thanh thanh
guest
ID 16461
10/25/2006
|
Tranh thủ !!!
Mưa rơi rơi,thoáng mát,thoáng buồn,tranh thủ chút thời gian lên đây viết vài dòng....
Hôm nay,lòng thoáng buồn nao nao,lại một lần nữa mình thất hẹn với bạn bè,biết sao được,lúc nào mình cũng bị công việc ràng buộc,chúng nhỏ nhoi,nhưng mình biết rằng,ko có mình thì sẽ ko có ai làm hoặc ít ra mình ko muốn tạo gánh nặng lên cho mẹ...Đôi khi,vì những chuyện đó,mình bực mình lắm,vì thật sự nó đã lấy đi của mình rất nhiều cơ hội,giao lưu,mở rộng quan hệ với bạn bè,cũng có khi chỉ vì mình ko có thời gian hoà nhập,vui chơi với mọi người mà bị định kiến là người khó gần,ko hoà đồng,những đứa bạn thân thì luôn cho là ở mình có cái gì đó khó hiểu ,tụi nó chỉ hỏi rằng:sao...ko đi vậy??biết nhỏ V mấy giờ đi ko?? lần sau có trễ cũng đi nha!!Nhưng thật sự lúc đó trong đầu mình chỉ có ý nghĩ rằng thôi đã trễ rồi thì khỏi đi,mà mình cứ đi trễ hoài à,hì,mai mốt ra trường họp mặt chắc tụi nó chọc mình là người đi trễ nhất nhòm quá,chứ sao nữa,tiền quỹ nhóm ,1/3 là mình đóng(do bị phạt )rồi còn gì???
Rồi,lúc chiều đi học,lại thêm một cái buồn nữa,mọi người có ai thích đọc tử vi ko??mình rất thích,mua một tờ báo nếu có mục đó là mình đọc đầu tiên,hôm nay,mấy nhỏ trong lớp đưa cho tờ giấy tiếng anh có mục đoán tính cách qua tên,tên mình nói gì??nhút nhát,luôn khao khát tình yêu,giữ niềm vui và nỗi buồn bên trong,sống cách biệt..??Bạn bè nói,trời ơi,sao đúng qúa dậy??Mình cười méo miệng,vì những đức tính đó đâu tích cực...Mình nhút nhát??hơi đúng thôi,vì mình muốn để các bạn nói nhiều cho mình nghe đó mà,giấu niềm vui nỗi buồn??thật ra mình đã tâm sự hết trong cuốn nhật ký của nhóm rồi đó chứ,còn niềm vui??quả thật,mình ít có,chúng thoáng đến rồi đi,ko để lại cái gì nên mình ko nói mấy nhỏ biết mà thôi...
Mình có quen được 3 người anh trai,một người là bạn của một người,hai người này mình rất quý,nhưng rất tiếc,những người mình gặp mặt mình còn ko thể giữ chân,thì chỉ bằng tin nhắn...???Thật ra quãng thời gian mình quen hai anh đã đẻ lại kỷ niệm rất vui,rất đẹp và chắc chắn nó sẽ đi suốt cuộc đời mình,mình đã một phần thấy cuộc sống tốt đẹp hơn từ hai anh...
Người thứ ba mình muốn nói tới,là một người cũng lớn tuỏi hơn mình,đáng mặt là anh ,là bạn,anh là người sống rất tình cảm,nhiều khi mình nghĩ rằng ko ngờ con trai lại có thể có những người như thế vì trước đây những người mình quen biết chưa một ai như thế,Mình ko muốn nói nhiều về tính cách anh ấy,anh có chút gì đó con nít,chút gì đó trưởng thành...Nói đến đây mình chợt chạnh lòng,tại sao mọi người đều có thể sống như thế,sao mình cứ mãi sống trong những nỗi buồn,ko phải ko nên có mà là những nỗi buồn có thể chịu đựng được.Hãy biết chấp nhận!!!Mình đọc và biết nhiều về cách sống lắm chứ,nhưng mình ko thể,mình chỉ biết thôi,chứ mình ko thể,,,chỉ mỗi lần nghe những nhận định của người khác ,nụ cười hay sự trách móc của họ là mặt mình lại tối sầm,tim mình lại thắt lại...Mắt đẹp mà làm chi?Khi nó luôn luôn buồn và ánh lên vẻ giận dữ
Đọc bài văn gây xôn xao trên mạng,mình nhận ra rằng những điều cô bé đó viết cũng thật bình thường,chẳng qua là sự xâu kết nhiều câu chuyện về cách sống mà chắc cô bé đọc được trên báo hay trên mạng,điều quan trọng là cô bé có thể viết ra,mình có thể biết nhiều hơn thế,nhưng có lẽ do đọc nhiều qúa mà mình đã quá chai lỳ rồi,hay chăng,là chỉ do mình đọc nên nó chẳng thấm gì???Hết giờ
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|