Cuốn phim mang cái tên ''Để lên thiên đường, ta phải chết'' có cốt chuyện quá buồn làm em ngơ ngẩn như người đi lạc. Buổi chiều xuống nhanh trên vòm cây truớc rạp. Con đường dài gần tắt nắng rủ em thả bộ, quán kem vắng người kéo em vào. Ngồi một mình với những mẫu đối thoại loay hoay, ngày đó, trong cuốn phim You and Me-Saigon. Hãy tạm gọi là :
HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH
- Đi đâu... Cà phê ? Xem phim ?
Em liếc anh, đuôi mắt chắc dài như dòng đường thẳng dưới cánh dù lá rậm mát:
- Bộ ông cũng biết xi nê là cái chi hả ?
- Con nhỏ này lạ. Xem chớp bóng, ai không biết ?
- Anh ngồi cạnh em mà có bao giờ coi cho hết cuốn phim. Giả bộ hoài .
- Coi chi cho mất thì giờ, nhỏ ?
- Vậy rủ người ta vô rạp làm chi ?
Anh lúc lắc hai cái vé, dí vào cánh mũi em :
- Để em xem phim.
- Còn anh ? Làm gì ?
- Xem em. Ngắm đôi mắt em trong bóng tối và được hôn em một cách tự do.
Em nhéo hông anh. Chắc đau lắm phải không ? Thấy anh nhăn nhó, suýt soa vặn mình thấy thương. Vậy mà em cũng nghe lời dụ khị của anh. Bàn tay nắm chặt, kéo em vào rạp hát, làm như sợ ai chạy tới bắt cóc em. Ai mà thèm.
- Ê, Ê! Ngoan ngoãn với anh nghe. Không anh giận .
- Biết rồi ông tướng. Lúc giận hờn, cái mặt ỗng xấu như con khỉ trong sở thú.
Đèn trong rạp tắt ngúm với phần phóng sự linh tinh. Bàn tay anh ghì sát vai và nụ hôn làm em nghẹt thở. Tay cứ phải đẩy mặt anh.
- Kỳ ! Người ta nhìn kìa.
- Ai đâu ? Chỉ có nơi này, chỗ công cộng, anh mới được tự nhiên hôn em. Phải chi Saigon được biến thành thủ đô Ba Lê ngập ánh đèn trên sông Seine, anh sẽ tha hồ hôn em ngoài đường.
- Còn cái vi phạm thuần phong mỹ tục ?
- Khi yêu, ngưuời ta thành ngu dốt và không biết luật.
- Còn anh ? Tỉnh hay ngu ?
Anh cười, ghé răng cắn vào vành môi em đau điếng.
- Anh ngu hơn tất cả những người ngu.
- Kỳ vậy ?
Bàn tay anh không trả lời vì bận bịu với một thứ ngôn ngữ khác, những ngón tay thong thả đi tìm những chỗ êm ả, mềm mại nhất nơi em. Cái miệng tham lam, cái mũi hăm hở như tên cướp sợ chết đói. Anh kỳ cục, anh phản nghệ thuật để trái ngược cái nghiêm chỉnh thường ngày.
Những lúc như thế, em ghét và cùng lúc, yêu cái đắm say của anh vô cùng. Phim chiếu thường dài đến một tiếng rưỡi. Đèn bật sáng để lần nào anh cũng tiếc nuối. Lần sau, mình sẽ chọn một phim dài đến 3 tiếng. Càng dài, càng tốt. Đi ra ngoài ăn kem nghe nhỏ ?
Em nhìn vào đồng hồ tay, lắc đầu ngoày nguậy dể thấy đôi mắt anh thở dài.
- Em phải về. Sợ muộn. Bà via cạo đầu.
- Lớn rồi mà. Để anh xin lỗi mẹ cho. Yên tâm đi. Bà biết anh chẳng nở ăn thịt em trước khi cưới.
- Đồ khỉ. Ai mà biết tâm địa con heo của anh.
- Anh không phải là con heo. Là người yêu. Chỉ muốn vậy. Hiểu không ?
Nếu không hiểu, anh sẽ gả em cho bạn của anh. Thiếu gì cách.
Anh kỳ cục với cách nói chuyện không giống ai. Vậy mà em yêu anh. Đồ khỉ ơi !
Hai ly kem không được thấy em và anh. Vì những vòng giờ phút chạy nhanh hơn đôi chân của chúng mình. Anh phóng xe như bay trên con đường về để làu nhàu:
- Anh muốn tháo hết những cái đồng hồ của thành phố. Đập vỡ luôn cái đồng hồ đeo tay của em, nhỏ ơi, anh ghét thời gian vô cùng!
Nhỏ ơi của anh đang vòng tay ôm eo anh thật chặt. Mắt ngước lên cao nhìn hai cọng kim nơi đồng hồ của bưu điện. Tượng đức mẹ hiền hòa nhìn xuống hàng lá me đang chực chờ đón cơn mưa buổi tối.
Em biết em sẽ làm gì sau bữa ăn tối với gia đình. Mùa thi đã xong, em sẽ rảnh rang đầu óc, mở cửa ra ban công lộng mùi mưa và thì thầm nhắc... nhớ anh, chịu không ?
Không nghe tiếng anh trả lời. Cali có nhiều buổi chiều lâm râm tối như thế này. Cali có tiếng nói âm thầm bám víu em, và những chặng đường về từ một nơi chốn thăm thẳm trong em. Về đâu, đi đâu cho hết một đời cách xa ?
------------
MỘT NGÀY XA - MỘT NỬA ĐỜI XA
Đây có lẽ là một cái đám tang lạ kỳ nhất mà tôi đi dự. Buổi sáng Cali, trời xanh ngắt lùa những vạt nắng dài đuổi nhau đến cửa ngôi thánh đường, chúng ngừng lại ở bên ngoài vì không được mời vào. Bên trong, vị linh mục đọc vài lời giảng, làm dấu phép và ra hiệu cho di chuyển quan tài đến phòng hỏa táng. Không một tiếng sụt sùi, không một lời từ giã của người thân quyến. Chúng tôi, gia đình và người dự, chỉ vỏn vẹn 15 người. Uyên, cô bạn gái thân nhất của tôi, mắt ráo hoảnh quay nhìn thoáng mọi người, nhỏ giọng.
- Đi thôi, Thụy. Vậy cũng xong cho một kiếp người.
Những tiếng chân lục đục kéo nhau rời hàng ghế. Một vài người ở lại thì thầm vài câu với vị linh mục, chỉ thấy ông gật gù với cái bắt tay không được vui lắm. Bước theo chân nhỏ bạn, tôi giật nẩy người với cái ý nghĩ kỳ cục của mình :
- Nhà ngươi có khùng không vậy ? Đám tang mà có ai vui bao giờ ? Đây không phải là chuyện ông chồng có bà mẹ vợ quái ác từ giã sân si chầu trời, và ông ta cảm thấy nhẹ nhõm thoát nợ. Đây là ngày thân xác trở về tro bụi của mẹ bạn mình. Mình đã chia buồn với nó ra sao nhỉ ?
Uyên bất giác nắm chặt tay tôi :
- Thụy ơi. Đang nghĩ đến ngày nào đó cũng chỉ vỏn vẹn chừng chục người đưa đám mình. Buồn chết. Ngày đó trong số người dự, không biết có Thụy không ?
- Con khỉ gió ! Suy nghĩ vẩn vơ kỳ cục. Mấy hôm nay bận rộn chưa đủ sao mà còn nghĩ bậy cho nặng đầu ?
- Mình nghĩ bậy bạ hằng chục năm nay rồi. Thêm mắm muối chút nữa vào cái đầu cũng chẳng chết ai. Mẹ ra đi, đỡ khổ cho bà. Ba đứa con và dâu rể cũng được giải thoát.
Tôi hơi rùng mình với chữ giải thoát khi hình dung đến cảnh khổ ải của những đứa con vì tính tình của người đã khuất. Ngày mẹ lìa đời. Không khóc lóc vật vã, không nấn níu như những cảnh tượng chia lìa tôi đã từng gặp. Ý nghĩ ‘’không kèn, không trống ‘’ kéo tôi về thực tại khi Uyên vuốt má tôi và nói :
- Ta dọt trước, có hẹn đưa khách đi xem nhà đất. Tối nay gặp. Đi ăn cơm với nhau nghe. Sẽ điện cho bạn.
Đôi chân thon dài và cái váy đen biến mất sau hàng cây lùa đùa gió bỏ tôi trơ trọi, lững thững bước, mắt dõi theo những cánh chim, tai nghe đầy tiếng chim ríu rít và đầu óc lênh đênh….
Nghĩa trang là dãy công viên rộng lớn nằm gìữa những tàng cây cổ thụ và được trồng đủ thứ hoa dọc theo các lối đi. Tôi thuộc gần như nằm lòng vì đã đến nhiều lần dù lòng chẳng bao giờ muốn tham dự vào cuộc lìa xa.
Đến đầu con đường lớn nằm ẩn mình sau những bụi hoa trắng là ngõ chính dẫn ra cửa lớn và bãi đậu xe, tôi bước chậm hơn, bẻ lái ý nghĩ về chàng khi bắt gặp đôi tình nhân ngừng lại ở một góc quành ẩn lá thấp, họ ôm choàng lấy nhau và tìm môi hôn đắm đuối. Từ những đoạn phim rời của quá khứ ,tôi và chàng không có cảnh hôn nhau trong nghĩa trang. Chàng chỉ bất ngờ đến thăm tôi ở một góc thư viện, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn bên cạnh để làm vẻ như không hề quen biết.
Cho đến khi tôi giật mình rời sách vở vì mẫu giấy nhỏ từ đâu đáp xuống bàn : ’’Cô siêng học lắm phải không ? Muốn đi chơi tí không ?’’ Tuồng chữ quen thuộc và nụ cười hằng ngày có sức mạnh bắt tôi bỏ việc đang làm để theo chàng .
- Đi đâu ? Biết gần ngày thi, người ta bận lắm không ? Phá không à ?
- Chiều anh, làm anh vui thì anh sẽ thương nhỏ dài dài.
- Có chuyện thương ngăn ngắn nữa hay sao ?
Chàng quàng vai tôi, giọng tỉnh bơ, phè phỡn làm như đời này không có chuyện gì quan trọng hơn là mối tình chúng tôi :
- Có kẻ cua gái và chỉ biết yêu độ dăm ngày. Sau đó, hắn chạy trốn tìm mối khác. Vui hơn !
- Kẻ đó có phải là anh ?
- Ui da ! Con gái gì như bà chằng ! Coi chừng anh bỏ chạy, sẽ ế dài dài. Ở đó mà đặt câu hỏi .
Ngoan ngoãn nghe lời khi đi sát vào người chàng, hai đứa bắt chước đàn chim sẻ ríu rít đùa bỡn bên nhau làm tôi tạm quên đi bài vở cho kỳ thi sắp tới.
- Thụy ơi ! Em biết anh đang nghĩ gì, muốn gì không ?
- Ai mà biết ? Em không phải là thầy bói.
- Nhắm mắt lại, em sẽ thấy.
Tôi lắc đầu, cưỡng lại để thấy ánh mắt chàng đọng trên môi mình với hơi thở mềm mại gần. Chàng thì thầm ‘’ Anh muốn tìm một nơi vắng vẻ nhất để được hôn em cho hết buổi sáng ''.
Chỉ còn cách chọn cái nghĩa trang gần đây. Tôi giẩy nẩy từ chối vì sợ ma…. và chàng đã mua hai cái vé ciné để chẳng ai nhìn thấy hai người chạy trốn trần gian.
Cali đẩy mặt trời lên giữa đỉnh đầu hung hăng kéo tôi về thực tại. Hai người yêu nhau đã rời nghĩa trang từ một lúc nào. Tự dưng tôi thương và ghét cay đắng họ vì nụ hôn đó đã làm tôi nhớ về chàng. Giờ anh làm gì bên ấy ? Có còn chút ý nghĩ nào về em ?
---------------
* LẼ RA, CÒN NHIỀU ĐIỀU ĐỂ NHỚ...
Thời gian bay như chân ngựa chạy ! Viết gì thêm cho nhau ở những trang giấy trắng ? Viết về nhau hay chỉ viết riêng về điều mình nghĩ đến trong nhung nhớ ?
Chẳng biết nữa. Mà thôi, ta hãy cứ để nỗi nhớ nhung tạm yên nghỉ ở đầu góc một bến bờ nào đó xa xôi.
Thế đi. Sẽ trở lại để viết. Và em muốn nói thầm thì :
''Chúc anh ở xa vui mạnh, thỉnh thoảng nhớ.....''
--------------
Đọc một đoạn ở Net. Đoạn ấy như sau :
Gương mặt chàng đúng là nghiêm nghị, đôi mắt sáng tinh anh, trong suốt tới đáy, luôn toát ra một cái uy khiến người e dè kiêng nể. Không biết có bao người dám nhìn thẳng tới đáy như nàng đã nhìn không. Nàng có cảm tưởng rằng chưa có ai nhìn chàng bằng cái nhìn đó. Cái nhìn của nàng là cái nhìn quan sát, cái nhìn muốn học hỏi, cái nhìn muốn tìm hiểu và cái nhìn giống như chàng đã từng nhìn nàng hai năm nay nhưng nàng chưa bao giờ nhìn lại. Lần này, là nàng nhìn nó bằng con mắt danh chánh ngôn thuận, nhìn để tìm hiểu một người nàng bắt đầu coi như bạn.
Nàng nhìn chàng, không cười, mặt rất nghiêm khiến chàng hơi nao núng. Nhưng lần này đôi mắt của nàng không thờ ơ lãnh đạm như trước nữa mà chứa đầy sự hiền lành và ân cần. Chàng cảm được cái nhìn đó và ý nghĩa của nó nên chỉ một giây khựng lại chàng cũng nhìn trả lại nàng. Nàng thoáng thấy sự tinh nghịch và thích thú của chàng với trò chơi đọ sức này. Who are you and what do you want? Ông là ai và ông muốn gì?. * (Ngân Hà 1 )
° ° ° °
... Anh !
Đoạn viết ấy làm em lại nhớ anh, nhớ ngày ấy của chúng mình.
Ngày ấy khi ngồi vớí nhau ở quán nước, có khi giữ im lặng rất lâu, có khi nói đùa ríu rít như chim non. Em hay kể cho anh nghe chuyện con gái ganh ghét nhau trong trường học, chuyện trề môi quạnh khóe nhau.
Anh cười ra cái điều thản nhiên :
- Nghe làm chi cho mệt ?
- Khi bị người nói xấu, anh làm sao ?
- Anh chẳng biết ai là ai và ai đã nói hành, nói tỏi mình.
Em bực dọc cấu mạnh vào cánh tay anh. Cấu thật lâu, thật hung hăng. Em thấy anh nhăn nhăn rồi cái mặt trở lại tỉnh queo, lạnh như tiền. Em ghét anh !
Những người yêu nhau hay đoán được ý nghĩ của nhau. Anh cũng không ngoại lệ :
- Nè Nhỏ ! Anh biết nhỏ đang ghét anh!
Em im lặng, cái mặt sưng sưng giả vờ điếc và ngậm cái ống hút nước dừa. Em làm như anh không có bên cạnh. Em biết anh ghét cái mặt sưng của con gái. Xấu xí !
Kệ anh.
- Nè, nè Nhỏ !
- Tui không phải là nhỏ của anh, tui là người lớn
Anh phá ra cười :
- Ha ha, coi cái mặt kìa. Với anh, em chỉ là con nhỏ cứng đầu hay giận hờn lôi thôi...
- Sao không ngon bỏ tui đi ? Tui rảnh nợ.
Không để anh kịp trả lời, em bật dậy phóng xe đi. Xe chạy qua bờ hồ phun nước, em thấy anh vẫn ù lì ngồi lại. Bực ghê ! Cái thằng cha lì lợm và cù lần ! Sao không rượt theo ngưòi ta để năn nỉ hở trời ?! Chỉ cần lèo nhèo mấy câu là tui sẽ hết hờn giận anh. Anh gì mà ngu quá là ngu.....
** Bây giờ đã ở xa nhau, nghĩ lại thấy tội nghiệp anh.Phải chi em đừng hay giận hờn vô cớ như thế thì chúng mình có thì giờ yêu nhau lâu hơn anh nhi ?
Bây giờ trở về hiện tại với một đời sống khác. Có khi nghĩ đến anh, có khi không .
Thôi cứ như vậy đi. Cũng là một cách gửi (và giữ) chút hạnh phúc cho nhau
Ăn được, ngủ được là tiên… Không ăn, không ngủ là… là… Em đó, anh biết không ? Không nói xạo dài dài như anh ngày xưa đâu. Cả một ngày lê lết rồi, tối về là lo dọn dẹp cơm nước, thêm cơn uể oải chầu chực như chú chó dưới gầm bàn. Chỉ muốn đá cho một cái. Anh biết em nổi cạu lên muốn đá ai không ? (Nhà người ta không có chó, đấm đá ở đây là ý muốn đuổi cơn buồn chán đang vây quanh. Lại thêm cái bản nhạc khỉ gió mang tên "Buồn" cứ lải nhải bên tai nữa.
Không ngủ được thì bò dậy, lôi cuốn tập You and Me này hí hoáy vài chốc cho đỡ cô quạnh. Lúc này ở internet, người ta hay xả tâm tình thầm kín trên những Blog. Càng đọc, càng nhức mình, nhức mẩy anh ạ. Chuyện ở đây chỉ liên quan đến chúng mình mà thôi. Mà ở bên kia cái thế giới xa lạ đó, anh nào có đọc được. Nghĩ lại cũng chẳng sao ? Ta biết mình ên là cũng đủ rồi, cái buồn nó giống như cục muối chẳng ai muốn chìa sẻ làm hai đâu anh hử ?
Ngồi đọc lại những trang giấy cũ, em lại thấy anh. Thấy anh cúi xuống đưa tay cho em vịn lúc sắp sửa tụt ngã trên cánh đồng sình lầy lúc đó :
- Hôm nay là ngày hên của cô đó nghe. May mà có tôi đi bên cạnh. Nhớ cám ơn nghe.
- Cám ơn chút xíu. Nhưng lỡ tôi không muốn cám ơn thì sao ?
- Cô nhỏ này lạ thật. Gặp người tốt bụng không muốn sao ?
Em đã đi chậm lại, chẳng để ý đến đoàn người trong đám thủy lợi đi phía trước. Họ cuời nói oang oang chứ không mang bộ mặt đưa đám như mình. Sự tò mò làm em len lén nhìn khuôn mặt "người tốt bụng" bất đắc dĩ đang bước bên cạnh. Cứ mải mê với những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, em trượt chân ngã xuống cái trũng đất sát bụi cây. Bàn tay và khuôn mặt ấy cúi xuống gần gũi hơn bao giờ hết :
- Đau không ? Chắc người thị thành không quen đi bộ trên cái đất khỉ gió này. Lần này thì xin cẩn thận và cám ơn tôi rõ ràng hơn hử ?
Đang bực mình với chính mình mà em cũng phải phì cười vì sự trả giá kỳ cục của "người có bụng tốt".Vậy là mình quen nhau, một thứ tai nạn mang tên tình cờ cho 3 ngày bị và được đạt chỉ tiêu Thủy Lợi.
Những buổi tối Sài Gòn cứ nhẹ nhàng đến rồi đi như những lần anh ghé thăm. Sau dăm bảy lần thì em đã đoán ra tâm ý của anh. Lời nói là một phương tiện nhưng ánh mắt và cử chỉ lại đi nhanh hơn nữa, phải không ông Tốt Bụng ? Làm gì có người nào tốt đến nỗi cho mượn sách còn thòng thêm câu "Chừng nào muốn thì trả lại, còn không thì tùy ý". Tôi đã đi vào tim ông rồi phải thế không ? Ánh mắt ông nhìn tôi có những ngại ngần khác lạ hơn mọi ngày. Người cao lớn có giọng nói oang oang tỉnh bơ lắm lúc coi vậy mà nhát như chú thỏ đế.
Tôi đã điều tra ngọn ngành về ông rồi, ông thỏ ơi. Theo đặc phái viên của tôi thì Ông ở cách nhà tôi không bao xa, ông ít bạn bè lui tới vì bố chết phải lo cho gia đình, còn chuyện bồ bịch của ông thì chưa nghe ai trình báo.
- Đến thăm Thụy hoài, không sợ mấy cô bồ giận sao ?
- Bồ nào ? Ở đâu ? Người ta cô đơn quạnh hiu mà.
- Xí ! Nghe thấy tội dễ sợ. Bộ sắp xuống xề vọng cổ hử ông ?
- Em nghĩ sao cũng được, nếu biết ca vọng cổ được tôi cũng cố gắng, chỉ tiếc rằng tôi chỉ thích nhạc ngoại quốc. Muốn mượn dĩa hát không ? Cho mượn, giữ luôn cũng được.
- Lại cái tật trả giá. Bộ với ai ông cũng từ bi như vậy sao ?
- Cái đó còn tùy theo tâm trạng trời mưa hay trời nắng.
- Bữa nay ông mưa hay nắng ?
Người bụng tốt nhìn sâu trong mắt tôi trả lời kiểu ởm ờ thấy ghét :
- Cái đó còn tùy ở Thụy. Em vui thì tôi nắng, em buồn thì… tôi xìu.
Thấy chưa ? Mình đoán không sai mà. Hắn đã phải lòng mình rồi. Đêm nay hắn về, chắc con nhỏ lại rưng rưng mất ngủ. Mai đi học chắc chết quá. Thôi, đừng nói cho ai biết. Chỉ có cuốn nhật ký biết là được rồi.Và từ đó, em có thói quen mới, mỗi ngày viết một đoạn ngắn cho anh...
&&&
Hôm nay quả là một ngày vui, chồng được lên chức, thằng lớn ra trường với điểm hạng cao dễ kiếm việc. Tiệm ào ào tấp nập khách, chỉ có điều hơi mỏi chân vì đứng lâu với đôi giày cao gót làm điệu và mỏi miệng vì phải chào hàng quảng cáo hết model này tới món hàng kia….
Nghĩ bụng sẽ điện thoại về nhà đề nghị một cuộc đình công không làm bếp, mấy cha con họ cứ tự tiện lục đồ ăn trong tủ lạnh, tự lo liệu. Mình sẽ rủ Uyên đi ăn tối và chọn chỗ nghe nhạc, nghe nói Bleu Club đêm nay có nhiều người đến hát, toàn ca sĩ gạo cội.
Nói là phải làm. Ở xứ cơ hội chủ nghĩa này, thiên hạ ít thích lằng nhằng chữ "để coi" lắm. Yes or No .You do it !
- OK. Đi thì đi. Nhưng báo cho ngươi biết là ta mậu lúi tháng này, gã chồng mắc dịch nướng hết tiền vào sòng bạc và mấy con bồ nhí ở bển rồi. Bao ta đi. Nợ nhà băng đang đòi.
- No star. Chẳng hề chi. Ta sẽ cho ngươi ăn chết luôn.
Hai đứa hẹn nhau ở ngoài cửa thương xá. Ngó gã đen gác cửa nhìn Uyên từ đầu đến chân thấy mà ghét. Bộ cả ngày ngó mấy bà mông to, đít bự ra vào chưa đã sao ? Đầm trắng, đen, đỏ bộ không hấp dẫn hơn mấy mụ nái xề mít này sao ? Ai biểu, con mụ bạn bữa nay sexy quá thể làm chi. Mắt vẽ chì đậm, phấn son lòe loẹt như mấy cô ca sĩ, cái váy đầm củn cỡn gò cặp mông nhún nhẩy thấy muốn nực.
- Ê bạn, Đi trình diễn ở đâu vậy ? Đến Bleu club, không sợ Kim Anh, Thanh Hà buồn sao ?
- Kệ cha tui . Tui mà vớ được thằng trọc phú, đại gia nào là tui bỏ thằng chồng phải gió liền. Nhà gì mà như cái mồ. Biết vậy khỏi lấy chồng.
Mình yên lặng lái xe, con nhỏ trẻ tuổi, đẹp gái này lại lên cơn khùng tuyên bố loạn xà ngầu rồi. Ngẩm nghĩ cho cùng, nó có tất cả những điều kiện để hạnh phúc. Nhà cao, cửa rộng, chồng trí thức, đẹp trai, ăn nói lưu loát, văn phòng luật sư đuổi khách không kịp. Thêm nghề địa ốc chạy ào ào của nó nữa. Thay xe như thay áo thấy mà ham .Chỉ có cái tội là tụi nó lo kiếm tiền làm giàu không còn thì giờ chăm sóc, để ý đến nhau nữa. Một khi tình yêu để nguội như ly cà phê tàu chợ lớn rồi thì đã muộn !
Uyên ăn như hạm, miệng huyên thuyên kể lể, vợ chồng tôi mới choảng nhau, chả nổi nóng đập cái TV plasma mới mua, làm mình giận quá trời. Thôi kệ, của đi thay người, còn hơn chả gõ mình, với cái mỏ vều đi chào khách không giống ai.
Mình đang nghe chuyện buồn mà phải gập người cười cho đến lúc bật ho sặc sụa. Uyên ơi, bỏ nghề địa ốc đi casting làm hề trên đài TV đi, coi bộ được. Ở đó, biết đâu vớ được anh chàng Steven Spielberg làm lại cuộc đời nhỉ ? Đời trần truồng, oái ăm, tại sao ta không nghĩ cách thay đổi cuộc đời và quan niệm thế nào là hạnh phúc hở bạn ?
