Đang trong t́nh trạng 3 phần chán đời, nửa phần yêu đời mà nhận được câu cảm thán đó của T, ḿnh không khỏi bàng hoàn. Cái cảm giác bàng hoàn như khi lần đầu nếm mùi cô độc giữ đô hội đó hơn 11 năm trước...
Đây là lần thứ 2 T nói với ḿnh như thế. Lần thứ nhất h́nh như là hơn năm năm trước. Giờ, khi đă nghe ḿnh thông báo chuyện rời khỏi thành phố gần tháng trước, một lần nữa T lại buông một câu năo nề.
Có một chút vui len lỏi trong ḷng v́ biết T quư ḿnh, dù hai đứa chẳng nói chuyện nhiều với nhau. Thường, T hay tâm sự vơi chị H và mọi người hơn, đôi khi mọi người không tin nổi ḿnh và T là bạn lâu năm nữa. Nhưng về sâu xa th́ ḿnh vẫn là người được tin tưởng hơn.
Nhưng buồn.
T là một người năng động, dễ ḥa đồng, dễ thích nghi với môi trường thế mà lại nói lên câu đó khi sống giữa gần 11 triệu con người trong cái thành phố này. Đúng là có những lúc mỗi cá nhân rơi vào cảnh cô đơn, nhưng, tệ đến mức "không c̣n ai thân thiết" nữa sao? Tất nhiên là chỉ trong phạm vi thành phố này thôi nhưng... Năo ḷng thật.
Có một ai đó thân thiết ở gần, dẫu đôi khi vài tháng mới nhắn cho nhau cái tin nhắn thăm hỏi, nhưng vẫn có cảm giác yên tâm rằng ḿnh luôn có sẵn một sự giúp đỡ, một điểm tựa dự pḥng an toàn, tin cậy. Thật tiếc cho ngàn mối quan hệ hàng ngày vẫn thấy thiếu bóng dáng một "t́nh bạn thật sự".
H́nh như ai đó đă nói "mỗi người là một cuộc đời cô đơn".
Ḿnh muốn nói với T là ḿnh vẫn c̣n ở thành phố, nhưng... Cái t́nh trạng lếch không nổi này th́ nói để làm ǵ nhỉ? Ừm, có thể T sẽ xin cơ quan về sớm tí để ghé thăm xem ḿnh thế nào, nhưng hẳn nhiên là ḿnh không muốn thế. Cũng chính v́ những cái "không muốn" tương tự như thế suốt hơn 11 năm qua mà T phán một câu chắc nịch "tau không thể hiểu mi được". Ừm, có cần ǵ hiểu cho nhiều đâu, cứ đừng hại nhau và giúp đỡ nhau khi cần là tốt rồi, đ̣i ǵ cho hơn nữa...
Cũng như ḿnh bữa trước vậy, vẫn im re. Người ta hỏi có người nhà không, trả lời là không. Điều đó b́nh thường thôi. Đến lúc họ hỏi có bạn bè không, ḿnh vẫn trả lời là không. Họ ngạc nhiên cứ như là ḿnh không được tỉnh táo nên hỏi lại lần nữa, ḿnh vẫn trả lời là không th́ họ chỉ có thể lắc đầu thở dài. Thật ra ḿnh có thể gọi cho T, nhưng ḿnh chẳng muốn...
Vậy đó, rồi dần sẽ phải quen với việc "không c̣n ai" thôi...
hawks
member
REF: 618935
11/22/2011
sao có lại tự đóng cửa ngăn cách ḿnh nt chứ??!! em nghĩ bác hăy suy nghĩ thoáng hơn và tích cực hơn đi! vẫn c̣n nhiều ng tốt và chân thành với bạn bè mà tự khép ḿnh thế, k muốn cho ai hiểu ḿnh th́ bảo sao không thấy cô đơn chứ!
Chúc bác luôn vui vẻ.. như .......em chẳng hạn. hjhjhjhjhj
nangbuon01
member
REF: 619361
11/26/2011
Đôi khi
Chiều, nắng đẹp, h́nh như nắng ở phố núi ít gay gắt hơn ở miền xuôi. T́m một chỗ cao cao và thoáng để yên vị nghía hoàng hôn và ḍng người t́m về gia đ́nh sau một ngày làm việc. Đây là một trong những thứ khiến ḿnh vui, cái niềm vui mà mấy đứa bạn hay bảo là "hâm". Ừ th́ hâm, miễn sao vui là được rồi, không tốn một xu cũng chẳng chết ai mà.
Phố này rất nhỏ, chẳng nhà to đường lớn, nhà nhà vẫn cứ cách nhau một khoảng chứ không đến nỗi sát vách như phố ở xuôi. Người người chậm răi sau một ngày mệt nhọc. Người đi xe khá nhiều, nhưng con đường vẫn rộng răi. Họ không có ǵ để vội vă, v́ đường không quá dài lại có nhiều thời gian. Nhưng cũng có lúc mấy nhóc loi choi rú ga lạng lách tùm lum làm rối cả con đường. Có lẽ những chú nhóc này đang thể hiện niềm vui khi được lái xe mà chưa đủ tuổi cũng chẳng cần bằng. Mỗi lần như thế, đám học sinh nữ cứ run lên loạn quạng trên những chiếc xe đạp kèm theo những tiếng la ó sợ hăi. H́nh như con trai ở đâu cũng thích chơi cái tṛ làm đứng tim người khác như thế. Ḿnh không thấy một chút đáng yêu nào trong những tṛ chơi như thế. Tuổi trẻ ở phố núi đang dần đánh mất cái êm đềm, trong sáng, yên b́nh như ngày xưa.
Đi nép bên lề đường là những người vừa ở núi, cánh đồng về. Họ máng trên ḿnh những cái gùi nặng nề chứa đủ thứ cần. Chắc đă quen với việc cơng hàng hóa trên lưng mỗi ngày nên họ không thấy nặng nề, bước đi thong thả. Họ đi thành nhóm, có thể là người cùng nhà, hoặc làm ở rẫy gần nhau, rủ nhau cùng về cho vui. Những nhóm này thường nói cười rôm rả dù đă làm việc suốt một ngày. Đến nhà ai họ lại chào nhau và hẹn cùng lên rẫy vào ngày khác. Cũng có vài đôi nam nữ sóng bước cùng nhau. Họ th́ ít nói cười hơn nhưng trên gương mặt họ không có nét ǵ buồn. H́nh như giữa họ, không lời có cái thú vị riêng. Cũng có đôi người trước kẻ sau và hơi buồn... Ḿnh thích nh́n những đôi trẻ ở phố núi. Họ ít giống những người ở phố miền xuôi. Họ không có hoa ḥe kiểu cách lăng mạng h́nh thức. Tuổi trẻ ở phố miền xuôi thường tán tỉnh, chăm sóc, tỉnh ṭ nhau ở những ngày đặc biệt. Thứ bảy mỗi tuần, hay sinh nhật, hay các ngày lễ khác... Ở phố núi, ít nhiều vẫn c̣n những con người chân chất như xưa, ngày nào cũng có thể chăm sóc, quan tâm nhau, trên đường lên rẫy hay về nhà. Những đôi đă rơ ư vẫn c̣n có sự e thẹn và những cử chỉ vụng về. Có cả hạnh phúc, hy vọng, hồi hộp, lo âu trên gương mặt những đôi chưa rơ ư, cả nam lẫn nữ...
Hoàng hôn ở phố núi ngắn hơn miền xuôi. Khi mặt trời c̣n trên đỉnh núi, ánh sáng tràn ngập xuống phố. Nhưng vừa khuất sau lưng núi, nhanh chóng sau đó, bóng tối trùm xuống, chỉ c̣n le lói vài vệt tím ngắt trên nền trời. Lũ chim lại dáo dát kêu gọi bạn về tổ. Gió mang hơi núi nhanh chóng làm lạnh cả thung lũng. Sương quyện vào khói bếp vờn quanh đồi...
Rảo bước quay về khi bụng đă réo inh ỏi. Vừa đến đầu ngơ là nghe tiếng la hét kinh hoàng. Hướng ánh mắt ngược hướng âm thanh, một phụ nữ ḅ trên nền trước hiên nhà, miệng vẫn không ngừng la "trời ơi!". Sao không phải là "cứu!"? Một cái nện nữa, thêm một câu nguyền rủa và thêm một tràng "trời ơi!". Một hai người đàn ông hàng xóm đă chạy đến, vừa kịp đỡ một cái nện của người đàn ông trong nhà...
Một vết rách trên đùi dài khoảng 6cm, máu chảy bê bết nhưng may mắn là không phạm vào mạch lớn nào. Người đàn bà không ngừng khóc, người đàn ông không ngừng nguyền rủa. Họ là vợ chồng đấy, hay thật. Và người người bắt đầu vây quanh, x́ xầm. Người thở dài, kẻ lắc đầu ngán ngẩm...
Dường như ḿnh "nhạy" với những cảnh thế này. Lúc ở trọ đi học, cứ chưa đầy một tháng lại thấy nhà phí trên "ồn ào". Hết động miệng đến động tay động chân. Đỉnh cao là việc ông chồng cầm dao rượt vợ và con sau khi đă tặng đủ những cái đấm cái đá và một vết chém sượt qua tay cô con gái. Hàng xóm chẳng dám cho họ lánh nạn. Ḿnh cũng thấy sợ hăi khi bà vợ ông ấy chạy trốn vào pḥng ḿnh, mặt mày bầm tím. Trận "ồn ào" đó chỉ dừng lại khi công an phường đến... Chẳng biết lúc ban đầu, họ yêu nhau thế nào. Khiếp thật, dường như đi đâu ḿnh cũng thấy một vài cảnh như thế.
May mắn, bố ḿnh chưa hề động tay với mẹ từ khi ḿnh biết nhớ.
Có lẽ, yêu thương nhau nhất là người thân và làm đau nhau nhất cũng là người thân.
nangbuon01
member
REF: 619446
11/27/2011
Niềm vui không trọn
23 ngày thoát ra khỏi cái cảnh "tra tấn hằng ngày", dù phải di chuyển gần 4 ngàn cây số và chế độ ăn uống không ổn định nhưng ḿnh lại tăng lên được 3kg, khà khà. Mừng hết lớn luôn! (tất nhiên rồi, giờ th́ chỉ có già chứ lớn chi nổi). Tốc độ tăng trọng thế này là kỷ lục của ḿnh. Ước cứ thế nhỉ, th́ chỉ cần thêm chừng đó ngày nữa ḿnh có thể đạt được trọng lượng ổn định như trước đây. Và thêm 1 tuần nữa để có một cơ thể đủ thịt, híc. Nhưng bây giờ th́... haizzz. Xem ra cái việc tăng cân không dễ tẹo nào... Thế sao người ta cứ thích gầy nhỉ? Ḿnh chả thích gầy tí nào v́ gầy th́ chẳng đủ năng lượng để ḿnh vận động lúc cần. Ấy thế mà ḿnh vẫn gầy, đă vậy "đời" lại chẳng tha... Đúng là nợ đời.
Không sợ mập th́ có thể ăn tha hồ ăn uống, thường là thế. Nhưng ḿnh th́ không thể "tha hồ" được nếu không muốn cái dạ dày đâm đơn kiện và đ̣i đ́nh công. Chân và tay có thể đ́nh công được. Ǵ chứ dạ dày mà đ́nh công th́ coi như "thảm họa".
Nhỏ iu quái gửi cho một tá thức ăn dinh dưỡng và sữa tăng trọng kèm theo lời quảng cáo rất ư là hoành tráng "hết chừng đó, chắc chắn mày sẽ ph́ ra như con heo". Xách điện thoại cảm ơn cảm thảo rối rít mà bụng th́ nghĩ thầm "hết chừng đó có mà ḿnh xuống âm ti". V́ sao à? Cái này chắc có dịp th́ ḿnh phải hỏi bố mẹ xem ngày xưa 2 người lập tŕnh cho ḿnh bị lỗi chỗ nào mà ḿnh khổ với ăn uống suốt gân 30 năm qua, hic. Ăn thôi cũng khổ.
nangbuon01
member
REF: 619726
11/29/2011
Mùi khoai lan nướng trong mưa
Mưa bụi. Chẳng biết trời trở chứng ǵ mà lại có mưa bụi ở đây; cái loại mưa đặc trưng ở quê ḿnh, ừm, vậy là nhớ quê rồi đấy. Nhưng ḿnh lại chúa ghét cái không khí ngột ngạt hơi người này. Ở chỗ ḿnh, trống rỗng, có thể nói như vậy, nên mưa bụi rất đẹp, hàng triệu hạt mưa bay chậm trong không khí và đáp nhẹ lên mọi thứ; đất, cây lá... cứ như là sợ làm mọi thứ giật ḿnh...
Những ngày mưa bụi là những ngày ḿnh thích, v́ sẽ đi làm sớm và về sớm, lại không bị cái nắng hành hạ. Ḿnh cũng thích những hạt mưa đọng giọt trên ngọn cỏ, mạng nhện dù bầu trời tối màu, hoang vắng. Và cả cảm giác mát mẻ. Chẳng biết sao luc đó lại không thấy lạnh, bây giờ th́ chẳng chịu nổi đâu, ḿnh đă kém quá rồi...
Khoát chiếc áo chống lạnh rồi thả từng bước trên đường. Phố vẫn nhộn nhịp. Nhiều người tản bộ có những cử chỉ thích thú với mưa bụi, đưa tay hứng lấy hạt mưa, nghịch những hạt mưa bám trên tóc, áo người đi bên cạnh. Có một chút mưa, phố dịu hẳn, có lẽ tâm tính con người cũng thế...
Đi ngang dưới tán một cây hoa sữa, ḿnh bị hắc x́ không biết bao nhiêu lần. Số là ḿnh dị ứng với loài hoa này. Mưa càng làm cho hương, bụi phấn hoa quyện đặc hơn, nồng hơn. Đă khó chịu, càng thêm khó chịu, hic. Cố bước qua nhanh mà chẳng thể nhanh được. V́ sao à? Haizzzzzz
Có lẽ trời thương nên đă tặng một cơn gió ngược chiều, cuốn phăng cái không khí đáng sợ đi xa nhanh. Ḿnh tỉnh hơn tí ti. Chợt nhận ra trong luồng gió vừa qua có mùi quen quen. Tiến thêm vài bước nữa, và một cơn gió khác lại đên, giờ th́ ḿnh chắc chắn đă nhận ra cái mùi quen thuộc một thời. Cái mùi có nhiều ở nông thôn ngày xưa...
Cảm nhận được đầu tiên sẽ là mùi khét, do cháy ấy mà. Vị đắng, nếu ai từng có thưởng thức, th́ tức thời sẽ cảm nhận vị đắng sau cái mùi khét đó mà thực tế là chẳng có tí đắng nào thoang thoảng trong không khí. Bùi, cảm giác khô vừa phải. Và cuối cùng là ngọt, tổng hợp từ khét, đắng, bùi, th́ cảm giác dần sẽ nhận ra vị ngọt dù chẳng có tí ǵ ở trong miệng cả. Đó là mùi khoai lan nướng. À quên, c̣n hương thơm nữa, nếu không có hương thơm đặc trưng của khoai lan th́ sẽ dễ nhầm sang các loại củ khác...
Mùi khoai lan nướng làm ḿnh dễ chịu hơn nhiều, quên luôn cái cảm giác dị ứng lúc năy, và, nhớ ngày xưa. Ngày c̣n nhỏ hay đi mót khoai với đứa em kế. Cũng lạ, nhà vẫn trồng khoai nhưng đến mùa mưa phùn lại đi mót khoai. Khoai mùa hè được thu hoạch hết, những củ c̣n sót lại sẽ đâm chồi non khi có mưa và đủ độ ẩm. Những mầm mập mạp, lá nhỏ, màu tía sẽ hứa hẹn là một củ khoai lớn tṛn nhiều tinh bột. Những mầm roi roi, lá lớn, màu xanh th́ thường là củ nhỏ, dài và ít tinh bột hoặc là chỉ là gốc khoai sót lại...
Có khoai, thế nào hôm sau mẹ cũng ủ dưới lửa than mỗi khi nấu cơm chiều để khi đi học về sẽ có khoai nướng cho ḿnh và đứa em ủ ấm. Mưa, ngấm lạnh khi đi đường, nên về nhà sẽ rất thích nếu có củ khoai nóng bỏng trên tay, u ấm, truyền nhiệt cho cả cơ thể. Đôi khi nghịch, lại áp củ khoai đang ấm lên má, làm tro bám đầy mặt, chẳng khác mặt mèo. Cuối cùng, củ khoai sẽ dần được ăn ngấu nghiến. H́nh như ḿnh chẳng thương đứa em tí nào nên bao giờ cũng tranh giành khoai nướng với nó...
Có chiều ba mươi tết, hai chị em vẫn đi làm đồng dưới trời mưa bụi. Bốn phía pháo nổ đ́ đùng mừng năm mới sắp đến. Hai chị em cố gắng làm nhanh rồi lại đi rảo khắp cánh đồng mót khoai. Lúc về th́ xóm làng đă lên đèn, trời lạnh, mẹ mừng công hai chị em bằng những củ khoai nướng thơm phức. Nhiều, nên hai chị em không c̣n tranh giành nữa. Nhưng vẫn tiếc, không dám ăn, để dành đến giao thừa...
Khoai ở thành phố này chẳng ngon như ở miền cát trắng. Có lẽ cái này là do "thiên vị", có ngon mấy cũng chẳng ngon bằng ở quê. Khoai nướng ở đây không hiếm, nhưng ngày nắng th́ nó chẳng mấy thú vị. Thích hơn vẫn là cảm giác nóng ấm trong cái mưa lạnh. Nghe cả khét, đắng, ngọt bùi của khoai lan nướng quyện trong mưa...
======================
Ḿnh đă bắt đầu "tập". Bước đến pḥng tập, nhiều người hỏi thăm tí và luôn động viên "rồi sẽ ổn thôi, có tí teo mà". Cảm động. So với tất cả mọi người ở đây th́ ḿnh thật sự rất may mắn, rất nhẹ, chẳng to tát tí nào, chỉ nhỏ như con kiến thôi. Ḿnh biết thế từ đầu nên dường như nó phải bất động hơn 5 tuần cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến tinh thần ḿnh. Thế nhưng, bước vào tập, cảm giác hụt hẫng ập đến, phủ hết lư trí đến mức không kiềm được giọt nước mắt đau buồn... Dẫu cho ai có nói ǵ đi nữa, dẫu cho bên ngoài chẳng có tí ǵ xây xước, th́ bên trong, ḿnh cảm nhận rất rơ, nó đă không c̣n lành lặn như xưa. Một sự thật phải chấp nhận là nó đă quá yếu rồi. Ḿnh biết sẽ phải cố gắng tập luyện đều, lâu dài, và chắc chắn nó sẽ tốt trở lại. Nhưng, dẫu có cố gắng đến thế nào nó vẫn không được như xưa nữa...
B́nh thường, ḿnh vẫn thờ ơ, chủ quan lắm. Vậy mà, một tí thôi đă làm thay đổi khá nhiều. Chẳng biết rồi sẽ phục hồi được bao nhiêu...
Ph có dụng cụ tập luyện ở nhà cho từng ngày, có lẽ ḿnh cũng hỏi thăm xem nên mua nó ở đâu để tập ở nhà cho tiện. Đi lui đi tới như thế này không an toàn tí nào, lại mất thời gian nữa. Giáp mặt với nhiều người đôi khi lại gây cảm giác buồn... Tính ra thi đă hơn 6 tuần, vậy mà mấy chỗ tụ máu bầm vẫn chưa tan, v́ sao nhỉ??? Chắc tại lũ bạch cầu hỏng chịu làm việc rồi.
Sẽ phải cố từng ngày thôi...
vudinhthi
member
REF: 619921
12/01/2011
Cố gắng lên Nangbuon01.
Chúc cô mau b́nh phục.
VDT
nangbuon01
member
REF: 620024
12/02/2011
@ Vudinhthi
Chào anh!
Rất cảm ơn anh đă thăm hỏi và động viên.
=
Hơi bất ngờ khi thấy anh ở đây...
Có lẽ nào anh đă quên rồi chăng?
=
Chúc anh có nhiều niềm vui.
nb01
nangbuon01
member
REF: 620276
12/04/2011
Haizzzz
Mới đó mà bay gần hết bảy tuần rồi, nhanh thật. Ḿnh c̣n chưa kịp trút vài tiếng thở dài...
11 giờ nữa là lại phải đi nữa rồi. Mọi thứ vẫn chưa chuẩn bị xong mà giờ vẫn không thể chợp mắt được, kiểu này mai sẽ ngủ gật trên đường đi mất. Định bụng ngủ sớm để sáng mai chuẩn bị đồ, nhưng mắt cứ thao láo thế này th́ ngủ bằng cách nào nhỉ? Haizzz. Tối nay hỏng uống cafe hay trà, cũng chẳng có ǵ phải suy nghĩ. Sao lại không ngủ được nhỉ? Ḿnh thật sự lo lắng cho ngày mai sao? Có ǵ phải lo đâu? Tệ nhất vẫn là thất bại thôi. Có thất bại đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng ǵ cả. Nhưng hẳn nhiên ḿnh chẳng để trường hợp này xảy ra dễ dàng... Nhà hết gừng rồi, không thể làm 1 tách trà gừng giờ được. Chà chà, kiểu này ḿnh cần phải trữ sẵn thuốc ngủ mới được...
Không ngủ được, muốn nói chuyện với ai đó tí, nhưng bó tay. Giờ này ai ở trong nước cũng đang ngon giấc, gọi họ dậy có mà ăn chửi chứ đừng nói ǵ đến nói chuyện, hic... Lục t́m số của chị và gọi. Lần nào cũng như lần nào, chị luôn cài đặt chế độ tự động trả lời thế sao? Tự dưng cảm thấy... ghét. Haizzzz
Ḿnh ghét những chuyến đi đột xuất thế này. Lúc nào cũng khiến ḿnh mệt mỏi. Đành rằng công việc là phải đi, mà thực th́ ḿnh cũng thích đi hơn là cứ ở văn pḥng với bốn bức tường, cái máy điều ḥa và đống giấy tờ. Nhưng có đi đâu th́ ḿnh cũng cần biết trước ít nhất 2 ngày để c̣n sắp xếp lại công việc nữa. Lúc nào cũng "alo, em hả, mai đi nhé! em thông cảm, chị chỉ tin em thôi" vậy là phải tất bật để đi. Mệt chết đi được. Cái kiếp đi làm thuê là vậy. Hô là phải chạy, không chạy th́ cứ chắc chắn rằng "thôi, em nghỉ nhé, công ty đang ít việc quá!". Cứ cái kiểu chạy theo mùa thế này th́ ḿnh sẽ kiệt sức lúc nào chẳng hay...
Vốn dĩ đi học, đă chịu khó chọn ngành có đi có ở hợp với khả năng và sở thích. Nhưng thời thế không thuận, cái nghề này ở VN nó mục rũa quá nên ḿnh ghét, chẳng thèm ngó ngàng ǵ đến dù đam mê lắm lắm.
Đến năm thứ 2 ḿnh đă cảm thấy sai lầm khi đi học nhưng ḿnh đă không đủ can đảm để dứt bỏ. Lúc thực tập, ḿnh có gặp S ở BM. S là một nghiên cứu sinh đến từ US, anh ta thấy lạ, bảo rằng "tôi chưa thấy cô gái VN nào theo ngành này cả". Đúng mà cũng không đúng. Không đúng, v́ thực ra có nhiều nữ học chuyên ngành này lắm. Những đúng, v́ đến 99% nữ học ngành này th́ ra trường đều đi làm ngành khác hết. Chẳng cô nào dám chui vào rừng đếm cây đếm con khi mà cái gánh nặng chồng con tiền bạc, cơm nước giặt giũ chén bát cứ đeo nặng trên vai. Thực tế rơ ràng là 30 pḥng nghiên cứu của 30 TTBT đều là phụ nam cả. Thế đó. Cái nghề chết đói, lại chẳng có nhiều thời gian rỗi th́ đố ai mà chịu chui đầu vào. Thế nên mới nói ḿnh ngu thiệt, hỏng phải ngu dổm. Ai bảo tại đam mê chi...
S c̣n "dụ dỗ" ḿnh sang bên kia học thêm lên với cái chương tŕnh 37 đơn vị. Nó nặng "găy cổ" ai chịu nổi. Các bang khác chỉ có 25 - 28 đơn vị thôi, riêng cái bang này đúng là đày đọa. Vậy chớ nói thật ḷng thật dạ là ḿnh kết cái chương tŕnh nặng nề đó. V́ sao nhỉ? Ừm, kết th́ kết, nhưng chẳng thể là hiện thực v́ một điều cơ bản: "ḿnh là người Việt Nam". Đến đây th́ lại gợi lên câu hỏi "tại sao?" mà dẫu có biết cũng chỉ có thể lắc đầu...
Ra trường, đi làm nhiều nơi, nhiều việc, khác có, dính dáng có, chuyên cũng có. Và tất cả, đọng lại trong chỉ 1 từ thôi: "Ngán". Sao ngán?...
Đă có ư định bỏ luôn việc này để về làm "bà chủ". Ấy thế mà lại day dưa đến tận bây giờ. Ḿnh cũng thật là hèn, không dám đối mặt với khó khăn khi bắt đầu vào một lĩnh vực mới từ bàn tay trắng.
Đôi khi ước được về lái taxi hay trồng rau sạch hơn là ngồi cái đống bàn giấy thế này và một hai tuần lại đi. V́ lái taxi hay trồng rau ḿnh có thể chủ động hơn. Không phải bị điều đi lung tung, không phải bị tra xét lung tung và ḿnh có thể nghỉ ngơi khi thấy mệt. Haizzz.
Ở một góc, đam mê vẫn chưa ngủ yên hẳn. Ḿnh vẫn muốn được tiếp tục với những ǵ ḿnh thích. Ḿnh rất có nhiều mặt thuận tiện và có thể dành toàn thời gian cho lĩnh vực này. V́ ḿnh sẽ không phải vướng víu chồng con. Nhưng... Thật ra trong thời gian đi lui đi tới, ḿnh vẫn dành thời gian quan sát các TTBT và các đơn vị liên quan để xem có chỗ nào hợp với ḿnh không. Hợp với ḿnh, đầu tiên sẽ là nơi đó không "bịa" ra các con số để đặt trong các báo cáo với mục tiêu làm đẹp mặt mà không cần để ư đến giá trị khoa học. Nhưng ḿnh chưa t́m ra nơi nào cả. Ph là người làm trong Viện nghiên cứu khoa học, Viện trực thuộc Bộ cơ đấy, chứ không phải trực thuộc Sở nữa. Ấy vậy mà Ph đă bỏ Viện để xin về quê làm công việc khác ít liên quan đến chuyên ngành hơn. Làm trong Viện một thời gian, Ph chỉ biết lắc đầu. Nếu Ph làm ở Viện và Ph "cũng như người ta" th́ Ph sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn. Lại được "trọng vọng". Nhưng, có lẽ Ph không sống chỉ v́ tiền như Li. Có mấy ai có thể từ bỏ "tiền" và "địa vị" trước mắt không nhỉ?
Làm việc để kiếm tiền th́ có nhiều cách. C̣n làm việc theo đam mê và trách nhiệm th́ hiếm lắm.
Đă lâu thế rồi mà chị vẫn c̣n hỏi "em không thấy tiếc sao? em đă thích và đă cố gắng học, rồi giờ th́ em bỏ tất cả như vậy. Chị thấy em ở nước ngoài th́ hợp hơn". Và đôi khi chị c̣n đùa "chị sẽ cùng em sang Nhật để bán chất xám và đam mê nhé!" Ḿnh chỉ c̣n biết nhe răng cười...
Có lẽ xong chuyến này, ḿnh sẽ nghỉ việc luôn... Mà trước tiên, phải làm sao cho chuyến đi ngày này không bị ngủ gật đă. Nếu ngủ gật th́ coi như "tạm biệt nhé trần gian!"
Haizzz, lũ gà lại đua nhau gáy rồi...
nangbuon01
member
REF: 620445
12/06/2011
Nợ cuộc đời tiền kiếp đă mang
Điều chưa nghĩ đến đă đến. Ḿnh để mất một kiện hàng. Lỗi? Tại ḿnh. Sự dằn vặt ập đến, tự ti lại trở về: ḿnh quá vô dụng... Vốn dĩ muốn hoàn thành tốt chuyến này để để lại một ấn tượng trước khi ra đi. Giờ th́, haizzz...
Ghé Huế. Huế đang mưa phùn, lạnh càng thêm lạnh, sầu vương lấy sầu... H́nh như đă là lần thứ 3 trong năm nay ghé Huế mà không thể về nhà được...
Muốn về nhưng không thể về. Về rồi lại không thể ghé. Không ghé và ḷng thấy nhói đau. Đau nhưng chẳng thể khác... Có khi về rồi lại chỉ muốn đi ngay tức khắc. Thấy ḿnh thật bơ vơ. Có đấy mà lại như không, đúng là "nợ cuộc đời..."
Huế vẫn vậy, buồn bă, chậm chạp và mưa. Cái lạnh phủ lấy tâm hồn... Thân quen và đau nhói. Bất chợt muốn bỏ chạy...
Có chút thời gian trống, nhưng không đủ để gọi chị CS ghé Cây Si. Nếu chị biết, có lẽ chị sẽ la. Đành vậy, để xong xuôi rồi về... Chắc sẽ sớm hơn dự định nhiều.
Xe ngang qua Phú Lộc, lại gợi nhắc một thời "lang thang"... Những ngày vui dưới cơn mưa bụi... Những ngày cố gắng để t́m một hướng thu gom rác mới cho Cầu Hai. Những ngày đi kiểm tra t́nh h́nh xả thải bừa băi của mấy khu nghỉ dưỡng ở Lăng Cô...
Đường khó đi, nên ḿnh mất sức nhiều. Xe không chạy đường chính mà lại chạy bên phía đầm, gió thốc mạnh, lạnh đến rùng ḿnh nhưng vẫn muốn để gió vào. Mùa này là mùa chim di trú về nhiều, nên hai bên đường có rất nhiều người bán chim bẫy được, rất rẻ. Nếu có lửa than th́ nướng chim với lá chanh sẽ rất tuyệt... Chẳng biết chim ở đâu mà người ta bắt được nhiều khiếp.
Qua hầm, Đà Nẵng đang nắng nhẹ. Hay thật, chỉ cách cái hầm mà thời tiết khác hẳn. Không biết con người có v́ thế mà khác đi không?...
"Cố đô mưa lắm Đà Nẵng ơi..."
nangbuon01
member
REF: 620579
12/07/2011
Bừa băi
Gặp Tr, ghé quán nước tám tám. Tr bảo "dạo này trông H ốm quá, yêu quá chứ ǵ!". Câu nói chẳng có ǵ mới mẻ, nhưng nó làm ḿnh... sặc. Không biết mà không chịu hỏi, cứ thích làm thầy phán... "Tr giỏi thật, biết hơn cả chính H nữa cơ đấy!". Đợt trước A cũng phán "đừng có kén quá, cũng có tuổi rồi đấy!". Hay thật. Yêu mà chọn lựa để gọi là kén và không kén nữa. Trong khi ḿnh đă bảo là sẽ không lấy chồng mà A vẫn c̣n nói thế. Thật chẳng hiểu trong mắt họ có chữ t́nh không nữa...
Chẳng hiểu con trai là cái giống ǵ mà ăn rồi cứ trêu ghẹo. Gặp ai cũng cố buông lời trêu ghẹo cho được. Khi không được đáp lại th́ lại trêu tiếp "cái thứ ấy ấy mà, ai thương cho nổi", hay "đố mà có ma nào rước nó về"...
