Người đàn bà mù được trao nhiều tiền không dám nhận
Sau cơn đại hồng thủy, biết số tiền mình đang cầm là 1 triệu đồng, cô Mão khóc nức nở: ‘Đời tôi chưa bao giờ cầm nhiều tiền như thế này, các anh chị cho tôi ít thôi’.
>>Nước mắt của hai bé gái có mẹ bị lũ cuốn
>>Quà hỗ trợ của cộng đồng Zing đã đến tay người dân miền Trung
Phận nghèo giữa đất nghèo
Trong hành trình trao quà cho bà con lũ lụt hai xã Hương Thủy, Hương Giang, đoàn từ thiện của cộng đồng Zing và Quỹ VNIF gặp vô vàn hoàn cảnh nghèo khó, bởi bản thân vùng đất này người dân quanh năm khốn khổ, cộng với năm nào cũng gặp thiên tai nên đời sống càng vất vả.
Tuy nhiên, điều đọng lại sâu sắc nhất, ám ảnh nhất vẫn là những giọt nước mắt của người đàn bà mù ở xóm 11, xã Hương Giang.
Chiều 11/10, lội qua quãng đường bùn lầy, chúng tôi đến nhà cô là Lê Thị Mão (sinh năm 1955). Lối vào nhà bị chắn bởi cái chuồng lợn đang bị sập mái vì lũ, khi đứng trước căn nhà bé xíu lợp tranh, lấp ló trong bóng tối là một người phụ nữ cao, gương mặt hằn nét khổ sở.
|
Trong trận lũ vừa qua, nước ngập quá đỉnh nhà cô Mão |
Thấy nhà cửa tối om, anh cán bộ xã đi cùng đoàn hỏi vọng vào: "Sao không bật điện lên cho sáng". Trong nhà vang lên tiếng nói đứt quãng: "Cái bóng điện bị hỏng từ hồi tháng 4 nên đến giờ không thắp điện luôn". Sau đó, cô Mão lần theo bức vách ra ngồi phía trước cửa để trò chuyện với chúng tôi.
Cô Mão kể, cô sinh ra trong một gia đình nghèo, điều không may ập đến khi lên 14 tuổi, mắt cô bắt đầu mờ dần. Sau đó, cô vào miền Nam làm ăn, mấy năm sau trở về làng thì hoàn toàn không thấy gì. Thương chị, người em trai đã dựng một căn nhà nhỏ ngay trong vườn để tiện bề chăm sóc, tuy nhiên, đời sống của anh cũng vất vả nên không giúp đỡ được gì nhiều.
|
Cô Lê Thị Mão đã 55 tuổi đang sống với con gái 7 tuổi |
Bị khiếm thị nên cô không làm ruộng được, cũng chẳng chăm sóc được cây cối, mỗi năm, cô chỉ mò mẫm nuôi được một con lợn để dành tiền cho con gái đi học.
Từ nhiều năm nay, cuộc sống của cô dựa vào duy nhất một nguồn hỗ trợ của nhà nước là 120.000 đồng dành cho hộ nghèo. Số tiền này, phải chi ra mấy chục ngàn đồng để đóng tiền học phí, vì cô bé chỉ được giảm 50% chứ không phải 100%.
Trong nhà của cô Mão, cũng như khá nhiều ngôi nhà khác ở xã Hương Giang, chẳng có bất kỳ có giá trị. Không điện, không ti vi, không bếp ga, không đài cassette, không chăn bông… Tuy nhiên, khác với họ, mẹ con cô luôn ở cảnh đói. Không chỉ đói vì thiếu ăn, mà thỉnh thoảng, vào buổi trưa khi con gái đi học chưa về, cô Mão vào bếp lúi húi nấu cơm thì bữa sống bữa chính, cho nên mẹ con ăn cơm sống cũng là chuyện thường tình.