Mà thay đổi, thay đổi ra sao ? Làm cách nào ? Ngồi gìữa cái không khí quen thuộc đến mức độ không còn để ý đến cách bài trí, trang hoàng, giá biểu và những bản No Smoking trên cao, dưới thấp, sao mình vẫn là mình của thuở nào tập nhớ nhung ?
Đã bao lần tự hứa với bản thân, đừng sống hoài niệm với đống tro tàn quá khứ. Đừng mơ ảo bồng bềnh và đánh mất hiện tại. Trái đất không ngừng quay, tim ta chưa ngừng đập mà sao… Đừng, đừng… Những cái "đừng" đó lại bị mình đánh rơi trong tâm trạng hụt hẩng.
Anh chàng ca sĩ đang hát trên sân khấu kia có giọng nói và mái tóc sao giống chàng ngày xưa của mình quá. Dáng gầy nhong nhỏng, thêm nụ cuời không trọn vẹn ấy nữa. Hắn đang rên rỉ bài "Đừng yêu tôi, xin đừng, đừng yêu tôi….." Khỉ thật ! Tình yêu có những điều không ổn và mâu thuẩn, nghịch lý. Tôi yêu vì tôi sợ cô đơn riêng lẻ. Tôi tuột tay để tình rơi xuống vực thẳm thời gian. Ngày qua ngày, những lúc như thế này, tôi bắt gặp mình quay quắt nhớ đến người…
Có ai chỉ dùm tôi cách thức giết người tình xưa không ?
Chàng xa xưa, cũ mèm trong đầu tôi như thứ bóng ma trù ếm. (Đêm nay, em chỉ muốn đập vỡ chiếc ly đang cầm trong tay và dùng những mảnh vỡ thủy tinh và gạch nát hình ảnh lừng khừng của anh ngày ấy)
đăng sơn.fr
( Còn tiếp )
vitbuocno
member
REF: 582131
12/22/2010
ndangsonfr -REF: 582094 -Date:12/22/2010
Có ai chỉ dùm tôi cách thức giết người tình xưa không ?
đăng sơn.fr
---------------------------------------
Có liền cách gzít ngừi ấy ấy đây ạ..........hahaha........nhưng còn dzụ "Đêm nay, em chỉ muốn đập vỡ chiếc ly đang cầm trong tay và dùng những mảnh vỡ thủy tinh và gạch nát hình ảnh lừng khừng của anh ngày ấy" nì em Dzịt thấy bạo lực quá, theo em thì nên gzít ngừi thoai chớ hem lên gạch nát hình ạ........hahahaha .......(dzô giỡn anh ĐS xíu.......hí hí)
ndangsonfr
member
REF: 582185
12/23/2010
. . . . . . .
* * SINH NHẬT
Chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm.
Chỉ thế như một thoáng mắt chớp,mắt cay.Bao nhiêu năm tháng đã vùn vụt trôi đi.
Cái trái đất nhỏ xíu coi bộ chật chội người và xe cộ thế mà lại mênh mông quá to lớn khi nói về một nỗi nhớ nhung.
Ta nhớ điều gì ở nhau ? Ta nhớ mình đã vĩnn viễn xa nhau. Chữ vĩnh viễn có cái tội nghiệp riêng của nó. Vĩnh viễn là mãi mãi.Mãi mãi quay đi không còn thấy người...
Không nghe và không thấy. Chỉ còn nỗi nhớ,từ từ chậm rãi mà nhớ.Nhớ ngày sinh nhật thêm một lần nữa của người.Nhớ để mà nhớ,để minh không quên.
Mùa đông dài và lạnh.Lạnh từ những bờ hồ đông đá.lạnh từ những ngả đường sáng sớm.Ngừng xe ở một đầu cái đèn đỏ,nghe lại bản nhạc cũ thời ấy...Nhìn những ngọn dây đèn giáng sinh nhấp nháy,tự dưng thấy mắt mình cay,cay....
& & & &
Chiều trở về nhà.Chiều đẩy bóng tối xuống vội vàng,bật ngọn đèn nhỏ,nghe thoang thoáng những bản nhạc nhẹ,bật máy ngồi gõ chữ. Viết vài hàng như một lời chúc sinh nhật - Âm Thầm - Vậy thôi .
° ° ° °
& . SINH NHẬT MÌNH...
Nhắc mình khe khẽ : Hôm nay là ngày gì ? Ngày ra đời,mở mắt.Thời gian vùn vụt trôi.Mới đó mà đã.. mới những lần đi ngược đi xuôi mà đã...
Đi,đi rồi trở về.Sống,thở,ăn ngủ ,làm việc.Từng đó. Mỗi năm,mỗi lần sinh nhật lại đến,nghe có cái gì tiếc nuối trong lòng. Mừng sinh nhật để làm gì ? Thêm dấu khắc cho một tuổi,thêm bao lần vui buồn lẫn lộn.Thêm...cứ thế mà thêm.
Buổi tối,quạnh hiu ngồi ở bàn viết.Nghe lại những bản nhạc cũ,bản Bài Không Tên Cuối Cùng nghe ảo não quá ! Hình như nhạc việt lúc nào cũng có đầy dang dở với những sự chia cách .Không trọn vẹn.Không đi cùng nhau đến cuối đường đời ư ?
Vậy thì người ta yêu nhau để làm gì ?
Và khi xa nhau,người ta phải để dành bao nhiêu năm tháng để quên được nhau?
Hỏi để mà hỏi vậy thôi.Chợt nhiên thấy nhớ đến chàng xưa ở ngọn nến hồng lung linh.Nhạc cứ nhả nhạc.Nỗi nhớ miên man cũng long lanh như hạt lệ đang chảy dài trên má.
'' Giờ này anh đang làm gì bên đó ? Có thắp ngọn đèn hồng để mừng sinh nhật em như bao lần bên nhau ? Mà có chắc gì anh còn nhớ ? ''
Phải vậy không hở Kỷ Niệm Cũ ơi ?!
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 582187
12/23/2010
° ° ° °
Em gái Vịt !
Anh không khoái cái lè nhè của ông ca sĩ hát bài ''Giết Người Anh Yêu''
Đọc Truyện buồn xong, Vịt có thể cho anh xin bài : ''10 năm tình cũ '' và '' 20 năm Tình Cũ '' của Trần Quảng Nam được không ?
Vì 2 bản nhạc này rất hợp với câu chuyện anh đang viết dở dang.
Vịt có thể ghé thăm căn nhà mới của anh ở Web : Ngoisaoblog.vn - Ở đó anh có trang tên là Thế Giới Nhỏ của Chúng Mình.
Hẹn Vịt bên ấy. Anh cảm thấy rất tịnh và yên tâm. Và anh có nhiều điều để viết. Anh nghĩ em Vịt sẽ thích cái thế giới nho nhỏ ấy của riêng anh.
Thân ái.
Nđs.
Tb : Có thể anh sẽ từ giã NCD trong một thời gian gần đây. Dọn nhà !
thynguyen81
member
REF: 582201
12/23/2010
Đi,đi rồi trở về.Sống,thở,ăn ngủ ,làm việc.Từng đó. Mỗi năm,mỗi lần sinh nhật lại đến,nghe có cái gì tiếc nuối trong lòng. Mừng sinh nhật để làm gì ? Thêm dấu khắc cho một tuổi,thêm bao lần vui buồn lẫn lộn.Thêm...cứ thế mà thêm.
--------
Học trò giúp chị Vịt một chút vì Noel chị Vịt bận Thầy ơi!
HAPPY BIRTHDAY!
Chúc Thầy mọi điều may mắn! Bút lực dồi dào cộng sức khoẻ với tuổi và những thứ từ tâm.
HTND
ocsen2010
member
REF: 582212
12/23/2010
Riêng tặng một ngày…
---------
Sinh nhật mình
vắng ngắt...!
Không có trăng sao,
không có mặt trời
và mây gió... cũng vô tình
đi dâu mất.
Còn lại mình tôi
lặng ngắm hừng đông,
rạng rỡ như một bầy Hồng hạc
vụt bay lên từ chỗ trú đêm,
ngơ ngác...
Có ai hay,
rằng hừng đông... chỉ là ảo giác
của tia sáng mặt trời...!
Và sinh nhật mình
cũng chỉ có tôi thôi.
Lặn ngụp trong ảo giác
của hạnh phúc
... xa rồi !
***
ndangsonfr
member
REF: 582271
12/24/2010
...
Vui khi thấy Học Trò ND Thy Nguyên và cô thứ ký Ốc ghé thăm.
. Thy Nguyên nè ! Đọc lại lần nữa đoạn viết của tựa đề SINH NHẬT MÌNH xem sao ?
Đó là đoạn viết về Sinh Nhật của Nàng. Chàng làm gì có ngày Sinh Nhật ? Hic !
...
. Ốc nè ! Sao lúc này Ốc thở than dữ vậy Ốc ?!
Ốc cho anh xin hai bài hát như anh đã xin bé Vịt Quay đi. Hai bài ấy dễ buồn và rất hợp với tâm trạng bài viết. Hiểu vậy không ?
Chúc mọi người vui khi đọc truyện buồn.
Nđs.
ocsen2010
member
REF: 582349
12/25/2010
-------------
Bác Sơn ui,
Ốc tìm không thấy bài "20 năm tình cũ", Bác nghe tạm bài ni hỷ ?!
Chúc Bác Giáng Sinh & Năm Mới happy !
ndangsonfr
member
REF: 582536
12/27/2010
*** EM.
... Anh vẫn yêu những buổi sáng sớm trong ngày nghỉ. Nghỉ có nghĩa là làm thời gian chạy ''chậm '' lại. Thay vì thức dậy lúc 5 hoặc 6 giờ sáng, anh có quyền tù tì nướng đến 8, 9 giờ sáng ( tùy theo buổi đêm đã ráng thức khuya làm việc hay đi ngủ sớm )...
Buổi sáng, dù là vào mùa hạ hay mùa đông vẫn có những cái đáng yêu riêng. Sáng mùa hạ ư ? Anh dậy sớm để thong thả bước vài bước trên bãi cỏ long lanh nắng, ngửi mùi lavander thoang thoảng từ đầu gió, anh đứng ở cổng nhà ngắm từng chiếc xe tram điện chạy ngang, có khi thoáng thấy những người hành khách ngồi ngật ngưởng trong khoang tàu.... Anh ngắm những người dắt chó đi dạo sớm hoặc những người đi ngang nhà khi rời tiệm bánh ở đầu đường...
Ở buổi sáng trời đông lạnh như sáng nay. Anh vẫn để màn cửa khép kín sau khi bật thêm những ngọn đèn ấm. Giọt cà phê thủng thỉnh nhỏ giọt chờ bữa ăn sáng, anh rủng rỉnh tập thể dục, hít thở để chuẩn bị dành sức cho thêm một ngày quần quật với giấy tờ, chợ búa....
Anh đã nhiều lần tránh nhìn những cái đồng hồ treo tường hoặc giờ giấc nhảy số ở bàn giấy. Những ánh đèn dịu mắt để anh vừa ăn sáng vừa xem những đoạn phim concert của một Eric Clapton và bạn hữu. Clapton chơi đàn so lo và hát bản River of Tears hoặc Mary J.Blige hát Be Happy quá hay.
Anh vặn nhạc rất khẽ vì sợ làm cả nhà thức dậy. Giấc ngủ hơi muộn của sáng mùa đông lúc nào cũng ấm áp và quý !
Sau bữa quà sáng là việc liếc vào cái Agenda trong ngày. Lúc này, thời buổi kinh tế khó khăn nên nhà nước coi bộ thông cảm trong việc bớt thuế má và cảm thông việc trả thuế định kỳ trễ. ( Con dân phải chi tiền mua bán quà cáp tiệc tùng cho những ngày lễ cuối năm mà. Đập quá thì nền kinh tế càng tụt xuống và nạn thất nghiệp, lạm phát lại gia tăng theo cái vòng lẩn quẩn ! )
À mà lạ thật ! Tại sao anh lại nhắc hoặc kể lể về ba cái chuyện thuế má, kinh tế, chính trị cho em nghe ? Anh thấy mình có vẻ méo mó và ba trợn !
Thôi, bỏ qua mấy cái chuyện thực tế phủ phàng ấy đi.
Anh mở cửa văn phòng, ấn cái đĩa Jazz chơi piano của Diana Krall vào Dvd, nghe nàng chạy ngón tay trên phím và anh dùng nhạc để viết cho em vài hàng.
Viết dài hay viết ngắn ?
Ngày xưa em và anh đã viết rất dài, rất lòng thòng cho nhau. Cuốn tập mang tên You and Me cứ mỗi ngày càng dầy thêm.
Anh còn nhớ mùi dạ lan đêm thoảng hương và mái tóc xõa vai của em cúi xuống từ khoảng ban công lộng gió. Em nghe anh gọi để mở cửa. Chúng ta đã cười và nói yêu nhau bằng mắt. Bóng tối nơi đôi mắt em đẹp, hiền dịu. Khoảng tối nơi mắt anh là khung chữ trong cuốn tập nhật ký viết chung .
Anh đã viết nhiều hơn em viết. Có khi em chỉ viết năm ba dòng ngắn gọn và em có khi quên ghi ba chữ "Em Yêu Anh" hoặc "Em đã nhớ Anh".
Anh đã giả vờ giận hờn làm cái mặt sưng sưng.
- Thôi mà. Người ta bận công việc. Để mai viết bù cho nha. Đòi dai như đòi nợ.
- ...
- Nè ông ! Đàn ông, con trai mà xưng mặt như vậy sẽ hết đẹp trai.
- ...
- Nè. Đưa má đây, tui hun cho vài cái.
Vậy là anh lại quên đi cái giả vờ kiểu đóng kịch của mình. Anh thấy anh vô duyên và quá trẻ con.
Em !
Viết dến đây là quá đủ. Anh nghĩ là đã quá đủ để kể lại một kỷ niệm.
&&&
Bây giờ. Góc màn ảnh và con số quái ác của thời gian nhắc cho anh một cái hẹn với bổn phận thường nhật. Anh đọc lại những điều anh đã viết cho em như thế.
Con chuột nghe lời anh để click vào khoảng ô có chữ Out.
Out không có nghĩa là rời bỏ, đi luôn và không trở về.
Anh sẽ có thì giờ trở lại trang chữ này để viết .
Viết một mình, âm thầm như những trang cuối của các đĩa nhạc hay viết :
'' Special Thanks to Your Love ! ''
đăng sơn.fr
< The girl in the other room / Abandoned Masquarade / Temtation- Dianna Krall <
ocsen2010
member
REF: 582548
12/27/2010
Nghe nhạc Bác Sơn ui...!!!
... "Kỷ niệm không là gì
Khi lòng ta bôi xóa
Nhưng sẽ là tất cả
Nếu lòng ta khắc ghi..."
ndangsonfr
member
REF: 583933
01/05/2011
*** CUỐI VÀ ĐẦU NĂM
Qua đi mấy ngày cuối năm rồi đó, tháng giêng như một điều mới để bắt đầu. Ta bắt đầu điều gì và sẽ chấm dứt ra sao ?
Người ta bắt đầu cho ngày đầu năm bằng nhũng giờ phút đón giao thừa, nhạc ầm ĩ, tiếng cười nói xôn xao, thức ăn, bánh trái rượu thịt.... Và em ?
Em chấm dứt một cuối năm bằng vài ý nghĩ thầm kín khi chợt nhớ về anh. Em mở cửa ra ngoài đứng nhìn cảnh tối đêm. Đêm có những cơn gió thoảng nhẹ, đêm với nhũng vì sao lấp lánh cao vời vợi. Anh đang làm gì ? Nghĩ gì ?
Làm sao em biết được. Khoảng cách giữa chúng mình xa quá xa. Khoảng cách là nỗi im lặng mà dường như cõi lặng thinh có tiếng động, tiếng động của một vài xáo trộn trong cuộc sống.
Anh làm gì ? Sống ra sao ? Hạnh phúc chứ ?
Em thấy mình vô lý khi cứ nghĩ về anh. Dĩ vãng đã là dĩ vãng. Quá khứ đã đóng rêu phong. Vậy mà....
Bao nhiêu năm qua rồi. Có khi em tưởng tượng đến lúc gặp lại anh. Ta nhìn nhau, nhìn rất lâu để em bàng hoàng thảng thốt hỏi :
- Đã lâu lắm rồi khi xa nhau. Có khi nào anh ngồi ôn lại kỷ niệm cũ ?
( còn tiếp )
ndangsonfr
member
REF: 584539
01/10/2011
*** KỶ NIỆM MỚI HAY CŨ ?
Có vài điều lạ kỳ mà anh không thể nào hiểu được !
Có những đêm về sáng, trước khi đi ngủ, anh có thói quen kiểm lại cái cell phone, xem lại giờ báo thức có cài lại ( activer ) đúng hay không ?
6 giờ sáng để thức dậy là 6 giờ sáng. Có lắm lúc quên activer, quên luôn cả để giờ cho cái radio đồng hồ báo thức, thế là nằm mơ và ngủ một lèo đến 7 giờ, bừng con mắt thì đã muộn, hết trò tập thể dục, mất cả buổi ăn sáng và mất cả cái rủng rĩnh ngồi nghe nhạc nhẹ hoặc đọc vài mẫu tin ở tạp chí....
Chỗ làm việc không gần để phải có hơn 45 phút chạy xe. Mình ghét cái gì vội vàng, mình không thích cái trò nghẽn xe trên xa lộ.
7h30, 8h sáng là đã kẹt xe. Bao nhiêu ngàn chiếc xe nối đuôi nhau trên 3 chiếc cầu dẫn ra và dẫn vào thành phố. Ngày nào cũng như ngày nào.
Đêm.
Đi ngủ với cái thói quen của nửa đêm. Mở điện thoại di động, máy báo có hai cái messages. Mở nghe. Không có một lời nói. Chỉ có tiếng gió vi vu, tiếng xe chạy rồi tiếng nhạc.
Message số một nghe được vọng lại từ xa xa bài Áo luạ Hà Đông... '' Em ở đâu hỡi mùa thu tóc ngắn - Nắng Sài gòn, em đi mà chợt mát....
Rồi máy im bặt ! Lạ kỳ.
Mở cái message thứ 2, nghe bài Sầu Lẻ Bóng do Thanh Tuyền hát. Tiếng hát vút cao và chua như dấm... người ơi, khi cố quên thì trong lòng nhớ thêm.....
Anh không nghĩ là em gọi anh.
Anh không nghĩ là em đã mặc chiếc áo lụa Hà Đông khi gọi anh rồi ném hai bài hát khỉ gió như thế vào máy. Sao không nói một câu gì ?
Ừ. Mà phải rồi. Anh nhớ có một ngày ấy. Vào buổi chiều lưng lững của nắng và gió mùa hạ. Anh đã nghe phone reo.
Giọng người dàn ông lớn tiếng trong điện thoại :
- Tôi là chồng của Thụy. Yêu cầu ông đừng liên lạc với vợ tôi nữa. Suốt từ bao nhiêu năm, nó cứ chứa hình ảnh ông trong đầu và chúng tôi không được hạnh phúc.
- Thưa ông, chúng tôi liên lạc thỉnh thoảng với nhau như những người bạn.
- Bạn cái con khỉ khô ! Nếu cần, tôi nhường vợ tôi lại cho ông để tái hợp mối tình đầu....
- Xin ông cẩn thận lời nói. Tôi bên này dã có vợ con. Nếu ông muốn, tôi sẽ chấm dứt liên lạc với Thụy kể từ ngày hôm nay và ông sẽ yên lòng.
Điện thoại cúp ngang ở đầu dây.
Anh ngồi thừ người rất lâu để nhìn chiếc phone với ly cà phê đắng nghét.
Em đã nghĩ gì ? Làm gì để ông chồng phải nổi cơn ? Và ông ta đã hằn học .
Tại sao em không quên đựợc anh như lời hứa ?
Anh có quá ngây thơ ( ? ) khi anh nhận được lời nhắn của cậu em ở Paris :
- Chị Thụy đi tìm anh, chị ấy tìm được địa chỉ mail của em và gửi lời thăm hỏi, nhắn gửi anh. Chị ấy viết : ''Em nghĩ đến anh. Chúc anh hạnh phúc đầm ấm cùng gia đinh ''.
Anh cảm động sau bao nhiêu năm không còn liên lạc để biết nhau ra thế nào.
Anh lấy cái địa chỉ mail nhắn gửi ấy để viết vài hàng ngắn cho em :
'' Thụy ! Cám ơn em đã thăm hỏi anh. Anh đã có gia đình, con cái. Anh chúc gia đình em hạnh phúc. Hãy giữ gìn và bảo trọng. ''
Vậy thôi.
Cho đến hôm em gọi thẳng cho anh ở cell phone qua những con số mà cậu em trai đã cho.
Em và anh đã nói gì với nhau ? Bao nhiêu cảm xúc đã chạy về. Tiếng người xưa vẫn như thế dù thời gian trôi.
Anh lấy hết sức trầm tĩnh bảo em :
- Nè. Cố gắng yêu thưong chồng con.
Em nói :
- Em không yêu anh ấy, chỉ vì quá cô đơn khi anh bỏ Saigon ra đi cùng gia đình, em vượt biển đến 3 lần mới xong. Gặp anh ấy ở Saigon, thấy tình cảnh giống anh và anh ấy đã theo sát làm em mủi lòng. Anh ấy là người rất hiền lành, tốt bụng.
- Thế thì em trông mong gì nữa ?!
- Lạ kỳ là ở chỗ em không làm sao quên được anh. Ngày xưa Mẹ cũng có ý định gả em cho anh.
- Thôi mà. Ấy là chuyện xưa. Chúng ta đều đã có gia đinh. Hãy vui sống với những điều mà em đang có. Nếu tái hợp lại với nhau, đã chắc gì em và anh không thay đổi ?. Thời 20 tuổi dã qua.....
Thời gian bay và trôi,trôi.
Anh đã giữ lời hứa với chồng em và anh vẫn âm thầm cầu nguyện cho hạnh phúc mái ấm của em. Người cũ !
° ° ° °
Buổi đêm. Chưa ngủ. Nghe cái message. Nghe hai bản nhạc cũ ở phone.
Em đó sao. Và anh đoán : Em vẫn chưa quên.
Nhớ nhau để làm gì ? Kỷ niệm chỉ là kỷ niệm mà thôi - Em !
đăng sơn.fr
ocsen2010
member
REF: 584789
01/12/2011
"Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề..."
Nghe nhạc bác Sơn ui...!
ndangsonfr
member
REF: 590192
02/19/2011
** NGÀY TÌNH NHÂN ?
Ngày ấy ( 14 tháng hai ) đã qua mất rồi.Với anh,làm gì có ngày ấy.Cái ngày mà dân thương mại đã giả vờ giả vịt soạn thảo từ cả hơn nửa tháng trước để bán hàng.Họ ra đủ thứ carte chúc,có những cái thiệp trông rất cải lương : Cái vòng nhẫn đính nụ hồng nhỏ xíu và kèm cục kim cương giả hoặc cái ảnh hai bàn tay nắm vào nhau đắm đuối - và họ đã bán với cái giá cứa cổ,đập đổ...
Anh không để bị họ ảnh hưởng.Ngày Tình nhân ư ? Làm gì có ngày tình nhân loại nhập cảng như thế ! Cái ngày này được phát xuất từ xứ của bà hoàng Ăng Lê chừng một ngàn chín trăm lâu lắm rồi.
Thời ấy,người ta đạm bạc yêu nhau,họ chưa có internet và những cái email chạy nhanh như giông bão.Ngày ấy người ta đầm thắm yêu nhau và không lỡ bỏ nhau nhanh như cắt,bỏ tội tình,bỏ nghiệt ngã,chỉ độ vài tháng sau sẽ quên đưọc nhau và ôm ngay người khác với lời hẹn ước mới.
Em và anh.Mình đã yêu nhau như thế nào ,em ?
Anh còn nhớ cái nắm tay đầu tiên của anh và em.
Đi dạo phố buổi sáng với em,trời xanh và trong vắt,anh thấy và dùng thời gian để ngắm màu xanh trong đôi mắt em.Nụ cười nho nhỏ,khúc khích của em đã làm anh say ngất.
Anh đã rất nhút nhát và anh nghĩ cách để bàn tay út của mình chạm khẽ vào bàn tay em khi chúng mình đứng lại để ngắm một gian hàng quần áo.Cái ngón tay út của em chẳng nói gì với ngón út tay phải của anh.Thế là anh yên chí vì đoán được sự chấp thuận trong nỗi lặng yên của em.
Thế là anh sung suớng nắm trọn bàn tay trái của em.Trọn vẹn,hỉ hả,sung sướng mà nắm.Anh đa bóp khe khẽ bàn tay có những ngón búp măng của em.
Em nhăn mặt,nhè nhẹ :
- Ui ! Làm người ta đau.
- Ui ! Tại anh run em ui !
- Anh nói xạo.Em biết anh đã nắm tay nhiều người khác.Phải vậy không ?
- Trời ui ! Em cứ đoán bậy và đổ thừa.
Em quay mặt đi,vùng tóc,những sợi tóc lùa đùa gió của em làm anh thèm hôn em.Đứng giữa đuờng phố Saigon mà hôn em.Anh kéo '' người ta '' vào cái tiệm kem.Hai đứa ngậm cái muỗng kem và ngơ ngẩn ngó nhau.
Vậy sao ,! Vậy là đã hết là những người dưng với nhau.Trước khi yêu,em và anh là 2 kẻ người lạ.Làm bạn với nhau,vẫn còn ngường ngượng để giữ khoảng cách.Bây giờ nắm được bàn tay mềm mại của người ta,anh vẫn còn ngỡ ngàng với chữ Cựu Ngưòi Dưng.
Em liếm giọt kem trên môi ngọt,ngó anh,vẻ như chế diễu :
- Anh gan thiệt.Nắm tay người ta tỉnh bơ chẳng xin phép người ta.
- Tại..Tại anh thương em thiệt mà,nhỏ.
- Thương hay là yêu ? Có gì khác nhau ?
- Cứ nói đại là yêu đi.Anh hay lẫn lộn với chữ yêu.
Em nhéo anh một cái đau điếng : Ông này ! Tui nghi ông giả vờ.
Anh nhăn nhó xoa xoa cái " vết thương " ngọt ngào trên cánh tay và sáng chế một cái nhìn đắm đuối dể tặng em :
- Để tối về ,anh sẽ viết cho em để giải thích dài dòng hơn nha nhỏ.Bây giờ anh thích ngồi nghe em hỏi tội anh và cùng lúc nghe nhạc.
Quán đang nhả bài When a man loves a woman.Tuyệt !
Vậy đó.Bây giờ xa nhau.Anh chẳng cần nhớ ngày lễ của tình nhân.Kệ bố nó ! Anh chỉ biết là anh đã mất em.Mình mất nhau.Vậy thôi.Anh buồn bã và cùng lúc sung sướng khi nhớ về em để viết cho em những dòng chữ này.
Em đọc được không ?
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 590637
02/23/2011
* ĐỌC ĐƯỢC KHÔNG ?
Anh còn nhớ là đã viết câu : " Em đọc được không ? " ở dòng cuối của một lá thư không bao giờ gửi.Anh thấy lạ lùng và thảng thốt quá ! Ở cái thời đại kiểu Internet này,ở đó mà chạy ra bưu điện,dán con tem lên phong bì mà gửi thư. ( ?! ).
Em biết đó. Người ta chỉ cần gọi mail box,gõ vài chữ rồi click gửi đi,chỉ chớp nhoáng là người kia nhận được.Có mấy ai ngồi chong đèn,nắn nót viết thư bằng tay nữa đâu.
Nói vậy chứ,anh vẫn thèm viết thư tay.Dòng mực từ đầu viết theo nhau chạy trên những dòng kẻ của giấy trắng êm ái.Êm nhu bản nhạc của Dianna Ross tên My old piano.Với anh,những điều xưa cũ đều quý giá.Quý như một người ưa đồ cổ và những kỷ niệm tinh thần vẫn hằng nâng niu chiếc xe cổ lổ sỉ đã bao lần chạy trên những con đường thủy chung.
Với anh,em đã là một món đồ cổ, là một bức tranh cổ vô giá.Trên em và trong em,anh đã có những tháng ngày say sưa trân quý.
Với anh,em đã là hơi thở khi anh nồng nàn hôn em trong sự thèm muốn ở một góc đêm.Em đã run sợ đẩy bàn tay tham lam của anh khi anh quá đà,quá trớn.Cho đến một lúc,em run rẫy hơn và thả lỏng để anh có thể chiếm đoạt em.Hoàn toàn !
Anh đã ngừng lại ở điểm phải ngừng.Để em không hoảng sợ.Để anh chứng tỏ cho em thấy anh vẫn làm chủ được anh.Một khi biết mình có sự tự chủ,ấy là khi ta biết giữ tròn vẹn tình yêu và sự trân quý cho nhau.
Anh cám ơn em đã tin tuởng và đã thương yêu anh.Anh cám ơn cả anh.
Vì vậy,chiều hôm nay.Chiều xuống vội vàng.Anh nghe lại bài My Old Piano nồng ấm và viết cho em.Viết để giữ lại một nửa còn nguyên của mình.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 591024
02/27/2011
Ở MỘT CHỖ TRÊN ĐỊA CẦU
1. Buổi Tối Nhớ Người.
Em !
Buổi chiều xuống nhanh lắm nơi anh ở
Bóng tối ngập đầy từng con phố
Bóng tối ngập ngụa trong khung xe
Khi anh rời văn phòng,tắt đèn
Anh lái xe và thử lái chậm lại
Khi cố gắng xua đuổi đi cơn mệt mỏi uể oải
Để nghe cho kịp một bài hát cũ xưa
Tiếng piano tròn như hạt mưa
Tiếng hát buồn như lời tình đã đứt nghẹn
Bài hát kể về người yêu đánh mất người yêu
Như có lần anh lỡ tay làm mất em
Và từ đó.
Hai đứa sống ở hai đầu quả địa cầu
Người ta hay nói câu : Quả đất tròn...
( Đó là cái chuyện đứng ở ngoài trái đất để nhìn xuống quả đất quay )
Anh đang sống nơi này
Anh dõi mắt nhìn
Từ lâu lắm rồi
Chỉ thấy những đoạn đường quanh co hoặc thẳng tắp
Có khi nào anh thấy đựơc em đâu ( ! )
Có khi anh ao ước gặp lại em
Chắc anh sẽ luýnh quýnh chẳng nói năng gì được
Hai đứa nhìn nhau chắc lặng lẽ lắm
Hôm ấy chắc trời cũng sụt sùi cho điều hạnh ngộ
Để tránh mưa,anh kéo em vào một quán nước
Hai đứa ngồi nhìn mưa rơi và nghe trái tim mình cũng rơi
Ở bên này,quán hay để nhạc tình
Bản Love Story của ngày xưa chúng mình
Anh chắc chẳng nói năng gì để thấy đôi mắt mình cay,cay
Anh xin nắm lấy bàn tay em và hôn lên đó
Thay lời thú tội lỡ mất em
Anh ... Anh....
° ° °
2.
Tâm trạng của anh như vậy đó,trên con đường lái xe về nhà.Chiều rơi nhanh,xe cộ ngập đường.Rồi xe ket,nghẽn đuòng nối nhau vì một cái tai nạn vặt vãnh.Xe cảnh sát,xe cứu thương hụ còi ầm ĩ...
Anh vặn nhạc nho nhỏ sau khi nghe qua loa vài bản tin bạo động ,xuống đường đòi hỏi tự do,nhân quyền và bị đàn áp ở các xứ Ả Rập...
Giờ tan sở,xe càng lúc càng kẹt cứng,anh chụp cái bloc note bên ghế ngồi ghi vài câu thơ.Anh đang nghĩ dến em.
Tự dưng thèm ngồi với em ở một quán nước vắng.hai đứa mình sẽ nhìn nhau để nói và không nói.
Nói để nhắc lại một vài kỷ niệm xưa.Không nói để đừng làm nhau buồn.
Chúng mình đã mất đi biết bao nhiêu thời gian dể xa nhau...
Vậy đó.
Anh để bài thơ dở dang lại,tiếp tục lái xe vì đã hết nghẽn đường.Bóng tối xuống.Xuống nhanh và đậm màu như nỗi nhớ của anh.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 591096
02/28/2011
VIẾT MỘT MÌNH.
Em !
Coí nhiều lúc anh sợ bị lẻ loi,nhưng cũng có một vài lúc,anh thích cái một mình,riêng tư.
Và anh đã viết :
1. VIẾT THAY LỜI NGUYỆN
Chúa tôi ơi !
Một ngày đi qua nhanh quá !
Mới thế mà đã gần hết buổi chiều,mới đó mà đã qua một ngày.Ngày mùa đông ở dây ngắn quá.Giờ ăn,giờ ngủ,giờ thức giậy và những công việc quay tròn như cái đồng hồ tích tắc.
Chúa tôi ơi !
Xin cho tôi được trả giá với ngài,xin cho cái đồng hồ đáng ghét quay chậm lại,xin những điều vui cứ đến và đừng đi và xin có thêm một giờ thứ 25 trong ngày để nghiền ngẫm đời mình, để yêu,yêu cho đến tận cùng, để yêu,yêu khủng khiếp và nhìn lại rất rõ những gì làm người và mình yêu nhau.
Có quá đáng lắm không cho lời cầu xin như thế cho một đoản khúc để tiễn biệt một ngày ?
2. VIẾT VỀ ĐIỀU GÌ ?
VÀ TẠI SAO VIẾT ?
Buổi tối mùa đông vắng vẻ.Vắng từ con đường dẫn đến ngôi nhà
có cánh cổng gỗ màu trắng.Vườn mùa đông ẩm đục nước.Cây cỏ chung quanh tiệp vào màu của bóng tối lờ mờ,chẳng đâu rõ vào đâu….
Chỉ có nụ cưòi của bạn chủ nhà đứng đuới ánh đèn là còn rõ rệt.Thân tình hiện ở mắt và cái bắt tay…..
- Uống gì em ?.Chút whisky cho ấm bụng ? Bạn già hỏi
Bạn trẻ cởi áo khoác,lắc đầu.
- Chị nhà đâu anh ?
- Bữa nay bà ấy bỏ nhà đi ‘’ hoang ‘’ ăn tết với bạn bè.Chỉ có anh và chú ăn tối và quậy loay hoay. Được không ?
- Sao không được anh.Nếu cảm thấy cô đơn thì gọi em……
- Chú biết không ? ,Lâu lâu được cô đơn cũng là một cái thú.Bữa nay,anh và chú dược tự do cô đơn…..
Căn nhà rộng .
Hai người đàn ông chọn cái bàn nhỏ ở góc bếp để ngồi nói với nhau.Bạn già say sưa nói về một đề tài ‘’ Bút Chiến “ ở Net,một wed văn học.Chuyện Hán Nôm diễn nghĩa và những cái oái oăm không rõ nghĩa ,rõ nguồn gốc của thế giới chữ nghĩa.Bạn trẻ yên lặng ngồi nghe và thỉnh thoảng đặt một vài câu hỏi như muốn đệm lót cho câu chuyện đang hứng khởi……
Bạn già thôi,không nói về trận thư hùng cãi lý của những người viết quay sang thả một câu nói ( hỏi ) thòng :
- Này .chú em ! Đôi khi viết thì cũng đừng nên giải bày thành thật quá.Người ta sẽ biết tỏng tòng tong về mình.Bất tiện.Có nhiều người rất tò mò,soi mói……
Bạn trẻ ngồi ngẩn người trong vài giây để thử đoán người nói đang muốn nhắn nhủ ngầm mình một điều gì không trực tiếp….
- Anh có thể nói cho em rõ ý thêm được không ?
- Anh muốn nói về những việc tình cảm riêng tư.Lắm khi không nên khai ra.Cứ lẳng lặng giữ trong đầu.Mình sẽ bình an,vô sự….
Ha ha haha….
Ông bạn già có lý và quá cẩn thận.
Có điều gì không ổn khi người viết muốn kể về một câu chuyện tình hay chuyện đời ?.
Khi đặt câu chữ,người viết đứng ở vị thế nào để diễn đạt những điều suy nghĩ từ một góc cạnh nhìn ?
Có nên cố gắng giữ một cái nhìn có vẻ ‘’ chung chung ‘’ để tạm gọi là không quá chủ quan không ?
Khi viết và khi đọc,ta dùng vị thế và quan điểm riêng của mình ra sao để nhận định sự thể ?
Chỉ vỏn vẹn chừng ấy một vài câu hỏi để tạm có cái suy nghĩ…..
Vậy mà cũng hết nửa đêm.Chai rượu vang miền trung nam nước Pháp đã gần cạn.Bạn già,bạn trẻ không uống nữa để chuyển sang một cái đề tài khác..Chuyện tình cảm ,chuyện của những cái ‘’chung ‘’và ‘’ không chung thủy ‘’ trong đời sống tình cảm vợ chồng.Cái đề tài khá phức tạp của những Chuyện Tình Không Là Trăm Năm……
Khi yêu nhau,lấy nhau.Ta được gì ,mất gì ?
Câu trả lời khá dài cho một thời gian có giới hạn.
Già và trẻ hẹn nhau một dịp khác để bàn luận sâu thêm.
Trẻ thân mật bắt tay Già dể từ giã và trên đoạn đường về,hắn lại lẩm cẩm,loay hoay vơí cái ý nghĩ …..Ta sẽ viết về điều gì và Viết Để Làm Gì ?
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 594523
03/27/2011
KHÔNG PHẢI TẠI NƠI AI.
She's my life.Bài hát có cái tên rất ngắn.Cực kỳ ngắn ngủi đã làm anh cảm xúc khi lái xe qua một đoạn cầu có nhiều bóng tối và thoang thoảng sương mù.Giọng của Mike Brant nồng nàn,vút cao chứa đầy nhựa sống.Chuyện kể về một anh chàng yêu đắm đuối và chàng nghĩ định mạng đã an bài sui khiến chàng gặp nàng để xem nàng là cuộc đời của mình.
Anh ấn ngón tay vào skip,nghe lại lần nữa một đoạn hát,chàng rên rỉ khi thiếu nàng ,khi phải xa nàng,từ ngày nàng chết đi,thế là chàng ỏ lại trần thế,buồn hiu,buồn hắt.Mỗi lần mưa rơi,mỗi lần sương mù,mỗi ngày nắng đẹp,chàng vẫn nhớ nhung nàng không nguôi.Cứ như thế,chàng nói :" Em đã trở thành đời sống của anh và anh sẽ không còn yêu ai được nữa ở cõi trần gian này....."
Em !
Đó là chuyện một bài hát.Người viết bài cố tình tạo ra một thứ tình yêu miên viễn khi nghĩ đến một thứ tình yêu độc chiếm cố định,bất nhất...Anh không tin là trong đời sống của mỗi con người chỉ có một mối tình duy nhất,đơn độc.
Cả thế gian này có hơn 6 tỷ người đang sống,đang hì hục cầy bừa và sung sướng hay đang đau khổ vì sự cô đơn hoặc đang bị tình yêu vật vã.Trong hơn sáu tỷ người, anh có một cô bạn gái ngồi tâm sự với anh ở một đêm hiu hắt .
Trời đang về sáng.Cô nói với anh :
- Mình không nghĩ là mình có thể yêu thêm một lần nữa.Mối tình đầu đã bay đi.Những người đã đến vói mình chỉ coi như là sự tạm bợ.Đến một tuổi nào,tình yêu làm gì có thật sau mỗi tính toán quá thực tế....Người ta xáp lại với nhau chỉ vì muốn thoát khỏi sự cô đơn đấy thôi.Bạn nghĩ sao ?
Anh đã loay hoay không tìm dược một câu trả lời nào cho đủ nghĩa.Nói gì,nghĩ gì khi mà mình không là người ở trong cuộc ? Mỗi nguời có một cách thức yêu đương của họ và mỗi cuộc tình tan vỡ đều có nhũng lý do riêng biệt.Ngưòi ta có thể nói yêu nhau và vội vàng ra rời nhau như những cái chớp mắt.Và khi xa nhau rồi,họ nại ra những lý do dể giải thích như kiểu : " Không phải tại anh,cũng không phải tại em.Tại trời xui khiến nên hai đứa mình xa nhau ...."
Anh cảm thấy buồn cười với câu hát trên ở một bản nhạc kiểu khóc mướn ,gào thuê như trên.
Cùng lúc,anh cũng thấy buồn buồn khi nghĩ đến những hoàn cảnh làm chia ly. Chia ly trong một buổi tối mưa bay.
Em đã nhìn anh,anh nhìn em,bối rối khi thấy đôi mắt em ướt.Mưa phùn làm ướt mi mắt ướt hay tại em khóc ? Anh không rõ lắm khi đi cạnh em trên một con dốc.Buổi đêm Saigon buồn.Thẫm sâu.
Giọng em đậm,sâu :
- Thời gian sẽ làm anh quên em.
- ...
- Sao anh im lặng ? Em nói không đúng sao ?
Anh im lặng để nghĩ đến bàn tiệc kiểu ngồi duới đất.Dăm ba bạn bè cụng ly,chúng không cưòi nói,giỡn hớt như bao lần họp mặt,chúng im lìm nhìn anh và em nắm tay nhau im lặng.Khoảng nặng nề của thứ không khí tiễn biệt bao chùm.
- Anh ! Nói đi.Ngày mai ,em sẽ không còn được nghe tiếng anh..
Anh không biết nói năng gì.Anh đã để những nụ hôn dài trên môi em nóng.Anh cảm thấy ướt mặt vì những giọt mưa pha lệ nóng của em.Đêm chia ly trên đoạn cầu dài và cũng rất ngắn vì đêm đang về sáng.
- Anh đi đường bình an.Nhớ sang đó viết thư liền cho em.
Chữ bình an của em thảm não quá.Và anh viết,đã hằng viết trong những bóng tối từng đêm của mình.Trời mùa đông của đất Pháp lúc nào cũng buồn hiu buồn hắt.
Em !
Anh vẫn viết và còn viết đấy chứ.Viết để biết chúng mình chẳng bao giờ còn nhau nữa.Viết như thêm một lần nhung nhớ.Viết để.....
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 595205
04/04/2011
CHUYỆN NHO NHỎ TRONG MỘT NGÀY NGHỈ
Biết anh đang làm gì, nghĩ gì không ?
Anh đang có một buổi chiều rất đẹp, đẹp từ hôm qua đến hôm nay. Anh thích thú và vừa ý lắm. Mùa xuân vui vẻ như tiếng chim đang hót đầy trong vườn. Những chồi non của cây cối đang mọc như chạy đuổi nhau. Nắng đuổi theo gió, gió đuổi theo anh để anh biết mình đang sống giữa mùa xuân. Ngầy ngật...
Sáng hôm qua, anh ra phố đi dạo, ngồi trên chuyến xe tram, mắt nhìn ngắm từng góc phố, tự dưng anh thấy yêu cái thành phố cũ xưa này đắm đuối. Chẳng hiểu có phải tại vì anh đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng của tuổi trẻ kể từ khi rời xa thành phố Saigon của kỷ niệm. Thành phố này không có nhiều cây cối như Saigon, không có những tàng lá me của thời anh áo trắng nhưng tại chỗ này, anh đã từng có từng đêm đông hiu hắt ở những ngày chân uớt chân ráo đến cư ngụ. Nghiễm nhiên là anh đã lê lết và thuộc làu từng con đường, từng góc phố có đầy hàng quán.
Anh đã âu yếm đặt cho từng đầu phố những cái tên riêng biệt mà anh thích như chỗ này có cảnh giống như Paris thì có cái tên Paris, chỗ kia có khung cảnh giống như thành phố cảng Marseille thì liền bị anh đặt cho cái tên là như thế. Hóa ra trong cùng một thành phố mà anh có cùng một lúc các thành phố khác nhau.
Nói như thế là anh đang yêu nơi anh ở như yêu một người tình.
Và mỗi sáng vào ngày nghỉ, anh có được một chỗ ngồi ở quán nước, mua tờ báo, cuốn tạp chí, thủng thỉnh gọi ly cà phê sữa ngào ngạt thơm và nhẩn nha vừa ngắm thiên hạ vừa đọc. Thích thú vô cùng với kiểu " Mình Ên " của anh. Chẳng gây phiền toái cho ai, cũng chẳng ai phiền đến mình. Thời gian trôi cứ trôi. Có được ngày nghỉ thì tận dụng tối đa..
Buổi chiều chạy dài. Anh cũng chạy dài theo từng ý nghĩ. Bầu trời xanh ngát, chợt nhiên anh nghĩ đến từng đợt sóng nhỏ của một thành phố biển và anh chạy ra thăm biển.
Đoạn đường dài dể anh có thì giờ nghe những bản nhạc ở cái Cd vừa mua. Những bản nhạc hay với những ca từ rất dễ thương làm anh nghĩ đến bài Whit you mà anh vừa viết :
WHIT YOU.
With You..
my dreams can come true
When I close my eyes,
I can see you
Through the night
Through the sunshine
Unconditional Love..
Indefinate love between you and me
...
When I close my eyes
You're right there
standing right beside me
Giấc mơ nhỏ nhắn ấy đã thành sự thật
Nơi em, nơi anh
Khi mà em khẽ nhắm mắt
Nghe hơi thở nồng nàn mùi hương cũ
Nghe hơi ấm ở vòng tay nhau
Nghe nụ hôn thật êm và rất dịu
Ta đến bên nhau
Từ một nỗi nhớ của nghìn trùng xa thẳm
Nỗi nhớ có lẫn mùi thơm của tóc
Nỗi nhớ của những nụ hôn tình vừa gửi
Em khẽ nhắm mắt
Để thấy anh về qua từng giấc mộng êm
Êm như sao trời giữa đêm
Êm như hình ảnh của anh và em
Chúng mình
Ngày như ngày
Đêm phải là mỗi đêm
Khi ta đến được bên nhau...
Ra biển đi dạo. Biển hiền hòa như những ý nghĩ anh đang có khi chọn một cái quán nước có đầy khách du lịch. Ngồi yên, lơ đãng nhìn theo từng chuyến tàu đang cặp bến đón khách dạo biển là điều anh hằng thích.
Anh sẽ kể cho em nghe sau vì viết đến đây thì nhũng ngón tay của anh đòi đinh công, nghỉ việc. Chúng bảo anh : " Ông ơi ! Sau một ngày dài, ông đã hành hạ chúng tôi nhiều quá rồi...
Tê quá ! Lả người quá. Out ! "
Cứ tạm đọc như vậy đi. Em nhé !
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 595396
04/05/2011
CHANSON d'AMOUR.
Elle voit ce que je vois
Elle a dit ce que je pense
Depuis toujours
Elle attends la pluit
Chaque fois elle pense à moi
Pour commencer une histoire d'amour
Elle et moi
c'est comme une chanson d'amour
C'est moi qui écris cette chanson
Dans la nuit bleue,bleue comme ses yeux
Bleu comme le satin
Bleu comme une parole si douce
Bleu quand sa main posée dans ma main
Tendre, comme un regard sur la mer
Elle vois,elle me parle doucement
Elle et moi,nous nous aimons
Jour pour jour
Nuit pour nuit
Le temps passe
Le temps passe ....
Nds
ndangsonfr
member
REF: 596816
04/18/2011
MỘT BUổI SÁNG KHÁC...
Một buổi sáng tung tăng nắng xuân.Nắng đến từ cánh cửa phòng khách có khung kính để đánh thức anh dậy.Đã ngủ nướng.Nủ một mạch tù tì từ 12 giờ khuya đến 9 giờ sáng.Thế là một góc ngày của anh đã chìm đắm tan lẫn vào trong giấc ngủ.
Tối hôm qua có tiệc họp mặt với bạn bè thân hữu ở nhà của bạn anh,cả hơn chục người ăn uống,nói chuyện,trêu ghẹo nhau đã tạo nên một khung cảnh ấm cúng và náo nhộn.Anh đã vui và cùng một lúc thấy anh trầm lặng hơn.Anh biết cười và cũng biết giữ cho mình nhũng khoảng khắc vừa đủ ngắn dể yên lặng.
Đã yên tĩnh đi dạo để ngắm từng nụ hoa,từng nhúm cây cảnh trong khu vườn,đã thinh lặng dể ngồi ở bàn giấy của nhà bạn ,ngồi đọc lại vài bài viết ,vài bài thơ ở đây đó trên trang mạng.
Một người bạn trẻ đã " dụ khị " anh để đôi mắt anh đọc những trang đán hđấm,tranh luận về chính trị,chính em của một cuộc tranh luận " đẫm máu" nói về cuộc chiến tranh tương tàn của VN trước những năm 75.Đã bao nhiêu uẩn khúc,đã bao nhiêu sinh mạng tan rửa,đã bao nhiêu cảnh nhà tan,người mất người....Qua những lời viết để tranh cãi và có khi nhục mạ nhau bằng những lời lẽ cộc cằn thiếu giáo dục và không có văn hóa đã làm đôi mắt anh buồn lòng.
Anh đã rời bàn viết,ra vườn nói với bạn trẻ :
- Em đã phung phí thì giờ một cách vô ích với họ.
- Em không nghĩ như vậy.Càng gặp những thằng đánh đấm,hung hãn,em càngthích chiến đấu với chúng...
Anh ngẫm nghĩ thấy buồn cười khi để cho bạn trẻ nói.Vì ai cũng có những lý lẽ riêng của mình....
( Viết đến đây thì giờ ngồi văn phòng đã hết.Anh tạm ngừng để đi ra ngoài với bao công việc.Sẽ trở lại với cái hẹn và anh sẽ kể cho em về nhũng điều anh đang sống và đang nghĩ.Kể để biết anh vẫn còn giữ em lại trong đời anh...)
..còn tiếp...
ndangsonfr
member
REF: 597194
04/20/2011
TỪ ANH ĐẾN EM
Thức dậy để thấy một góc sáng của anh ngắn ngủi lắm.
Ngắn để chỉ vừa đủ viết cho em điều anh nghĩ về tình yêu.Yêu như những lần em đã viết cho anh.Ngắn nhưng cũng đủ dài như tình anh về em.
KHI TỪ MỘT CHÚT TÔI ĐẾN EM
từ em đến tôi
là một khoảng cách ngắn của đời
tôi thử mặc cho tình yêu một bộ quần áo đẹp
như ngày đi dự dạ hội
có tiếng nhạc khiêu vũ
có nhịp bước em quay tròn
để tôi nhìn em ,và tôi say khước
từ chỗ em đến chỗ tôi ở
tôi thử không nói về những điều buồn bã của tình yêu nữa
( vì tự tình yêu là tận cùng của những điều đau khổ
khi sống xa nhau )
tôi thử ví em là một hồ nước phẳng lặng
mà tôi là kẻ đi dạo với chút gì đó ngẩn ngơ
giữa một buổi chiều còn ngập nắng
tôi ngồi xuống tìm ngửi mùi hương quế đến từ em
và cười thầm
và thẩn thơ nhàn nhã viết một vài câu thơ tình êm
tôi đã viết khoảng hơn 2000 bài ngợi ca tình yêu
tôi không thích viết về nhũng điều buồn thảm quá đáng
vì thấy tội nghiệp tình yêu
( thật tình mà tội nghiệp
tình yêu thật ra chẳng bao giờ có tội
chỉ có những người yêu nhau là có tội
họ phạm phải điều nhung nhớ nhau
họ muốn chiếm đoạt nhau từ nhũng cái vuốt ve ngất ngưỡng
để rồi khi xa nhau ,họ sầu thảm than khóc..)
ôi ,tội tình cho thân phận con người
ôi,biết buồn cho những cái tôi
nhỏ nhoi
cô đơn
Vì thế,khi viết về tình yêu và những câu chuyện kể
tôi khe khẽ,nắn nót
tôi cũng gọi tên em rất khẽ
làm như sợ em giật mình
làm như sợ em biến mất
giữa những dòng viết như thế này
từ tôi đến em.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 598605
05/03/2011
.....
CHÂN DUNG.
Lấy bàn tay em để vẽ mưa
rơi trên hồn tôi một buổi sáng
Lấy môi em vẽ buổi trưa
thêm hàng mi cong làm dịu nắng
Vẽ em bằng tình tôi
vời vợi nét linh hồn
vẽ tình nhau đừng đắng
ở trái tình thơm ngon
Vẽ tim tôi trong em
vẽ bằng mật êm đềm
vẽ tôi bằng dấu yêu
để thành chân dung em
đăngsơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 600024
05/14/2011
MỘT CHUYỆN TÌNH TRONG NHỮNG CHUYỆN TÌNH.
Em !
Có một lúc rãnh rỗi,anh đọc được vài đoạn văn kể về những chuyện tình rất hay.
Có một nhà văn nữ của Paris viết về chuyện tình giữa một nguời đàn bà đang cô đơn vì một lần dang dở.Nàng hay đáp chuyến métro đi làm,gặp một anh chàng du thực kéo đàn vĩ cầm ở trạm xe ,ở đầu phố.Bị thu hút vì cái dáng dấp phong trần của anh chàng,nàng theo chàng về nơi trú ngụ của chàng ở góc cầu nơi dòng sông Seine.Rồi hai nguời làm bạn với nhau và yêu nhau...Cho đến ngày....
Em !
Anh cũng đọc được một đoạn văn khác của một nhà văn trẻ.Cô viết :
"
Once up on a time, there was a very romantic young girl ...
.........
Ngay từ nhỏ nàng đã đọc rất nhiều sách báo. Cứ như con mọt sách, nàng đọc ngấu nghiến bao nhiêu sách chung quanh cũng như không đủ. Nàng rất thích thơ văn chữ nghĩa và tập tành viết những vần thơ tả trời trăng mây nước. Nàng cũng cầm bút viết ra những đoạn văn diễn tả những mối tình thơ và mộng hầu như không có thật trên đời....
Nàng lớn lên và sống trong mộng nhiều hơn thực. Lúc nào trong đầu nàng cũng có một thế giới khác, thật là hạnh phúc và tình tứ theo ý nàng muốn. Trong ấy nàng là cô công chúa xinh xắn và được mọi người chung quanh yêu mến. Nàng luôn mơ ước được gặp hoàng tử của lòng mình là người mà nàng muốn có cùng ý thích lãng mạn mộng mơ ....
Thời gian trôi qua.... Nàng tuy đã quen với cuộc sống thực tế hơn nhưng trong nàng luôn ấp ủ giấc mơ tìm được người trong mộng.... Nàng đặt tên cho thế giới riêng của nàng là Fantasy World. Nơi ấy nàng tìm được những giây phút thảnh thơi cho tâm hồn và nàng cảm thấy mình thật là hạnh phúc. Cuộc sống thật của nàng cũng êm đềm không kém. Nàng không phải bận tâm gì nhiều nên có thời gian cho thế giới riêng của mình.
Một ngày nọ, tình cờ nàng quen được một người đàn ông qua chữ nghĩa sách vở. Nàng đọc chữ của chàng và càng ngày càng muốn đi sâu hơn vào thế giới chữ nghĩa của người lạ đó. Có một điều gì là lạ trong sự suy nghĩ của chàng làm cho nàng cảm thấy gần gũi.... Những bài viết, những câu thơ.... nàng thấy như có một sự cảm thông. Cũng có thể nàng lầm, nhưng nàng vẫn muốn tìm hiểu. Thế là quen nhau. Thế là thư từ qua lại. Thế là nói chuyện đấu khẩu với nhau hàng giờ.... Thì ra hai tâm hồn đồng cảm gặp nhau. Hai người nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.... Có thể là hợp mà cũng có thể là không ...
Nàng không biết đây có phải là điều mà người ta đặt tên là: opposite attraction hay là compliment to each other ? Có những vấn đề hai người không đồng ý với nhau nhưng cũng có nhiều điều hai người có cùng quan điểm. Cãi nhau cũng nhiều nhưng tán đồng cũng không ít. Hai người cần nói chuyện với nhau hàng ngày và gần như không thể thiếu gặp nhau được nữa. Nhu cầu được nói và được nghe là một nhu cầu rất quan trọng trong cuộc sống. Cùng một lúc, cả hai người đều biết nghe và san sẻ với nhau tâm sự của mình. Cứ như vậy, nàng có được một người bạn và chàng có được một người nghe chàng tâm sự.
Hai người đã đi đến chỗ rất thân với nhau. Tình thân hình như vượt qua tình bạn hồi nào không hay. Chàng hay nói những lời âu yếm với nàng. Nàng hay tỏ ra lo lắng săn sóc chàng trong những lúc việc làm quá căng thẳng.... Họ vẫn không quên niềm đam mê chữ nghĩa của mình. Chàng vẫn viết nhưng hình như ca tụng tình yêu nhiều hơn. Nàng cũng viết nhưng còn đắn đo suy nghĩ chưa dám viết nhiều về thế giới riêng của mình....
Dù sao đi nữa, đây cũng là một khởi đầu rất đẹp cho một tình bạn, cho một sự cảm thông mà tưởng chừng hai người đã không bao giờ tìm thấy được. Như chàng đã có lần viết, "... anh biết rằng thế giới của em đã đi tìm và ở lại để hòa tan vào cái thế giới tâm hồn của anh. Chữ viết đến từ tâm hồn và trí tuệ. Tình yêu xác thịt và những sắc đẹp của trần gian sẽ phai phôi như những cánh hoa tàn úa. Chỉ còn chữ và tâm hồn ở lại ..."
Vậy đó, chàng ơi, mình còn rất nhiều điều để nói với nhau nữa phải không ? "
Vậy đó.
Những câu chuyện tình như thế sẽ ra sao ?
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 600896
05/23/2011
KHI NGƯỜI TA CÒN VÀI ĐIỀU ĐỂ LÃNG MẠN .
Em !
Có đôi lúc,anh thèm đọc vài đôi điều lãng mạn ở Net.Và anh tìm đọc được một đoạn văn ngắn như sau :
" Người dưng nè !!!
Bao nhiêu ngày rồi nơi cơn mưa nhỏ xíu bị hư net,
không vào mạng được để viết những lời tình tự dành cho người dưng ! buồn nhiều ! Buồn kinh khủng nè ! huhuuhuhhuhuhu nè !
Em biết dù em có viết cho anh trăm ngàn lần: " em nhớ anh ! Nhớ nhiều lắm và em khóc nè " thì anh cũng phớt lờ không thèm biết , cũng dững dưng không thèm hay !
Anh có biết là anh ác lắm không ?
... Tại sao ác lắm vậy anh ?
tại anh em phải mong manh ... đợi chờ !
từ yêu anh ! biết làm thơ ...
biết đem thương nhớ vào thơ kết vần
từ yêu anh biết bâng khuâng
biết lang thang , biết tần ngần dưới mưa !!!
Anh có biết không ?
Từ anh ra đi , từ anh bỏ em lại bơ vơ 1 mình nơi này ?
Anh còn nhớ buổi chiều mình chia tay không ?
Mưa thật lớn và dai ! Hai đứa đi hoài trong mưa ! Em cắn thật chặc môi mình để khỏi bị đánh bù cạp , vì em sợ anh biết em lạnh anh lại bắt em về . Chỉ còn được bên anh lần này rồi em sẻ mất anh ! Hầu như là vĩnh viễn .
Em nhớ hoài vòng tay siết chặc của anh cho em lần cuối đó , vòng tay tuy trong mưa nhưng ấm làm sao !!!
Tại sao mình vẫn yêu nhau ?
Tại sao lại phải khổ đau chia lìa ?
Anh ! tại sao vậy anh ?
Em ................
by Conmuanhoxiu langman viết cho Nguoichungthuyvoimua .
....
Yêu dấu !
Em thấy không ? Người ta đã yêu nhau như thế.Yêu nhau dưới những cơn mưa lạnh.Yêu cho đến khi xa nhau vĩnh viễn để thấy mình vẫn còn yêu.
Anh thì lẩm cẩm lắm rồi theo những ngày những tháng đã vùn vụt qua đi.Có lắm lúc đứng ngó những con mưa ngoài phố.Tần ngần đứng trú mua dưới một hàng hiên của cửa hiệu,anh thấy anh bị ướt khi chợt nhớ lại vài kỷ niệm cũ.Vẫn những hàng mưa lạnh,ẩm...Có lần đứng bên nhau,lặng nếm hơi ấm từ nhau,thầm thì ngơ ngẩn ngắm mưa trong đôi mắt nhau.Hai cái đầu hai ý nghĩ.
Anh đã biết anh nghĩ gì khi nhìn phố và nhũng hàng cây đang sũng nước.Có câu thơ nào đó nằm trong bài hát không nhớ tên chạy ngang đầu : " Lạy trời cứ mua mãi cho em đừng về... "
Anh không biết cầu nguyện như thế.Anh đã thực tế lắm.Anh đưa em về dưới mưa.Hai đứa lạnh có khi run người vì gió mưa.Anh đã đưa em về để những ngày sau ta sẽ lại gặp nhau.Anh sẽ biết nói lời nhớ em.
Anh nói :
- Nhỏ ơi .Anh đã nhớ em !
- Thật không hay chỉ nói xạo ?
Anh cười.Nguời yêu nhau lúc nào cũng nên nói xạo với nhau một chút để làm duyên.Mình nhớ nguời ta,nhớ in ít thì cũng phải bịa ra là nhớ rất nhiều ( Anh nhớ em,anh nghĩ đến em 24/24.Bảy ngày trong tuần,cả thảy,ngày nào anh cũng nhớ em ! )
Em biết không ? Những kẻ yêu nhau biết cách nói xạo với nhau đấy chứ.Cứ nhẩm tính thì biết ( Dễ thôi ) Một ngày có 24 giờ.,chia cho đều giờ ăn,giờ ngủ,giờ làm việc oằn lưng với đời sống nợ nần,cơm áo,những giờ khác còn lại chỉ đủ vùa vặn để gặp nhau ,để có thể nói nhớ nhung nhau hoặc là viết thư tình cho nhau.
Theo thống kê của thế giới báo chí khi nói về tình yêu thì : Nhũng kẻ yêu nhau là nhũng kẻ ba xạo và cải luơng nhất thế giới.Có ít,họ xít ra nhiều.Khi yêu nhau đắm đuối lúc đầu thì họ tỏ ra mùi mẫn lắm.Một khi hết yêu nhau rồi thì họ rơi mặt nạ và tàn nhẫn vô cùng.Nhung cái kết cuộc hạ màn của tình yêu tàn bạo lắm !
Người yêu !
Trong tình yêu,anh không bao giờ thích nhũng cái bạo tàn,tàn nhẫn như thế.Anh chỉ muốn mình đuợc như một đứa trẻ con giương to đôi mắt để khám phá ra biết bao điều kỳ lạ của tình yêu. ( Có nguời đã phịa ra và đặt tên cho một bài hát ngoại quốc chuyển lời Việt khi nói về tình yêu là một cái Thú Yêu Thương ! )
Làm sao khi yêu đương và khổ đau vì bị ái tình vật vã mà có thể cho rằng đấy là cái thú đau thương đuợc ? Kỳ lạ quá !
Anh chẳng biết cái thú kỳ quặc ấy ra làm sao , Hình thù như thế nào ? Chỉ biết rằng khi nào không gặp người ta thì thấy nhớ người ta.Nhớ làm bủn rủn tay chân như lúc mình đói bụng ! Nhớ nhung làm mình có thể tê liệt chân tay và đầu óc...
Em biết không ?
Tối hôm nọ,anh ghé ăn cơm tối và dự một chuơng trình văn nghệ loại bỏ túi ở nhà một nguời bạn thì có một cậu bạn nhỏ kéo anh đến bàn giấy,mở you tube cho anh nghe mấy bản nhạc mà cậu ta yêu thích.Anh ngồi im lìm lắng nghe nhũng lời lẽ buồn cực kỳ của ngôn từ nhạc việt.Anh nghe bài Diễm Xưa đuợc hát lại bởi cô nhân tình cũ của nhà họ Trịnh.Giọng hát điêu luyện biết luyến láy,lúc nồng nàn,lúc mãnh liệt làm anh so sánh với tiếng hát chát như trái đắng của Khánh Ly ngày cũ... " Mưa vẫn mưa bay trên thành phố nhỏ....
Mưa ư ?
Anh biết . Anh vẫn có những ngày mưa ở đây và ở trên một thành phố cũ đó chứ.Mưa có khi làm ta ướt dầm dề khó chịu.Mưa có khi đã làm ta buồn rưng rức khi ngồi quán một mình nhìn ra hàng mưa trên một góc phố nhạt nhoà...Những bóng nguời chạy lúp xúp dưới mưa,những cây dù nhỏ đủ màu băng qua nhũng mái hiên,những góc đường,những vòng ôm của những cặp tình nhân đang nói cười khúc khích vẫn làm anh quạnh lòng nhớ em.
Thôi cứ vậy đi.Bằng những dòng chũ như thế này để em biết rằng anh đang nhớ đến em.Và hãy biết rằng,với anh : " Tình yêu không bao giờ là một cái thú đau thương ".
đăng sơn. fr
ndangsonfr
member
REF: 601349
05/26/2011
KHI TÔI VẪN CÒN NHỚ EM
Em !
" Khi tôi vẫn còn nhớ em " .Đó không phải là một cái tựa của một tình khúc do cái ông nhạc sĩ lẩm cẩm nào đó đã viết.Đó chỉ là một ý nghĩ ngắn gọn khi anh thức dậy.
Buổi sáng không đẹp lắm sau những ngày nóng nực hạn hán.Thời tiết đang thay đổi như đài khí tưọng đã loan báo.Mà có hề gì đâu,nắng quá thì sẽ phải mưa thôi chứ.Mưa để mặt đất cằn khô này còn có cái để mọc,để con ngưòi còn có cái để ăn,để uống.
Chờ những giọt cà phê chậm rãi chảy xuống,anh mở cửa ra vườn để tập thể dục và hít thở mùi sương mới của sự bắt đầu cho buổi sáng.Bóng tối vẫn còn bao trùm trên vạn vật.Tiếng chim khe khẽ hót đầu ngày.Chiếc xe tram điện sóm nhất đã đi ngang,có tiếng chó sủa nghêu ngao ở đây đó...Tất cả những điều anh nghe thấy,nhìn thấy đều mới.Tinh sương.
Chỉ có bài hát từ cái radio là cũ kỹ mà thôi khi anh kéo ghế ngồi vào bàn ăn.Người ca sĩ đang hát " Si tu savais combien je t'aime ..." ( Phải chi em biết được tình yêu của anh ).Lời bài hát rũ rượi quá ! Bài hát kể về một tình yêu chẳng toàn vẹn ,khi xa người trong bao sự tiếc nuối để rồi phải nói lời than van :...Phải chi em biết..Phải chi em đừng xa tôi...
Em biết không ? Trong tình yêu,anh rất ghét chữ phải chi,phải chi...Ghét thêm cụm từ " Thà đừng,thà đừng quen nhau,yêu nhau để làm chi ?..".Ôi !
Ôi thôi ! Nghe thấy khá cải lưong,hát bội và hồ quảng.( Anh chẳng có ý gì để chỉ trích bộ môn cải lương mùi mẫn đâu dù không phải là cái' gout ' của riêng anh )..Anh đã từng nghe,từng nếm phải những lời lẽ của những bản nhạc tân thòi có những cái tên khủng khiếp hơn nhiều.( Chẳng hạn như bài " Không yêu nữa thì thôi " hoặc là : " Yêu một ngưòi,sống với một người ).Chẳng hiểu cái văn vẻ của văn chương để đâu khi người ta viết và đạt tên cho những bài hát kiểu thưong mại,kiểu mì gói ăn liền như thế ? Có những tình khúc vẫn mãi mãi ở lại với thời gian và cũng có rất nhiều bản nhạc bá láp để chỉ nghe thoáng qua một lần rồi buông chìm vào đáy vực của quên lãng.
À ! Nhắc đến chữ " Quên Lãng " thường thức ấy thì anh lại nhớ rằng : anh đang nhớ em.Nhớ quay quắt.
Chẳng biết nhớ để làm gì ? Cái nhớ như thế có ích lợi gì không ? Hay tại mình nhớ để bộ nhớ của mình còn có cái để làm việc ? Thòi gian trôi và bụi thời gian có sức tàn phá mãnh liệt lắm.Có những ngưòi sẵn sàng quên nhau,tàn bạo mà quên khi vừa mới nói lời yêu nhau.Có người vẫn giữ đưọc cho mình một trí nhớ bền vững qua bao tháng ngày.
Anh phải liệt kê anh vào hạng người thứ hai đó.Có nghĩa là anh chẳng quên điều gì cả.Không quên là mình đã có những tháng ngày rất êm đềm,từ một lá thư tình lần đầu tiên ngoài cửa lớp ngày ấy.Từ một góc môi hẹn hò với môi mắt và lòi ấp úng,vụng dại.Cảm giác yêu thương và đuợc yêu ấy vẫn bám theo anh cho đến bây giờ.( Trong đó,và chỗ ấy có em ! )
Em !
Khi em đọc những dòng chữ này,anh nghĩ rằng em chẳng có gì ngạc nhiên phải không ? Thì vậy đó.Vẫn là anh.Anh vẫn thế như lúc bàn tay nhỏ nhắn của em nằm gọn lõn trong bàn tay của anh.Hơi ấm của một cái cảm giác gần gũi thân quen...Thành phố ấy đã có những cơn gió bụi,những cơn nắng ,những hàng mưa bay,bàn tay của chúng mình đã có đầy đủ những mưa,những nắng.Bàn tay có hơi ấm của tình yêu tự nó đã nói lên những điều cần nói.( Mà cho dù bàn tay anh đã không đủ một ngôn từ để nói với em thì em cũng đủ sức để hiểu anh.Anh biết nói bằng ánh mắt khi anh nhìn em,khi anh đi tìm ánh mắt và môi hôn nồng nàn từ em.. .. )
Vậy đó,em !
Anh ngừng viết cho em ở những hàng chữ mềm nhớ nhung như thế này để sửa soạn viết tiếp cho cuốn truyện dài vừa đặt cho một cái tựa: " Vòng Tay Người Dưng ".
Em có hiểu thế nào là danh từ " Ngưòi Dưng " và " Cựu Ngưòi Dưng " không ? Dễ lắm ! Ngưòi dưng là một kẻ rất xa lạ.Để khi quen biết nhau rồi,ngưòi ấy trở thành một " cựu ngưòi dưng " như một câu hát từ xưa : Ngưòi dưng khác họ đem lòng mến thương.
Anh đã đem lòng mến thương và đậm hơn nữa,thật thà hơn nữa là anh đã yêu thương em.Để phải nhớ đến em.Từng ngày,từng ngày.Em ác quá ,ngưòi dưng ơi !
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 602553
06/05/2011
MỘT BUổI CHIỀU GẦN MƯA.
Nhẹ lắm ! Buổi chiều sắp tàn rồi đó.
Nhẹ lắm,trời đang có đầy mây xám như mưa đang chờ rơi xuống.Một ngày làm việc của anh đã xong.Đã có những điều để vui ,để cười với bạn bè,thoải mái mà cười khi nào mình có thể cười được.Đời vui đuợc mấy chốc thì cứ vui.Phải vậy không em ?
Anh còn ngồi nán lại ở văn phòng,nghĩ đến một điều gì đó nhẹ nhàng,mông lung.Bản nhạc nhẹ đang được nhả ra từ cái đĩa hát.Tự dưng như một điều bất chợt,anh nghĩ đến em...
Và anh muốn viết cho em một vài điều :
PHẢI CHI...
ta có vài điều để nhớ
nhớ ngày vui ấy khi bên nhau
nhớ con đường ngập nắng và mùi hoa sữa bên lề quán
nhớ tiếng cười học trò ngây ngô quá
nhớ vài dòng chữ có mực tím trên tập vở
ta có một đôi điều để chẳng quên
quên làm sao được ánh mắt người
làm như đuôi mắt người có dính nụ cười
làm như bánh kẹo ngọt thơm nồng hơn nữa
làm như cả trái đất này chỉ còn lại đôi ta
thời gian có đôi cánh để bay
ngày chạy vội theo ngày
em biến thân vào không khí loãng
ta biến mình thành hơi thở của những mùa mưa
không khí làm gì biết buồn và biết vui
không khí như sương trắng ở một mùa đông lạnh giá
mưa chập chùng rơi xuống đất
có bao giờ mưa tìm được và thấy không khí đã mang tên em ?
ta làm hơi thở,ta đứng một chỗ ẩm hơi,ta khóc
ta nhớ ngày cũ quá ngày cũ ơi
phải chi ta xin đuợc về ở ngày xưa ấy
đằng ấy có lẽ chẳng bỏ đi
phải chi ta có quyền bắt thời gian đứng khựng lại
ta sẽ vòng tay ôm bầu khí quyển đã là em
phải chi.phải chi.......
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 607494
07/28/2011
MỘT BUỔI SÁNG - NẮNG.
Một ngày có nắng đấy chứ,nắng thức dậy trên đoạn đường đi làm.Sớm.Vào mùa hạ,xe cộ thưa thớt hơn vì đã có nhiều người đi nghỉ hè.
Bản nhạc trong xe đang nhả bài Angie của Rolling Stone ,đài Fm có một cái tên đẹp và dễ thương : Chéri FM ! Tiếng đàn và giọng hát nhừa nhựa của Mick .J làm anh nhớ lại những ngày cũ...
Không cũ quá nhưng cũng không mới lắm.Cứ lưng chừng như những giọt cà phê đang nhỏ xuống tách từng giọt,từng giọt....
Buổi sớm mai ngồi ở một cái quán vỉa hè dưới tàng cây phong ,lặng thinh ngắm đường xá cũng là một cái thú.Cái thú của thời Saigon chật chội.Lúc ấy,tuổi trẻ thấy bó chân ,bó cẳng trong cái thành phố của mình.
Tuổi trẻ hay tụ nhau,rủ nhau trốn cơn nắng gắt gao ở trong những quán nước có để nhạc.Thời ấy được nghe những đĩa nhạc mới nhất được gửi về từ nước ngoài là một sự thú vị,diễm phúc ! Ngồi bên nhau,rủ rỉ nghe nhạc.Ngồi bên nhau rủ rỉ ngó mưa.
Mưa thì mưa.Có gì phải ngó ? Có những ngày mưa rỉ rả liên tục từ sáng đến chiều thấy mà tội.Tội cho cô học trò ngấy nước đi học dưới mưa,cặp sách ướt làm cho ánh mắt cũng ướt.Từ cái ướt đó,cậu học trò đâm ra mê mẩn bài hát " Em Hiền Như Ma soeur " được phổ nhạc từ thơ của Nguyễn Tất Nhiên...
Duy Quang hát,giọng nồng nàn :" Đưa em về dưới mưa
Nói chi cũng bằng thừa
Và ....Em hiền như Ma soeur,.Hãy ru tên vô đạo.Hãy ru tên khờ khạo....."
Nghĩ lại thấy lạ.Khờ khạo thì có mà vô đạo thì không .Bởi vì một lẽ là cậu trẻ hay vào nhà thờ để đọc kinh.Cậu hay cầu khẩn cho tình yêu nhỏ xíu xiu của mình.Cầu cho mình và người biết thương nhau.Cậu nhỏ chỉ khờ khạo trong đôi mắt người yêu của cậu mà thôi.
Trong ánh mắt người yêu,có những điểm tối và sáng.Khi nàng buồn thì những điểm tối chiếm chỗ đẩy ánh sáng ra ngoài cửa tim.Nàng buồn khi trời mưa ,khi bị thầy cô mắng vì không thuộc bài hoặc vì lười làm việc nhà hoặc vì...vì những lý do nào đó mà cậu trai khờ khạo không thể nào hiểu được.
Thành phố chật chội nhỏ xíu đã còn có những chỗ để cậu nhỏ đưa người yêu đi dạo những buổi tối.Gió xào xạt trên những đỉnh cây.Mùi dạ lý đâu đó thoang thoảng.Cậu nhỏ không biết mùi hoa chanh,mùi hoa ngọc lan ra sao.Cậu chỉ nghe nói và cậu thử tìm những mùi hương đó trên mái tóc của nàng nho nhỏ.
- Anh kỳ ! Cứ chúi mũi vô tóc người ta hoài.Tìm cái chi vậy ha ?
- Anh đi tìm mùi em.
- Học cái lãng xẹt ấy ở đâu vậy ?
- Thì chớp đại trong mấy quyển truyện tình yêu ấy mà.
- Bắt chước để làm gì ?
- Để được yêu em.
Những mẩu đối thoại như thế dài hay ngắn còn tùy theo những quãng đường về nhà.Về nhà để rồi vẫn thấy nhớ nhau ( Hình như những người yêu nhau là những người có thể sách chế ra một thứ keo dán tốt nhất thế giới.Cứ thế mà dính )
Chàng nhỏ lại cảm thấy cô đơn từ lúc nàng rời nụ hôn phớt nhẹ trên má mình ở câu từ giã - Về nha .Ngủ ngon !
Ngủ ngon làm sao được ? Đêm còn dài như con đường đầy bóng tối- Chàng nhỏ lấy giấy bút ra viết cho người :
" Em !
Anh đã rất ghét những lúc mình chia tay,anh đâm ra ghét những vòng kim của chiếc đồng hồ.Nói cho anh biết đi : Ở đâu là giới hạn của buổi ngày và buổi đêm ? Ở đâu là hạn định cho nổi nhớ từ anh đến em...
Em....
Em...
....
Cứ thế.ngày qua ngày.Đêm chạy theo đêm.
Cứ thế.Cho đến ngày ta xa nhau.
....
Sáng nay.Sớm ở đây ! Một chặng đường xe chạy nối nhau.Thêm một vòng đời chen vào nhịp thời gian.Nghe lại bài hát cũ trong xe.Anh lại nhớ đến em.
Em !
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 607515
07/28/2011
KHI NGƯỜI TA BIẾT YÊU NHAU
Viết cũng là một cách nhắc nhở.Khi đã yêu và đang yêu,người ta có thể viết :
Marie – La Mer
Chuyện phim cho Biển.
Tự hỏi mình,một mình
Mình đang muốn gì ? Nghĩ gì ?
Muốn ?! Không phải muốn mà được.
Nghĩ gì ? Đã bao lần cãi nhau với ý nghĩ
Mình là Ai giữa cuộc đời đang ở trọ ?
Mình làm gì giữa ngày tháng chơ vơ ?
< Không lẽ cứ sống để mà sống ?
Sáng sớm,mở mắt thức dậy
Ngọ nguyậy bật máy pha cà phê…
Bữa quà sáng trong thinh lặng
Lát bánh mì và mảng bơ béo ngậy
Rồi mở cánh cổng
Leo lên xe, đề máy
Trời chợt mưa,mưa rồi nắng
Mình nghĩ gì trên đoạn đường xe chạy ?
Cũng từng ấy những nẻo đường nghẽn xe
Chỉ chừng ấy mấy vòng quay của giờ giấc
°°°
Cánh cửa văn phòng mở toang
ngổn ngang giấy tờ,chữ và số
Chẳng có chữ nào trên bảng kế toán mang tên Em
Chẳng có con số nào ghi ngày Sinh Nhật của em !
Chợt bắt quả tang mình đang nhớ
Nhớ gì nhỉ ? - Để thử nhớ xem sao…
‘’… Nhớ ánh mắt nâu của em qua khung cửa sổ
Ở một ngày nắng rất đẹp
Ta dắt nhau đi dạo
Ta thì thầm điều gì đó với nhau
Chuyện trời trăng,mây gió
Bàn tay em đã ấm
Bờ tóc em loà xòa ngang vai áo
Tiếng cười em khúc khích như tiếng sóng biển
Vỗ rì rào trên ghềnh đá và bãi cát
Hai đứa cởi bỏ giầy dép
Nô đùa như trẻ nít
Ánh mắt em nhí nhảnh ( như trẻ nhỏ ! )
Làm tôi quên mình đã là người lớn
Để tôi cũng trở thành trẻ con
Em nằm dài,lưng trần trên bãi cát
Tôi ngu ngơ hát nho nhỏ :
…“ Marie – la mer
Au creux d’une vague,je t’ai trouvé étrange et belle
Comme un oiseau de mer
Marie – la mer… ’’
Em bật dậy hỏi tôi,nhỏ nhẹ :
- Có nghĩa là gì,hở anh ?!
- Tại sao Marie - và biển cả
Mà bài hát của Adamo không mang tên em và Biển
hoặc tên em và anh ?
Tôi nhăn mặt,làu nhàu :
(đã xấu trai,khi nhăn càng thêm xấu ! )
- Hỏi chi kỳ lạ - Cứ biết thế là đủ rồi.
Marie – La mer là bài hát kỷ niệm
Thời áo trắng bỏ trốn giảng đường
Có khi bỏ cả buổi lễ ngày chủ nhật
Dắt ‘’ người ấy ‘’ vào quán nước quen
Chỗ Hẹn Cũ của Nắng Saigon
Để nhìn sâu vào mắt người Thêm Một Lần Nữa
Để biết phải Nói gì Với Nhau
Để hôn một cách riêng tư bằng mắt
( Thời ấy,dễ gì được hôn nhau
trong bóng tối dù rất vắng của quán nước
hoặc muốn hôn khi đứng trước một cửa tiệm )
Hôn nhau bằng mắt
Bằng những ngón tay chạm nhau
Ở vòng tròn của ly nước
Là cũng đủ lắm rồi !
Thời ấy,thời ấy…..
Mà thôi Em !
Đừng khơi sóng dậy ở ngày cũ
Dĩ vãng đã là dĩ vãng
< Ta đang nằm bên nhau
Bãi cát xõa tóc trên ngực em
Biển buổi sáng hay biển buổi chiều
chỉ là tên gọi của nỗi rạo rực…
Tôi thèm hôn em
Gục đầu vào rừng tóc
Ngửi thấy mùi da thịt
của một Eva rất đàn bà
Tôi bảo em ‘’ Hãy nhắm mắt ‘’
- Nhắm mắt để làm gì ?! ( Em khẽ hỏi )
Tôi nghe tiếng em thở,run rẫy
Tôi biết em giả vờ ngây thơ (... cụ )
Nhắm Mắt để tôi dùng ngón tay làm cây bút
Vẽ chữ ‘’ love ‘’ trên đầu ngực em
Cái cảm giác rung rợn đê mê ấy
Là chữ ký của riêng tôi
Những chữ viết trên khoảng ngực đầy
Là nét chữ của đàn ông
Có nhiều cách làm Đàn ông để yêu Đàn bà
Như bài hát rất quen :
‘’ When a man loves a woman ‘’
Em biết tại sao tôi miên man viết không ?
Bỏi vì em đã hết là Người Dưng
Em thuộc về tôi từ ngày tôi nói yêu
với cách riêng của một Façon d’être ( Thể Cách )
Tôi làm bùa bằng những ve vuốt
Trên những phân vuông trên da thịt
Tôi tạo khoảng khắc của thời gian
gồm ngày đêm, ánh sáng,bóng tối
Ở chỗ thầm khí nhất trong sự tưởng tượng của M
Nếu mai này,lỡ em xa tôi
sống một mình với một đời sống khác
Mỗi lần em thay quần áo
Mỗi lần em son phấn ra đường
và… mỗi lần em trở về nhà
Vào phòng tắm,thoát bỏ xiêm y
Nhìn bầu ngực mình trắng hồng
và những ngấn thịt trên da cổ
Là Em nghĩ đến tôi
…. Nghĩ đến và nhớ lại
chữ viết bằng đầu ngón tay
ngón tay biết viết và biết nói
bằng ngôn từ riêng
giữa Em và tôi
đã một lần in sâu trên da thịt…
Những lần nhung nhớ như thế
( hay thỉnh thoảng cũng được )
Là em biết tôi đang nghĩ gì
Nói gì và nghe gì….
…Tôi đang nghĩ về em
Tôi nghe lại bản nhạc cũ :
… ‘’ Ở nơi đây,mùa đông mưa rơi
Buồn hiu hắt…
Giờ em làm gì bên ấy ….. ‘’ *
Bản nhạc buồn bã như thế
Không phải do tôi viết
Bản nhạc buồn và duy nhất
Mà tôi viết, là điều em đang đọc
.. Tôi đã tiêu xài hết nhiều năm tháng
Để khi rời xa em
Ngồi ở đây,bàn giấy và mớ sách báo
Màn hình vi tính đứng im trước mặt…
Tôi xưng tôi là Mình
Mình đang làm gì ? Nghĩ gì ?
< Em biết rồi đó <
Tôi click vào word windows 7
Tìm bộ chữ Vps key bỏ dấu tiếng việt
để có thể viết ‘’ Marie la mer 2 '' và ‘’ Giờ Em đang làm gì bên ấy? ‘’*
… Chỉ vậy thôi.
đăng sơn.fr
( viết cho chủ đề Marie – la mer và Yên Lặng Giả Vờ Quên )
* Nhạc và lời của Đức Huy - Đỗ Quỳnh Hương *
ndangsonfr
member
REF: 609299
08/17/2011
HÃY ĐỂ ANH KỂ MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH.
1.
Chiều đang rơi mưa và rơi gió.
Trời đang buồn hơn lúc sáng.Anh đang viết vài hàng chữ như một cách đi dạo với những ngón tay của mình.Máy đang nhả bản Love Story xưa lơ,xưa lắc....Em biết không ? Ngày xưa,có một thời bản nhạc này nổi đình nổi đám lắm ở Saigon.Đám trẻ kéo đi xem phim ấy nườm nượp.Trong đám ấy không có anh.Vì anh lúc nào cũng là một kẻ chậm chạp. Chậm chạp khi suy nghĩ và chậm chạp cả khi yêu.Hình như trời đất và cha mẹ anh sinh ra anh để mà chậm chạp..Đi học ngày đầu thì cũng chậm chạp và lăn ra đất khóc ầm ỉ.Miệng đã mếu máo gọi Mẹ ơi..Mẹ ơi !
Lớn tí nữa thì đi Hưóng Đạo ở trường,anh cũng bị bỏ rơi khi đạp xe chạy theo chúng bạn... Tất cả đều như thế.Anh cũng đã rất chậm chạp khi muốn tán tỉnh ai.Và cứ thế,có nhiều cô bạn nhỏ đi học chung trường ,chung lớp cũng đã bỏ rơi anh khi gặp những thằng con trai khác nhanh nhẩu hơn.
Đám bạn của anh tán nhanh,tán mạnh và quên thì cũng rất mau chóng. Lắm lúc anh có cảm tưởng mình là một dòng sông lững lờ dưới chân cầu
Đời sống cũng là một dòng sông.Em biết không ? Anh đã yêu hình ảnh của một dòng sông yên ả vô cùng. Trên dòng sông ấy có những con đò lấp lánh dưới nắng và bồng bềnh ở những ngày mưa .Tuổi nhỏ của anh đã có một dòng sông.Êm - Rất êm. Anh đã theo cha anh đi câu cá,anh đã chạy nhảy nô đùa vơí chúng bạn để bắt bướm,rượt theo những con châu chấu,thuồng luồng để có khi về trễ bữa cơm chiều.Và anh đã chầm chậm,lấm lét đi vào nhà dưới cặp mắt nổi giận của bố mẹ.Có khi bị ăn đòn sưng đít để chầm chậm khóc.Thằng bé biết thút thít ỉ ôi...Thằng bé vẫn chứng nào tật ấy.Ham chơi và cứ chầm chậm để vui...
Thằng bé lớn như thổi.Đi học - Vào đời,nó vẫn cứ chầm chậm.Đã có bao nhiêu mối tình đã qua đời nó.Chầm chậm mà ra đi. Lắm lúc -Hắn - Cái thằng bé ấy chẳng hiểu gì cả.Chẳng hiểu tại sao tình đến và tại sao tình bỏ đi ?
Mà thôi mà ! Cái gì cũng phải có đoạn đầu và một đoạn cuối.Nói đúng ra thì Hắn chỉ thích cái Đoạn Giữa .Đoạn mà những người yêu nhau tha thiết yêu nhau. Họ nhớ nhung nhau để viết thư tình cho nhau.Họ hẹn hò vơí những ngôn từ dấu ái trên những dòng thư và họ nghiễm nhiên trở thành những nhà văn. Những nhà văn chẳng bao giờ có một đầu sách để có nhiều người đọc và được nổi tiếng..
Em biết không ? Cơn giông đang kéo đến.Cả chiều nay,đêm nay rồi sẽ mưa liên tục.Bản nhạc tên Chuyện Tình vừa dứt.Như đã nói,anh vẫn thích nghe đi nghe lại một tình khúc cũ kỹ khi có cái gì trong đầu để viết.
Để có thể viết,anh hay tìm đọc những trang viết của người khác.Và đến một lúc,mắt anh ngừng lại ở một đoạn viết.Bài viết kể về một chuyện tình .Cô bé có cái tên rất lạ : Gấu Usa. Cô kể chuyện tình của cô và một anh chàng ngộ nghĩnh... Họ thích viết thư cho nhau hơn là nói.
Anh thấy vui và có hứng để dọc.Chầm chậm để đọc và anh biết anh sẽ có cái để kể cho em nghe...
Kể để thấy mình còn điều để viết cho em..Viết như những bức thư tình dài nhất thế giới.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 610660
09/01/2011
NHỮNG CÁNH CỬA KHÉP.
-----------------------------------------------
Thêm một vài điều để kể cho em nghe.
Anh có vài người bạn.Mỗi người có một cách lạ.Lạ vì sự suy nghĩ,vì cách thức sống cũng như cách giao tiếp của họ.Trong những lần gặp gỡ,trong những buổi tiệc họp mặt ăn uống,anh thích lẳng lặng ngồi yên ngắm nghía họ.Họ im lìm hoặc cười nói để anh được chia sẻ hoặc có khi lây cái vui buồn của họ.
Khi về nhà.Một hai ngày sau,anh có cái để nghĩ ,để viết về họ.Họ là những thế giới riêng biệt.
Có một ông bạn,chẳng biết ông ta đọc cái gì anh viết và đọc ở chỗ nào.Ông ta gọi phone cho anh và nói :
- Tớ thấy cậu rất cô đơn khi viết.Hình như ít có ai hiểu cậu.
- Vì sao ?
Bạn anh cười rồi nói tại sao. Có lắm lúc anh chán nói về anh.Nói về anh để làm gì ? Ngày nào cũng chừng đó.Cái mặt cũ mèm.Công việc cũng cũ mèm...Chỉ có những nụ cười của hàng ngày là mới mà thôi.
Em biết không ? Có những nụ cười rất thân tình và cảm động .Chẳng hạn như khi anh nghe câu :
- Tôi sinh ở Việt Nam ...
Anh đã nhìn người đàn bà Pháp mới quen.Con mắt anh tròn xoe - Kinh ngạc.
Bà đầm mở hình ở cái phone di động cho anh xem ảnh của một cậu bé người việt.bà nói,giọng rưng rưng :
- Con trai tôi là người việt.Tôi đón nó ở cô nhi viện khi nó mới 2 tuổi...
Anh thấy cay ở mắt.Anh đã muốn khóc.Và anh cám ơn bà mẹ nhân từ ấy.Thấy bà mẹ Pháp ấy đẹp vô cùng ! Đẹp như một bà tiên trong chuyện cổ tích khi bà say sưa kể về thằng bé và bà vẫn giữ nguyên cái tên tiếng việt của nó.
Hai người ở lại nói chuyện với nhau cả gần một góc buổi sáng.Người mẹ ấy nói về nghệ thuật vẽ tranh và về những chuyến đi xa khắp nơi của bà...Về những tấm ảnh phong cảnh,những chiều sâu của những mẫu chuyện của đời sống.Theo bà thì chuyến du hành kỳ thú nhất là sự đi sâu vào tâm hồn của những con người...Sau những chuyến đi như thế thì bà ngồi vào bàn viết.
- Tôi sẽ viết về bạn.Được chứ ?
- Bà cười.Tươi hơn hoa.Đẹp hơn những đám mây đen đang hăm doạ trên bầu trời.
Em thấy đó.
Anh đang viết.Và ở trên những dòng chữ này,anh không cô đơn như bạn anh đã nghĩ.
Ai ở đời cũng sợ chữ cô đơn - Đơn độc.Anh cũng thế.Anh đã nếm,đã biết cô đơn là cái gì...Anh đã có những đêm khuya quạnh vắng.Trời mùa đông . Sâu ! Lạnh ! Đã đi qua khắp con đường ở phố nơi xứ người.Thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên những khung cửa sổ còn thắp đèn để thèm một hơi ấm.Anh đã hình dung đến một cảnh ấm áp của một mái gia đình quay quần..
Những cánh cửa khép chặt.Những bóng tối mở rộng theo từng bước chân dêm của anh.Anh vẫn nghe tiếng tim mình đập.Lặng.Tĩnh.
Và với những lần như thế,anh vẫn thấy những cánh cửa khép.Một đời sống cũ của anh ở nơi ấy đã khép lại.Khi quay lưng,thỉnh thoảng anh vẫn nhớ về những cánh cửa như thế. Sau cánh cửa - anh đã có em.....
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 621787
12/19/2011
..
CÒN LẠI NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM
______________________________
Mỗi năm đều như thế,những ánh đèn lung linh giăng mắc khắp nơi,những màu đỏ,trắng,hồng vẽ hình quà cáp giáng sinh nhắc lại cho anh biết là sắp hết những ngày cuối năm...
Muà đông đến nơi anh ở.Những bước chân của nó là hơi lạnh ẩm bám trên cành cây đang trơ lá,những hơi thở của nó làm ẩm ướt trời đất từ sáng sớm đục sương mù.Có ngày trời cóng đông đá,có ngày trời buông mưa rồi nắng bất chợt...
Cứ như thế,ngày tháng trôi.Người ta bảo rằng mùa đông rất chậm chạp lê thê vì nó hay buồn bã,xám đục,anh thì không nghĩ như thế.Một ngày chỉ vỏn vẹn có 24 giờ,những cây kim đồng hồ trên những con số cứ lần lượt trôi như dòng sông.Có đôi lúc,tình cờ nghe lại bài hát cũ mang tên " Xin thời gian qua mau ",anh lại thầm trách tác giả đặt tên cho bài hát như thế cho dù anh chỉ lỏm bõm lúc nhớ,lúc quên là ai đã hát và hát gì ? Hình như bài ấy do cô Hoàng Oanh hát trong một cuốn băng nhựa,anh đã rụng rời,thấm thía khi nghe để lòng trùng xuống trong cái nhà hàng nhỏ khi anh làm công việc chạy bàn vào những ngày xưa lúc mơí rời quê nhà.
Lúc ấy,cũng vào những ngày cuối năm,trời băng giá bên ngoài và trong tâm hồn,anh cũng đã bị giá băng.Cái lạnh bên trong hoặc từ bên ngoài chỉ là một cảm giác;cái cảm giác ấy có chữ " trống vắng " .Trống vì một khoảng cách dài khi ta xa nhau và vắng vì không còn thấy nhau.
Lúc ấy,có những buổi chiều sau khi nhà hàng đóng cửa nghỉ,anh đã thả bộ lang thang trên những con đường nhộn nhịp người mua bán,nhìn cửa hàng lộng lẫy hàng hóa,nhìn những người yêu nhau,mặt mày hớn hở,anh lại ngẫm nghĩ đến đôi chữ trống và vắng.
Trống không có nghĩa là âm thanh của tiếng trống đang dập dìu theo nhịp bass của điệu nhạc disco thời anh em Beegees hát Tragedy vang dồn từ một cửa tiệm bán đĩa nhạc.Chữ vắng không nằm trên từng bước chân của khách qua đường. Chữ Trống Vắng nằm trên mặt bàn của quán café khi anh im lìm ngồi nhìn thành phố cổ qua khung cửa kính.
Những buổi chiều mùa đông như thế đã thả bóng tối xuống rất nhanh trên ngã phố - những buổi chiều đều giống nhau - Để đi đi,về về.Đi từ một cánh cửa và về để chui vào một cánh cửa của việc làm...
Có những đêm khuya,sau khi nhà hàng đóng cửa,anh lại rã rời lê bước chân lên từng bậc thang lạnh lẽo để ngán ngẩm ngó căn phòng trọ.Nghĩ đến em,anh lại thắp đèn,lôi cuốn tập dầy cộm giấy trắng ngồi viết.Mực màu xanh trải đầy trên giấy trắng.
Màu trắng là màu tà áo dài ở những ngày áo trắng của em,của anh.Ngày ấy đã đẹp và thơ mộng.Những ngã đường buổi trưa,buổi chiều ươm nắng loà xoà dưới hàng cây,ta đã nhìn nhau,cười nói vơí nhau ở từng hàng hiên quán nước,ta đã nói vơí nhau những điều bình thường nhất của một người yêu cho người yêu....
Tháng ngày như thế đã trôi đi.Vùn vụt !
Em !
Bây giờ là những ngày cuối năm.Rồi người ta sẽ tụ nhau ăn uống,đàn hát,nhảy múa,người ta sẽ cùng nhau chờ cái đồng hồ điểm đúng 12 tiếng boong boong,thế là hết một năm, nút champagne nổ tung,nào ly,nào tách từ những lời chúc tụng nhau cho một năm mơí đến và sẽ qua đi. Hình như anh không thích những lời chúc tụng.Hình như anh thấy trong những lời chúc ấy có cái gì không được tự nhiên như hình dáng của sự kiểu cách,làm điệu.
Em !
Anh viết những dòng này khi đêm đang trôi về sáng.Một ngày mơí được bắt đầu và chẳng khi nào chúng ta biết được điểm nào là sự giới hạn giữa ngày và đêm.
Đêm đang về sáng,anh không pha đường vào ly rượu vang đang uống khi viết,viết giữa sự khuya khắt và nỗi lặng thinh.Đây không phải là một bức thư tình viết cho một người tình.Tình yêu ấy đã được gói kín trong một cái hộp kẹo hay thuốc tây,trên bìa hộp đựng có ghi ngày sử dụng và ngày hết hạn.
Khi tình yêu mất đi,cái hạn định của thời gian ấy cũng chỉ còn là những con số và chữ để giữ lại như một kỷ niệm.
Ừ,thì là kỷ niệm.Kỷ niệm trôi vào giấc ngủ.Ngủ ngon,em.
Ngủ ngon.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 623081
01/01/2012
.
KINH SỚM.
_________________________
Em !
Chả biết là giờ bên em khác bên anh là bao nhiêu giờ ?
Bây giờ là buổi sớm bên anh.Thứ hai là ngày nghỉ của anh ( anh nghỉ ngơi vào thứ hai và thứ sáu trong tuần )
Như em biết - anh vẫn có cái thú dậy rất sớm.Mùa nào cũng như thế.Dậy sớm để có một ngày dài và cảm thấy mình được là chủ nhân của những vòng quay thời gian. Em thấy anh kiêu ngạo ghê không ?
Trong những điều răn của thiên chúa,có điều nào cáo buột và cấm kỵ khi nói về sự kiêu ngạo không em ?
Đã lâu,anh chỉ quanh quẩn vơí vài câu kinh cổ xưa.Hình như từ lúc anh dở chứng thích làm thơ là từ lúc anh chế biến những câu kinh cho riêng anh.
Tỷ như :
" Con đang đi dạo và đọc kinh
Con thử đọc kinh theo kiểu của mình.Con xem trời đất,xem thượng đế như người bạn đồng hành của mình. Con muốn than vãn,muốn rên rỉ khi thấy những điều chướng tai gai mắt,khi thấy sự bất công,khi thấy điều tệ bạc từ con người đưa đến cho con người....
Chúa ơi !
Con đã vào nhà thờ vào những lúc vắng vẻ nhất.Tìm một chỗ quỳ dưới những ánh nến lung linh.Con thì thầm như một kiểu nói chuyện.Có đôi khi ngứa tay chân,con lại muốn đánh đấm với cuộc đời.
Đôi lúc,con lại thấy mệt mỏi,con không thích đánh nhau nữa.Con lôi trong cặp táp ra cuốn bloc note có ghi chằng chịt những hàng chữ mà chỉ có mình con đọc và có thể hiểu mình đã viết gì.
Có đôi lúc,đọc lại,con đã thấy mình rất dịu dàng..Dịu như một mảnh trời xanh,dịu và êm như một dòng suối ngọt.Đó là những khi con ngồi ở hàng ghế cuối nhà thờ,lắng nghe một đoạn nhạc thánh ca và thấy tâm mình tịnh - Rất tịnh.
Con đốt thêm nến,nhìn ánh lửa lung linh và con hí hoáy viết vài hàng bằng tiếng mẹ đẻ và cả bằng pháp ngữ.
Con viết :
" Chúa nè.Chúa cứ giữ sự im lặng.Con thích sự im lặng như thế.Trong nỗi lặng thinh,chúa đã lắng nghe lời con nói và viết cho một người tình đã xa xăm - Con đã viết cho nàng :
" Em yêu !
Bây giờ là thêm một ngày,một tháng vào tờ lịch.Thêm một khoảng cách xa rất xa giữa chúng mình.Dù bao năm tháng trôi đi,cái trí nhớ của anh vẫn còn đầy đủ dù có khi tưởng đã sứt mẻ.Và anh nghĩ về em.
Em đang làm gì ? Đang nghĩ gì ? Em buồn hay vui - em ?
Hạnh phúc chứ,phải không ? Ừ - người ta cần sự hạnh phúc vẽ vời nào đó để sống,để vui.Xòe bàn tay nhỏ ra dưới ánh mặt trời,thổi vào đó một hơi ấm và cảm nhận.Đó là hạnh phúc.Đơn giản chỉ như thế.
Đơn giản như lúc ta ngồi cạnh nhau,bàn tay ở yên trong bàn tay,đôi mắt ngoan ngoãn nhìn nhau để nói và không nói.
Nói để hỏi :
- Nè.Nghĩ gì ? Yêu không nè ?
- Hỏi kỳ.Biết rồi mà còn hỏi ?
Em và anh - chúng mình đều biết những kẻ yêu nhau là những người lẩm cẩm nhất trần gian.
Để chứng tỏ điều này,anh đã hỏi em :
- Bé nè ! Yêu để làm gì và tại sao lại yêu ?
Em đã trố mắt nhìn anh,làm như anh là một kẻ từ hành tinh nào rơi xuống.Trong cái nhìn từ đôi mắt đẹp của người yêu,anh hiểu thế nào là một tình yêu.Và để giữ được tình yêu,anh đã làm gì ? Và em ? Em làm gì ?
Có nhiều câu hỏi làm người ta không thể nào trả lời được - nhất là khi người ta xa nhau.Vĩnh viễn !
----------------------
Em !
Viết xong những dòng chữ như trên,anh gấp làm tư,bỏ vào cái hộp đựng tiền dưới chân tượng đức mẹ. ( Anh biết sẽ có người mở ra đọc và người ấy không phải là em .Có hề gì đâu ! Tình yêu của anh đã tan vào không khí để trôi về phía em )
Đây không phải là một bức thư tình.
Chỉ là một lời nguyện thế cho câu kinh buổi sớm.Từ câu kinh trong tiếng nhạc và nhịp tim,anh gửi về em.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 623108
01/02/2012
.
CỨ NHƯ THẾ MÀ CHỢT NHIÊN.
_____________________________
* Cô Passenger đã viết :
" Có nhẽ...sang năm mới...tôi phải chạy đi học từ cái ông nhà văn kia cách viết " những lá thư tình dài nhất thế kỷ "...Để dành ! "
(hmm, chỉ mong cụ ông của tôi thọ đến lúc đó!)
Và xem như chưa hả cơn,cô in lại một đoạn nguyên văn như sau :
** Passenger là tên của một nữ phái ư ?
Mà nếu là phái nữ thì cách viết " Những bức thư tình dài nhất thế kỷ " sẽ rất khác cách viết của đàn ông. Điều này e rằng hơi khó vì đàn ông và đàn bà yêu rất khác nhau. ( nđs )
* Khác như thế nào ạ ?
(hmm, có thể ở chỗ "chợt nhiên" chăng?)
** Passenger
____________________________________
Thử trả lời để khỏi Chợt Nhiên :
Thường thì có nhiều cách để viết một lá thư tình ( miễn là mình thấy mình rung động và yêu thật sự )
Nhớ có lần xưa,tôi bị một cậu bạn nhờ vã để viết một bức thư tình bằng pháp ngữ để hắn tán tỉnh một nàng người đầm. Tôi thấy khó chịu và vô duyên lắm.Dĩ nhiên là tôi bắt bẻ và tra tấn gã bạn ấy để xem hắn " yêu " nàng ra sao mà có thể viết.
Sau khi nghe hắn xì xèo ca vọng cổ nói về sự nhung nhớ não nề thì tôi thảo cho hắn một lá thư.Đó là một lá thư tình " dở nhất thế giới " mà tôi đã viết cho dù có đầy đủ lời lẽ thương yêu nồng nàn.Dở vì lời viết ấy không đến thẳng từ trái tim của mình.Từ đó,tôi thề là sẽ không bao giờ viết thư tình kiểu khóc thuê,gào mướn nữa.
Bây giờ,tôi xin đề cập đến chuyện viết thư tình kiểu của giống đực - đàn ông.
Trước khi viết thì ta xem xét các điều ắt có và đủ để xem đối tượng của mình thuộc diện nào.
Giả tỷ , cô ấy thuộc type người có tâm hồn ăn uống và thích hưởng thụ thì tôi sẽ viết như sau trên một trang giấy có kèm cái menu thực đơn :
" Em thương !
Anh đang thấy thiếu em và nhớ em.
Để biết cái độ nhớ ấy ra sao thì em chỉ việc nhịn ăn thử một ngày, nghe tiếng bao tử,dạ dầy sôi sùng sục thì em sẽ biết là cơn nhớ của anh cho em cũng như thế.Để có thể say sưa yêu nhau,anh hẹn em ở trước cửa nhà hàng tên...... ( địa chỉ rõ ràng... )
Anh hy vọng lá thư này sẽ làm giảm cơn đói khát từ tình anh trao em.
Cũng may,trong đời tình ái phẳng lì của mình,tôi đã chưa bao giờ viết một lá thư sặc mùi đồ ăn như thế.Vì thích văn chương nên tôi hay ngã vào khung trời thơ văn của nàng khi nàng biết viết văn ( kiểu vui vẻ,dễ thương ,tình tứ như style của Ntth chẳng hạn).
Và khi viết thì dĩ nhiên,tôi rất nhẹ nhàng và tình.
Để kiểm chứng điều này,xin các bạn chạy sang đề mục mang tên : " Như những bức thư tình dài nhất thế kỷ " thì sẽ rõ.
------
Còn nói về việc và cách viết thư tình kiểu phụ nữ thì tôi chưa bao giờ thử ở cái thế giới ảo hoặc phố ảo này.
Tôi cũng muốn thử lắm và tôi có một ý kiến.
Giả thử mình là một cô hành khách ngồi trên một chuyến xe lửa.Để làm ngắn đi thời gian thì tôi viết theo style của
cô Passenger :
"...Now just be gone..."
On the train.
Chao ơi !
Những bức thư tình đẹp nhất là những bức thư ngắn và gọn.Ta tiết kiệm được thì giờ để có thể yêu nhau dài lâu.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 623747
01/09/2012
.
MỖI NGÀY
có một chút dịu dàng.
_______________________________
Những ngày mới toanh vừa vùn vụt qua đi.Mùa đông vẫn còn lang thang ,lãng đảng.Lang thang vì những đợt sương mờ có lúc ẩn lúc hiện trên mỗi chặng đường buổi sáng anh đi ngang.Lãng đãng vì thời tiết lúc mưa,lúc nắng và không lạnh lắm.
Người ta bảo năm nay thời tiết bị ngược mùa vì cây cối trong vườn đã đâm chồi nhẩy lá.Cây hoa hồng vàng của anh vừa vươn mình thức dậy để nhả ra hai đoá vàng rực,những phiến lá cũng bắt đầu chen nhau xúm xít.Thời tiết muà màng của trái đất bị trở trời vì ô nhiễm,vì thán khí kỹ nghệ của loài người tân tiến. ( Và người ta đã ,đang kháo nhau là ngày tận thế sắp đến cho năm 2012 này )
Nói một tí về chữ tận thế thì anh chẳng màng đến.Khi nào tận thì cứ tận,loài người tha hồ mà chết chung vơí nhau.Ở một cõi mênh mông nào đó,hồn bay vất vưởng,gặp lại nhau chắc người ta mừng lắm,nhất là với người thân và bạn bè.
Chữ Tận Thế được một nhà làm phim khai thác triệt để khi cho ra đời cuốn phim mang tên 2012.Chẳng biết họ lũ lượt sắp hàng đi xem ra sao ? Chẳng biết thiên hạ có cái gì để lo ngại,để sợ hay không ? Khoảng hơn 6 tháng sau,cuốn phim này được sản xuất qua ấn bản vidéo và anh được một cậu bạn tặng cho cuốn vidéo này.
Thấy hình ảnh quảng cáo trên cái bìa thì rùng rợn,mê ly lắm nhưng khi những thước phim chạy dài trên màn ảnh thì anh chán lắm.Truyện phim ( theo ý anh ) thì nhạt phèo, lời lẽ đối thoại chẳng ra đâu vào đâu ngoài những xảo thuật điện ảnh rầm rộ theo cảnh nhà xập,biển trào đất nứt mà thôi.Thấy cảnh thiên hạ chạy nhốn nháo như vịt,anh vớ cái remote tắt máy và nhắm mắt.
Giấc ngủ lúc nào cũng đến vơí anh một cách dễ dàng.Trước khi đi ngủ,anh hay cà giật mặc cả ,kỳ kèo,trả giá để mong có những giấc mơ đẹp và đầy màu sắc kỳ ảo cho dù là biết mình sẽ được xem những đoạn phim không đầu không đuôi.
Cũng như tất cả những người mơ ngủ,khi thức dậy thì anh đã quên hầu hết những điều mình nằm mơ.Khi tỉnh giấc,những giấc mơ đáng chú ý nhất là cảnh mình bị rượt chạy trong một cái phân đoạn ác mộng.
Có lần,anh nằm mơ thấy được gặp lại em,hai đứa mình nói vơí nhau bằng một ngôn ngữ rất kỳ lạ,và dĩ nhiên là mạnh ai nấy hiểu hoặc chẳng ai hiểu được điều gì.Chỉ có một điều là ta đã lại sát gần nhau,nhìn sâu vào mắt nhau và có khi nói với nhau bằng một ý nghĩ : " Tại sao ta xa nhau ? "
Em và anh đã quay đi.Chẳng ai có cho mình câu trả lời.Chữ tại sao,tại sao ấy rơi vương vãi vào một khoảng không.
Bây giờ.
Trở lại với thực tế,anh chẳng còn hỏi câu hỏi ấy nữa.Chuyện gì xong thì đã xong.Đời sống này luôn có những biến chuyển của sự đổi thay.Có những người đến vơí nhau,ở lại với nhau một thoáng để nghĩ là họ đang yêu nhau.Rồi bất chợt,giữa một đoạn đời có cái tên gọi là tháng năm,họ quay lưng,ngoảnh mặt và quên lãng.Họ có lần nói với anh : " Tình yêu cũng là một sự trừu tượng,có nghĩa là tình đến rồi đi.Đi và tan loãng để có thể những mối tình khác sẽ ập đến.Và sẽ đi.Ra đi " .
Em !
Anh không thích cái lối lý luận mơ hồ như thế.
Anh vẫn thế.Cũ kỹ.
Cũ trên dòng chữ của một buổi sớm.Khi anh nghe nhạc,mở máy ngồi viết.Và anh nghĩ về em.
Vậy thôi.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 624434
01/15/2012
CHO ĐỦ MỘT NGÀY.
_____________________________
Em !
Cái thú buổi sáng Chủ Nhật là được rãnh rỗi,ngủ muộn khi trời lạnh.
Thức dậy trong thứ không khí yên tĩnh mới tinh.Dường như ở buổi sáng,mọi thứ đều mới và đẹp.Đẹp từ cái nhìn ra khu vườn tinh mơ.Mơí như một bầu trời đầy sương lạnh hay sẽ trong vắt.
Đường xá bừng tỉnh giấc.Những chú chim trong vườn cũng đã thức dậy để cất tiếng chim chíp.Em làm gì khi đứng dựa vào khung của sổ ? Có lẽ em còn ngái ngủ khi nhớ lại một đoạn phim nào đó có đủ màu sắc trong giấc mơ đêm qua ?
Làm sao anh có thể đoán được em đã nằm mơ thấy gì ?
Có lần em nói với anh : - Em thích ngủ mơ thấy mình đi dạo bên nhau ở lưng chừng một con dốc trên phố núi hoặc trên một bãi biển vắng người.Em muốn thấy em được mè nheo với anh và em sẽ tra khảo anh về những chuyện rất xưa của anh.
Em !
Anh đã ngẩn người trước cái ý muốn kỳ hoặc của em.Làm gì có sự tra khải,khẩu cung trong một giấc mơ ? Và có ai điều khiển được giấc mơ của mình ?
Kỳ lạ quá với điều ước muốn trong mơ của em.Dĩ vãng đã là dĩ vãng. Anh đang ở bên em thì đừng nghĩ ngợi đến một giấc mơ nào khác.Hãy sống đầy đủ vơí hiện tại.Khi trời mưa thì hãy bằng lòng với trời mưa. Hiện tại là điều thực thể và hiện hữu.Một ánh mắt nhìn,một tiếng cười vui của ngày hôm nay là ngày hôm nay.Ngày mai là một ngày khác.
Khi sống,ai lại không nghĩ đến tương lai.Nhưng ta đã sống như thế nào,ta nghĩ gì,làm gì được cho trọn một ngày hôm nay ?
Hôm nay.Anh viết vài hàng chữ cho em để đánh dấu một buổi sáng,một buổi chiều.Và ngày hôm nay,anh biết anh đang yêu em.Thuần nhất.Trọn vẹn.
Thế thôi.Đã thức dậy thì hãy vui trọn vẹn cho đủ một ngày . Em yêu !
đăng sơn.fr
mai77
member
REF: 624442
01/15/2012
Nghe mấy bản nhạc,đọc những bức thư tình của anh ĐS...hì...M tự nhiên lại thifhk ai đó viết thư tình cho mình mới chết dở chứ...hihi
Chúc anh vui nhé!
ndangsonfr
member
REF: 624540
01/16/2012
.
* Thế Giới Của Chữ
và những hẹn hò -
________________
Anh có cái thú nhỏ ở nhà bạn mình khi mọi người đang tụ tập nghe nhạc,đấu hót và hát hò là dấu anh vào một chỗ riêng.
Bạn anh có một cái góc nhỏ làm bàn giấy sát khung cửa sổ,ấm cúng và dịu.Ở đó - anh có một chỗ ngồi,vừa nghe bạn hát những bài nhạc tình vừa nhâm nhi ly rượu ấm,ngón tay anh biết tìm cái phím và con chuột của máy vi tính.Anh hay mở lại nhũng trang viết,thoải mái đọc lại những điều mình đã viết.
Vừa mở trang chữ của phố chữ,anh thấy có cái tin nhắn ở ô
cửa - Ngắn - Gọn :
" Bạn có một thư - Có muốn đọc bây giờ không ? "
Dĩ nhiên là muốn.
Em viết :
" Nè anh.Chào anh.Em thấy tên anh.Chúc anh vui "
Có lúc nào mà anh không vui - em ? Anh thấy vui khi đến nhà bè bạn.Thấy vui với những cung cách ấm cúng khi tán chuyện rù rì với bạn bè.Những tiếng cười,nói,những tiếng động của chén bát ly tách.Từ những bản nhạc rộn rã phát ra từ dàn máy,anh luôn thích những bản nhạc có âm điệu pop rock và hình như anh hay sợ những bản nhạc lê thê buồn bã.
Em biết không ? Bây giờ cô ca sĩ có một bộ ngực được tân trang kiểu vĩ đại và kiểu đại hạ giá đang rên rỉ bản nhạc có tên : " Anh còn nợ em "
Cô ngân nga,cô híp mắt ,chìa môi đòi nợ tình.Chuyện kể tình yêu nằm dài trên băng đá công viên vào một buổi chiều ẩm ướt và tình yêu than vãn đòi cho bằng được một món nợ tình.
Chao ơi !
Chao ơi ! Rồi làm như chưa hài lòng với bản nhạc ướt quá cỡ ấy,bà bạn của anh lại phang thêm một bài khác mang tên : Trả nợ tình xa.
Có một điều anh không hiểu là tại sao lại phải trả nợ tình xa ? Một khi tình đã vỗ cánh bay đi,những nụ hôn,những quấn quýt hò hẹn đã rời xa thì sự lãng quên đau nhức uà đến rồi tan,tan theo mây khói của năm tháng...Người ta còn gì để trả nợ và đòi nợ nhau ?
Câu hỏi lẩm cẩm như thế vẫn còn nguyên ở trong đầu anh.Liếc mắt nhìn ra ngoài khung cửa,anh thấy một màu trắng của băng giá đông lạnh.Muà đông nơi chúng mình còn đang dài,cái lạnh có thể làm người ta ray rức khi nhớ nhau.
Riêng anh.Anh vẫn còn đủ trí nhớ để biết mình nhớ gì,nghĩ gì ?
Nhớ một con đường đã nghiêng nắng,nhớ một góc phố có hàng chè đậu đỏ ngày ấy tan học và hẹn hò nhau.Nhớ một ý nghĩ rất mơ hồ về tương lai trên thành phố cũ có tuổi trẻ của mình.
Nhớ để mà nhớ.
Cũng may,những con chữ đã giúp anh ghi lại những điều cần giữ khi mà thời gian giống như một lớp bụi làm nhạt nhoà kỷ niệm...
Cũng may là từ hàng chữ ngắn ngủi của em để cho anh biết mình vẫn còn một tình thân.Biết mình còn những điều vui,rất nhỏ,rất nhẹ nhàng để giữ gìn và trân quý.
Em !
Buổi tối trên góc bàn viết của anh đang trôi qua.Đêm ở ngoài đường lạnh cóng đang xuống sâu và nhanh như vòng đồ hồ có những cây kim quay đều.
Em !
Khuya rồi đó.Trong anh,vẫn thao thức trên dòng chữ viết.Giờ này,có lẽ em đã lên giường với chăn ấm.
Ngủ ngon - em !
đăng sơn.fr
_____________________
@ - Cám ơn M.Mai đã ghé thăm và đọc thư tình.
Vui nhé em !
nđs.
ndangsonfr
member
REF: 624648
01/17/2012
.
... Vui và ấm .
________________________
Em.
Tại sao thấy vui và ấm ở mùa đông ?
Trời tím lạnh cả buổi sáng ! Mùa đông vẫn còn dài.Lạnh vừa vừa phải...Anh đã làm việc khá nhiều.Vẫn có nụ cười để tặng cho mình một sắc xanh của đời.
Niềm vui như người ta hay nói là sự tự tạo.Muốn có niềm vui,phải tự thấy mình vui trước - Vui ở trong đầu óc,vui từ ý nghĩ thoát ra nụ cười.Thế thì nụ cười sẽ tự nhiên và đẹp.
Nếu em hỏi anh : - Thế nào là đẹp ? Thế nào là tự nhiên ?
Thì anh trả lời em :
- Đẹp là một phần của sự tự nhiên.Khi người ta thấy đẹp thì là đẹp.Một người đẹp là một người ngủ dậy thấy mình trong gương và nhẹ nhàng cười nhẹ với mình.Vưà chải đầu vừa ngắm mình cười và chẳng cần trang điểm.Sự tự nhiên như một hơi ấm của mùa xuân phà hơi thở trên cây cỏ.
Một buổi sáng đẹp có nắng trải nghiêng từ sáng sớm.Nắng trên cỏ nhung,nắng trên vỉa hè phố.Từ một bãi đậu xe là một cái hàng hiên của quán nước,vào quán,gọi ly cà phê thơm,ngồi nhìn ra ngoài khung cửa kính nhìn ngắm ánh nắng xanh - Thế là đẹp.
Nếu trong quán có để nhạc,gặp một bản nhạc mà mình hằng yêu thích thì còn đẹp hơn nữa.Nhâm nhi ly cà phê của buổi sớm,hí hoáy viết những hàng chữ cho người mình yêu thương trên mặt giấy trắng và viết rất chậm những điều mình suy nghĩ để trải lòng - Thế là đẹp.
Ở một đoạn viết,mình có thể ngừng lại để nhớ...
.. Nhớ tiếng nói dịu dàng giữa tiếng cười khúc khích và kể câu chuyện.
Chuyện kể rằng :
" Ngày xưa,chàng thấy nàng trên một đoạn đường và chàng tìm cách làm quen.Để làm quen một người lạ thì ta không thiếu gì cách.Tỷ như giả vờ lạc đường để hỏi đường.Cứ bịa ra một cái tên đường quen thuộc để hỏi nàng.Nàng ú ớ chỉ chỏ,chàng chỉ việc câu giờ và ngắm đôi mắt có màu biển của nàng.Chàng ầm ừ lắng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ như chim hót ấy - Để say.
Khi say,người ta trở nên bạo dạn và quen nhau dễ dàng hơn ngày thường.Cơn say ấy mời nàng uống một ly nước ở cái quán tình tình.Nàng không từ chối trước câu mời lịch sự của người dưng.Thế là quen,quen đơn giản như một câu chào nhau buổi sáng.
Khi quen rồi thì dùng thời gian tìm hiểu để có thể thấy nhớ và thấy mình phóng đại nỗi nhớ nhung bằng lời nói yêu.Khi mình tỏ tình thì mình sợ nhất là chuyện người ta khước từ mình.
Kể ra cũng may.Nàng không khước từ. Thế là...
Thế là,mỗi ngày,chàng viết một lá thư tình,dù cho bận rộn " .
Em ! Đẹp là như thế.Ấm là như vậy - Em !
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 625482
01/24/2012
---
NHANH - GỌN - NGẮN ...
_______________________________
Em !
Người ta hay nói : " Đời người giống như một cuốn phim " hoặc là một vở bi hài kịch.
Anh biết là như thế.Đã từ lâu,anh không còn cái thú đi xem phim ở rạp hát.Ngày xưa thì khác,ngày ấy ,lúc còn bé,mỗi lần được bố dắt đi xem phim thì thích lắm,thằng bé mắt nháo nhác nhìn một dọc các tấm ảnh của cảnh tài tử đóng phim,chưa vào rạp thì đã thấy hồi hộp gây cấn rồi.
Nhớ có lần bé tí ti,được cả nhà dắt đi xem một cuốn phim chưởng loại kiếm hiệp của Tàu,thằng bé thấy đánh nhau,sợ quá thụp người trốn sau lưng cái ghế ngồi đằng trước và nó nhắm chặt mắt lại. Lần khác ,được xem một phim về quỷ hút máu Dracula,thằng bé teo quá,co hai chân lên ghế nệm và thu người lại nhỏ tí ti....
Bây giờ,cái thú đi xem phim mất rồi.Anh cũng bỏ luôn cái thú xem phim ở TV.Anh đọc truyện phim mơí ra hàng tuần và đọc sự phê bình phim ở báo chí.Thế cũng là một cách xem phim.ngắn và gọn.
Trở lại cái chuyện nói về đời người là một chuyện phim thì anh có cách xem phim kiểu riêng.Anh xem những vai chính trong những mẫu chuyện đời xảy ra hằng ngày.
Thí dụ :
Ở ngoài chợ một buổi sáng,có hai mẹ con dắt nhau đi mua bán. Người mẹ già lụm khụm khi móc tiền trong ví để trả,người con là một mụ đàn bà có khuôn hình tròn trịa,mặt mày dữ tợn hắc ám luôn mở miệng làu nhàu mẹ của mình vơí những lời lẽ cọc cằn hung tợn.Anh hay ra chợ và thỉnh thoảng gặp lại hai mẹ con.Mụ đàn bà lúc nào cũng ra vẻ vội vã và bắt nạt mẹ mình.
Đoạn phim đời như thế làm anh thấy bất nhẫn.Không vui.
Màn ảnh đời lại chiếu cho anh những cảnh tượng khác.Lạ lùng ! Ngộ nghĩnh.Có khi cười mà cười không được trọn vẹn.
Bây giờ thì đến chuyện đóng phim của anh và vài nhân vật khác :
Một ngày nọ anh được mời dự một cái đám cưới.Vì việc làm ,anh đến muộn.Mọi người đã ăn uống xong phần buổi trưa và đang khiêu vũ tưng bừng chờ đến màn ăn nhậu sau đó vào buổi tối.Ai cũng tưng bừng náo nhiệt trừ bà giáo dạy khiêu vũ của anh.Bà đầm tên là Maryse.
Anh ghé lại chào bà và ngồi xuống bên cạnh :
- Nè .Maryse ! Sao không ra nhảy nhót như mọi khi ?
Maryse nhăn nhăn,vẻ ngượng ngập ,luống cuống :
- Tôi thích lắm nhưng đang bị tai nạn.
Anh nhìn cánh tay phải cuả bà bị băng bột vì ngã gãy tay vừa rồi :
- Bạn nhảy bằng chân chứ đâu phải bằng cánh tay ?
Bà đầm lại nhăn :
- Trời ui ! Khó nói lắm.Tôi....Tôi đang bị ướt quần
- Thì thay quần.Có sao đâu ?
Maryse kéo vai anh,rủ rỉ :
- Nè.Nói nhỏ cho nghe nè. Với cánh tay bị bó bột như vầy không mở được khuy quần,tớ không chạy kịp vào toilette để tè và tớ đã pipi ướt nhẹp cái quần rồi.
Anh bảo bà nhấc cái mông tròn trịa lên và lấy một mớ khăn ăn đặt xuống nệm ghế cho bà ngồi lên.
Maryse cảm động và khi thấy cái mặt tỉnh bơ của anh,bà lại rỉ tai :
- Bạn có cười nhạo tôi không ? Tôi xấu hổ lắm !
- Có gì mà xấu hổ.Ai cũng có thể bị như vậy.Ngồi tí xíu cho tạm khô rồi tôi đưa bà về nhà thay quần.Hãy chọn một cái váy rộng để dễ chạy đi pipi.
Maryse gật đầu ,cảm động thêm lần nữa và hôn lên má của anh . Chuyện có gì mà ầm ĩ đâu.
Đó chỉ là một đoạn phim bộ .Ngắn - Gọn - Đơn giản.Khi cần đóng kịch,đóng phim thì mình cứ tự nhiên.
Tự nhiên như lúc anh nhớ đến em với những dòng chữ như thế này.Kỳ sau,anh sẽ đóng phim kiểu khác và sẽ kể cho em nghe.Rất ngắn và gọn !
Thương yêu .
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 625985
02/01/2012
-
KHÔNG HẲN LÀ NHƯ THẾ.
_________________________________________
She's all my life là tên bài hát trên mặt đĩa có 11 bản.Đứng ở một góc hàng bán đĩa nhạc,anh úp headphone vào tai nghe cho hết bản nhạc buồn -
Chuyện kể về một anh chàng mồ côi cha mẹ từ bé,khi lớn lên,anh có một người yêu lớn hơn anh 15 tuổi,cô làm nghề cô giáo và là nhà nho giáo.Gia đình cô không chấp nhận mối tình chênh lệch ấy và làm đủ cách ly gián hai người.Cuối cùng,cô ấy bỏ anh và anh khóc lóc với câu : Em là tất cả đời anh.
Nghe xong bài hát ấy,anh chẳng vui tí nào cả.Bài hát nhắc anh nhớ lại những hình ảnh của cuốn film mang tên L'été 42 và phim kể một chuyện tình cũng trái ngang.Tình cảnh trái ngang cũng làm anh nhớ đến câu chuyện về mối tình của thằng bé học trò 14 tuổi với cô giáo đã có gia đình và con cái,cô giáo mang tội dụ dỗ trẻ vị thành niên,phải ngồi tù....
Người ta hay nói là tình yêu chỉ đẹp khi bị dang dở,chia lià.
Tại sao thế em ? Đẹp vì đã để lại nhiều đau xót ,nhớ nhung ? Đẹp vì đã đường chia hai lối ?
Anh thấy những tình yêu như thế chẳng đẹp chút nào.Những nỗi buồn làm gì có đầy đủ màu sắc ngoài một màu xám xịt ? Những cơn mưa lẻ loi chỉ làm lạnh hơn kẻ độc hành.Những đường phố,những sông biển,đồi núi chỉ là những cảnh trí trơ trọi trong một tấm ảnh bạc phếch cũ xưa...
Vừa rồi,bạn anh tâm sự là đã chia tay với người tình.Nàng ấy đã yêu chàng với một tình cảnh không có gì gọi là thoải mái thong dong.Nàng yêu vì cảm thấy bị lẻ loi buồn chán trong một căn nhà rộng lớn và người chồng hay vắng xa.Nỗi cô đơn nào đó hay làm người ta xích lại gần nhau và đến một lúc nào đó phải xa rời nhau.
Như thế - Người ta rất tiếc nuối để có thể viết thêm cả trăm bản nhạc có cùng một câu quen thuộc : She ( he ) is my life.
Không hẳn là như thế ( ? )
đăng sơn.fr
thanhvan4177
member
REF: 626049
02/02/2012
Thanh Vân đôi lúc đã phải tập là khép cánh cửa quá khứ lại, nhưng đôi lúc gió lại mở toang cánh cửa đó ra và TV lại ngồi đọc lại nó, xem lại nó, những thước phim ký ức ...
Đôi lúc nghĩ mình nên im lặng, nhưng cũng có lúc muốn viết tất cả những niềm khát khao, đau thương đã trải qua, nhưng rồi lại im lặng để yên lại trong quá khứ.
Muốn viết, muốn chia sẻ nhưng lại muốn để nó ngủ yên, thật là phức tạp quá.
Đầu năm chúc anh thật nhiều niềm vui, có nhiều sức khỏe và viết thật nhiều văn thơ .
Mến chúc tất cả quí quan khách trong nhà một năm an vui và thành đạt.
ndangsonfr
member
REF: 626057
02/02/2012
.
@ _
Thanh Vân viết :
" Thanh Vân đôi lúc đã phải tập là khép cánh cửa quá khứ lại, nhưng đôi lúc gió lại mở toang cánh cửa đó ra và TV lại ngồi đọc lại nó, xem lại nó, những thước phim ký ức ...
Đôi lúc nghĩ mình nên im lặng, nhưng cũng có lúc muốn viết tất cả những niềm khát khao, đau thương đã trải qua, nhưng rồi lại im lặng để yên lại trong quá khứ.
Muốn viết, muốn chia sẻ nhưng lại muốn để nó ngủ yên, thật là phức tạp quá. "
_________
@ - Có rất nhiều cánh cửa đời.Để đi về phía trước,người ta cần phải qua nhiều cánh cửa ( chặng đời ) . Sau lưng mình,đã là những khung cửa được khép lại.
Đời sống trước mặt là những khám phá không ngừng - Đời sống đằng sau lưng đã là những kinh nghiệm sống.
Hiện tại là một ngày có đầy đủ nắng,gió,mưa,có những ánh sáng và những bóng tối.Giữa phần sáng và tối ấy ,chúng ta có sự hiện thân của nhũng suy nghĩ muốn thành hình ,và ta sống...
Có đôi khi,kỷ niệm ấp ùa trở lại để như một cách thức níu lại thời gian,và trong ý niệm của thời gian,ta có nỗi thinh lặng của riêng mình .
Thanh Vân !
Khi nào cần,em cứ viết - Thảnh thơi mà viết như một cách trải lòng.Để khi đọc lại,mình có thể tìm thấy mình.
Chúc Thanh Vân luôn có những ngày vui từ những cánh cửa đời ở đằng trước.
Thân ái.
nđs.
___________________
ndangsonfr
member
REF: 627689
02/26/2012
_
. Ở MỘT TUỔI NÀO.
____________________________________
Có lần em hỏi tôi :
- Chú bao nhiêu tuổi ? Chú già hay còn trẻ ?
Tôi sững người và áy náy lắm khi bất chợt có ai hỏi tuổi mình.Thật ra,tôi còn trẻ lắm,tôi vẫn thấy trong ngôi vườn nhỏ của mình có đầy những muà xuân.
Trong ngôi vườn xinh xắn của tôi,có một cội thông già để khi nào tôi thấy mình không được thanh thản sau những điều buồn phiền,tôi bắc ghế ngồi xuống,đọc vài trang sách xưa để thấy mình được dịu đi.Trên những trang sách cổ,tôi tìm lại những câu tục ngữ,những bài học về cách xử thế của tiền nhân.
Có những buổi sáng mát trời,nhất là vào mùa xuân hoặc muà hạ,tôi ra trước vườn nhà,ngồi phơi mình dưới nắng để đón lấy tiếng chim hót ríu rít.Từng luồng ánh sáng lẳng lơ màu xanh cho tôi thấy và đếm được biết bao hy vọng trong từng ý nghĩ,tôi thấy mình yêu đời,yêu từng cụm hoa phơi phới đang phơi mình trong cơn gió thoảng nhẹ.Và ở một thời khắc nhẹ nhàng trong một góc sáng rãnh rỗi,tôi thấy mình yêu thiên nhiên hơn bao giờ hết.Và cùng một lúc,tôi bắt gặp một cậu con trai vừa mới lớn trong tôi.Cậu ta rất vui ở buổi sáng chủ nhật.Có khi cậu ta lười đi lễ ngày chủ nhật.Cậu đọc vội vàng vài câu kinh thầm thầm trong đầu như một lời trả giá để phiên phiến cái mặc cảm phạm tội.
Cậu hẹn cô người yêu ở một quán cà phê để nhạc pháp.Hai đứa ngoan ngoãn ngồi bên nhau nhâm nhi ly cà phê sữa rất đậm.Đậm có khi làm tim muốn ngừng đập.
Người ta nói :" Rượu ngon phải có bạn hiền " - Buổi sáng ở quán cà phê còn vắng người như thế,câu nói ấy không còn đúng nữa vì chẳng có ai ngồi nhậu với người yêu.Kỳ cục lắm ! Vô duyên lắm !
Cậu con trai không biết nhậu và chẳng bao giờ thích nhậu.Chữ " Nhậu " ấy chỉ dành riêng cho những tay bợm nhậu.
Nếu ở buổi sáng đẹp như mơ ấy mà phải dùng chữ Nhậu thì cậu trai trẻ nói như sau :
" Em !
Em đang làm anh say.Say ở ánh mắt nhưng.Say ở môi em cười.Không phải vì mùi cà phê làm anh say.Chỉ có màu môi em dính trên thành cốc bằng xứ trắng làm anh ngã quỵ mà thôi.Nhạc của Pháp có những lời lẽ bất thường :
.... Y a plusieurs mètres d'eau dans les rues de ma peine
Plusieurs tonnes de boue dans le flot de mes veines
La rivière charrie les fils du téléphone avec encore dedans mes appels qui resonnent
La pluie a délavé tous les mots que j'invente
Les oiseaux ont criéent pour pas que tu m'entendes
< Nước đã ngập đầy trên những con đường buồn bã của anh
Đã có nhiều tấn bùn lầy trong mạch máu của anh
Dòng sông đã cuốn đi của anh những lời gọi điện thoại
Mưa đã làm mờ đi những lời anh viết
Đàn chim rầm rĩ để em khỏi nghe tiếng anh gọi...
Anh đã dịch cho em nghe như thế.Có buồn bã lắm không khi một người yêu tả oán với một người yêu như thế ?
Thời gian trôi nhanh.Cậu trẻ lớn thêm chút nữa để vào đời như vào một trận chiến.Những vết chém của đời là những nết nhăn ưu tư trên vầng trán.
Thời gian cũng là một phương cách,một liều thuốc để mình quên đi những điều phải quên để sống.
Người đàn ông thấm thía những câu chuyện trái ngang ở đời để vững vàng hơn.Hắn có lúc chán đời,có lúc tuyệt vọng.Hắn vươn lên như một nhánh cây để chịu đựng nghịch cảnh và tranh đấu với nghịch cảnh để sống.
Cứ như thế - đôi lúc - ở một buổi chiều mưa,ngồi thẩn thờ ngẫm nghĩ lại để nhớ lại một thời quá khứ,hắn thấy có bao điều tiếc nuối.
Dòng sông tuổi nhỏ qua đi.Những ngày vui cũng trôi theo dòng đời ra cửa biển.Những hợp tan tuần tự.
Cứ thế.Có những lúc đêm về.Hắn ngồi im trước trang giấy trắng,lắng nghe một bản nhạc cũ thời ấy.Trong đó có câu hát ngày xưa :
Bao lần ta đã hai mươi tuổi
Xin thêm một ngày ,một tháng,một năm
Để thấy mình còn 20 tuổi trong trái tim....
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 628118
03/04/2012
ĐỂ LÀ MƯA CHỖ EM Ở -
________________________________________________
Sẽ chừng vài tuần nữa là mùa xuân trở lại.Sẽ không còn tuyết rơi.Sẽ qua hết những ngày giá lạnh.Nhìn lên trời xanh ngát từng buổi sáng,đã có biết bao nhiêu đàn chim kéo nhau lũ lượt trở về.
Thành phố và những công viên chỗ anh ở đã có điều ấm áp.Những cô gái trẻ đã khoe những màu áo quần rực rỡ nhẹ nhàng.Có những buổi chiều anh tan sở,đi dạo trên phố,ngắm nhìn quang cảnh dập dìu của phố xá.Đôi lúc,đứng ở một góc đường,thấy một khoảng vai ,một bờ tóc xoã,nỗi nhớ nào đó lại hiện về....
Trí nhớ là điều cần thiết để làm việc và đôi khi cái trí nhớ cũng làm phiền mình không ít.Có những điều tự thời gian làm quên lãng.Và cũng có rất nhiều thứ chẳng thể nào quên.
Có một cuốn truyện kể rằng : Anh chàng nọ bị ngã xuống đường hầm của métro,đã bất tỉnh và được cứu sống,anh ta đã quên tất cả những điều cần giữ lại trong bộ óc.Không biết mình tên gì,bao nhiêu tuổi và từ đâu đến.
Bằng cách nào người ta giúp anh ta khôi phục lại trí nhớ ?
Sau một khoảng thời gian dài,đôi lúc người ta nghe anh ta lẩm bẩm nhắc đến một cái tên của một người con gái.Và họ đoán là tên người yêu của anh.
Chuyện còn dài.
Anh sẽ kể thêm cho em nghe nếu trí nhớ anh còn tốt ở một ngày sắp đến.
Trong khi chờ đợi chuyện sẽ kể ,anh thử làm mưa rơi trên khu phố nơi em ở.Biết đâu nhìn mưa như thế - Em sẽ nhớ lại một ngày nào ta đã đứng cạnh nhau cùng ngắm mưa.
Và em đã nói : " Nếu lỡ ngày nào phải xa nhau - Em sẽ còn nhớ đến anh "
Bây giờ - Đã xa - Xa lắm ! Em vẫn còn trí nhớ chứ ?
Còn anh thì vẫn nhìn những cơn mưa ở một nơi chốn lạ. Vẫn thử làm mưa đến nơi có em.
... Lắng nghe tiếng chim hót giữa bầu trời ngát xanh.Nàng thử tìm một màu xanh đậm hơn ở trong mắt chàng.Cặp mắt nâu vẫn lặng tĩnh.Không nghe tiếng sóng nhỏ nào rì rào.Không nghe tiếng gió reo kẻo kịt ở những nhánh cây bắt đầu ra lá sau những ngày đã thật lạnh giá trong á nh mắt.
Chỉ nghe tiếng chàng hỏi :
- Em có đoán được ý nghĩ nào của anh không ?
Nàng tìm câu trả lời sau câu nói để có thể đoán.Điều khó nhất là đoán được ý nghĩ của người đối diện.
- Em nghĩ rằng anh sẽ nói là sai nếu khi đoán đúng.Anh hay đóng kịch.
- Sao vậy ?
Nàng dùng những ngón tay để vân vê lọn tóc đang cuống quýt trên bờ vai.Nhạc trong quán để bài Fellings rất nhẹ.Ở một chập sau ,cuối bản nhạc,chàng nói nhỏ :
- Sao ? Đoán được chưa ? Chờ lâu quá rồi
- Đoán là anh đang thích đi dạo trên bãi cát biển ngoài kia.Vì anh mê biển
- Đi vơí ai ?
- Hỏi khùng thật há ? Chả lẽ đi với một con ma tóc dài ?
Chàng bật cười.Nắng rạng rỡ trên nụ cười ngập mắt.Nàng bắt chước cười theo.Người ta nói nụ cười giống như một căn bệnh dễ lây.
Ngắm cách chụm môi uống nước của nàng,chàng nói :
- Uổng thật.Không mang theo máy chụp ảnh để chụp nụ em cười.
- Bộ người ta cười đẹp lắm sao ? Mà này anh ! Có cách nào giữ lại những nụ cười không anh ?
- Thì... thì thử vẽ hình
- Anh vẽ đi.
Trong vài hơi thở nhẹ,chàng vẽ nụ cười của nàng theo một cách riêng của mình.Và chỉ có nàng mới biết cách ngắm nụ cười riêng rất riêng ấy mà thôi.
Điều gì khó viết nhất khi kể về những câu chuyện tình ?
Ở cả triệu quyển sách,các nhà văn đã nhìn cuộc đời và những hoàn cảnh éo le để viết truyện tình.Ở truyện của họ có những cuộc gặp gỡ,những mẫu đối thoại,những tia mắt và nụ cười,họ đã pha vào những màu sắc của sự nhớ nhung vừa đậm vừa nhạt.Họ cho những nhân vật đánh đấm,cấu xe,ghen tương vơí nhau.
Những chuyện tình đều có thể giống nhau ở một mức độ nào đó.
Những người viết cũng tuỳ theo cái cảm quan riêng của mình để sáng chế nhân vật và cho nhân vật đóng phim.
Còn anh ? Anh viết gì ? Viết ra sao để làm khác họ khi kể về những câu chuyện tình ? Khi nói về những giọt nước mắt khi hai người tình xa nhau ,anh phải viết như thế nào để những giọt lệ lăn tròn trên má người đàn bà không giống những người khác trong từng mẫu chuyện đã đọc ?
Người đàn ông nhân vật chính của anh sẽ làm gì,nghĩ gì khi chia tay với người yêu để không bao giờ quay trở lại ?
Anh không muốn lập đi,lập lại những điều đã đọc ở những ngày tháng cũ.Lập lại như một bài hát đã nhại lời của một bài hát thịnh hành theo kiểu cách thương mại.
Người ta có nhiều ngàn cách để nói về chuyện tình.Và người ta vẫn bắt chước nhau khi viết dù không muốn.Tình yêu là một đề tài muôn thưở vì tình yêu luôn có gai để làm chảy máu.Những bài hát vẫn có câu : " thà đừng quen nhau,yêu nhau làm chi ? " - Kỳ cục ! Ai chả biết như thế.Nói theo kiểu huề vốn thì ai cũng nói được.
Viết xong những hàng trên thì anh phải thú thật với em một điều : - Anh đang viết về một chuyện tình có cái tên là : " Chữ Nhập " và khi viết xong cái chương mở đầu thì anh cảm thấy mình đang bí.Bí một cách kỳ lạ !
Thường thì từ xưa đến nay,những nhân vật trong truyện của anh luôn có sự dí dỏm dễ thương,họ hay dắt nhau đi quán nước.Chàng nắm tay,nàng thì thầm và họ chết ngộp trong mắt nhau.Những câu nói chuyện của họ luôn là một sự đuà giỡn đuổi bắt nhau.
Hai nhân vật ấy mang nhau về nhà,vặn nhạc khẽ,ôm nhau hôn và yêu nhau.Nhẹ nhàng mà hôn khi âu yếm.Truyện của anh chưa hề có những màn ân ái cụp lạc như mưa bão ,sấm chớp.Truyện không có tiếng thở mạnh ngất ngưỡng của đàn ông trên khuôn ngực đầy của đàn bà như trong những cuốn phim về sex loại rất cực độ.
Thú thật là anh đang bí trong cách dẫn chuyện : Họ - hai kẻ người dưng sau khi đọc văn của nhau xong để đến với nhau bằng cách nào ? Họ nghĩ gì ? Làm gì ? Họ lý luận về tình yêu và sẽ gạt qua những lý luận khuôn khổ của sách vở để bắt lấy nỗi rung cảm như thế nào ? Trong tình yêu của họ,sẽ có những giọt lệ và những nụ cười ra sao ?
Làm sao để tạo những biến động - action - để họ phải ngây ngất say sưa khi hôn nhau ,và cả khi muốn quay đi để lìa nhau ? Điều gì sẽ xảy ra ?
Anh sợ nhất là trong khi viết,cái máu du đãng trở lại với anh để anh nghiến răng,bậm môi giết quách một trong những nhân vật trong truyện của mình.Anh ghét sự uỷ mị quá đáng khi viết.Ở ngoài đời thật,đã có nhiều lần anh được chứng kiến cái tâm thiện của những gã du đãng.Chúng anh hùng hơn những thằng hiếp dâm và làm hại con nít,chúng " lương thiện " hơn những kẻ đội lớp thầy tu mà làm bậy.Chả thà tấn công và đi cướp nhà băng còn hơn làm hại người cô thế và nói giọng giả nhân giả nghĩa.
Anh nghĩ anh có thì giờ để ngẫm nghĩ và dịu đi để tử tế với cái chuyện tình đang viết dở dang của mình.
Mong là như thế,để thấm thía một tình yêu,ta nên tử tế.Nhất là khi viết.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 628716
03/15/2012
'
ĐÊM NGHE TIẾNG NHAU
_________________________________
Em !
Có một cô nhỏ rãnh rỗi quá .Chắc hắn không có chuyện gì hay ho để làm bèn hỏi anh :
- Nè ! Trong đời anh,anh yêu đã bao lần và yêu người nào nhất ?
Đây là một câu hỏi kỳ quặc và thậm tệ nhất.Giống y hệt một cuộc khẩu cung của cảnh sát cuộc.Ai là thủ phạm và ai là nạn nhân ?
Đã thấy rất khó mà trả lời thế nào cho ổn.Ổn có nghĩa là xuôi chèo mát máy.Người ta nghĩ gì về tình yêu sau khi đã máy mó đầu óc tay chân và chạy vòng vòng để rượt đuổi theo nó ? Nó là một cái bóng và nó cũng là một món đồ chơi kiểu rất khó chơi.Tinh yêu không bao giờ có một quy luật nhất định.Tình ái không phải là con đường cho xe chạy nên không có luật lệ hẳn hòi.
Biết là như thế nên anh đã tìm cách ởm ờ,hoãn binh để khỏi trả lời.Cô nhỏ người viết ấy có tính lì và rất cứng đầu nên lại vặn hỏi anh ( Làm như hắn chưa bao giờ bị món tình ái rượt chạy nên cắc cớ như thế ?! )
Đã như thế thì anh trả lời .Kiểu ngắn ,gọn :
Có đại loại 3 thứ tình :
1. Người yêu đầu tiên = Kỷ niệm.Cảm giác đầu đời.
2. Người phối ngẫu = Tình cảm + Sự ưng thuận - Hợp tác chia sẻ nguồn sống gia đình
3 .Người Tình = Sự rung cảm để giết chết nỗi cô đơn và lấy lại tiềm năng của thời tuổi trẻ.
Conclusion : Ba thứ tình không bao giờ giống nhau
Xin đừng thắc mắc nữa - Vô ích.
Đã là như thế,hắn lại xảnh xẹ hỏi tiếp câu hỏi đã đặt ra như cái tiêu đề :
- Thế thì anh yêu ai nhất ?
__________
Em !
Thế thì anh lại nổi cơn cáu và nhăn nhó .Trời ạ ! Hỏi chi mà kỹ càng,soi mói và khó khăn như thế để làm gì ?
Làm gì có tình nào giống tình nào ? Làm gì có bảng thứ hạng và có bảng ghi thành tích cho tình yêu.
Yêu là cái gì vậy ,em ?
Có phải là lúc anh mở điện thoại gọi em :
- Anh nè,nhỏ !
- Trời ui ! Ai dè gặp anh
- Bộ không vui sao khi anh gọi ?
- Vui chứ.Bộ nhớ em há ? Hihihihi
Nghe tiếng cười là đã lộn ruột gan rồi.Khi có nhau để yêu nhau thì ai đó cũng trở thành lẩm cẩm và có lúc trở thành trẻ con.
Bé nít như tiếng cười và giọng em hỏi :
- Sao anh im ru ? Sao không nói gì ?
- Tại anh đang run
- Xời ! Xạo ác ha.Anh cũng biết run nữa há anh ? Em tưởng anh chì lắm mà
Vậy đó.Nhẹ nhàng trững giỡn như một lọn gió đầu mùa của trời vào xuân.Xanh ở đôi mắt nhìn ngắm trời mây.Đêm đậm ở bước chân đi dạo của anh trên con đường rì rào lá
- Anh đang làm gì ? Chưa đi ngủ há anh ?
Em đã có nhiều câu hỏi cho anh.Anh nói là anh đang thèm có em ngồi trước mặt,thèm có hơi ấm ngồ ngộ ở bàn tay em mềm mại.Trong mắt em có tiếng cười của một loài chim đêm trong thành phố.Ở những đầu tàng cây có tiếng ríu rít,chim chóc ở phố hay bị những ánh đèn đường lừa bẫy phá giấc ngủ của chúng và chúng nhảy nhót để biết hót líu lo như giọng em reo lên khi anh gọi em.
Anh lắng nghe tiếng tim mình đập nhè nhẹ trong giọng nói của em.Có một cái gì đó rất trẻ con nhí nhảnh.Có một chút gì đó rất đàn bà ,rất huyền thoại ,rất nhung nhung từ mùi hoa ngọc lan quyến rũ.Em nói gì- em ? Và anh nói gì,em ?
Hình như chúng mình đang kể về một chuyện tình.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 629051
03/22/2012
-
Ở QUÁN NƯớC
có tên là Eve.
_______________________________
Cả hai chúng ta,ai cũng thích ngồi trong quán nhìn mưa.Người ta nói mưa buồn lắm vì trời đất ảm đạm,những cây dù dưới mưa buồn hiu,những cánh cửa trên từng dãy nhà cao ốc buồn hỉu hiu.Cả những bản nhạc của những người yêu nhau cũng thỉu thiu ẩm ướt.
Vậy mà....
Mình chẳng có gì để buồn khi ngồi bên nhau.Em chúm môi khi quậy cái muỗng nhỏ để làm hoà tan viên đường trắng.Anh thích nhìn những ngón tay em cầm chiếc muỗng để hình dung anh đang là nó.Em đang cầm anh để quậy anh và anh bị chóng mặt.
Em có cách nhìn của em.
Em biết nói vơí anh bàng ánh mắt khi em im lặng.Em biết để thì giờ cho anh nói chuyện với nỗi im lặng như thế.
Anh nói gì - em ?
Những tình khúc trong quán nước đã nói hết phần của anh rồi.Những lời yêu thương nếu cứ lập đi,lập lại sẽ nghe nhàm chán.
Hẳn biết là như thế,anh đành viết tàm tạm những bài thơ,anh thử dùng chữ để thay thế thứ ngôn ngữ rất vụng về hàng ngày của anh.
Và em thừa sức để biết rõ một điều : Những cơn mưa rơi trên phố màu hồng hay màu tím sẽ không bao giờ đủ sức làm anh phải buồn bã,vì anh có em.
Có em để có thể viết những bài thơ của mưa.
Mưa đang rất đẹp ngoài quán nước mang tên : " Quán của Eva "
đăng sơn.fr
* ( Như những bức thư tình dài nhất thế kỷ )
TÌNHKHÚCMỚI
của Adam & Eva
____________________________
đăng sơn.fr
Anh vẫn thế - Vẫn làm thơ lãng mạn *
Lỡ có mưa ngoài cửa quán cũng thế thôi
Phố hồng ấy,có giọt mưa lãng đãng
Cũ một lần khi mệt mỏi,nghỉ chân
Em chừng ấy,ngồi yên trong quán nước
Quyển sách cũ trăm trang giấy ngày xưa
Ở một trang có dòng chữ anh viết
Từ phố núi,mưa lên tiếng gọi mưa
Mình vẫn thế,lời tình là duyên nợ
Những mùa đông rồi cứ vậy trôi mau
Bờ mắt em tình với anh nỗi nhớ
Nụ môi xanh vẫn muốn nói ngọt ngào
Ta vẫn thế để biết yêu muà mưa đến
Lời tình khúc mềm mại nằm trong quán
Một Adam vẫn cứ say như thế
Một Eva mãi mãi chỉ là em......
___________
* Chữ của NguyênĐỗ
ndangsonfr
member
REF: 630194
04/11/2012
.