Túm lại một câu, ḿnh ghét những con người như thế. Bởi họ không biết nhiều về t́nh yêu đích thực. Họ cũng chả biết họ làm thế đối với hàng tá người để làm quái ǵ... trong khi vợ th́ chỉ được lấy 1 người. Đúng là "bừa băi". Yêu đối với họ cũng chỉ là một sự toan tính phù hợp trong cuộc đời. Vợ cũng chỉ là một thứ để họ tiêu khiển không hơn. Vợ là một thứ làm cho họ cảm thấy ḿnh có đầy đủ như ai...
H́nh như một cuộc gặp t́nh cờ sau một thời gian khá dài "mất hút", giữa bạn bè chỉ có mỗi chuyện chồng vợ con cái yêu đương thôi hay sao ấy. Không biết có mấy ai hỏi đến "cuộc sống có vui không? có khó khăn lắm không? đă làm được những ǵ, c̣n ǵ chưa làm được?"...
Cố gắng uống cho cạn ly trà rồi từ biệt. Chắc chẳng dám mong đến ngày tái ngộ.
nangbuon01
member
REF: 620643
12/07/2011
Lo
Đă qua nửa ngày, chưa có tín hiệu ǵ khả quan...
Dường như đang cạn dần kiên nhẫn...
Haizzzz
nangbuon01
member
REF: 620697
12/08/2011
== "Nếu mai em c̣n sống"...
- Em đang ở đâu đó?
+ Một nơi hẻo lánh, chính xác th́ em không biết tên địa danh.
- Hiện giờ, xung quanh em có ǵ?
+ Núi và cây.
- Vẫn ổn cả chứ?
+ Tàm tạm chị ạ.
- Thế bao giờ em trở lại?
+ Trở lại đâu?
- Tp.
+ Em chưa biết.
- C̣n có dự định nào nữa không?
+ Dạ không.
- Một ngày của em ở đó?
+ Tệ hơn mức b́nh thường một chút. Nhưng vẫn ăn, vẫn làm, vẫn chơi, vẫn ngủ...
- Nếu mai em c̣n sống, em sẽ làm ǵ?
+ Sẽ vẫn như thường, ăn, làm, chơi, ngủ... Nhưng...
- Nhưng sao?
+ Em đă nói rồi mà.
- Em vẫn thế, haizzz. Chị muốn em trở lại...
+ Em hiểu...
nangbuon01
member
REF: 620833
12/09/2011
Kệ
nangbuon01
member
REF: 621313
12/14/2011
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
nangbuon01
member
REF: 621823
12/20/2011
Là mẹ đă sai
Con vợ ốm, sốt liên miên, nằm một đống không có lấy ly nước ấm uống cho ấm bụng. Thằng nhóc gần 5 tuổi, ham chơi, bỏ ăn, áo quần mỏng dính giữa trời rét gió lùa. Thằng chồng sang nhà hàng xóm tám chuyện, tán gái.
Hôm sau, thằng nhóc nhiễm lạnh, nôn oái, đi ị liên tục suốt nửa giờ, người lả đi, gượng lắm vẫn chỉ thều thào "con mắc ói, mẹ ơi!". Chín giờ, thằng chồng mở mắt thấy con đau th́ lớn tiếng nạt nộ xỉ vả chửi bới "cái đồ không biết nuôi con".
Con đau, mẹ không cần thuốc vẫn khỏi bệnh. Thằng chồng không chở hai mẹ con đi, con vợ phải gọi nhờ hàng xóm cho quá giang. Đến bệnh viện, thằng nhóc ngất đi trong cơn đau. Nước mắt lưng tṛng, con vợ lảm nhảm "là mẹ đă sai, là mẹ đă sai, là mẹ đă sai".
nangbuon01
member
REF: 622587
12/28/2011
Bỗng dưng thấy buồn lạ lùng
Gần nửa đêm, Hà Nội lạnh tê tái. Ly cafe không đá vẫn lạnh ngắt. Con phố heo hút dưới ánh đèn mờ, những con gió lạnh lùng. Vài tiếng rao đêm xé tan cái yên tĩnh của không gian...
Một ngày rất mệt và đau đầu, đến mức quên cả việc uống nước. Về đến nhà th́ cổ họng khát khô, nhưng không thể uống nhiều...
Cô độc. Lạnh...
Vào bên trong vào đọc vài trang. Bỗng dưng thấy buồn lạ lùng... Giọt lệ lai tràn lặng lẽ. Ừ buồn, mà cũng chẳng biết v́ sao lại buồn đên thế.
Haizzzzzzzzz. Muốn nói ǵ đó thật nhiều...
"em đă b́nh yên rồi, c̣n chị sẽ ra sao đây..."
Con tàu cố lao về phía mặt trời nhưng đă bị bóng tối nuốt trọn...
nangbuon01
member
REF: 622876
12/31/2011
2011
Hôm nay là cuối năm rồi, nhanh thật...
2011 của ḿnh bắt đầu bằng 1 ngày vui, đó là ngày ḿnh gặp lại một người quen sau khi bặt tin một thời gian. Ngày đó thật vui và nhiều ư nghĩa. Lúc đó, có cảm nghĩ rằng cả năm sẽ gặp nhiều niềm vui, ḷng tin là thế. Nhưng thực tế th́ ngược lại. Dường như càng lớn tuổi, người ta thường gặp nhiều nỗi buồn đau hơn... 2011 của ḿnh kết thúc bằng một ngày nặng nề, lại là ĺa chia...
Có rất nhiều sự kiện đặc biệt trong suốt năm vừa rồi. Không thể quên, có lẽ là việc gặp "Bóng đen" và hiểu được cái ǵ đằng sau sự thật tồn tại suốt hơn 10 năm qua. Có đôi khi sự thật chẳng thể là thật... Mọi thứ đă phần nào ngủ yên bỗng chốc bị đánh thức nhanh chóng, cảm giác vẫn "điên" như ngày xưa. Nếu không phải v́ thời gian đă làm vết thương ít đau hơn th́ có lẽ đă có điều tồi tệ xảy ra. Cũng may... Cũng bởi hiểu được một phần sự thật mà ḿnh hiểu được "bóng đen" hơn trước đó nhiều. Nếu không gặp lại, có lẽ ḿnh sẽ không biết được cái ǵ nằm sâu trong ánh mắt tối tăm lạnh giá mà đau đớn đó. Dẫu ḷng rất đau, chưa nguôi hận thù nhưng không thể chối bỏ cảm giác nhẹ nhàng và yêu thương trỗi dậy khi hiểu được... Chắc đó cũng là một lư do để tha thứ... Lầm lỡ, để rồi bóng đen đă đánh mất tất cả, đánh mất chính bản thân, đánh mất ḿnh và những người xung quanh... Vẫn biết khát khao được nói một lời thật ḷng ẩn sâu trong đáy mắt bóng đen, nhưng ḿnh đă không cho bóng đen cơ hội để nói. Mọi thứ vẫn chưa nguôi... Cũng có lúc muốn nói cho bóng đen biết rằng "ta đă hiểu phần nào" thế nhưng ḷng vẫn cứ lạnh băng...
Gặp lại bóng đen, lại gợi nhắc NP. Thời gian sau đó thật khốn khổ với nỗi nhớ và những giấc mơ... Giá mà..., giá như..., nếu có thể... Cảm giác gần như những ngày đầu dù đă qua lâu rất lâu. Thời gian này mà không có chị không biết ḿnh thành cái ǵ nữa. Không biết có ai đốt thời gian của chị nhiều hơn ḿnh không...
Sự kiện quan trọng thứ hai là việc ḿnh chính thức rời khỏi itsub. Có cảm giác như v́ thế mà sợi dây níu kéo ḿnh với sự sống không c̣n nữa...
Sự kiện quan trọng thứ ba là việc bất ngờ đối mặt với kt o group, và quyết định cuối cùng là deleted, đạp đổ ḷng yêu thương, tin tưởng của mọi người dành cho ḿnh...
