó tôi cũng không biết nói j, nhưng sao lúc đó tôi thương anh lạ lùng. Chúng tôi ôm nhau, anh hôn tôi, một cái hôn ướt lạnh ghê ghê. Sau đó anh và tôi vào ghế nói chuyện ( nói chuyện j th́ tôi cũng không nhớ nữa, chỉ biết một lúc sau th́ anh phải nhảy từ ban công tầng 2 nhà tôi xuống đường để về nhà. Sau này anh cũng không thể hiểu được là tại sao anh có thể trèo được lên nhà tôi như thế….
Sau sự việc đó, mọi chuyện vẫn b́nh thường, anh vẫn không thực sự là người yêu của tôi. Chúng tôi vẫn gặp nhau thường xuyên, tôi không phản đối anh, nhưng tôi vẫn không thể yêu anh được. Qua rất nhiều thời gian vui vẻ có, anh đau khổ cũng có, một hôm đi chơi về, trời mưa to, tôi chủ động ôm anh qua hai lớp áo mưa, lần đó tôi mới cảm thấy được vị ngọt ngào từ cái hôn của anh, không c̣n thấy ghê ghê nữa. Sau đó tôi chính thức là bạn gái của anh. Tôi yêu anh bắt đầu từ một t́nh thương và anh biết điều đó. Chúng tôi yêu nhau và lấy nhau.
Nhưng không như truyện cổ tích. Một đám cưới mới là sự khởi đầu của mọi nỗi khổ đau….
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|