chanhung12
member
ID 59300
03/09/2010
|
NHỚ TIẾNG NGOẠI RU
Chiều nay nghe tiếng ai hò
Mà lòng cháu nhớ tiếng bà ru xưa
Tiếng ru của thuở còn thơ
Cho cháu đến với giấc mơ tuyệt vời
Tiếng ru của cả cuộc đời
Dù trong gian khó vẫn ngời yêu thương
Tiếng ru có dáng quê hương
Cánh đồng lúa thẳng, con đường làng ta.
Tiếng ru có nghĩa mẹ cha sinh thành...
Ký ức của cháu về ngoại là những buổi chiều mẹ đi cấy đồng xa, cháu khóc, ngoại ru. Tuổi thơ cháu cứ thế theo tháng năm lớn lên trong tiếng ru êm đềm và ngọt ngào như dòng sữa mẹ. Lời ru của ngoại cũng là bài học đầu tiên của cháu, dạy cháu biết yêu thương, biết tới những đạo lý làm người trong cuộc sống...Cháu lớn lên, vì hoàn cảnh gia đình nên phải đi lập nghiệp phương xa, ngày cháu lên đường ngoại không dám tiễn đưa, ngoại sợ không kìm được nước mắt sẽ làm cháu yếu lòng. Hai mươi tuổi cháu ra đi với những ước mơ, những khát vọng là hành trang và trong đó có cả tiếng ru của ngoại và ký ức tuổi thơ.
Nơi cuộc sống mới của cháu là phố thị ồn ào, cháu bỡ ngỡ mà lòng nhớ một miền quê da diết, cháu đã tìm về với nơi "chôn nhau cắt rốn" bằng chính tiếng ru của ngoại, để được thấy giếng nước gốc đa, lũy tre xanh đầu làng và để cảm nhận cả niềm yêu thương. Những đêm ngồi một mình lạnh lẽo trong góc trọ, nhìn ra ngoài cửa sổ dưới bóng điện lờ mờ mưa lất phất rơi, mắt cháu như mơ màng hiện lên hình ảnh dáng ngoại gầy gầy đưa từng nhịp nôi, quạt từng luồng gió mát với tiếng ru ầu...ơ cho cháu say trong giấc ngủ êm đềm.
Một năm...hai năm rồi ba năm, thời gian cứ thế trôi đi cùng những thăng trầm của cuộc sống cũng là thời gian cháu không được gặp ngoại. Cháu chỉ còn biết ngoại khi mẹ kể "Bà đã mất trí nhớ rồi con à, chẳng nhớ gì cả, nhiều khi vừa ăn cơm xong có ai hỏi bà cũng nói là chưa...". Cháu đã bật khóc trong nỗi xót xa.
NGÀY VỀ...
Cháu đã òa vào lòng ngoại khóc như một đứa con nít, bao ký ức thời thơ ấu và lời ru của ngoại lại hiện về. Cháu bằng da, bằng thịt đã về với ngoại đây, năm năm xa cách ngoại già đi nhiều, tóc bạc trắng...đôi bàn tày gầy yếu của ngoại khẽ xoa lên đầu cháu, bất chợt ngoại hỏi "Thằng cu Tý của bà đây về rồi đây ư?", cháu không tin vào chính tai mình, một niềm hạnh phúc trào dâng, ngoại vẫn nhớ cháu là "cu Tý". Nhưng cũng kể từ đó ngoại không bao giờ nhớ nữa...
Vì công việc cháu lại phải xa ngoại, nhưng lần này đi cháu không còn hồn nhiên, không vô tư như trước nữa, cháu đã khóc vì nhớ tiếng ru của ngoại, cháu ước ao được nghe dù chỉ một lần nữa thôi, vậy mà...
Cháu lại tiếp tục với những hối hả của cuộc sống nơi đất khách quê người. Thế rồi cái ngày cháu sợ nó đến nhất cũng đã đến...Ngoại ra đi mãi mãi, cháu chỉ còn biết khóc trong sự vô vọng, cháu thấy mình bất hiếu bởi cả lúc ngoại ra đi cháu cũng không thể thắp một nén nhang.
Ngoại ơi! Hôm nay cháu lại về nhưng không còn được òa vào lòng ngoại khóc như thuở nào, cây cau và giàn trầu trước sân chắc nó cũng nhớ ngoại lắm cứ lặng lẽ, đìu hiu. Cháu ra thăm mộ ngoại, nhổ từng nhánh cỏ dại, cháu cất tiếng gọi ngoại,nhưng không gian tĩnh lặng vô cùng chỉ có tiếng gió đông khe khẽ thổi, cháu nghe đâu đây như lời ru của ngoại thủơ ấu thơ đang hiện về.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat