hummingbird
member
ID 13652
06/30/2006
|
Đêm Chia Tay!
Anh Yêu!
Hôm đó lớp của Anh tổ chức tiệc liên hoan cuối năm, đại diện cho lớp 12A em đến dự. Không biết mọi người như thế nào sao tâm trạng của em thật nặng nề không thể diễn tả được. C̣n riêng Anh th́ vẫn b́nh thường như không có chuyện ǵ sảy ra, vẫn lạnh lùng hờ hững, nhưng trong mắt Anh em đọc được chút suy tư. Em không dám nh́n vào đôi mắt buồn thật buồn của Anh, đôi mắt mà đă chiếm trọn vẹn trái tim của em trong những năm tháng chung trường chung lớp. Mắt của Anh buồn điều ǵ sao Anh không nói, có chuyện ǵ cho em chia sẻ với được không Anh?
Bữa tiệc nặng nề trôi qua, vài đứa bạn trao nhanh những lá thư t́nh chưa kịp gửi, những cuốn lưu bút của tuổi học tṛ đưa qua rồi đưa lại, ai đó vội vàng nói lời tiễn biệt chia tay. Em lặng lẽ cuối đầu chào mọi người rồi xin phép ra về. Em thật bối rối và hồi hộp không nói được một câu cho trọn vẹn, bước vội vă ra khỏi bữa tiệc mà nghe ḷng thật xót xa.
Em đi nhanh như cố t́nh trốn tránh những ǵ mà ḿnh không muốn mất, nghe nước mắt đă mặn chát trên môi. "T đưa L về", tiếng của Anh thật nhẹ nhàng nhưng tim em giật thót. Em lắc đầu không hiểu là ḿnh đang tỉnh hay mơ. Vài người bạn không hiểu tại sao em lắc đầu nên nói:"lên xe đi, T đưa về, trời khuya lắm rồi không đi bộ được đâu". Cũng may là đêm đó trời tối nên không ai nh́n thấy những giọt nước mắt mà em đă không thể nào kiềm chế được.
Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, chỉ có ḿnh Anh và em đi bên nhau, lần đầu tiên em được ngồi sau lưng của Anh, một cảm giác thật khó chịu vui buồn lẫn lộn. Con đường thật vắng lặng, có lẽ mọi người đă biết đêm nay Anh sẽ đưa em về nên dành một con đường thật yên tĩnh cho riêng em và Anh. Chiếc xe đạp chạy thật chậm, con đường về nhà em Anh đă có đi qua, nhưng sao hôm nay lại không như mọi ngày. "Không chở nổi L sao?", Em vô tư hỏi. Anh im lặng không trả lời, em sợ những lúc Anh im lặng, em không hiểu Anh đang nghĩ ǵ hay Anh lại không được vui. Em im lặng đi bên Anh, Anh cũng vậy, có lẽ hai tâm hồn đang ḥa cùng một nhịp đập của con tim. Nhưng khó quá không sao nói được, màn đêm buông phủ dày đặc không một v́ sao không một ánh trăng th́ làm sao ai có thể làm chứng được t́nh yêu em dành cho Anh.
Mới được có nửa đoạn đường, bỗng dưng xe dừng lại. Em vội vàng hỏi:"có chuyện ǵ vậy T?". Anh vẫn thản nhiên và b́nh tĩnh đến lạ thường:" không có chuyện ǵ hết", "vậy tại sao...", " xe hư rồi không chạy được nữa, L đi bộ có nổi không?". Anh hỏi thật là kỳ, đoạn đường c̣n lại có một cây số chứ nếu có dài hơn nữa để được đi bên Anh em cũng không bao giờ than phiền.
Hiểu ư của Anh em đi cạnh bên Anh, vai sánh vai thật gần nhưng sao em thấy xa diệu vợi. Em chờ, em đợi, rồi hy vọng là Anh sẽ nói, nhưng không Anh vẫn im lặng. Anh đi chậm thật là chậm và âm thầm như đang đếm từng bước chân của chính ḿnh, như đang lắng nghe từng hơi thở của Anh và của em.
Qua một cái cầu, rồi lại qua cái cầu thứ hai, gần về tới nhà em rồi, con đường sao hôm nay lại ngắn như vậy không biết nữa, em và Anh đă cố gắng đi chậm lắm rồi mà. Thời gian không thương Anh và em nên thời gian trôi qua nhanh quá, con đường cũng không thương hai đứa ḿnh nên con đường hôm nay bỗng ngắn đi hơn. Đến trước cổng nhà em, em chỉ kịp nói một câu:"Cám ơn T". C̣n Anh chỉ nói một lời vỏn vẹn:"L về nha!".
Em bước chân vô nhà, vùi mặt vào gối khóc ấm ức như một đứa trẻ con đ̣i quà. Tại sao, tai sao Anh không nói ǵ với em, tại sao Anh lại đưa em về, tại sao cho em nuôi hy vọng, rồi nỡ ḷng nào trao cho em nỗi xót xa. Con đường quá dài mà Anh chỉ nói với em có chừng đó câu hay sao? Cơ hội duy nhất và cũng là cơ hội cuối cùng đă qua rồi, em không bao giờ được sánh vai bên Anh nữa, không bao giờ được một lần tṛ chuyện với Anh cho dù chỉ có đôi ba câu.
Xa trường, xa lớp, xa thầy, xa bạn và xa cả Anh yêu. Những nỗi nhớ triền miên làm cho em mang nặng nỗi u sầu và tuyệt vọng. Em trách ông trời, rồi trách đất, em trách Anh rồi lại trách bản thân ḿnh.
Em chạy trốn hiện tại, chạy trốn và tránh xa những ǵ mà em đă mất. Cho đến một ngày... em chợt hiểu th́ đă xa thật rồi những ngày xưa yêu dấu, em đă mất thật rồi những kỷ niệm của tuổi ấu thơ. Chỉ c̣n lại trong em với bao nỗi nhớ của một thời mà em đă biết yêu Anh.
NL
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat