Điều răn thứ 4: Ai còn Mẹ xin đừng bất hiếu xin đừng làm mẹ khóc
”Nhà bác ở đâu, để con đưa bác về?”
Bà cụ bước từng bước chậm, chừng 10, 12 bước bà cụ đứng lại, nhìn lên rồi thở ra luồng khói trắng, bàn tay phải bà cụ run run nắm chặt cây gậy chống chọi với lớp băng tuyết dầy cộm trên lối đi, gió lạnh lùng cấu xé da thịt buốt xương.
Bà cụ đứng lại. Trong giây phút ấy tôi đã súc động và chợt gọi thầm : “Chúa ơi! Con cái của bà đâu, sao lại nỡ để mẹ mình lủi thủi đi trong thời tiết lạnh cóng muốn chết người đây?”
Trên đầu bà cụ chỉ có trùm chiếc khăn hè che gió che mưa lấm tấm những hạt tuyết lang thang. Khuôn mặt buồn chỉ còn da bọc xương, má hóp, mắt xa hun hút chỉ thấy mờ bóng của tôi trong đôi mắt đó. Đôi găng tay mỏng manh lủng vài ba lỗ để gió lạnh luồn vào bàn tay trái trắng mờ không thấy gân thấy máu. Chiếc áo lạnh cài không thành hàng, vắng mất một cái nút đen gần trên cổ áo. Quần màu nâu gặp gió thổi phành phạch nghe nhói tim. Đôi giầy ngắn ngủi đâu có phải là giầy tuyết ống cao, phủ đầy tuyết vàng bùn dơ.
Bà cụ ngước đầu lên nhìn tôi rồi hỏi bằng giọng nói miền Trung nặng nề hơi khó nghe: ”Cậu là bạn của thằng Hoà, thằng Duy hả?”
Có lẽ tên hai người này là tên của hai đứa con trai bà. Không suy nghĩ tôi trả lời bà cụ: “Dạ, con là bạn của anh Hoà. Nhà bác ở đâu, để con chở bác về? (Tôi cũng có người bạn tên Hoà, cho nên…tôi đã nói dối với bà cụ để cho bà ta an tâm)
Bà cụ nhìn tôi lần nữa rồi mới cúi đầu xuống, thọc tay phải vào túi áo tìm cái gì đó. Bà ta móc ra một cái thẻ trắng nho nhỏ bằng tấm thẻ nhựa như cái thẻ Visa, bà đưa cho tôi, tôi lướt nhìn qua thấy những dòng chữ nhỏ:
Xin chào!
Mẹ của tôi không biết tiếng Anh. Xin vui lòng gọi số điện thoại này sẽ có người đến đón rước. Cám ơn.
Điạ chỉ là:
Số điện thoại là:
Đưa bà cụ vào trong xe, rồi tôi bấm số điện thoại, nhưng không thấy ai bắt hay ai trả lời điện thoại. Bà cụ đòi về nhà, tôi đưa bà cụ về, nhưng bà cụ quên đem theo chìa khoá nhà. Thế thì tôi đưa bà ta về Trung tâm viện Mồ côi. Chờ thân nhân của bà cụ đến rước bà về.
Bà cụ sống trong viện dưỡng lão được ba tuần!
Rồi môt ngày buồn đã đến! Một đứa con gục đầu đứng bên chân mẹ, đứa kia ôm mẹ khóc lóc gọi thành lời “mẹ ơi”. Mẹ đã đi rồi. Trên đôi má của mẹ còn đọng lại đôi giọt nước mắt thương con.
Trên đời này, ai cũng được sinh ra bởi một người mẹ. Có thể chúng ta không bình đẳng với nhau bởi tiền bạc, danh vọng, địa vị, học vấn, thậm chí cả màu da, sắc tộc, nơi chốn sinh ra, nhưng may mắn mọi người đều sinh ra và có chút bình đẳng này: Có một người mẹ. Mẹ là tiếng gọi đầu lòng, ngọt ngào, dịu dàng, trìu mến và gần gũi nhất, như mẹ đối với con vậy. Mẹ là tình thương không biên giới, không giới hạn, mãi mãi, cho đi mà không đòi lại bao giờ. Mẹ là chiếc bóng che nắng, mẹ là chiếc dù che mưa. Mẹ là cây thu còn con là những chiếc lá rời cành, xa mẹ, bay đi theo cuộc sống tự lập.
Rồi ai cũng sẽ có một người mẹ già bên cuộc sống của mình. Cũng như chúng ta rồi sẽ già và chúng ta sẽ là một “vấn đề” “trở ngại” “phiền muộn” trong chữ hiếu của con mình. Mà chữ hiếu bây giờ có vẻ khác xưa.
Cuộc sống hiện tại đã dắt chúng ta đi xa cội nguồn nhiều lắm. Dù vậy chữ hiếu muôn đời cũng không thể khác đi đến mức khiến một người con có thể vung tay tát vào mặt mẹ: “Bà chết đi cho tôi nhờ!” hoặc thậm tệ la mắng: “Bà đi vào viện dưỡng lão mà ở. Tôi không chấp chứa bà nữa đâu!” Nếu quả thật trên đời này đã có những người mẹ nghe được những câu nói tàn nhẫn này thốt ra từ miệng con, tôi nghĩ ngay từ giây phút đó người mẹ đã “khóc” và đã “chết”, vì trái tim mẹ đã tan nát.
Rồi ai chúng ta cũng sẽ tiễn mẹ mình một lần trong đời. Một chuyến đi xa không có ngày trở lại. “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa, mẹ tôi đã ra người thiên cổ năm năm nay rồi…” Ai rồi cũng sẽ đến lúc ngậm ngùi thương nhớ như tôi khi viếng thăm mẹ ngoài nghĩa trang, khi chiều xuống, đêm về hay giữa khuya giật mình thức giấc nhận ra mình không còn mẹ để chia sẻ, để tâm sự, để hủ hỉ mẹ con với nhau, để nghe tiếng mẹ gọi con, để cùng nhau đón mừng những ngày Lễ những mùa Xuân đón giao thừa.
Vì vậy ai còn mẹ, xin đừng bất hiếu, xin đừng làm mẹ khóc, bởi có thể không bao lâu nữa, dù ta có muốn được mẹ la mắng cũng không được nữa rồi.
Đọc bài của bạn làm tôi khóc oà nè ............... đã bao năm rồi tôi thèm và muốn mình được nhào vô lòng mẹ ... được mẹ ôm vào lòng mà cũng không có .......... ÔI ƯỚC MƠ CHỈ LÀ ƯỚC MƠ MÀ THÔI .....!!!
Mong tất cả những ai đang còn mẹ thì đừng để mẹ buồn .............!
aka47
member
REF: 413497
12/28/2008
Em cảm ơn anh Hoàng đăng một bài hết sức giá trị.
Em biết anh là người nội tâm đa cảm.
À...anh Hoàng ui , AK đăng hình và nhạc dạng pps được rùi đó.
Chú Phạm Khanh cho cái web Slide boom vô dễ ui là dễ luôn.
Chúc anh Hoàng một năm mới nhiều điều mới và giúp đỡ cho thành viên học vi tính nhiều hơn nữa nghen.
hihii
mhpaul
member
REF: 413623
12/28/2008
Hi chị và các bạn thân mến!
“Lòng mẹ bao la như Biển Thái Bình” phải không chị và các bạn?
Tình cha giới hạn (conditional love), nhưng tình mẹ không giới hạn (unconditionally love). Đó là triết lý và tâm lý học về tình yêu và đời sống.
Hai môn nhức đầu nhức óc này MH học hoài học mãi muốn bể đầu, cho đến khi ra đời lăn lóc với đời, đụng chạm với đời, với đủ các tầng lớp con người, mới thấy và mới hiểu tình yêu đẹp nhất là tình mẹ. Nhưng mất mẹ rồi càng thấy tình mẹ thật bao la cao quí. Và đã thấy có những đứa con bất hiếu, lỗi đạo, quên ơn mẹ, bỏ bê mẹ khi mẹ chỉ cần con đến thăm mẹ, chỉ cần nghe con nói:“con thương mẹ”, chứ đâu có thấy người mẹ nào đòi con phải trả ơn cho mẹ, bắt con phải nuôi nấng mẹ đâu?
Vì thế em/MH viết bài này chia sẽ và nhã ý nhắc nhở với tất cả chúng ta không có mẹ làm sao có chúng ta, thì xin đừng có bao giờ quên mẹ của mình và đừng có bao giờ làm mẹ khóc. Con bất hiếu là con hư. Tội lỗi đạo và bất hiếu.
mhpaul
member
REF: 413624
12/28/2008
Mainuong, Nhimvotinh, AK và các bạn!
MH xin lổi và chia buồn với các bạn đã mất người thân nhất của mình: Cha, Mẹ. MH cũng đã mất mẹ ruột và mẹ nuôi.
MH viết thì nhiều, nhưng làm biếng hồi âm (nhận đuợc rất nhiều email..thấy cũng có lỗi viết cho bạn này, lại quên bạn kia...) nhưng không phải vì vậy mà không cám ơn các bạn. Nếu có gì, các bạn thông cảm nhé!
“Nước mắt là thang thuốc khoẻ.” Lời nói này những bác sĩ tâm lý đều biết và mong rằng họ sẽ gởi lời bổ ích này đến bệnh nhân.
Có người còn mẹ lại bỏ bê xa lánh mẹ. Con bất hiếu.
Có người không có mẹ và uớc ao được có mẹ, nhưng sẽ không có mẹ. Tình mẹ vần ở trong tim trong tâm hồn con.
Có người không còn mẹ, nhưng còn có mẹ nuôi. Con có hạnh phúc vì vẩn có mẹ bên con.
Có mấy ai bảo đời sống là công bằng hay bình đẳng đâu, phải không bạn?
Cám ơn MN, NVT, và AK nhiều lắm lắm không quên ai đâu!
Thân ái,
Minh-Hoàng
AK: MH có PM cho AK...slideboom đẹp tuyệt vời!
ngayaytinhroi
member
REF: 413627
12/28/2008
Đọc bài viết của các bạn, NATR bỗng giật mình tự hỏi : mình đã làm cho Mẹ mình khóc bao giờ chưa?
Hình như, hình như là Mẹ chỉ nói : Con nhỏ quỷ này, mày làm Mẹ cừơi phát khóc lên được !
Vậy là không khóc rồi, đúng không.
May quá, NATR vẫn chưa bao giờ làm Mẹ phải khóc vì mình. Bởi vì , những gì đau lòng nhất xảy ra trong cuộc đời mình sau khi rời nhà Mẹ, NATR vẫn chịu đựng một mình, không hé môi cho Mẹ biết. Cũng vì lý do duy nhất : sợ Mẹ khóc.
Chúc những ai còn Mẹ và còn ngừơi thân sẽ được tiếp tục hạnh phúc trong những vòng tay êm ấm đó.
NATR
thanhvan08
member
REF: 413629
12/28/2008
Xưa nghe tiếng Mẹ thỡ dài ...
Thờ ơ chẵng hõi vì ai Mẹ sầu!?
Bây giờ Mẹ có còn đâu???
Chẵng nghe tiếng thỡ cũng đau nát lòng..!!!
Chào mhpaul & tất cả,
đọc bài của MH đến đoạn chót thì củng là lúc TV kg còn thâý gì trước mắt nửa cả..
trông cái gì củng loà .. thì mới biết TV đả khóc tự lúc nào???!!!
Vưà lau xong khô nước mắt, TV lại đọc tiếp các phần của các bạn khác..
đến đoạn cua nhimvotinh:
"Đọc bài của bạn Nhím thật buồn ... và tiếc.
Buồn vì nhớ đến cả Cha và Mẹ, nhớ đến chiếc ghe vượt biển năm nào, nhớ đến biển khơi và những kẻ ác độc. Từ đó Nhím không còn người thân."
TV lại .. khóc nửa!!! Nhím ơi, xin chia sẻ với bạn nổi bất hạnh nầy nhé ..
Mặc dù chuyên đả qua lâu; nhưng TV biết, bạn (chắc) sẻ mang mãi suốt cuộc đời..
Trở lại đề tài "Ai còn Mẹ xin đừng bất hiếu xin đừng làm mẹ khóc!" thì TV nơi đây củng chứng kiến tận mắt 1 người con trai, khi Mẹ Già nằm thoi thóp nơi hospital trong nhửng giây phút cuối cùng còn lại của cuộc đời Người, thì đứa con trai nầy, ở nhà đều tắc bỏ phone, sợ phone nơi hospital gọi đến làm phá giấc ngủ của vợ con ở nhà .. Lúc Mẹ Già hấp hối, Hospital tìm anh ta quá trời luôn để báo tin, nhưng kg tìm được anh ta.. Đến qua ngày hôm sau anh ta "ung dung" vào Hospital định thăm Mẹ, thì Mẹ Già đả ra đi mâý tiếng đồng hồ rồi..
Chuyện thứ 2 là 1 người con trai kg vào hospital thăm Cha Già đả được đưa vào 2 tuần ..
Đến khi Cha Già trút hơi cuối cùng vào 1 buổi tối, thì sáng hôm sau anh ta mới xuất hiện
"đến thăm". Anh ta diện lý do là kg hay Cha vào Hospital, trong khi gia đình bên vợ biết tin và có đến thăm .. Kg lẻ bên vợ kg báo tin cho anh biết sao??? Còn bên anh, thì kg có anh chị em gì cả .. Anh ta là con một đó .. !!!
Chuyện của người, TV kg xen vào, chỉ thâý quá đau lòng ..
Hôm nay viết ra đây để chia sẻ cùng các bạn..
Mong rằng trên thế giới sẻ bớt đi nổi/niềm đau!!!
Thân ái,
ThanhVan08
tranquocdu1983
member
REF: 413636
12/29/2008
Mời mọi người nghe nhạc, bài nhạc rất cảm xúc:
(Mấy hôm trước ngồi xem Đan Trường hát mà mắt tranquocdu đỏ hoe)
mtbha
member
REF: 413657
12/29/2008
Cảm ơn một bài post rất ý nghĩa,
Những điều trong cuộc sống ta thường gặp,
Mỗi lần giận hờn ai chuyện gì, nhìn thấy mẹ cũng vừa giận vừa tủi, trách mẹ sao nở sinh con ra đời,
Nhưng mỗi bữa ăn mẹ luôn lo cho con đầy đủ, khi con đi đâu tối về khuya mẹ cũng phone hỏi, khi đang vui mà ghe tiếng phone của mẹ, giận trách mẹ, sao mẹ cử lo gì đâu, rồi cúp máy,
Nhưng mẹ vẫn không giận tại sao
Đên khi nào ta mới tu luyện được như mẹ ta
Cho mtbha trút bầu tâm sự mỗi khi giận ai hay nói cục cằn vởi mẹ nha MH
Nhưng mẹ của mtbha không bao giờ la lối nặng lời vởi mtbha, mà pa cử bị mẹ nói nặng lời
Tại Sao?
mhpaul
member
REF: 413690
12/29/2008
MTBHA ơi! Tại vì ba là cái máy thâu băng của mẹ đó! Những lúc vui vẻ bên nhau thì ba sẽ mở ra cho mẹ nghe!
Nhím ơi! Đừng có bắn cái lông nhím vào MH đó! Nếu lượm được MH sẽ làm thành cây viết chấm mực Việt Nam để viết tiểu thuyết!
Học để yêu! (Đây là cái tựa đề MH đã dùng cho những buồi họp với thế giới Teens)
Các bạn nào có con (hoặc có cháu, có chắt hay có luôn chít) và đang quay quần, vui vẻ, mẹ con hú hí với nhau, nằm ru con hôm nay thấy khó ngủ hay con làm nũng làm nịu mẹ đêm nay thôi, thì bạn hãy hỏi đứa con thân yêu câu này: “Hiền con thương mẹ bao nhiêu? Lành con thuơng mẹ bao nhiêu?” Bạn dùng câu hỏi này sẽ đuợc nhiều câu trả lời của con, chứ nếu bạn hỏi con: “Hiền, thương mẹ không?” Con nó sẽ trả lời một câu cụt ngủn như: “thương,” “con thương mẹ.” Rồi bạn lại phải hỏi thêm như: “Thương mẹ bao nhiêu, thương như thế nào, thương đề đâu, v.v.”
Các bạn sẽ thấy con trai, con gái của các bạn sẽ trả lời không bằng và không giống nhau đâu. Con gái sẽ nói con thương mẹ nhiều hơn con trai. MH có làm những cuộc thử nghiệm với đàn ông con trai vs. đàn bà con gái về “Tình yêu mẹ.” Khi tổng cộng lại những “Câu hỏi và Trả lời” thì con số trả lời “thương yêu mẹ nhiều hơn” của phụ nữ cao hơn và gấp đôi con số của đàn ông. Vì vậy, MH đã có chủ ý mà viết bài này… nhã ý riêng dành cho phái “râu ria” (như MH). Hơn nữa là, dành cho tất cả chúng ta là những người con hiếu thảo!
Cứ nghĩ mình sẽ cô đơn lẻ loi mong chờ, thì được bạn tranquocdu ghé thăm tặng nhạc nghe mà muốn khóc không cho các cô nhìn thấy..
Hai bàn tay của MH chỉ có 10 ngón tay thì MH cũng đã biết 10 và còn hơn nữa, người đàn ông con trai có gia đình, có bạn gái, sống chung với nhau, sống độc thân, với đầy đủ vật chất lẫn sự đòi hỏi xác thịt, mả vẫn nhẫn tâm, vô tình bỏ bê, mắng nhiếc, đuổi và đưa mẹ sinh ra mình vào các viện dưỡng lão. Các bạn có biêt những người mẹ Việt Nam bị đưa vào các viện dưỡng lão sẽ mau tổn thọ…và chết không? Vì cô đơn, buồn, trở ngại ngôn ngữ, không hoặc ít có ai đến viếng đến thăm....
Nếu có thời gian…MH sẽ chia sẻ nhiều về chủ đề này cùng với các bạn nhé! Các bạn nào muốn trao gánh nặng gánh buồn, gánh đậu hủ nóng, gánh chè trôi nước, gánh xôi, gánh gánh một đòn gánh thì cứ gởi đến MH gánh vác dùm cho. Nhưng bạn phải hứa (như Bảo Hà như chị Bông…em chọc chị thôi..tha cho em nhe) là khi đi…sẽ vui sẽ yêu đời hơn, sẽ thực hành, yêu mẹ nhiều nhiều hơn hôm qua v à mãi mãi, nhưng không có được khóc lóc…à…MH hết kẹo Halloween rùi
Rất cám ơn chị LDB, NATR, MTBHA, TV, AK, MN, Nhím, TQD và các bạn đã chia sẻ, tâm sự và đóng góp cho trang nhà này ngày càng ấm áp càng yêu thương nhau, càng có những người con sẽ trở về với mẹ, gần mẹ, thương mẹ, báo hiếu mẹ, ăn năn lỗi lầm với mẹ, và nói với mẹ lời thành thật: “Con thương mẹ lắm mẹ ơi!”
Thân ái nhiều hơn trang thơ dài này!
Minh-Hoàng
bimbim118
member
REF: 413751
12/29/2008
Cám ơn anh Minh Hoàng đã đăng bài này. Cám ơn các anh, các chị và các bạn đã đăng góp ý, mỗi góp ý đều có một tâm sự khác nhau nhưng đều chung một tình cảm yêu thương dành cho Mẹ.
Đối với Bimbim cũng vậy, luôn luôn yêu thương kính trọng và không muốn Mẹ phải khóc vì mình. Mẹ đã khó khăn vất vả để nuôi dưỡng mình lớn khôn đến từng này rồi mà chưa làm gì đền đáp được mẹ cả. Nhìn bàn tay Mẹ ngày một gầy và xanh xao, tóc Mẹ ngày một bạc mà thương Mẹ quá đi!
Và đến bây giờ khi Bimbim đã làm Mẹ rồi, mỗi lần con gái ôm lấy cổ và ngọng nghịu nói: Mẹ ơi, con yêu Mẹ lắm! và trả lời con: Ừ, mẹ cũng yêu con lắm mà chợt nghĩ không biết hồi còn nhỏ mình có biết nói với Mẹ như vậy hay không nữa.
phamkhanh06
member
REF: 413828
12/29/2008
Ba ông cháu tui xin góp bài thăm bạn ! Chúc bạn những mong muốn như ý + cát tường !
mainuong1
member
REF: 413871
12/30/2008
CHÚC BẠN MHPHAU VÀ TOÀN THỂ CÁC BẠN LUÔN VUI .................!
Con sinh ra từ quê nhà tha thiết
Dòng máu hồng cha mẹ chảy trong tim
Những lời ru .......trắng đêm con vẫn tìm
Mong gặp lại dù muôn trùng xa cách............
Vẫn như xưa quê hương bình dị quá
Đón con về cùng hoa cái xum xuê
Đất thân thương .......ôm chặt mẹ trong lòng ..........!
Thêm yêu mãi vì quê hương là mẹ ..........!!!