Thương con 7 tuổi tự lập và chăm mẹ
Trong khi chủ nhà ngồi xổm trên nền đẩy vẻ suy tư, anh cán bộ xã kể chuyện: "Con bé mới 7 tuổi nhưng giỏi lắm, hàng tháng, đi học về là ghé vào ủy ban xã lấy tiền trợ cấp, rồi tự quản lý, tự chi tiêu cho hai mẹ con".
Với chút tiền ít ỏi hàng tháng, chỉ đủ để mua gạo, hàng ngày, ngoài đi học, cô bé Lê Thị Huyền (7 tuổi) thường đến giúp đỡ bà con làng xóm. Em giúp người ta bẻ ngô, bẻ cam, trồng rau… rồi sau đó ai gì thì mang về, cứ thế mà hai mẹ con sống qua ngày này đến tháng khác’.
Không chỉ thế, bé Huyền còn tự lên núi kiếm củi, trện…, về nhà kết thành từng bó nhỏ mang ra chợ bán đề kiếm tiền.
|
Mọi chi tiêu, sắm sửa trong gia đình đều do bé Huyền đảm nhận |
Suốt nhiều tháng nay, nhà không có điện, bé Huyền phải học bằng đèn dầu, nhưng không một lời than thở. Cô Mão bảo: "Buổi tối, con bé học bài, tôi thỉnh thoảng đi vào làm đổ cây đèn, nhà lại tối om. Con bé thương mẹ nên không trách, chỉ lẳng lặng đi thắp lại và học tiếp".
Trong suốt 7 năm qua, bé Huyền không hề có một bộ quần áo mới, sách, cặp, bút, mực… cũng là đồ cũ hàng xóm cho, thứ duy nhất em có mới là vở.
Điều tiếc nuối là lúc chúng tôi đến, bé Huyền đang ở trường để dọn vệ sinh sau những ngày lũ nên không có dịp trò chuyện cùng em.
Chưa bao giờ cầm nhiều tiền như thế
Sau 4 ngày kêu gọi ủng hộ trên toàn bộ hệ thống Zing, Quỹ từ thiện VNIF đã quyên góp được hơn 100 triệu đồng cùng nhiều hiện vật gồm mì tôm, quần áo. Bên cạnh trao 90 phần tiền-quà tại xã Hương Thủy, ở xã Hương Giang, đoàn đã trao 50 suất quà trị giá 500.000-1 triệu đồng tiền mặt, kèm theo mỳ tôm, lương khô, thuốc.
|
Chúng tôi ngồi trò chuyện và trao tặng quà trước hiên vì bên trong nhà quá tối |
Nhận được những món quà này, người dân đều bày tỏ sự xúc động và cảm ơn những tấm lòng vàng, tuy nhiên, có lẽ không ai như cô Mão. Khi được biết món tiền mình nhận được là 1 triệu đồng, cô im lặng một lúc thật lâu, rồi nói trong nghẹn ngào: "Đời tôi chưa bao giờ được cầm nhiều tiền như thế này. Các anh chị cho tôi ít thôi, tôi không dám lấy đâu".
Thế rồi, nước mắt rơi trên đôi mắt đờ đẫn không ánh sáng của cô. Những giọt nước mắt vàng đục, len giữa các nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt gồ ghề kia khiến người đối diện vừa bất ngờ vừa đau xót.
Cuộc chia tay dùng dằng đến tận 10 phút, khi chúng tôi đã đi khuất sau mái chuồng lợn xập xệ, tiếng nói của cô vẫn hòa lẫn trong tiếng nấc: "Sao mà cho tôi nhiều thế này!".
|
Sự xúc động của người phụ nữ bất hạnh |
Hiện, cô Mão đang sống với con gái tại xóm 11 xã Hương Giang, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh. Độc giả có lòng hảo tâm muốn giúp đỡ cô Mão xin gửi về địa chỉ: Cô Lê Thị Mão, xóm 11, xã Hương Giang, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh, hoặc liên hệ qua số điện thoại anh Trần Văn Đại, hàng xóm của cô Mão: 0972 139 313.
Thủy Nguyên
Theo BĐVN
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy