Hì .. ai cũng biết bài nhạc này cả mà chắc chưa đọc bài thơ nèy ..
--
Cảm nhận thơ: Chia tay người Hà Nội
TTO - Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,...- những câu thơ được âm nhạc chắp cánh, đã trở nên quen thuộc với nhiều người. Nhưng thơ có ngôn ngữ và lối đi riêng vào tâm hồn của nó. Mời bạn cùng trở về nguyên bản, thả bớt một bàn tay từng nắm tay nhạc sĩ, để nhà thơ dẫn bạn vào nẻo của ngôn từ, như tác giả của bài cảm nhận này...
Nguyễn Danh Lam
Chia tay người Hà Nội
Ảnh: Slide
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc
Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn
Để con nước thả trôi câu lục bát
Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa…
Bùi Thanh Tuấn
Cái rét đầu đông
"Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông khăn em hiu hiu gió lạnh..."
Ai xui chi sáng nay, quán cà phê tôi vẫn thường ngồi nhìn ra phía Hồ Tây lại mở băng nhạc hát về Hà Nội. Tiếng hát cứ réo rắt kéo hồn người vào một nỗi buồn ảm đạm, kéo tôi về một ngày thật xa - ngày tôi đọc bài Chia tay người Hà Nội của Bùi Thanh Tuấn. Ngày ấy xa lắm, nhưng bài thơ chỉ một lần đọc như in sâu vào trí nhớ. Hà Nội chớm lạnh. Cái lạnh đầu mùa bao giờ cũng thế - gợi nhớ và buồn. Có lẽ Chia tay người Hà Nội ra đời trong khoảnh khắc như vậy?
Mùa thu làm cây cầu để mùa đông là nơi hội tụ những cơn gió se lạnh mang hơi thở chứa nỗi buồn vắng lặng. Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, lời mở đầu bài thơ bình thường nhưng ẩn chứa một điều gì đó buồn man mác. Chữ “vắng” làm trọng tâm cho hồn người đọng lại.
Chiều Hà Nội, bên bờ Hồ Tây lạnh buốt trong mưa bay, ai nỡ lòng chạy trốn! Lãng mạn để rồi “giật mình bật khóc” trước "cái rét đầu đông”. Cô quạnh và bàng hoàng. Có lẽ cái rét thiếu những hạt mưa đầu mùa làm cho con người lay lắt, kỷ niệm chợt về kết thành cái giật mình đâu phải khách quan. Mỗi chiều tan học, hoa sữa trong con mắt đầy tâm trạng không còn rơi nữa mà chỉ lặng lẽ đếm bước chân dọc chiều đông buồn hun hút. Trúc Bạch giận hờn, chút giận hờn để con nước thả trôi câu lục bát; từ quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc đến Hồ Tây với một câu Kiều... tất cả như rời rạc, mà dồn dập chồng chất cho nỗi buồn càng quắt quay trong cái rét đầu mùa - nỗi buồn vây bủa phủ kín Hà Nội.
Đằng sau cái giật mình bật khóc của cái rét đầu đông là sự giận hờn chồng chất những hình ảnh “câu lục bát”, “dăm ba tiếng nhạc”, “một câu Kiều”... Chồng chất nhưng tẻ nhạt. Các số từ cố diễn tả cụ thể lại càng làm mơ hồ, khó xác định - có phải đó chính là cảm giác chơi vơi của người có tâm trạng? Chắc chắn Hà Nội không thể tẻ nhạt, có chăng trước mắt là lăng kính tâm trạng, một tâm trạng chứa đầy kỷ niệm. Kỷ niệm bây giờ như dấu chấm tròn nằm lặng lẽ để khi vô tình động đến là “giật mình bật khóc”; để khi gom nhặt lại làm thành một tiếng buồn vọng mãi, dồn nén cho đến khi thốt thành lời: “Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu”.
Vì sao con nước thả trôi câu lục bát; vì sao hoa sữa thôi rơi... đến đây mới vỡ òa nhận ra. Cái nỗi niềm không thể tâm sự này làm sao giấu nổi! Cái gì làm cho con người ta không thể chạy trốn cái rét đầu mùa; cái gì làm cho “dấu chân buồn” lặng lẽ bước hoài trong chiều đông lạnh buốt... Phải chăng đó là nỗi nhớ?
Tám câu đầu mở ra để đi tới tận cùng, dồn vào bốn câu cuối mà trung tâm là chữ “NHỚ”. À, không! Tám câu đầu như cố phong toả tâm trạng nhưng “càng lắc càng đầy” - đầy mãi, để rồi sự chịu đựng không còn kiềm chế được, để ba chữ nhớ liên tiếp thốt ra mong làm vơi chút nỗi niềm. Bài thơ như dẫn người đọc bước mãi lên những bật tam cấp, nơi ấy chứa đựng một nỗi niềm tâm sự “ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa”. Giờ xa lắc nhưng gót hài xưa vẫn in lại nguyên hình để hiện tại chỉ còn là sự tồn tại vô nghĩa lý.
Nỗi nhớ cứ níu kéo tơi tả hồn người trở về với quá khứ, về cái “buổi chia tay mắt đầy hoa tím” - buổi chia tay mà cảnh vật như được thâu gọn trong đôi mắt đượm một màu hoa. Chia tay, gót hài chấm mãi lên ngõ hoa, xa dần... chỉ còn lại mùa đông lạnh vắng! Trong trống vắng ấy của Hà Nội, một mình lần theo dấu hài xưa đi tìm lại dáng dấp của người yêu trong từng quán cóc vẹo xiêu, từng hàng me giờ đã thành kỷ niệm, để nỗi nhớ chảy ngược về tim gõ nhịp theo bước chân buồn lặng lẽ. Cái thoáng se lạnh chớm đông càng làm cho hồn người rét buốt, gợi cho “Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa” ! Vì vắng nên Hà Nội nhớ, nỗi nhớ cứ dài ra như tiếng vọng một câu Kiều.
Ngoài kia gió đã chuyển mùa. Đọc bài thơ ngắn của Bùi Thanh Tuấn làm nỗi buồn cứ len lỏi, giọt cà phê cùng tiếng nhạc như giọt buồn, giọt nhớ rơi giữa Hồ Tây.
