nminhhoang
member
ID 38908
03/24/2008
|
Một gia đình may mắn
Hôm nay lật lại trang nhật ký mùa Hè mà trong lòng vẫn còn thấy hồi hộp và trong trí óc vẫn không phai mờ hình ảnh một gia đình đã mạo hiểm sinh mạng của mình với sóng, với nước, đá và tử thần. Họ là bốn người, 2 vợ-chồng và 2 đứa con.
Trời nắng lên ấm áp nhưng gần bên sông vẫn thấy lành lạnh bởi vì nước vẫn chảy và vẫn nhấp nhô từng lớp lớp sóng nhỏ to mang theo gió lạnh với những hạt nước nhỏ như sương bay tạt vào da vào mặt làm người đứng bên bờ cảm thấy run lạnh. Nước rút đi mỗi sáng. Ngoài xa xa, mỗi lần sóng vỗ vào những tảng đá lớn có và nhỏ cũng có khi ẩn khi hiện trong dòng nước, là mỗi lần nước tung bay trắng xoá lên cao. Nhìn những làn sóng ấy và những tảng đá ấy, tôi nói với 2 bạn nếu có ai đang bơi lội vô tình không thấy đá ngầm mà đụng vào cũng sẽ gãy xương, gãy chân hoặc gãy tay, chết bất kỳ tử cũng không chừng. Song lẽ, những chỗ nguy hiểm ấy, phía đàng sau tảng đá rẽ nước lại êm lặng, và có nhiều cá lớn đang rình rập săn cá con hoặc đón mồi trôi đến. Mỗi lần may mắn quăng giây đến gần tảng đá là mỗi lần được cá cắn mồi, nhưng phải nhanh tay giựt giây giựt cần thì may ra lưỡi câu móc vào miệng cá và dính cá, nếu không nhanh tay thì cá rỉa mồi, nhả mồi ra, lưỡi câu sẽ trôi theo dòng nước cuốn. Nếu may thì không mất cả chì lẫn chài, nếu không may lưỡi câu móc vào đá thì chỉ còn có cách là cắt hay giựt bỏ giây câu thôi.
Nguyên buổi sáng hôm nay tôi đã dùng đến 2 cần câu, thay giây câu 1 lần, mất cả chì lẫn chài đến 4 lần, nhưng giỏ đựng cá của tôi cũng sắp đầy giỏ. Đứng mỏi chân, ngồi dưới bóng cây uống nước, say mê nhìn trời xanh hôm nay không một áng mây, nhìn những con chim hải âu đang lượn bay trên trời thấy bóng bay theo trên sông, nhìn con chim bói cá, cứ mỗi lần nó phóng vào vùng nước yên lặng, lúc bay lên, mỏ của nó cũng kẹp dính con cá, rồi nó bay đến đậu trên cành gần đó, ăn xong miếng mồi, nó xoè đôi cánh màu xanh rũ hết những giọt nước, dùng cái mỏ màu xám tỉa lại bộ lông cho đều; rồi nhìn 2 người bạn, một người đang giằng co kéo cá vào bờ, người kia trên môi phì phà khói thuốc, nhưng cặp mắt không rời giây và phao câu. Thình lình chúng tôi nghe tiếng cầu cứu “cứu tôi với” ngoài sông nước cuốn và nhấp nhô nhìn không quen cũng thấy chóng mặt.
Một cặp vợ-chồng trẻ và hai đứa con chừng 7 hoặc 8, 9 tuổi đang bị nước cuốn trôi xuôi dòng sông. Cả 4 người đang trong cơn nguy, bị từng đợt sóng tranh đua nhau nuốt họ vào lòng nước hoặc đẩy đưa họ đến gần những tảng đá gập ghềnh, khi ẩn khi hiện trông thật nguy hiểm. Người vợ ở phía sau hay tai bám chặt vào giây bè, không mặc áo phao, miệng liên miên kêu cứu, hai đứa nhỏ ở trong phao có mặc áo phao cá nhân, người chồng ở đàng trước, cũng không có mặc áo phao, hai tay bám vào sợi giây cột chung quanh chiếc bè (nó là một cái phao đúng hơn gọi là cái bè tròn to và đen thui như cái ruột bánh xe vận tải) đang cố gắng điều khiển lái bè cho nó đừng có bị chìm hay bị lật. Từng lớp, từng lớp sóng liên tục dồn dập vào họ, tôi thấy dòng nước nhấn chìm họ, nhưng rồi khi nhấp nhô lên, cả bốn người vẫn còn đó với chiếc bè mong manh. Tôi lo sợ cho hai đứa nhỏ, nếu chiếc phao đụng vào một tảng đá hay trôi vào một dòng nước xoáy hoặc sóng nước lớn thì vẫn có thể cuốn mất hai đứa bé.