...
Quyết định của năm là "từ bỏ". Dường như ḿnh dần từ bỏ rất rất nhiều thứ, từ công việc, học hành cho đến t́nh cảm... Để rồi dần xa với cuộc đời...
nangbuon01
member
REF: 623029
01/01/2012
2012
Bắt đầu năm mới bằng một niềm vui, một cái chau mày nhăn trán và một ngày đuối sức.
Niềm vui là do chị mang đến. Một cuộc tṛ chuyện từ 11h đêm cuối năm đến tận 2 giờ sáng ngày thứ nhất của năm mới. Với một bài test về tính cách, ḿnh hiểu ḿnh nhiều thêm tí, chị cũng hiểu ḿnh nhiều thêm tí. Chị bảo "sao tính cách của em giống nam giới quá vậy!", ḿnh chỉ biết nhe răng cười. Đặc biệt, ḿnh và chị đă cùng chơi một tṛ chơi thú vị. Chị hỏi, ḿnh trả lời và chị phân tích đánh giá. Hai chị em gần như quên cả thời gian cho đến lúc gà gáy tàn canh...
Cái chau mày nhăn trán là v́ ǵ nhỉ?...
Một ngày rất ít việc nhưng cơ thể ḿnh lại đuối sức, khó chịu, mệt mỏi. Không hề có tác động ǵ quá mức từ bên ngoài. Cơ thể của ḿnh vẫn chưa ổn...
nangbuon01
member
REF: 623250
01/03/2012
Ḿnh thật sự cần một bác sĩ tâm thần
Hôm qua là một ngày vui, rất vui, nhưng đêm qua lại gặp ác mộng đến không dám ru lại giấc ngủ. Ác mộng, thời tiếc thay đổi, thể chất yếu là ba yếu tố khiến hôm nay ḿnh phải nằm bẹp dí ở nhà và ngủ vùi v́ sốt.
Giờ là đêm, trời dịu ḿnh mới tỉnh táo chút. Khoát chiếc áo giữ ấm và đi dạo ra ngoài thay đổi không khí tí. Trời đêm nay đẹp, rất trong, không một chút mây, trăng rất sáng dù c̣n non và sao chi chít trên nền trời. Bóng cây cối đỗ xuống mặt đất, di chuyển theo những đợt gió lay cây cành. Không điện, không gian trở nên hiền ḥa, đơn sơ hơn. Ḿnh thích không khí như thế này, có cảm giác như dáng xuân lấp ló đâu đó. Cây cỏ dường như tươi hơn dù vẫn thấm khí lạnh của mùa đông, những giọt sương như lung linh hơn. Ở đây rất ít thấy được trăng cuối năm, v́ thường bị mây mưa lạnh chiếm cả bầu trời. Có lẽ năm nay cũng không thể thấy được trăng tṛn cuối năm. Ngày c̣n nhỏ, ḿnh hay di dạo dưới vườn cải trước sân nhà những đêm trăng cuối năm này. Cảm nhận cây cối lớn dần lên. Ḿnh có sở thích khác mọi người trong nhà, thường thích một ḿnh thôi...
Thời gian gần đây, ít nhất là 3 tuần, tinh thần của ḿnh khá tốt, dù khôi khi cũng thoáng buồn. Không bị tra tấn bởi những người xung quanh. Môi trường sống khá thân thiện. Tâm lư ổn định, ít những nỗi sợ hăi đối với những người xung quanh. Thể chất tuy c̣n yếu nhưng vẫn tốt hơn thời gian trước đó nhiều. Công việc chiếm hết thời gian nên không quan sát xung quanh nhiều, không suy nghĩ nhiều. Vậy mà cơn ác mộng vẫn đến.
Thường th́ người ta nói "ngày nghĩ đêm mơ", xét bản thân th́ không phải như thế. Có ai mà nghĩ đến việc ḿnh bị đồng loại ăn thịt cơ chứ! Chắc chắn ác mộng này không phải là "ngày nghĩ đêm mơ"
Người đời vẫn hay "kết luận" "ở ác th́ bị ám ảnh". Xét ở bản thân, có những việc ḿnh xử sự thiếu suy nghĩ, gây tổn hại cho người khác. Nhưng không quá ác đến mức bị báo ứng trong cả giấc mơ. Rơ ràng là ḿnh chưa hề làm ai rơi một giọt máu. Hơn nữa, loại ác mộng này đă xuất hiện trong giấc mơ của ḿnh từ ngày ḿnh c̣n bé tí. Liệu lúc đó ḿnh có thể "ác" chưa?. Thế th́ những ác mộng này không thuốc loại "ở ác nên bị ám ảnh"
Mỗi năm gần hai chục lần, nghĩa là hơn 1 lần 1 tháng. Năm này qua năm khác cho đến bây giờ. Những cơn ác mộng đó khiến ḿnh mất ngủ. Nó c̣n nặng nề hơn cả sự tra tấn tinh thần ở đời thực. Bao giờ cũng là ḿnh bị truy sát, lặp lui lặp tới, ở nhiều địa điểm, bối cảnh khác nhau, và đến lúc nguy hiểm nhất, đối mặt với cái chết th́ là lúc ḿnh tỉnh giấc...
Càng lớn, ác mộng kiểu đó xuất hiện càng nhiều, và tính chất càng nghiêm trọng. Ḿnh rất hiếm khi xem phim kinh dị nên cũng không thể v́ phim kinh dị mà ra...
Những ác nhân trong ác mộng của ḿnh đều là những con người b́nh thường, đẹp có xấu có nam có nữ cũng có và thường là rất nhiều... Đặc biệt, không hề có người già và trẻ em. Không có mối hiểm họa nào từ động vật hay những yếu tố khác... Dường như "loài người" thật sự là nỗi ám ảnh của ḿnh cả trong giấc mơ. Cảm giác sợ chính đồng loại cũng v́ thế mà tăng lên...
Ác mộng đêm qua là bối cảnh ở nhà ḿnh. Bố đang làm vườn trước sân, mẹ th́ loay hoay với đủ thứ việc trong nhà. Ḿnh đang leo lên thang để sửa lại vách tôn, thằng em th́ đi chơi đâu đó. Một lúc th́ thằng em ba chân bốn cẳng chạy về, mặt mày tái mét, ánh mắt thất thần, sợ hăi nói không nên lời. Đoán có điều ǵ đó không ổn, ḿnh phóng tầm mắt về hướng thằng em vừa chạy về th́ thấy có nhiều người đang chạy đến. Dáng vẻ không thân thiện. Biết là gặp loại người thích ăn thịt nên ḿnh nhảy từ trên thang xuống và bảo với mẹ là kêu bố dắt em chạy đi, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, để ḿnh ḿnh giữ chân bọn người ác. Dẫu biết không chống cự nổi nhưng vẫn rất tự tin. Mẹ và em chưa đi được xa th́ bọn người ác đuổi kịp, cả nhà ḿnh bị chúng săn như con người đi săn động vật ở đời thực. Lúc đó, mỗi người phải tự cứu lấy ḿnh, không c̣n ai lo được cho ai nữa... Ḿnh măi đối phó với bọn người ác đến quên luôn bố mẹ và em. Đến lúc ḿnh nguy kịch th́ là lúc ḿnh tỉnh giấc. Có lẽ ḿnh đă gào thét rất nhiều v́ cơn ác mộng đó.
Ḿnh không dám ru lại giấc ngủ, để điện sáng suốt phần đêm c̣n lại và nằm nh́n con thằn lằn đang ngủ say. Ước ǵ ḿnh được như nó...
Ḿnh không biết từ đâu mà những ác mộng này lại đến với ḿnh... Tinh thần không ổn định sinh ra giấc ngủ không yên? Có những thời gian dài ḿnh rất thoải mái, rất vui mà vẫn có những ác mộng đó th́ nên hiểu thế nào đây?...
Đă gần 30 năm bị tra tấn như thế rồi, thật sự ḿnh rất sợ. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắn chắn một lúc nào đó ḿnh sẽ phát điên...
Loài người đối với ḿnh đúng là một nỗi ám ảnh.
Một lỗi nào đó trong bộ năo cũng có thể gây ra những ác mộng. Nhưng những ác mộng cùng một nội dung cứ lặp đi lặp lại thế này th́ không biết có ai gặp chưa?
Ḿnh cũng từng nghĩ đến việc có sự tổn thương tinh thần nào đó, hoặc trực tiếp chứng kiến cảnh truy sát nào đó thời tuổi thơ th́ sự ám ảnh mới sâu và dai dẳng đến thế. Nhưng khi rà soát lại những ǵ c̣n nhớ được th́ không thấy một cảnh nào tương tự ở đời thực.
Rốt cuộc th́ nguyên nhân từ đâu nhỉ?
Ḿnh thật sự cần một bác sĩ tâm thần, không phải là một bác sĩ tâm lư. Nhưng ḿnh không tin tưởng nhiều vào những bác sĩ tâm thần ở VN. Nhiều người trong số họ nh́n thể trạng không tốt ại kết luận v́ thế mà sinh bệnh. Nhưng thường th́ tại bệnh t́nh nên khiến thể trạng không tốt...
Dẫu là không tin họ nhiều nhưng có lẽ ḿnh sẽ đến một lần. Biết đâu lại có cơ may t́m được nguyên nhân.
Người đầu tiên biết được những giấc mơ này của ḿnh là NP. Có một đoạn nhật kư, NP đă viết "mấy hôm nay ḿnh tập trung t́m hiểu về tâm thần phân liệt, có thể H mắc bệnh này nên có những ác mộng lặp lại nội dung. Nhưng rơ ràng, bệnh lư không giống nhau. Ước ǵ ḿnh có thể biết nhiều hơn...". NP không là một người quá giỏi, những nếu c̣n, có lẽ cậu ấy sẽ giúp ḿnh nhiều. Buồn là...
...
Thời gian vẫn c̣n, ḿnh chưa hẳn đă hết hy vọng t́m nguyên nhân...
Haizzz...
Sống được là điều không dễ dàng, yên càng khó hơn...
nangbuon01
member
REF: 623498
01/06/2012
Thăm anh một ngày tuyết phủ trắng trời...
Mênh mông hoang vắng càng thấm cảnh bơ vơ... Bao nhiêu năm rồi, sao nghe ḷng vẫn nặng...
nangbuon01
member
REF: 623792
01/09/2012
Thêm một lần nữa...
nangbuon01
member
REF: 623924
01/10/2012
Ḿnh đang có hai câu hỏi. Ḿnh đă có câu trả lời cho ḿnh nhưng ḿnh vẫn muốn biết cách xử sự của người khác. V́ thế, ḿnh đang rất muốn hỏi chị và ai đó, nhưng có lẽ là chưa có cơ hôi.
1. Có phải khách hàng nào cũng là thượng đế?
Câu hỏi này xuất hiện sau khi ḿnh "tống cổ" hai vị khách khiếm nhă ra khỏi đơn vị dù họ đáng tuổi cha chú. Nói tống cổ chỉ là để đẩy thêm mức độ thôi, chứ cùng lắm th́ ḿnh chỉ dám kêu bảo vệ "mời" họ đi. Với ḿnh, có những khách hàng cần phải phục vụ tận t́nh và cũng có những khách hàng mà ta cần tống cổ họ đi để không mất thời gian, không "ồn ào" cho đơn vị và sẽ hạn chế được phần nào tai tiếng nếu sơ sẩy bị họ "luộc" sản phẩm. Ḿnh đă học được nhiều hơn về tư "sạch" khi làm một thời gian ở group. Không biết chị nghĩ ǵ về "khách hàng là thượng đế"?
2. Có phải cứ người lớn là được tôn trọng, kính nể?
Gần 30 năm trong cuộc đời, ḿnh tiếp xúc khá nhiều người lớn đáng tuổi cha, chú, ông. Thường, ḿnh không nói nhiều với họ khi tiếp xúc mà chỉ im lặng lắng nghe. Tiếng nói, ư kiến của họ khiến ḿnh phải suy nghĩ, cân nhắc. V́ họ có rất nhiều kinh nghiệm, rất hiểu đời, hiểu người và ư nghĩa cuộc sống. Với ḿnh, tiếng nói của họ rất trọng lượng. Và bản thân họ là tấm gương, đặc biệt về mặt đạo đức. Bởi thế, khi gặp một "vị" nói dối để hại người, ḿnh cảm thấy rất thất vọng và dường như không muốn tôn kính tí nào. Lẽ tất nhiên là đối với người c̣n minh mẫn.
Có một trường hợp mà khi đối mặt trực tiếp ḿnh đă muốn nh́n thẳng vào mặt ông ta mà nói rằng "ông chỉ là một lăo già giỏi nói dối hại người khác để lợi cho bản thân thôi. Trong bài học đạo đức từ lớp 4 cho đến lớp 9, tôi chưa hề được học bài phải tôn kính một kẻ lọc lừa như thế!" Vậy mà cuối cùng ḿnh cũng chỉ có thể cuối đầu rồi im lặng quay lưng đi. Đó cũng là một lần thất bại trên thương trường.
Trong cuộc đời, ḿnh gặp rất nhiều những người nhỏ tuổi hơn, hay cùng trang lứa mà lừa lọc, hại người. Nhưng cảm giác không hụt hẫng thất vọng bằng khi gặp người lớn cùng dạng như thế.
Dẫu biết người lớn hay nhỏ đều vẫn có đúng có sai, nhưng chẳng hiểu sao ḿnh dễ đối với người nhỏ mà lại gay gắt với người lớn. Có lẽ cũng tại hai chữ "tôn kính" áp đặt nên thất vọng tràn trề. Ḿnh vẫn rất "non" giữa cuộc đời. Đúng là ḿnh không thể lớn nổi thành người.
Có những người dưới đáy xă hội nhưng vẫn xứng để người đời tôn kính. Nhưng cũng lắm người sẽ chỉ nhận được cái lắc đầu hoặc là sự tôn kính giả tạo, h́nh thức mà thôi...
Ḿnh sẽ hỏi chị và ai đó xem cách xử sự của họ thế nào...
nangbuon01
member
REF: 624117
01/12/2012
Tết tàn tạ
Lâu lắm rồi ḿnh không có cái cảm giác háo hức đối với tết. Tết thường th́ ḿnh thích xa nhà hơn. Chủ yếu là có được vài ngày để tha hồ "nướng" hoặc đi đâu đó ḿnh thích hoặc làm ǵ tùy ư mà không vướng bận đến thời gian, công việc, người xung quanh...
Cũng lâu lắm rồi ḿnh không có mặt ở "gia đ́nh" ngày tết. Có vẻ như sự có mặt của ḿnh làm cho nhiều người không được vui. Dự định của tháng trước là "từ bỏ". Dự định của bây giờ là trở về. Ừ, đó là dự định, nhưng cần phải hỏi một câu "Tết này con về, cả nhà có buồn không?". Ừ, cứ cố "thêm một lần nữa" vậy. Rồi ra sao th́ ra, lúc đó sẽ chẳng c̣n hối hận v́ đă không cố hết sức nữa.
Tuần rồi có ghé Huế, ngày đó Huế không mưa, không nắng, nhưng rất lạnh, ba rọi ghê cơ. Lần thứ tư trong năm ghé Huế nhưng không thể về nhà, lần này không phải v́ không có thời gian. Haizzz. Muốn t́m một chút hơi ấm, không từ người thân th́ từ người quen. Và ḿnh đă t́m chị CS. Cũng vui và ư nghĩa. Chị chuyên về vật lư trị liệu mà ḿnh th́ đang rất cần để luyện tập cho cái chân. Nếu biết sớm hơn th́ ḿnh đă nhờ chị tư vấn. Ít ra cái chân của ḿnh sẽ tiến triển nhanh hơn, an toàn hơn...
Có chút thời gian và lang thang. Huế bây giờ đă khác nhiều. Nhiều con đường ḿnh không c̣n nhận ra. Đi dạo ở vài con đường cũ với một mớ đậu phụng rang như ngày xưa nhưng không t́m lại được cảm xúc cũ. Có lẽ thời gian đă làm rêu phong hóa rồi...
===
Tết, thị trường hoạt động mạnh, khát hàng. Ḿnh cũng đang cháy. Dẫu vậy, ḿnh vẫn trả lại 5 kiện hàng kém chất lượng cho pv. Khách th́ đang réo, mà kho th́ trống trơn. Nguồn th́ cạn khô. Đúng là cháy. Đó là hiệu ứng Tết đấy.
Tết, thị trường tiêu thụ rất mạnh. Khách đặt hàng nhiều mà lượng sản xuất th́ có hạn. Thương buôn người th́ nâng giá cao vời vợi, người th́ ém hàng chờ giá băo, người th́ pha trộn sản phẩm. Ḿnh đă tính đến việc dự trữ nguồn hàng nhưng cả ba đều rơi vào 3 loại trên nên đành "ngồi không". Lượng c̣n lại trong kho không đủ cung ứng cho 1 mối. Cháy hàng thế này th́ ḿnh sẽ mất mối nhanh chóng. Chán thật. Chán quá đi thôi.
Giờ mà chạy ra thị trường thu gom th́ cũng chẳng được bao nhiêu. Nhưng nếu không có hàng, sẽ không giữ được khách. Dường như ai cũng ém cả. Nếu tất cả tung ra trong vài ngày tới th́ giá sẽ rớt kinh khủng chẳng khác ǵ hoa đêm ba mươi tết...
Haizzz. Mai lại xông pha nữa rồi...
nangbuon01
member
REF: 624363
01/14/2012
Thêm một thất bại
Mấy ngày trước c̣n hào hứng khoe với chị là sau đợt "đua tốc độ" này ḿnh sẽ được một thời gian giải lao thú vị và sau đó "ẩn cư" luôn. Kế hoạch th́ đă đặt sẵn rồi, ư định là tạo một bất ngờ cuối cùng cho một người quen... Đúng là "nói trước bước không qua". Mọi thứ thay đổi chỉ trong một ngày, ngày 13 thứ sáu đầu tiên của năm 2012. Thật ra th́ không để ư đó là ngày 13 thứ sáu đâu. Tại vừa mới đọc thấy topic "13 thứ sáu, hên hay xui" của một chị người ngoại quốc. Ḿnh vốn thích ngày này mà, nên nghĩ là chị sẽ may mắn, vậy là ṭ ṃ nên vào đọc xem chị may mắn cái ǵ. Lúc đó mới nhớ đến cái vụ "thê thảm" của ḿnh cũng vào ngày 13 thứ sáu, hic, hên hay xui nhỉ?
Thất bại lần này rất nặng. Lỗi là do ḿnh tính không kỹ, không lường được mọi diễn biến và có những quyết định quá vội vàng. Trong đầu ḿnh dành phần lớn cho việc gom hàng để chữa cháy sau khi trả lại hàng kém chất lượng cho pv. Nếu ḿnh bỏ lĩnh vực này để trực tiếp theo sát BMC th́ có thể cứu được rất nhiều và cũng không mất nguyên một chuyến hàng, chỉ bồi thường những hợp đồng đă có theo thỏa thuận trước đây thôi. Bây giờ th́ thế nào nhỉ? Haizzzzzzz.
Hôm kia là một ngày thê thảm. Hôm qua là một ngày nặng nề. Ḿnh nhớ KC đă từng quỳ gối suốt mấy giờ liền dưới trời mưa chỉ để cầu group giảm một nửa khoản bồi thường hợp đồng. Sau đó công ty của KC đă được cứu bằng cách sáp nhập vào chính group, group đă gánh luôn khoản bồi thường mà KC phải trả cho ANC, TG; nhưng KC th́ lâm trọng bệnh và đă không qua khỏi. Nhờ group mà gánh nặng tài chính của KC đă không đặt lên vai những người thân. Đó là một trong những điều mà ḿnh thích ở group. Tất nhiên, ở thương vụ đó, group rất lợi. Những thứ mà KC dày công tạo dựng th́ giờ group hưởng hết...
Ḿnh chưa lâm vào thế cùng như KC nhưng với ḿnh đây là một cú sốc. Vớt vát được tí teo là việc GS giảm một nửa khoản bồi thường, c̣n AT th́ đang xem xét vấn đề, DG th́ không thấy hồi âm, có lẽ ḿnh cần đi một chuyến nữa. Sau vụ này, ḿnh cần đặt dấu hỏi đối với người ḿnh đặt niềm tin...
Có một câu, ḿnh không nhớ rơ nhưng đại loại là thế này: thương th́ phải tin tưởng, nhưng đường dài th́ phải có khoảng dè chừng... Bởi thế nên dẫu có tin thế nào cũng phải thanh tra, giám sát.
Là ǵ đi nữa th́ mọi thứ cũng đă muộn...
nangbuon01
member
REF: 624583
01/16/2012
Mệt mỏi.
Với những người quen biết lâu năm và lâu lâu lại tụ hội, cách đuổi ḿnh ra khỏi cuộc gặp nhanh nhất, hiệu quả nhất là nh́n thẳng ḿnh và nói "lấy chồng đi". Chỉ cần câu nói đó thôi là ḿnh cảm thấy mệt mỏi và nhanh chóng kiếm cớ ra về.
Hôm nay cũng thế. Mọi người đến trước khá lâu, ḿnh tính đi sớm nhưng rồi vẫn muộn. Gọi nước uống nhưng phục vụ chưa mang ra th́ S đă nh́n ḿnh, nói "lấy chồng đi, ...". Không cần biết đó là một câu đùa, một sự quan tâm hay là câu để đuổi. Ḿnh nhất định về là về.
K đuổi theo đến tận nơi để xe năn nỉ ở lại, phân bua đủ điều rằng đó chỉ là sự quan tâm của S cũng như mọi người... K càng nói ḿnh càng không thấy sự chia sẻ mà chỉ là cảm nhận sự phân biệt, xa cách và buồn hơn là mất niềm tin. Năn nỉ ở lại không được, K bảo sẽ đưa về. Lúc năy th́ mệt mỏi và chán, giờ th́ thêm bực bội, ḿnh không khỏi nhăn trán, cau mày, nghiêm giọng: "Cảm ơn K, nhưng ta muốn về một ḿnh, K vào chơi cùng mọi người đi!". Phải nói đến lần thứ hai và chậm răi hơn K mới chịu để ḿnh ra về một ḿnh. Cố lắm mà sự khó chịu vẫn thể hiện ra ngoài...
Rất, rất, rất nhiều lần ḿnh đă nói nghiêm túc với mọi người nhưng mọi người vẫn cứ cho đó là tṛ đùa, làm cao giá. Thật chẳng hiểu ra làm sao. Khi chuyển đến nơi mới, duy chỉ có K là biết đích xác ḿnh ở chỗ nào. K rất hiền v́ thế mà ḿnh tin tưởng K sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi ḿnh ở nếu ḿnh đă từ chối. Nhưng một lần, K đă đến dù ḿnh đă nói không. Cảm giác lúc đó rất khó chịu. Càng khó chịu hơn khi K vừa mới lai rai với bạn bè, mùi bia nồng nặc. Thật muốn đuổi thẳng K về nhưng sợ đi đường sẽ nguy hiểm. Cố nén sự bực bội ngồi đếm từng giây đợi cho K uống xong ly nước và tỉnh táo chút rồi "đuổi" về. Sự bực bội lúc đó mới dần tan. Mấy ngày sau ḿnh đă chuyển chỗ ở cũng v́ thế.
K nhắn tin, nhưng v́ c̣n bực nên không trả lời. K gọi vẫn không nghe. Hôm nay mọi người hẹn gặp có lẽ một phần cũng v́ thế. Haizzz. Ḿnh chỉ cần những người bạn đúng nghĩa. Chẳng biết đến bao giờ mọi người mới chịu hiểu cho ḿnh. Có lẽ ḿnh sẽ mất thêm vài người bạn nữa trong nay mai cho dù chữ "bạn" đă được nuôi dưỡng rất lâu...