kencachoncanh
member
ID 69084
08/18/2011

|
Cong thuc "Tinh yeu" thoi @

Vìsao gọi la thời @?
Thời buổi công nghệ hiện đại, lá thư được thay bằng email, đến và đi rất nhanh. Nên không biết gọi như vậy có được chấp nhận không?
Ngày xưa , thời còn chấp chới con tim mới biết xao động lần đầu, khi "đánh nhau sứt đầu mẻ trán", tớ thấy tớ có lỗi với ấy. Nên tớ đã viết vào mẩu giấy nhỏ "Tớ xin lỗi".... Đó cũng là bức thư viết vội đầu tay của tớ..... mà sau đấy tớ thấy tớ thật hâm.....
Bây giờ là thư được thay bằng email.... Tớ đánh đi rất nhanh và ấn nút một cái.... Vậy là tớ không kịp sửa gì.........
Nhưng thật đáng tiếc email không gạch không xóa, không nói lên tâm trạng của tớ..........
Mở đầu như vậy hơi dài dòng phải không? Nhưng tớ không phải là người tình cảm....có lẽ vậy nên tớ luôn là người thất bại trong tình cảm...
Tớ không oán trách bất cứ ai, có lẽ là do thời buổi kinh tế thị trường, trong tình yêu cũng cần phải đắn đo, suy nghĩ, và cân nhắc.
Chuyện cả đời người mà...đâu có thể mù quáng.....
Tớ lớn lên trong một gia đình nghèo ở Hà Nội... mà cả tuổi thơ tớ phải còng lưng thắt lưng buộc bụng (cơm ăn không đủ no, lấy tiền đâu mà học thêm với nếm).... để vượt qua cấp I, cấp II, và cấp III.
Cấp III tớ sống trong sự mặc cảm ghê gớm về sự giàu và cái nghèo khi toàn nhận được những điểm 1 và 4 của thầy nhưng kết quả cuối năm bao giờ tớ cũng là người đứng đầu lớp... Vì cái nghèo, nên không bao giờ tớ dám mơ điểm 9, 10 của thầy có chăng chỉ là trong những lần thi cuối kỳ. Thầy kỳ thị tớ... vì tớ không tham gia lớp học thêm.....
Mang niềm thui thủi ấy, rồi trời cũng thương, tớ vào một trường đại học danh tiếng. Sự choáng ngợp, những tiếng ca tụng xung quanh tớ, đã khiến tớ quên mất sự nghèo khó một thời (đôi đi nghèo đi đôi vời hèn).
Xung quanh tớ là những người con trai khác ..... tớ đã quên mất người bạn năm xưa... đã không chê tớ nghèo....
Rồi tớ yêu, yêu người đã giúp đỡ mình... Nhưng rồi tớ đã vượt qua cái gọi là hàng rào con gái vây quanh người đó....
Tớ lại đến với một người khác vì anh vui tính và cởi mở. Niềm hy vọng tràn trề đến với tớ (khi đó tớ không nhận ra tớ đã quên bạn rồi, người bạn không chê tớ nghèo). Khi đến thăm gia đình anh, tớ nhận ra rằng tớ không được chào đón vì anh vốn xuât thân trong gia đình khá giả, vì biến động đất, nên gia đình anh co về khu đất ít người qua lại. Gia đình anh mong vợ con trai mình có xuất thân khá giả... Và anh, một người thư sinh không quen làm những việc nặng.
Lúc tớ gặp chị, lòng tớ đau sắt lại, tớ cố cười. May mắn thay tớ đã không để lộ những giọt nước mắt. Vì vừa ra khỏi, tớ khóc òa lên...
Thế là tớ ra đi, ....vì tớ nghèo.....Tớ đã nói rằng anh hãy coi em là người em gái. Nhưng anh không trả lời.
Thế là tình yêu thoáng chốc với những dỗi hờn trẻ con cứ đến rồi đi, chỉ bởi vì một lý do đơn giản tớ không quên được một người. Nhưng tớ đã quên, quên một người bạn đã không chê tớ nghèo...
Rồi đến hôm nay, tớ, người đã không chê một ai đó nghèo.... gặp một người giống như tớ ngày xưa (người đã quên người không chê tớ nghèo). Tớ muốn òa lên khóc, giờ tớ đã hiểu, hiểu cảm giác của bạn... Tớ xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi rất nhiều....dù tớ không biết bạn bây giờ ở đâu.
Có lẽ ông trời đã dạy tớ một điều, đừng làm tổn thương ai đó dù vô tình hay cố ý không một ngày ào đó chính tớ sẽ tổn thương vì điều đó.
Tớ không biết công thức tinh yêu của hôm nay là gì? Tớ sẽ sửa, sửa lại mình, dù tớ không còn gặp lại bạn để nói lời xin lỗi.....
Dù ở thời nào, thì công thức của tình yêu vẫn là vậy: chân thành và cảm thông... Thiếu hai yếu tố này, tình yêu sẽ không còn là tình yêu, có phải vậy không?

Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|