TTO - Không phải là một nhà phê bình chuyên nghiệp, cũng chẳng hẳn “thông thái” trước thơ ca, bạn có thể có những lý giải riêng của mình, sau khi đọc một bài thơ nào đó mà bạn rung động. Ấy là bạn đã bước vào thơ, dắt thêm người khác bước vào thơ.
- Nguyễn Danh Lam
Không phải tơ trời, không phải sương mai
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng ... chợt tím ...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...
ĐỖ TRUNG QUÂN
Có những bài thơ đọc lên không biết hay như thế nào, chỉ thấy lòng bỗng rưng rưng. Không phải tơ trời, không phải sương mai của Đỗ Trung Quân là một trường hợp như thế.
Bài thơ chắc hẳn là lời của một người từng trải, một người đã không chỉ được hưởng hương vị ngọt ngào của một tình yêu đẹp mà còn nếm trải cả những đắng cay, những “u ám cơn mưa chiều dữ dội”. Có vậy, giọng thơ mới trầm tĩnh, cách nhìn mới bao dung mà xót xa đến thế. Ai đó đã bảo rằng chỉ những người từng đi qua nỗi đau mới có thể nhìn nó bằng con mắt bình thản nhất. Chủ thể xưng anh ấy đã coi sự mong manh của tình yêu, coi những cay đắng trong tình yêu như một quy luật, như một điều tất yếu, không thể khác.
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em !
Tình yêu, cái thứ tình cảm dữ dội và cuồng nhiệt có thể chi phối tất cả, làm lu mờ tất cả theo quy luật riêng của nó có ai ngờ lại là thứ mong manh nhất. Trớ trêu hơn, chính sự cuồng nhiệt lại là nguyên nhân khiến nó mong manh.
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Trong tình yêu, khi người ta để con tim thay vì lý trí lên tiếng, đôi khi người ta làm thương người mình yêu rồi tự làm đau trái tim mình. Nhưng những lỗi lầm ấy, dù lớn đến mức nào cũng không bao giờ đáng trách. Nhà thơ gọi đó là sự vụng dại:
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Số đông chúng ta không phải ai cũng biết cách nhìn ra đâu là tình yêu và đâu là cái tương tự, na ná. Người ta dễ lầm lẫn những biểu hiện cuồng nhiệt bồng bột là tình yêu và vì thế, ngay chính lúc đang sống trong những khoảnh khắc ngọt ngào nhất đôi khi ta cũng không nhận ra hạnh phúc mình đang nắm giữ. Đến khi nó tuột khỏi tay mới nuối tiếc và đau đớn. Trong những dòng cuối bài thơ, Đỗ Trung Quân diễn đạt một ước mong rất thật, rất giản dị:
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...
Tôi chắc đọc những câu này không ít người chợt nhận ra mình đã bỏ qua những điều giản dị ở ngay bên cạnh để sa vào vòng luẩn quẩn của những tan vỡ và dằn vặt. Nhà thơ gói trọn những điều ấy, cả những mất mát, những day dứt, những tan vỡ trong tình yêu vào một từ “thất lạc”. Cũng như ở trên, khi ông quy những lỗi lầm của tình yêu vào từ “vụng dại”, chúng ta thấm thía cách nhìn nhân ái, bao dung và điềm tĩnh của ông. Khi yêu, không phải ai cũng ý thức hết sự thất thường, mong manh của nó để nâng niu. Có những mối tình mất đi chỉ vì những lý do nhỏ nhặt và để lại một nỗi đau dài.
Với Không phải tơ trời, không phải sương mai, Đỗ Trung Quân không chỉ nhắn gửi những người đang yêu về việc trân trọng, gìn giữ một tình yêu đằm sâu, đích thực mà còn xoa dịu những người mang trong mình nỗi đau tan vỡ: hãy để nỗi đau ngủ yên, hãy coi sự tan vỡ như một điều không thể tránh, hãy giữ gìn kỷ niệm về một tình yêu không thành như một sự thất lạc, một nỗi niềm gửi gió cuốn đi…
Dù những hình ảnh hiện thân cho sự mong manh mà nhà thơ đã nhắc đến rất đẹp: tơ trời, sương mai, chùm mây, chiếc cốc pha lê… nhưng có lẽ bấy nhiêu đó không đủ để làm nên một bài thơ dư âm đến vậy. Chính những chiêm nghiệm của nhà thơ về tình yêu, chính những kỷ niệm của mỗi người nhờ bài thơ mà được gợi lại, chính cách nhìn nhân ái, bình thản và sâu sắc về những mất mát, những lỗi lầm… mới đủ sức khiến người đọc rưng rưng như thế.
Người ta nói rằng tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt. Chỉ có những người yêu nhau bằng cả trái tim mới có thể vượt qua được điều thông lệ ấy. Nhưng trong tình yêu, chỉ có trái tim chưa đủ. Ở một chừng mực nào đó, người ta phải học cách dùng lý trí để giữ cho mình tỉnh táo mà suy xét, phải học cách nhìn bao dung và bình thản để biết gìn giữ những điều giản dị và quý giá mà mình đang có. Đó mới thật là YÊU!
ĐẶNG THU HƯƠNG
----
cafekho
member
REF: 168189
05/17/2007
Riêng một góc trời- Ngô Thụy Miên
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu
Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
Khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau
---
MỘt GÓc TRời HOài NIệm
Riêng một góc trời- Ngô Thụy Miên
“...Gọi tên em mãi trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau”. khi những câu hát cuối cùng vang lên, khi tiếng nhạc và lời ca lặng vào khoảng không trống vắng, tôi chợt bừng tỉnh sau phút giây hoài niệm về em. đã lâu lắm rồi, tôi mới được nghe lại tình khúc Riêng một góc trời của Ngô Thụy Miên qua giọng ca trầm ấm, tha thiết của Tuấn Ngọc, từng câu hát, từng điệu nhạc như vô tình đưa tôi vào hoài niệm của những ngày đã qua.
