raine0211
member
ID 73367
09/09/2012
|
Cho em gần anh thêm chút nữa...
Này anh, em đã mơ rằng:
...Em luôn có anh bên cạnh. Để bàn tay anh nắm chặt tay em giữa phố đông người, và trong những khi em là con mèo con đầy sợ sệt.. Em cần anh trong những niềm vui, những phút giây sôi nổi. Em càng cần anh cho những lúc lạnh lòng. Chỉ cần có anh, niềm vui sẽ dài rộng thêm, nỗi buồn sẽ thu ngắn lại.
...Em sẽ là người lắng nghe mọi nỗi vui chuyện buồn của anh. Em sẽ nghe dù có khi...em chẳng hiểu. Đơn giản chỉ vì, em biết anh của em cần một người biết lắng nghe bằng trái tim. Em có thể nghe đến nghìn lẻ một đêm chỉ với duy nhất một câu chuyện mà anh nói đi nói lại. Bởi đơn giản, đó là cuộc sống của anh. Và em muốn hòa vào đó.
...Em sẽ được chờ đợi anh đi làm về. Em thích ngồi nơi khung cửa sổ, vừa tỉa tót những chậu hoa, vừa chờ tiếng máy xe quen thuộc của anh. Em sẽ khoe anh hôm nay những bông hoa nào đã nở, những “củ” nào mãi chẳng nẩy cây, để anh sẽ vờ như “am hiểu” rất nhiều về cây cảnh, xắn tay vào “nghiên cứu” cái “củ” đấy cho em. Em biết rằng anh không thích hoa, em biết rằng anh thậm chí còn không biết tên cái “củ” ấy. Nhưng em sẽ vờ như không biết gì cả, chỉ để âm-thầm-biết một điều rằng, tất cả những “giả vờ” đó của anh là để làm em vui, và vì ...anh yêu em nhiều lắm.
...Em sẽ được ôm ấp trong lòng những kỷ niệm về anh trong triền miên những tháng ngày “đường dài ngựa chạy biệt tăm”. Để vẫn ngời hạnh phúc như có anh bên cạnh, dù xung quanh bạn bè có cặp còn đôi, còn em lẻ loi đi về. Sự xa cách như ngọn gió, dập tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa to. Em tin sự xa cách ấy chỉ “thổi” to thêm những khát khao và yêu thương đã đong đầy qua năm tháng, từ những khi chúng minh còn ngại ngùng nhìn nhau, đến nay đã cùng đi qua cơ hồ khó khăn và thử thách.
...Sẽ thăm viếng gia đình anh, hỏi han những anh, em, cháu của anh như chính những người thân của em vậy. Em sẽ thay anh vun quén mọi việc ở nhà, để anh yên tâm mà lo công việc.
...Chúng ta sẽ cùng trang trí ngôi nhà của mình. Ừ, đó là nơi của anh và của em, chỉ của chúng ta. Em thương anh qua nhiều năm tháng long đong, tự tay gầy dựng mọi thứ. Em thương cho tuổi trẻ chúng ta ngụp lặn để tự nuôi sống bản thân, lo cho gia đình lớn, gia đình nhỏ, dè xẻn cho tổ ấm chung, tổ ấm riêng. Người ta có thể mơ những khỏanh vườn với ngôi nhà nơi cao nguyên, hay trên triền cát quay nhìn ra phía biển. Nhưng với em, chỉ cần có anh, và một “tác phẫm chung” của chúng ta là “túp lều tranh” ấy, bấy nhiêu đủ hạnh phúc lắm rồi. Em yêu quý và nâng niu bất kể những gì được nhận từ bàn tay anh. Dù có khi đơn sơ, nhưng đó là mồ hôi công sức của chính chúng ta, của những năm tháng “cày bừa” đổ mồ hôi sôi nước mắt.
... Đêm sẽ bình yên cho trọn vẹn giấc mơ. Vầng trán anh sẽ như vùng biển rộng, nhưng chẳng nổi sóng bạc đầu. Trăm nhánh ưu phiền xin gửi lại ngòai hiên. Ta đến với nhau như chưa từng có những khắc khỏai đợi chờ. Ta đến với nhau như chưa từng có cách chia, ngăn trở. Ta hòa vào nhau như tự bao giờ sinh ra là để dành cho nhau. Ta hòa vào nhau, ngọt ngào và thấm sâu, sau cơ man của những phong ba đã qua, đã trải. Hạnh phúc nào lắng dịu hơn nữa phải không anh?...
Em đã mơ những giấc mơ như thế. Em đã mơ những tháng ngày như thế. Dù giấc mơ không thành thực, hay thực tế là ngã rẽ để về phía không nhau sắp chạm bước rồi. Em vẫn muốn níu anh, giữ anh, ghì anh, siết anh, như cơn mơ không hề muốn tỉnh giấc. Có thật những gì quá đẹp đẽ, quá ngọt ngào, sẽ chẳng thể thành hiện thực, phải không anh?....
Anh..
Em...
Níu tay nghìn trùng....
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|