Mẹ đă qua đời cách đây một năm! Một mùa Xuân cây mai buồn không hoa nở.
Tôi c̣n nhớ rơ Mẹ tôi trong suốt thời gian nằm ở trong bệnh viện, quằn quại đau đớn, các con, cháu, chắt, và bạn bè gần xa đến thăm vẫn âm thầm nguyện cầu mong cho Mẹ tôi sớm ra đi để khỏi phải đau khổ.
Có lần tôi nghe trộm anh chị thưa hỏi bác sĩ: “Mẹ tôi c̣n sống được bao lâu và phải chịu đau khổ bao lâu nữa?” Tôi cảm thấy buồn lắm khi nghe những câu nói đó. Đứa con thơ của tôi nó hỏi: “Bà ngoại bị bệnh ǵ vậy hả ba?” Ôm đứa con tôi rưng rưng trong ḷng không biết nói như thế nào cho con nó hiểu là bà ngoại bị bệnh “ung thư.” Nhưng tôi biết rồi đây nó sẽ khóc nhiều v́ nó không c̣n gần bà ngoại nữa và không c̣n nghe được ngoại ru ḥ những câu ca dao cho nó ngủ ban trưa. Rồi đến ngày mẹ tôi vĩnh biệt ra đi, tôi cảm thấy mọi sự như sụp đổ xung quanh tôi. Điều làm tôi ân hận hơn nữa, là mỗi khi tôi đi xa thay v́ ở bên cạnh mẹ trong lúc mẹ đang chết dần chết ṃn với tấm thân da bọc xương. Trong thâm tôi chỉ mong cho mau đến cuối tuần, về với đứa con côi và sau đó hai cha con cùng với nhau vào bệnh viện thăm “bà ngoại.”
Sau ngày mẹ tôi qua đời, tôi luôn luôn thương nhớ mẹ, h́nh ảnh mẹ tôi cứ hiện rơ lên trong tôi từ những việc mẹ làm, những lời mẹ nói, cả những lúc hai mẹ con giận dữ bất đồng ư kiến. Tôi cảm thấy yêu mẹ hơn, nhưng thâm tâm tôi lại cứ gợi những điều tiêu cực làm tôi không thích và chỉ làm tôi ân hận, chỉ thầm buồn mà thôi. Và tôi đă hiểu rằng: “khi con làm cha làm mẹ th́ con sẽ biết t́nh mẹ bao la vô cùng.”
Xét nghĩ! Sao bạn/tôi không đương đầu với người thân nhất của bạn trong gia đ́nh, và cũng không lạ ǵ khi bạn thấy những xáo trộn của t́nh cảm, bạn cảm thấy giận, thấy khổ, bực tức. Sao ta không thể trở nên tốt lành hơn những điều ta mong muốn…khi người thân vĩnh biệt ra đi? Có những cảm t́nh gợi lại, giận không phải v́ ghét, v́ ân hận, v́ hối tiếc, v́ quá thương người đă ra đi. Biết thế nên bạn không cần phải chiến đấu đè nén những cảm t́nh đó, với thời gian dần dần sẽ vơi bớt và sẽ lắng dịu, nó cần phải khơi dậy để bạn chấp nhận với thực tại của đời sống.
Không có lạ ǵ! Bao lâu c̣n sống bấy lâu con người không thể được hoàn toàn hạnh phúc như ḷng mong muốn. Cuộc đời con người thăng trầm có khi vui lúc buồn, lúc gặp thời khi trái thời, lúc gặp mặt khi phải chia tay, khi giận hờn lúc yêu thương, cũng có khi được thanh thản vô lo v.v. Nhưng rồi một khi đau khổ, buồn bực qua dần đi bạn sẽ t́m được nguồn b́nh an, an ủi v́ bạn cũng như tôi biết rằng cho dù hoàn cảnh nào đi nữa bạn đă được thực sự yêu thương và bạn đă yêu thương Mẹ.
Xin cám ơn những thành ư lẫn t́nh người của hai bạn Thichnghenhac” và “ThanhVan08.”
Thuctu xin chúc hai bạn và tất cả các bạn sẽ có cuộc sống vui, chan chứa b́nh an trong hiện tại và sang Năm Mới Canh Dần 2010 sẽ được những ǵ các bạn ước mong hy vọng!
Sáng Thứ Tư, khi tôi đang khám cho một thương nhân trong căn lều nóng bức th́ nó xuất hiện. Tôi thấy nó cứ thập tḥ ngoài mép cửa lều. Và rồi tôi đă biết được tên và cuộc đời của nó.
Tên của em là Jon. Cha mẹ em đă mất v́ bệnh SIDA (HIV) cách đây gần 5 năm. Chị của em cũng vừa mất v́ nạn động đất vừa xảy ra đây không lâu. Không ai biết là em có c̣nhọ hàng thân thích hay không? Những người dân ở khu này cho tôi biết em là một đứa trẻ đang mang vi khuẩn HIV. Giờ đây em mồ côi và lang thang như hàng ngàn đứa trẻ ở Haiti. Mỗi khi em đói khát th́ em xin người qua lại bố thí, mà nếu cuối ngày chẳng được ǵ th́ đêm ấy em sẽ co ro không nơi nương tựa và yên giấc!
Thế là tôi đón nhận em với sự giúp đỡ của các bạn đồng nghiệp. Tôi không nuôi em trong nhà, và em cũng như tôi đâu có nhà để mà ở. Chỉ có túp lều và chiếc bặng-ca bây giờ là giường là cái gia tài duy nhất của em. Tôi nuôi em bằng t́nh thương và dĩ nhiên sẽ là cả vật chất nữa. Cuộc sống y sĩ đây đó của tôi “không nên” nhận con nuôi, v́ điều đó tôi biết sẽ làm cho tôi phải lo lắng thêm về vật chất, đó là chưa kể đến những lúc “trái gió trở trời,” nhưng em sẽ là một ngoại lệ. Với lại không biết em sẽ c̣n sống được bao lâu nữa...
Chúa ơi!
Con vẫn biết làm y là gian khổ
Trên vai gánh vác chẳng khi nào vơi
Sống cuộc đời phục vụ với yêu thương
Và khí cụ là T́nh Thương duy nhất
Tận trung lời thề tu luyện không quên.