Giờ đây, ở một góc nhỏ trong quán cà phê vắng vào một buổi trưa, không hiểu sao tôi lại nhớ về em da diết, nỗi nhớ đã từ lâu bẵng đi nay trở về đầy tiếc nuối. Tôi thẫn thờ nhìn ra khoảng sân đầy nắng trước mặt, lòng đầy suy tư “Tình yêu như nắng, nắng đưa em về bên dòng suối mơ, nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề xa rời chốn xưa...”. Tình yêu của tôi và em như những giọt nắng kia, có lúc tha thiết ấm nồng như những tia nắng sớm, nhưng cũng có lúc phai nhạt như màu nắng lúc chiều về. Em đã đem đến cho tôi làn gió mát xoa dịu tâm hồn đang khao khát được yêu. bằng tình yêu trong sáng, em đưa tôi vào cõi mơ, một cõi mơ dành cho cả hai đứa, nhẹ nhàng, đằm thắm như những nốt nhạc kia. Và... chính em lại ra đi, mang theo lời yêu thương ngày nào về bên ấy, bỏ lại nơi xưa chỉ còn riêng tôi lẻ bóng “ Người vui bên ấy, xót xa bên này, thương hình dáng ai, vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm nghe giọt nắng phai... Em đã xa tôi, tôi vẫn chơi vơi riêng một góc trời”.
Nhìn dòng thời gian trôi từ lúc em đi, trong khoảng lặng dài đó, đã có lúc tôi tưởng quên được em, nhưng không, bây giờ tôi mới biết nỗi nhớ bấy lâu tưởng chừng quên ấy nay vẫn còn dai dẳng trong tôi. “Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi, khi mùa xuân về qua chốn nay... Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa, khi mùa đông về theo cánh chim bay, là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi”. Giọng ca trầm ấm ấy đã vút lên theo cao trào của bài hát, phải chăng Ngô Thụy Miên lẫn ca sĩ Tuấn Ngọc như muốn đưa người nghe đến đỉnh điểm của nỗi nhớ, làm cho hoài niệm tình yêu chợt thức dậy trong lòng mọi người? Và phải chăng dĩ vãng đã xa lại chợt về qua sự giao hòa tuyệt vời giữa lời ca và tiếng hát? Ngô Thụy Miên đã khéo léo giao hòa cả bốn mùa tình yêu vào bản nhạc nhưng sao ta thấy trầm buồn quá, như đưa ta vào giấc mơ, với hy vọng mỏng manh “Một mai em nhé, có nghe thu về trên hàng lá khô, ngàn sao lấp lánh hát câu mong chờ em về chốn xưa’’ dẫu biết đó chỉ là giấc mơ. bài hát khép lại với nỗi tiếc nuối muốn gào thét theo nhịp con tim đang rung lên nỗi bồi hồi, chợt thấy lòng băng giá tự lúc nào “Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau”...
Cảm xúc dâng trào, cảm xúc lại vội vàng ra đi khi không gian im lắng trở lại. Nhìn ra xa, những giọt nắng đã dịu đi, không gian thoáng đãng hơn. Riêng một góc trời là đây sao? tôi chợt nghĩ và khẽ mỉm cười vu vơ.
NGUYỄN SƠN
---
mtbha
member
REF: 168192
05/17/2007
Wow cảm ơn nha dệ cafekho!
Ôlàla ông ca sĩ nầy hát hay thiệt:!giờ tỉ muôn down bản nhạc nây để nghe walkman đươc hông ha ku đệ cafekho
Vĩnh Thúy
guest
REF: 168556
05/18/2007
Cafekho lãng mạn qúa!... Rất hay Hịp ơi! Nhưng cũng buồn não nuột! Nghe xong bài này thấy lòng mềm nhũn như cọng bún, hỏng muốn làm gì nữa!....
Riêng về Hà Nội! Cách đây gần hai năm VT có đến thăm HN, Thật là thích thú khi được nhìn tận mắt những nơi như Hồ Hoàn Kiếm, Hồ Gươm, Hà Nội Ba Mươi Sáu Phố Phường...nói chung là được nhìn tận mắt tất cả những gì mà hồi nào đến giờ VT chỉ được tưởng tượng trong đầu qua những tác phẩm trong văn học, qua những lời mẹ kể...những cảm tưởng trong lònh lúc ấy... không thể nào diễn tả bằng lời được!
guest
REF: 176067
06/07/2007
Hà Nội, 2 tiếng thật thân thương. Nghe vừa thân quen mà sao xa lạ. Giờ Hà Nội đã khác nhiều so với xưa, những điều bình dị nhất cũng đã hiện đại hóa. Chỉ còn những kỷ niệm, những góc phố là còn lưu lại. Đã ai từng đi dưới trời mưa Hà Nội, để cho những giọt mưa lùa trên tóc, lăn dài trên má, cảm nhận vị ngòn ngọt mà lại hơi mằn mặn của hạt mưa, để cho bàn chân được đạp lên lá vàng tràn ngập 2 bên hè phố, sẽ cảm nhận được cái dịu êm, chan chứa tình cảm của Hà Nội. "Dù có đi 4 phương trời, lòng vẫn hướng về Hà Nội. Hà Nội của tôi...".
Cứ nghe 2 tiếng Hà Nội, nghe những bài hát về Hà Nội, lòng tôi lại không khỏi xao xuyến, những tình cảm thật khó tả đang trào dâng. Xa Hà Nội là đánh mất một nửa tâm hồn. Hà Nội là một phần của tôi. Có thể không hiểu nhiều về lịch sử Hà Nội, nhưng nơi đó ẩn giấu linh hồn tôi.
Cám ơn bài viết của cafekho.
TL
guest
REF: 176152
06/07/2007
Chào cafekho,
Lâu không qua thăm trang nhà bạn, khẽ khàng bước qua ngập ngừng trước cánh cửa, trò chuyện vu vơ cùng bạn tôi ơi.
Sinh ra và lớn lên trên đất SG nhưng không hiểu sao trong lòng mình thương mến, cảm qua từng câu hát, thích ăn món Hà Nội...và cũng có lúc từng nghĩ sẽ chọn một nữa của mình và sẽ sống một thời gian ở nơi đây. Bài "Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa..." TL hát hay lắm đấy!
Bài viết của bạn về HN dành tặng cho ai đó, mình chỉ xin một góc nhỏ cho riêng mình để yêu Hà Nội hơn, à không...để yêu hơn một ai đó của mình đã và đang sống.
Với giọng ca Tuấn Ngọc trầm ấm của người đàn ông và nhẹ nhàng vào lòng người của một ca sĩ, mình vẫn cùng bạn bè lang thang quán nhạc Tuấn Ngọc ở đất SG, nhất là sáng thứ 7-CN thì không gì tuyệt vời bằng. Bài hát Riêng một góc trời lâu lắm rồi không nghe lại mà vẫn hay...Mình đang nhẩm và hát theo đây này...hihi...Thích nhỉ nếu có một ai đó "Gọi tên MÌNH mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau".
Hẹn gặp lại bạn một ngày không xa,
08.06.07
cafekho
member
REF: 176193
06/07/2007
Chào hai sis LDB, Mtbha
Chào người bạn mới Guest
Và chào người bạn cũ TL ..
"Người vui bên ấy, xót xa bên này, thương hình dáng ai"
Ờ, thì nghe một bài nhạc như đọc một đọan thơ vào một lúc nào đó mình bỗng thấy rất hay, quá hay vì chất nhạc và chất thơ cũng như ngôn từ của bản nhạc đó thấm đẫm vào con người, vào giác quan của mình, như mơ hồ thấy bóng dáng ai trong nhạc, thấy nhạc trong ta, thấy đời ta trong nhạc ..chợt thấy mình hạnh phúc. >> Hạnh phúc đôi khi cũng giản dị các bạn nhỉ? ..
Cafekho rất thích nghe nhạc, đôi lúc một bản nhạc nghe cả ngày, nghe đi nghe lại, nghe hoài, nghe hoài.. đến lúc đã thấm thì gần như thuộc .. đó là cái thú..
Cùng bạn bè vẫn đùa "Riêng một góc giường"..hè hè.. nghe hoài không chán. Mà làm sao chán được , giọng ca Tuấn Ngọc không lầm lẫn vào đâu được như rót vào ta từng từ một, từ từ mà thấm nhé ..>> hãy lắng nghe ..nhớ không ngừng thấu hiểu ..(Lời quãng cáo giề quên rài..)
Đó là nói về bài nhạc mình thích..
Lại tiếp tục nói về Hà Nội, dân Sài Gòn mà yêu Hà Nội kể cũng lạ TL nhỉ, Như tỷ tỷ của tôi là LDB đã tới đó rồi thì yêu không nói, tôi yêu HN vì nhưng trang thơ, những bài nhạc, những áng văn thao thức tình Hà Nội, tôi chưa bao giờ nghe được mùi hương hoa sữa ..thèm được nghe ..cũng như nhiều lần hỏi những người bạn ở Hà Nội về hoa sữa .. thích thật..
Có khi đơn giản ta yêu nơi đó vì có người nào đó đang ở nơi đó ..>> à , TL vừa bật mí đó thôi .. hehe..
Còn bạn Guest thấy sao?? Bởi có những người con Hà Nội, yêu Hà nội như vậy thì mới có những đứa con quê lạ đồng yêu Hà Nội như tôi bạn thấy không , rất cảm ơn vì đôi điều chia sẻ ..
Không nghe ai nói đến bài thơ, nhạc :Không phải tơ trời, không phải sương mai..
Thôi để tôi nói tiếp.. bạn Guest nhỉ ?
Có bài bình rồi tôi chỉ nói chút xíu xíu thôi..
"Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến"
Tình yêu mong manh thế mà.
Nên ngay từ đầu tác giả đã bảo mong manh nhất..không phải tơ trời, không phải sương mai ..không phải là cơn mơ mà là tình yêu ...
Ai có đi qua những cuộc tình mới biết thế nào là tình yêu mong manh.
Với tôi, tình yêu càng mong manh hơn.. Tôi yêu bằng con tim , khó có thể yêu bằng lý trí. Nên tình yêu của tôi mềm mại và dễ vỡ tan lắm.. Yêu là yêu, không tính toán, không suy nghĩ kềm chế vì một điều gì đó: chẳng hạn như khoảng cách, học vấn, địa vị,tuổi tác .. hoặc những gì khác hơn nữa...
Và vì thế cứ thổn thức cho trái tim nhạy cảm của chính mình...(nói ra e mọi người lại nói rằng tôi đa tình, xin thưa không đa tình đâu, một tuýp người sát sao với chung tình đó .. tôi tin là thế..)
Nói dài dòng giao lưu chơi rồi cũng phải off..
(hehe tới giờ đi làm..)
Vậy thoai chào các chị và các bạn nhé....
Chúc vui..
----
Tỷ Mtbha cứ lấy link down load dễ dàng mà... chúc tỷ vui ..
guest
REF: 176225
06/08/2007
Cafekho và TL thân! Các bạn có thể gọi mình là người bạn cũ cũng được.
Mình đã từng trò chuyện với Cafe và cũng đọc nhiều bài viết của TL, thấy có bóng dáng của mình trong đó. Những người bạn của TL thật thân thương. Tuy không biết các bạn là ai nhưng mình vẫn có một sự cảm mến với các bạn. Mình thấy ở nơi đó có sự chân thành, tin tưởng vào nhau. Mà không phải ở đâu, ở diễn đàn nào cũng có được. Điều này thật là đáng quý! Mình chúc cho các bạn mãi gắn bó với nhau và càng ngày càng đậm đà!
Mình không ngạc nhiên lắm khi TL và cafekho tuy không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng vẫn dành những tình cảm thật trìu mến đối với nơi đây. Các bạn biết đến Hà Nội qua những bài hát, những câu thơ mang đậm sắc hương Hà Nội.
Cafekho chưa một lần biết đến hương hoa sữa nhưng lại có thể làm thơ về hoa sữa, mình rất mến phục bạn. Chỉ những ai cảm được cái tình của Hà Nội, mới viết lên được những vần thơ chân thành và mộc mạc như vậy.
TL! Mình không viết dành tặng bài Hà Nội cho 1 ai đó, mà viết cho chính mình, viết lên những cảm xúc, tâm tư, sự nặng lòng của mình dành riêng cho Hà Nội. Nơi đây chứa chan những điều thật kỳ diệu. Nếu nhìn bên ngoài thì Hà Nội đã mang cho mình một áo khoác mới, một bộ mặt mới, nhưng với mình Hà Nội vẫn như xưa, như chưa hề thay đổi. Mình vẫn gặp những hình ảnh của thời thơ ấu, phần hồn của mình đã nằm trọn trong đó. Mình không thể sáng tác thơ như cafekho, không thể diễn đạt hết những tình cảm mình dành cho nơi đây, chỉ có thể nói khi xa Hà Nội là mình đã để lại nơi đó một phần hồn.
Mình có thể nghĩ về nơi đây cả ngày không chán, nói về Hà Nội cả ngày không mệt. Nhưng mình lại không thể kể cho các bạn nghe Hà Nội có những điều gì đặc biệt, Hà Nội có những phố phường nào, có thể giới thiệu cho các bạn những con phố đẹp và thơ mộng. Mình không có cái tài này. Đó chỉ là những cảm nhận riêng của mình.
Bài hát Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa gợi nhớ những kỷ niệm thật đẹp. Những cơn mưa Hà Nội, đầu mùa hay cuối mùa hay chỉ là những cơn mưa nhỏ cũng đều làm mình xao động. Mình thích đi bộ dưới trời mưa, thích được tắm mình trong mưa, thả hồn theo từng nhịp mưa. Mưa! Chỉ cần đi trên con phố Trần Hưng Đạo, Bông Nhuộm, Trần Quốc Toản, Quang Trung.. khi trời mưa quả là hạnh phúc. Con người như quên hết mệt mỏi, lo âu của cuộc sống, hình như mình đang là giọt mưa vậy. Đôi bàn chân trần đi trên lá, xào xạc, cảm giác êm êm thật khó tả. Giờ mình đang thả hồn vào đó, mặc cho sức tưởng tượng của mình phiêu du. Mọi thứ dường như hiển hiện trước mắt mình, những cảm xúc kỳ lạ lại đang quay trong tâm trí mình. Mình đang trở về với ngày xưa.
Cảm ơn các bạn đã chia sẻ với mình. Có lẽ mình đã hơi luyên thuyên quá làm phiền tới Cafekho, chủ trang topic này. Nếu bạn không hài lòng cho mình xin lỗi nhé. Tại nhắc tới Hà Nội là mình muốn nói thật nhiều.
Cảm ơn Cafekho một lần nữa đã cho mình ghé thăm nơi đây.
Chúc các bạn luôn vui vẻ.
Thân! Người bạn cũ!
cafekho
member
REF: 180524
06/21/2007
Chào các bạn,
Lại náo nức hương hoa sữa, cái nỗi hình dung ngọt ngào rất mực của tôi về HN.
Cảm ơn bạn khách với tình yêu Hà Nội của bạn..
Hôm nay mượn topic này, gửi tới người bạn một vài lời chia tay và động viên đây.
---
CHiếc Lá CUối CÙng.
-Sáng tác: Đoàn Chuẩn.
Em thời gian, sương gió phôi pha
Anh ngồi đây anh nhớ đến em
Như cành khô trước lúc xa cây gọi nắng
Em thời gian, em có biết không
Khi mùa đông đưa nắng qua sông
Để tình yêu giữa nước mênh mông gọi đò
Tôi đi bên người, người đi bên tôi
Sao đôi tâm hồn đã quá xa xôi
Trên những con đường thoảng hương hoa sữa
Em đã nói gì, quá khứ? tương lai?
Trăng sao trên trời còn khi chia đôi
Nhưng tiếng ca nào còn lắng trong tôi
Tôi ngước lên trời gọi mây hạnh phúc
Mây vẫn âm thầm lãng đãng mây trôi
Hà nội chiều nay trời lên mây trắng
Chiếc lá cuối cùng rơi xuống chân em
Như nhắc mối tình trót lỡ không tên
Em biết nói gì hỡi anh yêu dấu
Em khóc cho tình mãi mãi không quên
Hà nội chiều nay còn như in bóng
Dấu vết lâu đài trên cát anh xây
Bóng dáng em về thấp thoáng đâu đây
Chiếc lá cuối cùng là của em đó
Em hãy giữ gìn trước lúc chia tay..
Bấm play rồi bấm dừng,
đợi cho nó load hết rồi nghe sẽ thong thả lắm. :)
INvisible (bôi đen để đọc)
Nhạc buồn, giờ mới tháng sáu còn quá sớm để nói chuyện “thu qua đông tới cho lòng nỗi hiu quạnh” . Nhưng..!! Cuối tháng này em đi học xa rồi, viết cho em vài dòng như lời đưa tiễn cũng là chúc em may mắn nhé. Sang đó một mình, lúc nào cũng phải cẩn thận đấy ..
Em sẽ hỏi sao anh thích bài này, buồn quá, ờ buồn buồn làm cho con người cảm thấy dào dạt cảm xúc. Ủa, như vậy cảm xúc có được là do tâm trạng buồn! cũng có thể cho là như vậy, cảm xúc cũng sẽ có khi tâm trạng vui. Hi, mà chia tay sao cho là vui được, cũng có chút vui vì em bước vào một cuộc sống mới, cầu chúc cho em đạt được những gì em mong đợi ở chuyến đi này.
Thật sự cái bài này anh chẳng hiểu gì đâu, anh đọc có đến 20 lần rồi mà chưa hiểu được cả bài nhạc, anh thích nó vì anh thích nó thế thôi. À, để thuyết phục em cùng thích nó nhé .. ráng vậy ..
“Em thời gian, sương gió phôi phai
Anh ngồi đây, anh nhớ tới em
Như cành khô trước gió lung lay gọi nắng..”
Tiếng nhạc dạo mở đầu và một chút lắng đọng trong giọng hát làm cho con người tự dâng dâng lên cảm xúc nhè nhẹ , hình ảnh cô đơn của người vào một buổi chiều đông hiu hắt, cái bồn chồn nhung nhớ mối tình sương gió có lẽ đã phai phôi rồi làm lòng người như chùn xuống theo điệu nhạc .. “Em thời gian.. sương gió phôi phai”, một khoảng thời gian dài đợi chờ nhớ nhung, có lẽ rất lâu rồi. Không hiểu sao trong đầu tôi lại phát họa khung cảnh và hình ảnh một người đàn ông trung niên, lịch lãm, điềm đạm đã bước qua rất lâu cái thời sốc nỗi đang cô độc ngồi trong căn phòng sáng tối, vắng lặng, chỉ riêng một chiếc ghế và một khung cửa sổ nhìn vào mùa đông lạnh lẽo.. tình yêu nơi người ấy thấm đẫm và vô cùng chắc chắn.. thế mà sao ?? Tội nghiệp ..
Tội nghiệp tôi quá tôi ơi ..
Có khi nào em nghĩ thấy tội người đàn ông đó không. Đó, chừng nào có ngồi một mình nhớ ai rồi mới thấu hiểu hết.., vậy rồi nghĩ anh mình đang nhớ ai, đúng rồi, bắt chước, nhớ người yêu quá nhiều rồi đây ..
Em lại hỏi sao viết cảm nhận nhạc dỏm quá vậy, viết vậy cho nó lạ hoắc, hỏng giống ai mới sì-tai em. Còn viết pình tĩnh như người ta là xưa rài .. hỉu chuua..
“Em thời gian, em có biết không
Khi mùa đông đưa nắng qua sông
Để tình yêu giữa nước mênh mông gọi đò”
Người ta hay nói tình yêu đắm đuối, tại sao đắm rồi còn đuối? Tùy lúc, tùy người, như ở đây “tình yêu giữa nước mênh mông gọi đò”, chới với lắm, hụt hẫng lắm, tình yêu không có cứu cánh, “em có biết không” anh đang lặn ngụp giữa dòng sông thương nhớ, bến bờ yêu thương đâu không thấy, cô đơn cùng thời gian, cô đơn cùng nỗi nhớ em.. “em thời gian em có biết không ??” Mùa lại nối tiếp mùa , đông đã tới, cuối thu còn lại “chiếc lá cuối cùng” dành lại cho em như nỗi nhớ cuối cùng anh gửi cho em. Mà, chắc chắn là không cuối cùng được đâu.
“Chiếc lá cuối cùng rơi xuống chân em” – nỗi nhớ thì bùng lên bay qua thời gian, không gian bay vào lòng anh ngự trị .
“Em thời gian em có biết không..” ,
Cũng lại người đàn ông đó, lần này là cô đơn trên một dòng sông dìu dịu nắng màu vàng nhạt ..”mùa đông đưa nắng qua sông” sao không đưa giúp tấm lòng ta sang, bến bờ thương nhớ có nàng, có cả lụa vàng, mềm gót em đi, có nước mắt ở bờ mi, lệ mừng em khóc chẳng vì .. xa tôi ..! Mơ màng quá..
“tôi đi bên người người đi bên tôi
Sao đôi tâm hồn đã quá xa xôi
Trên những con đường thoảng hương hoa sữa
Em đã nói gì, quá khứ tương lai”
Mơ màng thật, tưởng như hình bóng em về đâu đây, trên con phố nhỏ chiều nay, đôi chân sóng bước, đôi tay ngại ngùng. Đành rằng một lối đi chung, mà sao khác lạ chẳng cùng nghĩ suy ..
Em của người đàn ông đó đang nghĩ gì ??
Thôi thì hỏi tôi đang nghĩ gì ? Buồn . Còn gì buồn hơn hai tâm hồn không đồng điệu dù rất mực thương nhau, đôi chân sóng bước đôi lòng không cùng sóng bước .. vô lý quá. Nàng nghĩ gì? Chàng nghĩ gì :“Quá khứ?? Tương Lai??”
Quá khứ đã qua, dĩ nhiên có nhiều niềm vui và nỗi buồn. Còn tương lai, tại sao anh ấy yêu người ấy như vậy mà không đi trọn cuộc tình..? Chắc chắn là có trúc trắc. Ai mà biết được trúc trắc gì..!! Đến nỗi hỏi chuyện của tôi: “người yêu anh và anh sao chia tay? ” .. Tôi biết đâu nè !! Chỉ còn nhớ mọi tội lỗi đều là của tôi ,.. lấp liếm đó .. “trăng sao trên trời còn khi chia đôi”.. mà .. “Tôi ngước lên trời gọi mây hạnh phúc
Mây vẫn âm thầm lãng đãng mây trôi ..”
Em như mây, trôi xa tôi rồi còn gì là hạnh phúc..??
“Em biết nói gì hỡi anh yêu dấu
Em khóc cho tình mãi mãi không quên “
Em khóc cho “tình trót lỡ không tên”, tình không thành, không dìu nhau đến bến bờ hạnh phúc mà làm sao có tên, người thì đau người thì khóc, yêu làm chi mà đau khổ quá nhiều như vậy? “Tại sao em khóc”, hỏi vậy thôi đâu biết tại sao!! Có thể là phụ nữ nước mắt mau, chia tay thì khóc, đàn ông thì không khóc, thấy mắt đỏ thôi cũng ngại ngùng. Nuốt nước mắt vào trong lòng ? Cường điệu rồi, đàn ông tuyến nước mắt không phát triển nên ít hoặc không có nước mắt để khóc, nhưng đau như cắt trong tim là có thật. Ít nhất, người đàn ông nọ cũng có tôi thấu hiểu.
Anh khóc đi.. tội nghiệp tôi..
“Hà nội chiều nay còn như in bóng
Dấu vết lâu đài trên cát anh xây
Bóng dáng em về thấp thoáng đâu đây
Chiếc lá cuối cùng là của em đó
Em hãy giữ gìn trước lúc chia tay..”
Người đàn ông như muốn rũ bỏ hết, Trao lại cô gái ấy niềm yêu trong nỗi nhớ cuối cùng. Nhưng tôi biết không bao giờ rũ bỏ được hết …Xác quyết dùm tâm trạng người ấy. Ôi..!!
Chiếc lá không cuối cùng ..
“Bao giờ câu hỏi lá rơi
Về trên mặt đất ai ngồi nghe ra”- BG
HH.
--
Hỉu gì hong? Hong, dậy tốt rồi, cố tình viết trơn lùi vậy đó, mới đọc hiểu chút, đọc xong hỏng hiểu gì hết, đọc lại đi. Thêm 2 hay 3 lần nữa sẽ hỉu, còn vẫn ko hỉu nữa thì .. chắc chưa ? Chắc rồi thì thoi, đừng đọc nữa chứ sao.. Tại vì ..Nói rồi đó, anh cũng đâu có hiểu, phân tích một hồi mới hiểu được chút chút sai.. hì, có thể là trong lúc viết ráng cảm nhận trật chìa cho dzui .. he he he..
Đi học xa vui vẻ nha em.
Stronger than yesterday..!!
codaimuaxuan
member
REF: 181136
06/23/2007
Cám ơn anh thật nhiều về lời động viên nhé!!
Trước tiên xin được chúc mừng anh vì sau khi được anh giới thiệu bài hát này ,em cảm thấy nó khá hay và thú vị( tức là đã thích nó). Anh hỏi em có hiểu gì về bài hát này không ư?? Sau khi nghe xong và một chút suy nghĩ thì em nghĩ là có đó,để em nói những gì mình hiểu cho anh nghe nhé
CHiếc Lá CUối CÙng
Hà Nội một chiều cuối thu,từng cơn gió nhẹ sẽ qua làm người đàn ông rùng mình.Bước lơ đãng trên những con đường,người đàn ông khẽ dừng lại nơi chiếc ghế đá quen thuộc.Xung quanh là những thân cây gầy guộc trơ trụi lá,người đàn ông khẽ châm điếu thuốc và mắt nhìn xa xăm...
Không biết em của ông ngày xưa giờ như thế nào rồi??? Thời gian và sương gió cuộc đời không biết có làm phôi phai nhan sắc của em không,có làm em... quên ông không ?? Giờ đây,khi đã bước qua tuổi tứ tuần,cái tuổi mà trong người đàn ông không còn cái đam mê ,rạo rực về tình yêu như những ngày đầu nữa. Tất cả chỉ còn là ký ức. Ông phải thừa nhận rằng,cuộc đời ông đã vương vấn nhiều mối tình,chỉ vì ông đã trót mang cái tính lãng mạn và thương người trong lòng. Đã có nhiều cô gái bước qua cuộc đời,nhưng lúc này đây ông chỉ nhớ đến em,người đã làm ông cảm thấy day dứt bấy lâu nay vì đã không thể đem lại cho cô ấy một hạnh phúc trọn vẹn.
Ông và em khá tâm đầu ý hợp,em đa cảm và nội tâm. Cả hai đã có thể là tri kỷ suốt đời của nhau nếu...em không dành cho ông quá nhiều tình cảm,vượt mức tình cảm mà ông có thể đem lại cho em. Bằng linh cảm của người đàn ông,ông có thể cảm nhận được tình cảm của em dành cho ông, nhưng tiếc rằng ông không thể đáp lại, bởi vì tình yêu nó có những khao khát riêng mà con người không thể giải thích được. Ông thương em,nhưng không thể yêu em.Chính vì biết được điều đó,nên quyết định chia tay có lẽ là quyết định tốt nhất cho hai người.
Làm sao ông quên được buổi chia tay chiều hôm đó....
Buổi chia tay,ông và em sánh bước bên nhau trên con đường mà ông đã đi khi nãy,thật kỳ lạ,họ đi bên nhau nhưng không ai nói với ai câu nào,dường như họ trao đổi với nhau bằng suy nghĩ,thật buồn ,nhưng biết làm sao hơn khi sự thú nhận tình cảm của cô gái đó đã như tạo một vực thẳm sâu giữa họ,rất gần nhưng người này không thể bước qua bên người kia. Em không thể nói câu gì bởi biết được mối tình của mình chỉ là mối tình đơn phương,tình đơn phương thường được xem là mối tình không tên,nhưng là tình cảm đầu đời của em nên làm sao em có thể quên được.Em chỉ có thể biết lặng buồn,em hiểu hơn ai hết cái trái ngang mà tình yêu mang lại.Tuy rằng ông chưa phải là người hoàn hảo,nhưng ông mãi là người mà em không thể quên được trong cuộc đời này.Ánh mắt và những giọt nước mắt(lặng lẽ)của em ngày hôm đó đã cho ông biết tình cảm và tâm tư chôn dấu trong lòng em. Ông cũng đau lòng lắm chứ.Cùng thương,cùng cảm nhưng không thể cùng lòng. Chắc hẳn em giận ông lắm ,nhưng em đâu biết rằng trái tim ông vẫn sẽ dành một vị trí riêng cho em. Một chiếc lá bất chợt rơi xuống chân em,vô tình thật hay là ý trời đây,thôi thì em hãy giữ gìn và nâng niu chiếc lá đó như giữ gìn kỷ niệm ngày hôm nay của chúng ta nhé...
The end
vuinhutretho
member
REF: 390514
09/15/2008
THƠ CHO NGƯỜI HÀ NỘI!
Anh đã xa Hà Nội lâu chưa ?...
Để em kể anh nghe về Hà Nội
Dù bây giờ em vẫn đang bối rối
Chẳng biết làm sao để kể hết anh nghe
Anh có nhớ Hà Nội những đêm hè
Tiếng ve râm ran trên đường Trần Phú
Bóng chị lao công giờ vẫn như ngày cũ
Hàng Đào, Hàng Ngang phố vẫn tấp nập đông
Hà Nội của mình thỉnh thoảng vẫn mưa dông
Mưa chợt đến rồi lại hồn nhiên tạnh
Nửa muốn đón đầu, nửa như trốn tránh
Người ta bảo trời mưa giống con gái Hà Thành
Hà Nội của mình không đẹp đến long lanh
Nhưng đẹp nhất là mùa giáp Tết
Trời đất bừng lên xoá tan mỏi mệt
Như quên đi giá rét của mùa đông !
Sắc xuân làm môi con gái thêm hồng
Như sắc đào Nhật Tân, như hoa làng Quảng Bá
Tết đang về làm đẹp thêm tất cả
Đất hoà với trời cùng rộn rã trước xuân
Anh không về mẹ nhớ anh muôn phần
Hà Nội nhớ...và nhiều người cũng nhớ
Nhưng nơi xa mong anh đừng trăn trở
Anh hãy chờ...anh nhé!...Tết mùa sau !. "
(st)
da1uhate
member
REF: 390658
09/15/2008
Nhờ vuinhutretho lôi cái topic này lên mới thẫy gã Cafe này hồi xưa khác xa bây giờ.
vuinhutretho
member
REF: 390677
09/15/2008
HÀ NỘI MÙA NÀY SẤU CHÍN CHƯA EM!
Hà Nội mùa này sấu chín chưa em?
Hàng me Sài Gòn đang vào mùa thay lá
Thoang thoảng vị chua khiến lòng anh nhớ quá
Nhớ mùa sấu rụng phố Tràng Thi
Nhớ dáng em ngồi, nhớ bước em đi
Nhớ tiếng em cười, hờn ghen bóng gió
Yêu em, yêu em vì em là ngọn lửa
Hơ ấm lòng anh khi tất cả đã xa vời
Tuổi đang yêu chua chát cũng ngọt bùi
Trái sấu chia đôi tay - và - tay - chấm - muối
Chỉ có vậy mà lòng anh bối rối
Ðể bây giờ thèm sấu nhớ tay ai?
