doimatyeuct
member
ID 56712
10/25/2009
|
Chẳng có chiếc giày nào vừa với t́nh yêu
Một chàng trai trẻ, yêu và lấy một cô gái lớn tuổi hơn ḿnh. Dư luận đố kỵ chẳng thèm suy xét trước sau quy luôn cho chàng tội “ham giàu”, “đào mỏ”.
Cũng chẳng sao, v́ chuyện hot đến đâu rồi cũng thành cũ. Ở thành phố, dư luận sẽ nhanh chóng bỏ qua cho chàng để đi t́m một “mồi nhậu” mới.
Nhưng ở nông thôn th́ sao? Đôi nam nữ khác người ấy sẽ phải bỏ nhau để đi t́m một nửa hợp với ḿnh hơn? C̣n t́nh yêu th́ miễn bàn, nó thuộc thành phần xa xỉ phẩm.
Thích th́ cứ theo đuổi
Hiền - Lê ở cùng xă. Lê bảo tôi: cứ ghi rơ là Nguyên Lư - Lư Nhân - Hà Nam, đằng nào làng nước cũng biết cả rồi.
Hiền sinh năm 1967, Lê - 1986, hơn kém nhau đúng 19 tuổi. Hai thế hệ xa nhau dằng dặc, xưng hô phải là cô - cháu chứ cũng không được chị - em.
Hiền là cô nuôi dạy trẻ, cái nghề khá nhàn hạ so với những người làm nông đầu tắt mặt tối quanh năm ngoài đồng. Hiền lại thuộc tuyp người nhỏ nhắn nên trẻ lâu. Lê để ư đến Hiền khi vừa tốt nghiệp PTTH.
Không mơ vào đại học, cậu “lêu lổng” ở nhà. Gia đ́nh giao nhiệm vụ đưa đón đứa cháu nội đi nhà trẻ mỗi ngày. Gặp Hiền ở đấy, Lê thích ngay. Nhưng chỉ ngầm ngầm trong bụng thế, chứ biết là tuổi tác cách nhau xa, rồi cũng chẳng đi đến đâu.
Mưa dầm thấm lâu, ngày bốn bận giáp mặt, sự dịu dàng và kín đáo của Hiền khiến Lê ngây ngất. Nhiều buổi, đợi cháu vào lớp, chú vẫn loanh quanh ở ngoài cả ngày, nh́n cô giáo như ngây dại. Hiền từ cảm giác khó chịu, sang ṭ ṃ, rồi thấy văng vắng mỗi ngày Lê không đến.
Lê táo tợn ngỏ lời, Hiền bảo: sao lại thích oái oăm? Lê giải thích v́ Hiền khác hẳn những đứa con gái cùng làng, không vô cớ cười khanh khách, không xông vào tán tỉnh v́ cậu đẹp trai.
Cách xưng hô của hai người từ cô cháu, sang chị em, sang Lê - Hiền. Rồi đến khi họ gọi nhau là anh - em th́ bố mẹ hai bên tá hỏa. Mẹ Lê kéo con xềnh xệch về nhà ch́ chiết: nó đẻ ra mày được đấy!
Bố mẹ Hiền lên cơn huyết áp khi cô con gái lỡ th́ dính vào mối t́nh “ngang trái” với Lê. Ông bà triệu tập cả cuộc họp gia đ́nh tuyên bố thẳng thừng: nếu Hiền c̣n dính vào Lê làm “ô nhục ḍng họ” th́ sẽ từ cô.
Đám đàn bà thạo tin được một phen xôn xao v́ “chuyện giật gân” chưa từng có ở làng. Người bảo Hiền tẩm ngẩm tầm ngầm, anh nào đến cũng chê, hóa ra thích chơi trống bỏi, “trâu già đ̣i gặm cỏ non”.
Người đoán Lê tham món hồi môn của Hiền nên nhắm mắt đưa chân, khi cuỗm được tiền rồi sẽ tếch lên thành phố t́m việc chứ đời nào lại d́m chết đời trai với bà cô già.
Chuyện đến tai hai người không sót câu nào. Hiền khóc đến ṃng mắt mà không biết cách ǵ thanh minh. Lê nổi giận với tất cả sự thiếu kiềm chế của một cậu trai mới lớn. Nghe ai phong thanh nói chuyện ḿnh là cậu gầm lên đ̣i “thanh toán”. Hiền gạt nước mắt bảo Lê: đừng đến t́m nữa, khổ cả hai. Lê khăng khăng: tôi thích, tôi cứ theo đuổi. Xem ai làm ǵ được tôi?
Dư luận là cái… đinh
Không ai làm ǵ được Lê nhưng bố mẹ kiên quyết bắt Hiền phải chuyển chỗ làm đến một nhà trẻ xa tít cuối làng. Lê t́m đến tận nơi. Không những thế, cậu c̣n dắt theo cả đứa cháu ba tuổi, buộc cháu phải chuyển trường.
Hiền một mặt muốn bỏ Lê cho yên thân, một mặt vẫn không cưỡng lại được t́nh cảm sôi nổi, ào ạt của cậu trai lần đầu biết hẹn ḥ. Bố mẹ cho người đi canh Hiền, cấm không cho cô giao du với Lê.
Vẫn có cách để gặp gỡ. Vẫn có súng cao su để bắn thư vào lớp cho Hiền. Lúc đầu chỉ là “thinh thích” rồi “yêu yêu”, nhưng đến khi bị ngăn trở dữ dội, trong đầu Lê chỉ c̣n một ư nghĩ: phải cưới Hiền, cưới bằng mọi cách.
Biết ư định của Lê, bố mẹ Hiền dọa sẽ cho con gái vào Nam để gia đ́nh khỏi mang tai tiếng. Lê đùng đùng về bảo mẹ đem trầu cau đến hỏi Hiền. Mẹ Lê tất nhiên không đồng ư.
Giữa mùa hè nóng 37 độ C, Lê trùm chăn bông, không ăn không uống để phản đối. Đến ngày thứ ba, mẹ Lê thở dài, thẽ thọt với bố: đất không chịu trời th́ trời phải chịu đất vậy!
Đến khi ra ủy ban đăng kư Hiền vẫn cúi gằm mặt v́ thẹn. Trong khi Lê nghênh ngang đi lại thách thức “đứa nào dám nhúng mũi th́… ăn đ̣n”. Mẹ Lê chỉ c̣n một điều an ủi duy nhất: có vợ rồi biết đâu con trai sẽ tu chí làm ăn, đỡ một mối lo cho gia đ́nh.
Cưới xong, mẹ Lê cho hai vợ chồng ra ở riêng. Một nếp nhà xinh xắn được dựng ngay cạnh nhà trẻ. Với bàn tay thu vén của Hiền, sân nhà lúc nào cũng tinh tươm, mùa nào thức nấy, hoa nở dọc lối vào.
Lê như lột xác từ sau khi làm chú rể. Nhờ sự hướng dẫn của Hiền, Lê mở tiệm xay xát khá đông khách. Khi ít việc, cậu chạy công nông chở gạch, cát cho người làng xây nhà hoặc lúa, ngô khi đến mùa thu hoạch. Nếp nhà mái bằng dần thay thế cho ngôi nhà ngói “khởi nghiệp”. Vợ chồng tiết kiệm, Lê c̣n mua được xe máy chở vợ vi vu khắp làng.
Cưới nhau đă sáu năm, nhưng Hiền chưa một lần sinh nở. Có thể do tuổi tác, có thể v́ sức khỏe mà giấc mơ làm mẹ của cô vẫn rất xa. Biết Lê thiệt tḥi, nhiều lần Hiền đề nghị chia tay, để Lê đi t́m người phụ nữ khác, có thể sinh cho anh những đứa con.
Lần nào nghe chuyện ấy Lê cũng gạt đi. Có con th́ tốt, không có cũng chẳng sao, ḿnh sẽ sống với nhau đến già. Hiền tấm tức: nhưng như thế th́ không b́nh thường! Lê cười khanh khách: chuyện ḿnh cưới nhau đă là không b́nh thường nhất rồi.
Sáu năm đủ pha loăng mọi ṭ ṃ. Nhất là khi hàng xóm thấy Hiền - Lê sống hạnh phúc. Cạnh đó, nhiều cặp vợ chồng “môn đăng hộ đối”, cùng tuổi cùng nghề vẫn căi chửi nhau suốt ngày, Hiền - Lê tự nhiên thành một “tiểu gia đ́nh văn hóa”.
Các ông bà già, khi vui chuyện c̣n bảo nhau: đấy, cứ nghĩ nó chán nhau ngay, không ngờ cũng sống chung được sáu năm. Nếu có thêm đứa con nữa th́ hạnh phúc toàn vẹn.
Lê là người đàn ông đơn giản. Đơn giản đến nỗi Hội phụ nữ xă đến hỏi “bí quyết” sống ḥa thuận cậu chỉ găi đầu găi tai: “thích nhau th́ không căi nhau thôi”.
Bây giờ, nếu có ai ngứa mồm đùa: “vô duyên lấy phải vợ già/ ăn cơm phải đút: bẩm bà nuốt đi!” Lê không c̣n nổi khùng nữa mà đă biết đối lại ngay: “vô duyên, vô phúc múc phải anh chồng già/ ra đường người hỏi rằng cha hay chồng/ nói ra đau đớn trong ḷng/ ấy cái nợ truyền kiếp có phải chồng em đâu”. Thiên hạ nghe câu ấy lại bán tín bán nghi: con Hiền nó mớm cho đấy, chứ thằng Lê trẻ người non dạ th́ biết ǵ?
Lê chỉ biết yêu thôi!
Đạt Nhi
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|