Chân tôi đã tự động bước xuống nước từ lúc nghe tiếng cầu cứu. Chúng tôi (và những người đang câu) đứng trong bờ và ai cũng muốn bơi ra cứu họ, nhưng cũng thấy sờn lòng và thấy mối đe doạ đang chờ chúng tôi, bởi vì những nhô đá nhọn có, tròn và rong rêu có, đá răng cưa cũng có đang mập mờ ẩn hiện trong nước thật là mối hiểm nghèo. Vẫn còn sáng suốt, tôi la đừng có ai làm bậy hay muốn làm anh hùng mà mất mạng. Đã có một lần tôi thấy người ta bị chết đuối. Đá ngầm không thấy và không biết nhiều bao nhiêu vừa hiểm nguy vừa là mối đe dọa sinh mạng, trượt chân trượt tay, hoặc vô tình chân mắc vào hang đá thì nguy cơ, và còn những giòng nước xoáy, nước cuốn nhìn cũng đã thấy nguy cho tính mạng, huống chi là nếu bơi ra giữa sông, liệu có đến kịp lúc cứu nạn nhân hay là chiếc bè ấy vẫn tiếp tục trôi đi xa xa phía trước. Chúng tôi không một ai mang theo áo phao. Tôi bảo cả 3 đều gọi điện thoại cầu cứu cấp tốc. Cũng may, xa xa dưới dòng sông, có người đã nhìn thấy và họ chạy tàu lại cứu người. Khoảng chừng 15 phút sau thì trực thăng bay đến và có lẽ chở gia đình nạn nhân đến bệnh viện.
Chuyện vừa xảy ra trước mắt và cũng qua mau, nhưng chúng tôi không một ai còn thấy hứng tiếp tục câu nữa. Lý thú của tôi là câu cá nhưng không ăn cá tôi câu. Bọn tôi cho tất cả cá câu được rồi trở về thành phố.
Minh-Hoàng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
bimbim118
member
REF: 320998
03/24/2008
|
Câu chuyện này Bimbim vừa đọc vừa cảm thấy sợ hãi và lo lắng quá. Thật là may khi gia đình đó đã được cứu sống an toàn.
Có lẽ vì Bimbim không biết bơi nên rất sợ mỗi khi nhìn thấy một dòng nước chảy mạnh hay là một chỗ nước rất sâu. Cũng vì một lần bị chết đuối hụt mà tới bây giờ mỗi khi ngụp đầu xuống nước là Bimbim cảm thấy rất hoảng sợ, không dám lặn xuống nước.
|
|
linhchi1130
member
REF: 321033
03/24/2008
|
! thật buồn !
|
|
nminhhoang
member
REF: 321309
03/25/2008
|
Muôn hết sợ phải xuống nước Bimbim à!
Để MH bật mí cho Bimbim biết nhe: Ngày xưa MH đi tắm biển, bị nước biển lôi cuốn ra ngoài vì đạp chân vào cái thung lũng ngầm mà không hay..sóng biển cuốn trôi ra xa xa, may mắn có luồng sóng lớn tạt MH vào bờ, MH mới có đà bơi vào bờ...nên biết thế nào là sợ hết vía hết hồn ....sau mấy tháng trời, MH lấy hết can đảm tập từ từ ở trong hồ có nước cạn rồi ra xa từ từ mỗi tuần. MH khuyến khích Bimbim nên tập biết bơi nhe...có lợi cho mình và biết đâu cứu người cũng không chừng.
Chúc Bimbim vui và khoẻ.
|
|
nminhhoang
member
REF: 321310
03/25/2008
|
Xin lỗi làm Linhchi buồn! MH có nhiều chuyện buồn hơn vui.
Chúc bạn luôn vui/khoẻ.
|
|
judy89
member
REF: 324965
04/01/2008
|
chuyen. nay` co' that. hok the'
|
|
nminhhoang
member
REF: 324982
04/01/2008
|
Chào bạn Judy!
Bạn đã hỏi thì MH nghĩ các bạn đọc khác cũng thắc mắc, cho nên MH trả lời bằng chi tiết sau đây. Mong rằng không có sự hiểu lầm. MH muốn chia xẻ những trang nhật ký với các bạn đọc trên NCD và cám ơn NCD đã cho MH cơ hội để học hỏi nơi các bạn trong và ngoài nước, và trau dồi tiếng Việt cho khá để mai này về Vn đóng góp cho nước nhà.
MH viết nhật ký bằng sự thật mỗi ngày: đã làm cái gì, đã giúp ai được cái gì, gặp chuyện gì vui hay buồn, thấy những gì...ở đâu, đi đâu, nơi nào, nước nào....
Chuyện này xảy ra: Mùa Hè - 11:35 sáng, thứ 7, ngày 3, tháng 6, năm 2006, ở Công viên Starved Rock của Tiểu bang Illinois (The Illinois Starved Rock State Park), con sông mang tên là Illinois River. Công viên này nổi tiếng về 3 phần: (1) Đi bộ đường dài - thắng cảnh 'hiking' (2) Câu cá 'fishing'(3) Cắm trại 'camping'. Illinois (là 1 trong 50 tiểu bang)ở miền trung tây (Mid-West) nước Hoa Ky.
Nếu bạn muốn biết thêm về nơi này thì tìm kiếm trên Google: "Starved Rock State Park"
Chúc bạn vui và khoẻ mạnh!
Thân gởi - Minh-Hoàng
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|