Anh muốn tức thì hoá cánh chim bay
Ra nhặt sấu giữa phố đông Hà Nội
Cho hai đứa lại xoè tay chấm muối
Có sao đâu, dù sấu đã trái mùa!...
Hà Nội mùa thu vắng những cơn mưa
Em hát với Sài Gòn, mưa lâm thâm mái phố
Thấm vào anh từng hạt thương, hạt nhớ
Hạt sấu nào chín rụng giữa bàn tay!
Lê Giang
cafekho
member
REF: 390717
09/15/2008
Chào mọi người,
Cả hai bài vuinhutretho(nick ngộ quá) post đều của 1 người mang nick ROSE Thorm
(nếu bài thứ 2 có tên thiệt là Lê Giang) thì bài thứ 1 chắc cũng của Lê Giang- chính là Rose Thorm, đó chưa chi đã thấy rắc rối tên tác giả, nhưng cafe có quyển sách tuyển tập có cả hai bài này ghi là của Rose Thorm, vậy chắc là chính xác hơn rồi.
Thích Hà Nội thì cafe post thơ Hà Nội tiếp.
Những con dân Hà Nội về đây mà thưởng thức..
Xin một lần đón em về với phố. (METMOI)
Hà Nội là mùa đông buồn em ạ
Phố cổ thả mình 1 thoáng trầm ngâm
Hồ gươm xanh như 1 nét mi cong
Hàng Ngang , Hàng Đào nghiêng mình đón gió
Hà Nội là hạ bừng lên nắng lửa
Hồ Tây chiều dập dìu dáng tình nhân
Đường Thanh Niên tựa 1 nét vẽ ngang
cây xanh mát cả phố dài mải miết
Hà Nội là mùa này _xuân _chồi biếc
là ngát hương làng hoa đó Ngọc Hà
Xuân về Hà Nội 1 rừng hoa
khi nào về đi chợ đêm em nhé !
Hà Nội trong tôi là mùa thu quạnh qũe
dáng hao gầy mẹ quẩy nước nấu cơm
những dãy phố dường như cũng buồn hơn
đường Hoàng Diệu ngập đầy trong xác lá
Hà Nội trong tôi 4 mùa xuân _đông _thu _hạ
đều mang những khoảng màu đen trắng khác nhau
cũng như em trong tôi _có khác gì đâu
xin 1 lần đón em về với phố !!!
về nhé em ! tôi đang chờ em đó !
-Phương Thoa(-nick là Mùa nhớ hay metmoi)
cây sữa ở đầu phố Hòang Diệu.
---
@Cafe trước sau vẫn vậy thôi D à, ko khác gì đâu.
aka47
member
REF: 390719
09/15/2008
Anh Cà Phê...
Em thích bài hát gì mà có câu:" Tôi xa Hà Nội năm lên 16 khi vừa biết yêu..." đó.
Tựa đề bài hát là gì anh có biết không? Nếu biết anh dán vô đây cho em nghe mí nha.
Chúc anh vui.
hihii
huongsau84
member
REF: 390726
09/16/2008
Hi.. Đã lâu lắm rồi mới đọc lại bài này. Cảm giác thật lạ. Vẫn y nguyên như lúc đầu tiên khi mới biết đến, những vần thơ, những ca từ thân thương quá.
May tinh lai hong rui.. Ko go duoc dau.
Doc n~ bai viet ve Ha Noi, nghe nhung bai hat ve Ha Noi, long lai thay xot xa va buon.. Ha Noi gio day tap nham qua', nguoi ta dang bien Ha Noi thanh 1 thu ho lon, thap cam, n~ ve dep truyen thong duoc coi la "ngan nam van hien" cung~ dan bien mat. N~ nguoi yeu Ha Noi dang fai chung kien canh Ha Noi bi bien dang, bat luc ma ko lam gi duoc.
Lieu nguoi ta co the gin giu va duy tri net dep Van Lang ko??? Voi cach chinh sua ko co quy hoach, thich la lam, thieu dau lam do, sai dau sua do ... Co le 1 thoi gian nua thoi, nhung pho co se ko con nua, nhung ngoi nha co se duoc thay bang n~ cong trinh do so (nhu truoc day nguoi ta da co y dinh vay quanh Ho Guom bang 1 cong trinh kien truc cao tang hay dang co y dinh xay ham duong bo xuyen long Ho Tay).. Sap toi day, se chi nhin thay n~ ngoi nha choc choi mang dang dap cua phuong Tay, va n~ ngoi nha mai ngoi do se duoc thay bang n~ tam lop ton..
ladieubongg
member
REF: 390739
09/16/2008
AK à, bản nhạc đó có tựa đề là "Nỗi Lòng Người Đi".
Không nhớ tác giả là ai....
Nỗi Lòng Người Đi/ca sĩ Thái Châu
huongsau84
member
REF: 390789
09/16/2008
Giờ mới để ý.. Cafe ui!!! Cái hình CF đăng ko phải là cây SỮA ở phố Hoàng Diệu... Cây này tên là cây "Sưa" đó
Cứ đến tháng 2, tháng 3 là Hà Nội bắt đầu với màu trắng tinh khiết của hoa sưa, hồi bé Huongsau thấy ko biết tên hoa gì nên gọi nó là "hoa tuyết". Hihii. Hoa sưa đẹp mê li luôn. Nhưng hương hoa sưa ko đậm đà như hương hoa sữa đâu. Có dạo người ta săn tìm cây hoa sưa để chặt đem bán đó. Vài cây sưa ở Hà Nội bị chặt ko thương tiếc. Hix. Vì tiền nên người ta bất chấp tất.
Nếu có dịp CF nên thử đến HN và ngắm hoa sưa nha. Đảm bảo sẽ mê quên đường về luôn đó. Hihiii.
huongsau84
member
REF: 390791
09/16/2008
Hì. Quên nữa. Huongsau có vài bức hình về hoa sưa đó. Đẹp lắm. Nhưng lại ko biết cách post hà. Phí ghê đi. Có lần huongsau đã để làm nền desktop đó, và người bạn đã hỏi hoa gì đó... nhìn yêu quá đi!!!
Vừa rồi Huongsau cũng có xách máy ảnh đi để chụp hoa sưa, nhưng đúng lúc sau trời mưa nên hoa bị bầm dập hết ^_^. Năm sau huongsau sẽ đi chụp lại à.