GHÉ THĂM tìnhyêu.
___________________đăng sơn.fr
* Em !
Ở tủ sách của anh có một quyển truyện xưa rất xưa tên là " Trò Chơi Của Người Tình " của tác giả có cái tên lạ lùng lắm : Nguyễn Yêu.
Đó là tựa truyện mà anh đã đọc từ thời áo trắng ở Saigon cũ. Thời ấy,anh hay lạng xe trên phố chiều,anh thích vào một quán nước quen ngồi ngó thiên hạ qua lại.Có những cái quán để nhạc rất hay ( nhạc của pháp thời đó lãng mạn như hình ảnh của một quả táo hây hây mũm mĩm ) và anh ngồi đọc " Trò chơi của Người Tình " .
Nguyễn Yêu thời đó mê bản Let It Be của the Beatles qua giọng hát của Paul Mc Carney,anh chàng nhà văn có nhiều sức tưởng tượng đó đã kể những câu chuyện giữa những cặp tình nhân bên nhau.
Truyện đơn giản thôi nhưng chàng ta đã viết rất phóng,rất thoát theo kiểu người tây phương.Có nghĩa là nàng và chàng hẹn hò nhau,lạng xe qua phố,vào rạp ciné xem cuốn phim tình của Pháp.Đến đoạn tài tử nam hôn tài tử nữ,chàng cũng dò dẫm tìm bàn tay người yêu trong bóng tối,chàng hôn lên những ngón tay của nàng và tưởng tượng đến mười con thiên nga đang bơi lội.Nụ hôn có mùi kẹo cao su đang nhai và nàng nuốt phải cái kẹo của chàng từ môi.
Chàng nói như nhạo nàng :
- Eve ! Coi chừng em sẽ mang bầu khi nuốt kẹo.
Eva quay sang,cắn chàng bằng mắt - Hình như ánh mắt của Eve biết cười thì phải :
- Thây kệ ! Miễn là thằng bé tí cũng tên là Adam giống anh.Nó cũng sẽ có nụ cười kiểu của anh.
Ui ! Ui ! Tình như thế.Lém lĩnh như thế thì có lẻ cả triệu năm sau nữa,Adam chỉ vẫn là Adam của một Eve.
Như thế,anh đã đọc đi đọc lại những trang viết như xem một khúc phim tình.
Thời gian trôi đi.Trôi như dòng sông có tiếng hát của một người ca sĩ vừa chơi đàn piano vừa hát Cry Me A River ( mà sau này,từ một cảm hứng, Đức Huy của Việtnam đã viết bài " Khóc Một Dòng Sông " - Dĩ nhiên là lời lẽ chẳng ăn nhập gì với cái tên bài hát mà anh vừa kể ..Cry Me... )
Thời gian trôi- Khi sang bên này,có lần ghé một tiệm sách trong khu Phúc Lộc Thọ ở Cali,anh tìm lại được quyển Trò Chơi của Người Tình. Và anh lại tìm chỗ ngồi đọc ngay tại một quán nước có tên là Dĩ Vãng. Cái quán nước này đã làm phiền anh không ít vì hình ảnh của những cô chiêu đãi viên mặc quần áo kiểu người đảo - có nghĩa là thiếu vải và trông khiêu gợi một cách mất thẩm mỹ.
Trong khi đọc để như tìm lại một phần đời cũ trên những trang sách thì anh nghe tiếng những người bàn bên cạnh,họ xúm nhau đánh cờ tướng và la lối ỏm tỏi y như các hàng quán bình dân bên mình.Ở trên những bức tường của quán thì có những màn hình Tv đang chiếu những cái clips video nhả nhạc âm ĩ.Thế là mất sự tình tứ,mất sự lãng mạn cần thiết để đọc một bản văn tình. ( Đúng là lãng xẹt ! )
Lang thang như thế và không tìm được cái quán nào có kiểu trang hoàng như bên xứ tây cổ điển,anh chờ ngày lên máy bay để về lại Âu Châu.Khi trở về Pháp,đi lại trên những đường phố ,tìm lại được cho mình những cảm giác thân quen,ngồi yên ả đọc lại trang sách cũ của anh chàng lãng mạn Nguyễn Yêu ấy,anh lại thấy mình có lại mình - nhất là khi vừa đọc vừa nghe tiếng dương cầm thánh thót chạy notes nhạc như mưa.
Ở cái góc phố của anh,anh đã và đang có em.
Anh không phải là một Nguyễn Yêu để đi tìm một trò chơi của người tình.Với anh,đơn thuần mà nghĩ : Tình yêu không bao giờ là một trò chơi.Ai nói gì thì nói.Tình yêu là một món quà dù có lắm lúc cũng là một hình phạt.
Chẳng biết rằng người ta có thể chọn cái tên mang ý nghĩa hình phạt hay là phần thưởng khi nói về tình yêu ?
Có lẽ ở điều này,tác giả của quyển truyện xưa ấy cũng không khi nào có cho mình một lời giải đáp.Anh nghĩ như thế và sẽ không thắc mắc về chữ Tình Yêu nữa.
Tình yêu ra sao thì ra.Mặc kệ nó.Cứ yêu là yêu.Vậy thôi.
..
ndangsonfr
member
REF: 630271
04/12/2012
.
Ở NGOÀI CỬA THIÊN ĐƯỜNG .
________________________________
Buổi chiều,anh về sớm hơn mọi ngày.Ngừng xe,tạt vào thương xá mua vài thứ lặt vặt.Đi ngang hàng sách báo,anh hay có cái thói quen đứng lại ,ngó lên ngó xuống để đọc những cái titres lớn của những tờ tạp chí.Thiên hạ ra báo nhiều quá.Mình thích cái gì thì có ngay cái đó trên quày bán đầy tạp chí.
Để bán hàng thì dân làm báo hay đăng tải những cái titres đọc phát chóng mặt.Đọc qua thì thấy cũng từng ấy thứ chuyện.Chuyện dân ca hát ,dân đóng phim hò hẹn nhau,yêu nhau và đập nhau bỏ nhau.Ở trang nhất của một tờ báo kiểu xì căng đan lá cải thì thấy tấm hình của ca sĩ Céline Dion chụp cạnh ông bầu kiêm ông chồng và hình như báo đang bêu rêu tán tụng về chuyện đời tư của cô.Ở tờ tạp chí khác thì thấy hình cô con gái cưng của hệ thống khách sạn Hilton mặc quần áo loại thiếu vải đang khoe chiếc xe mới với nụ cười sao sẹt.
Lơ ngơ liếc qua,liếc lại như thế,anh quay gót bỏ đi,chẳng vác cuốn nào ra quầy tính tiền.Thế là yên chuyện - Đọc nhiều quá cũng có hại cho chất xám vì có lắm thứ vô bổ chẳng nên nhét vào đầu.
Về nhà,ngắm bãi cõ và những thứ cây cối đang lừng lững mọc theo ánh sáng trời xuân,anh ngồi ở sau vườn lơ mơ nghe tiếng chim hót gọi nhau thấy vui vẻ lắm.Ở một cành cây từ vườn nhà hàng xóm,anh thấy có một bầy chim lông đen,mỏ màu cam đang chim chíp kháo chuyện vơí nhau,thỉnh thoảng chúng xà xuống hồ nước kiếm cái ăn ,cái uống.
Lại nổi cơn ghiền để đọc một cái gì đó,mắt anh lại chạm phải một quyển sách chính trị nói về những tình huống bè phái và thủ đoạn của ông tổng thống đương nhiệm.Quyển sách này được ông bạn của anh cho mượn đã vài tháng nay,anh đọc thử vài chương thì thấy u ám nặng nề đầu óc,lại quăng đó.Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh đụng đến nó nữa.Ở đời này,anh nghĩ,có chuyện nên biết,có chuyện cũng chẳng bao giờ nên để ý đến cho nhẹ mình,nhẹ mẩy.
Nhắc đến chuyện linh tinh làm ê mình,ê mẩy thì nhớ đến câu em gọi anh,em nói anh nên vào net,ở một chủ đề để đọc vài chuyện có liên quan đến những người viết đang hăm he tấn công chỉ trích nhau.Họ bới việc và tìm cách hạ nhau qua mặt chữ.
...
Trong những câu chuyện như thế,em và anh,hai ta đã lắc đầu ngán ngẩm để lắm lúc buồn cho tình đời và tình người.
Nhớ có lần anh đùa và dọa em :
- Khi nào chán đời,chán thiên hạ quá thì anh đi tu
- Ui ! Anh xạo ác ! Đi lễ cũng không đi.Nhà thờ cũng quên đường ..Lấy gì mà tu ? Tu hú thì có...
Anh biết là em ngoan đạo.Anh biết là em ở hiền để gặp lành.Và khi nào ngỏm củ tỏi thì em được vào thiên đường trước bao người khác.
Em nhỏ !
Em có biết thiên đường ra sao chưa ?
Ở trên ấy có quán nhạc để nhạc tình không ?
Ở đó,có ai thương ai,ai ghét ai không ?
Và ở trên ấy có cảnh biển hồ,sông núi không ? Người ta sẽ làm gì ở đó ?
Có thể khi lên trên ấy,mỗi người sẽ có một đôi cánh để bay như những thiên thần ( ? ) và sẽ mặc toàn màu trắng ? Có lẽ sẽ chẳng ai đua đòi quần áo đúng thời trang,nào là jean hạng nhất của Usa,nào là váy đầm loại thượng thặng của YSL,của Ch.Lacroix .... Tất cả những món đồ trang sức,nước hoa,dầu thơm ,phấn son có lẽ sẽ là vô bổ,vô ích ( ? )
Và có lúc,anh nghĩ là cũng sẽ chẳng có một cái nhà hàng nào ngon lành với những tay đầu bếp thượng thặng.
Nghĩ lẩm cẩm và đoán mò như thế,anh lại ngần ngừ chưa muốn có cái ticket lên thiên đường vội.Vì nhiều lẽ khác nữa ...
Chẳng hạn sẽ không được ngồi với nàng ở trong quán nhìn ra cửa kính thấy màu biển ấm và ngắm trời xanh.Sẽ không được ghé tai lắng nghe tiếng nàng thủ thỉ kể chuyện trời trăng mây gió.
Khi người ta yêu nhau và được sung sướng bên nhau thì trái đất nhỏ xíu này coi bộ đẹp đẽ lắm : Chàng đi cạnh người yêu,ngửi mùi hương tóc,bóp nhè nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của nàng và thử tìm màu xanh cao vời vợi trong mắt nàng.Cùng ngắm nhìn màu cỏ cây ,màu nâu nâu,xanh, trắng ở những cánh cửa của từng ngôi nhà có khu vườn rất đẹp khi đi ngang từng sáng,từng chiều.
Đi bộ bên nhau như thế sẽ rất mỏi chân,rồi nàng rên và than mệt với đôi giầy cao gót.Nhìn vào mắt nàng,chàng hiểu ngay điều nàng muốn nên đành cong người cuí xuống,cho nàng vén cái váy đầm cao lên khỏi đầu gối và chàng cõng nàng leo lên con dốc cao để có thể cùng ngồi thở dốc và nhìn xuống bãi cát biển .Biển lặng gió trên bãi cát vàng.Biển rủ sóng nhịp nhàng như tiếng thở của nàng bên tai.
Trong tiếng thở có mùi vị nồng nàn quen thuộc ấy,chàng thử làm một bài thơ.Vừa mới và cũng vừa hơi cũ khi có lần nàng lèo nhèo nhắc lại chuyện lười đi lễ của nàng.
Thọc tay vào túi áo,tìm tờ giấy ghi bài thơ,chàng nhẩn nha đọc rất chậm cho nàng nghe :
Bởi vì tôi yêu
Nên tôi hay đi lễ ở góc tim em
Tôi biết quỳ xuống để đọc kinh
Khi muốn cầu nguyện cho chúng mình
--
Chúng mình chỉ mỏng manh như những chiếc lá
Rơi trên vườn địa đàng
Chúng mình chỉ là hai nhân vật tầm thường và nhỏ bé
Như hai hòn đã cuội ở bên nhau trong một bức tranh tình
Tôi vẽ nụ hôn ở cuối mắt em
Tôi đã dấu nỗi buồn phiền
Ở những khi thấy rất buồn bã
Tôi đã giả vờ cười rất tươi và quyến rũ
Để em đừng lo ngại
Tôi biết đóng kịch để ra vẻ mình rất đàn ông
Bên một người tình nhỏ bé
Tôi đã bao lần phạm tội dối gian vơí đời
Đã đeo cái mặt nạ của thú dữ
Cho đến ngày ,tôi gặp em
Bao nhiêu cái tôi trần trụi rơi xuống
( Kể cả cái mặt nạ đàn ông hiếu chiến
Cũng tan rã ở tia mắt em ...)
--
Đã bao nhiêu năm tháng tôi sợ vào nhà thờ
Chúa nào tha tội cho tôi
Khi tôi mang hình hài của quỹ sứ
Chúa không hiểu được ngôn ngữ riêng của tôi
Khi tôi thiếu nụ cười
Khi tôi lầm lì đánh đấm với cuộc đời và thiên hạ
..
Tôi muốn vào nhà thờ dấu kín ở góc tim em
Quỳ xuống chấp tay để nhớ lại một vài câu kinh
Kinh tình yêu là bài thứ nhất
Kinh xám hối vì đã mềm lòng vì em
Một Eva như trong truyện thần thoại
Tôi xin Chúa trên cao tha tội
Khi có lần...
Tôi lỡ xem em là chúa phật của tình yêu
Ôi ! Tôi và hình ảnh tôi phản tặc
Giống y như một Adam khờ khạo ngày ấy
Đã dại khờ ăn trái cấm
--
Em !
Hãy giữ tôi lại trong góc nhà thờ của em
Hãy giữ tình yêu và niềm tin của tôi trên áo em trắng ngần
Khi em cúi xuống nhìn tôi và giúp tôi cầu nguyện
Hãy nếm dùm tôi những giọt lệ còn xót lại
Khi tôi đang muốn khóc
Khi tôi biết rõ mình đang yêu em
--
Em !
Hãy là nỗi bình thản trong trái tim tôi
Hãy là lời nguyện mà tôi còn biết đọc
Khi bàn tay em để yên trong bàn tay tôi
Giữa câu kinh cho ngày phục sinh như thế
Sẽ mãi là lời nguyện của tôi....
( LỜI NGUYỆN THẦM )
Nàng nhăn nhăn cái đầu mũi vì thứ lời lẽ kỳ cục như thế.
Nàng ngả đầu vào vai chàng nói thầm thầm :
- Rồi thế nào Chúa cũng phạt anh,anh xuống địa ngục.Em thì lên thiên đàng ...
Ừ, ừ...Tội nghiệp cho chúng mình - Sẽ rất là tội nghiệp vì hai đứa hai nơi.
Để tránh nỗi tội tình như thế,anh đã đề nghị em ở lại trần gian này,dẫu là địa ngục.Ở địa ngục này,em có anh.
-----------
Em !
Đọc xong câu chuyện như thế,em còn muốn lên thiên đàng nữa không?
Thiên đàng nằm ở đâu em ?
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 630306
04/13/2012
.
Je Pense à Toi - NHỚVỀNHAU
Mở Tựa ở cửa Quán -
__________________________________________
Je Pense À Toi
- Jean Francois Michael
Je m’éveille ,je pense à toi
Il fait soleil, je pense à toi
On me téléphone -je parle
Je pense à toi
Avec elle ,je pense à toi
Quelle heure ce soir je pense à toi
Ou allons me dit - t’elle
Je pense à toi
Je ne sais même plus où tu es ni ce que tu deviens
Mais ca n’a pas vraiment grande importance
Nos pas se perdent dans la ville
Vers de nouveaux chemins
Qui ne se croisent que par coup de chance
De chance
Il se fait tard, je pense à toi
Si on rentrait je pense à toi
Je n’étais pas très drôle ce soir
Je pensais à toi
On fait l’amour -je pense à toi
Au petit jour- je pense à toi
Je ne dors pas ,je pense à toi
Je ne sais même plus où tu es ni ce que tu deviens
Mais ca n’a pas vraiment grande importance
Nos pas se perdent dans la ville
Vers de nouveaux chemins
Qui ne se croisent
Que par coup de chance
De chance
La nuit s’achève- la nuit s’achève
Même quand je rêve la nuit s’achève
Je fume une autre cigarette
Je pense à toi
La nuit s’achève- je pense a toi
Les yeux mi-clos je pense à toi
Je ne dors plus ;je pense à toi
___________________________
1.
--- ( Rời chỗ ngồi để pha ly cà phê.
Lời Pháp ngữ của bản nhạc đã có nhiều lỗi chính tả khi tải xuống từ ông Gù Gờ.Chẳng biết ông thu nhập ở đâu mà ông đã có nhiều lỗi CT như thế ?
Hay là tại ông được sinh đẻ từ Usa nên ông cứ phang đại tiếng Tây.Thế nào cái ông đẻ ra Google cũng bị kiện .Bảo đảm là như thế )
Bây giờ để tạm đấy.Ông GùGờ tây đi uống cà phê cái đã.Lát nữa tính chuyện vơí GùGờ Mỹ sau .
_____________
2.
Em !
Trở lại quán,có ly cà phê sữa - Thế là ấm,là yên bụng để ngồi sửa lại lời bài hát cho có vẻ sạch sẽ,đàng hoàng - ( Cái gì ra cái đó )
Je pense à toi - Anh nghĩ về Em hoặc Anh nhớ đến em - là một bài hát do J.F.M hát đã từ lâu lắm rồi và đã được chuyển sang lời việt từ thời phong trào nhạc trẻ của VN.Ở hải ngoại thì lời việt đã được Anh Tú và cô Ngọc Bích hát rất hay.
Ở một buổi tối trời đông,anh đã ngồi rất yên để lắng nghe bản nhạc từ bản chính của Pháp ngữ và sau đó nghe lại bằng tiếng việt.
Anh nhận thấy vài điều như sau ,nếu dịch lại nguyên văn lời bài hát của Michael :
....Je m’éveille ,je pense à toi
Il fait soleil, je pense à toi
On me téléphone -je parle
Je pense à toi
Avec elle ,je pense à toi
Quelle heure ce soir je pense à toi
Ou allons me dit - t’elle
Je pense à toi...
Vừa thức dậy,anh nghĩ đến em
Trời nắng đẹp,anh nhớ em
Người ta gọi điện thoại,khi trả lời,anh nghĩ đến em
Ở bên nàng,anh cũng nghĩ về em
Mấy giờ ở buổi chiều ,anh cũng nghĩ về em
Anh không còn biết em đang ở chốn nào và em ra sao
Nhưng điều này chẳng còn gì quan trọng nữa...
Trời muộn lắm rồi - anh nghĩ về em
Về đến nhà,anh thấy mình không vui vẻ cho lắm
Khi nghĩ về em
Kể cả khi ân ái với người
Từ buổi sớm
Anh không ngủ được
Anh không còn biết em ở nơi nao
Hoặc em đã ra sao
( Có còn gì là quan trọng đâu )
Bóng đêm dần tàn,dần tàn
Trong giấc mơ anh
Đốt thêm điếu thuốc
Anh nghĩ về em
Giữa lúc tàn đêm
Với đôi mắt khép
Anh không ngủ được nữa,anh vẫn nghĩ về em
------
Đúng là gã " nghĩ về Em " ấy điên rồi ! Làm sao gã có thể bị nàng ấy chiếm hữu cả một ngày như thế ? Gã mất ngủ cả đêm và rồi,gã sẽ phờ phạc hốc hác để như cái mền rách.
So với lời lẽ đơn giản của Pháp ngữ và bản lời việt thì anh thích ca từ chuyển sang lời việt ngữ hơn - nhất là với tiếng hát nồng nàn của Ngọc Bích trong đêm khuya.
Để so sánh hai lời lẽ ca từ của một bản nhạc từ nguyên thuỷ,có lắm lúc anh để ý thấy người đặt lời việt của người mình rất chải chuốt khi nắm bắt được ý tưởng chính để chuyển ngữ và lắm khi còn hay hơn bản chính ... ( Thí dụ như khi nghe bản nhạc rất nổi tiếng của Claude François là Comme d'Habitude được chuyển sang anh ngữ hoặc việt ngữ thì anh lại thích hai bản sau hơn vì bản tiếng pháp có lời lẽ quá đ ơn giản nếu không nói là quá nghèo nàn vì ý tưởng ! )
Đó là nói sơ qua chuyện lời lẽ của âm nhạc. Bây giờ anh nói về câu Je pense à toi - Anh nhớ về em -
Nhớ là cái gì vậy , Nhớ có phải là yêu không ?
Anh biết có một vài người rất hà tiện lời nói trong cách diễn đạt,thay vì nói anh yêu em - em yêu anh - họ thay chữ Yêu bằng chữ " Nhớ "
Ngộ thật . ( Hai chữ ấy khác nhau nhiều )
Nhớ một thoáng chưa chắc hẳn là yêu
Nhớ rủng rỉnh,nhớ nằm yên trong óc
Nhớ cựa mình để mưa cả một chiều
Nhớ như thế, đã có chắc gì là yêu ( ? )
( NHỚ )
Vài hàng viết như thế.
Bây giờ thì đã đến giờ rời quán để viết về vài điều khác.Buổi sáng đang rực rỡ thả nắng trên những mái nhà.Tiếng chim hót gọi nhau nghe rất vui tai.Hình như chúng đang nhớ nhau....
đăng sơn.fr
....
Je m’éveille ,je pense à toi
Il fait soleil, je pense à toi
On me téléphone -je parle
Je pense à toi
_________
dulan
member
REF: 630308
04/13/2012
...
Anh Bébé ui,
Anh Bébé cho phép sóc khênh về bên topic NHỚ của dulan nghen, cám ơn anh Bébé nhiều nè!
Nhớ một thoáng chưa chắc hẳn là yêu
Nhớ rủng rỉnh,nhớ nằm yên trong óc
Nhớ cựa mình để mưa cả một chiều
Nhớ như thế, đã có chắc gì là yêu ( ? )
( NHỚ )
Chúc anh Bébé hên nhiều trong ngày thứ sáu mười ba nha!
Sóc Tím
dulan
member
REF: 630309
04/13/2012
...
Anh Bébé ui,
Anh Bébé cho phép sóc khênh về bên topic NHỚ của dulan nghen, cám ơn anh Bébé nhiều nè!
Nhớ một thoáng chưa chắc hẳn là yêu
Nhớ rủng rỉnh,nhớ nằm yên trong óc
Nhớ cựa mình để mưa cả một chiều
Nhớ như thế, đã có chắc gì là yêu ( ? )
( NHỚ )
Chúc anh Bébé hên nhiều trong ngày thứ sáu mười ba nha!
Sóc Tím
dulan
member
REF: 630310
04/13/2012
Ủa, net cà lăm thiệt rùi, bấm một cái nó ra tới 3 lần, nói chữ "net cà lăm" DL nhớ nhỏ Da ghê, hihi...
Sorry!
xauxi18
member
REF: 630314
04/13/2012
Hi anh trai,
Anh khỏe không anh ?
Bắt chước anh trai, em viết lên đây "Une petite pensée d'amour du jour" (Một ý nghĩ tình yêu của ngày) nhé.
<< Malgré les mille et une choses que je dois faire durant la journée, je prends toujours une petite minute pour penser à toi. Toi, ami de coeur, mon amant, mon amoureux, celui qui me fait tant vibrer. Souvent, cette pensée d’amour se présente dans ma tête sous la forme suivante :
Je t’aime d’amour vrai, sais-tu ? Que cet amour béni soit pour nous deux la clef du bonheur ! Elle l'est pour moi.
Après avoir dit cette phrase une à 3 fois dans ma tête (ou à voix basse), je reprends ce que je faisais…...et le train-train de la vie continue... >>
<< Dù có bao nhiêu là công việc phải làm hàng ngày, em vẫn không quên nghĩ về anh, dù là một phút. Một phút thôi nhưng là tất cả. Anh người bạn tình, người tình, người em yêu. Và em thì thầm :
Em yêu anh, yêu rất thật, anh có biết ? Và tình yêu đó là chìa khòa mở thiên đàng cho chúng ta, em chắc thế.
Và sau khi thầm thì hai ba lần câu nói đó, em lại tiếp tục làm việc... và những nhàm chán của cuộc sống vẫn tiếp tục... >>
Chúc anh vui nhiều.
Em Xấu Xí
ndangsonfr
member
REF: 630422
04/14/2012
____________________
CHUYỆN thời mới -
__
Ngày còn bé,nằm gối đầu trên đùi của bà hay của mẹ.Được bàn tay mềm mại xoa xoa trán hoặc gãi trên cái đầu tóc ngắn.Gió buổi tối hè hiu hiu và hay nghe kể rằng :
" Il était une fois - Ngày xửa,ngày xưa ....
Chuyện Tấm Cám,truyện Công Chúa ngủ trong rừng,chuyện sự tích trầu cau...v...v... "
Nghe như thế rồi ngủ thiếp đi trong một giấc mộng có nhiều màu sắc.
Bây giờ,không còn truyện cổ tích như thế nữa.Thỉnh thoảng đuợc nghe những câu chuyện trong thế giới ảo của internet.Cũng giận hờn,ghen tuông,cũng.... cũng.....
Nói đến chuyện cổ tích thì anh cũng có vài câu chuyện nhỏ đọc được từ báo chí vài hôm rồi.Thấy cũng ngồ ngộ và anh muốn kể cho em nghe :
Báo nọ hay có một cái mục đăng giùm lời nhắn của bạn đọc khi họ bị chạm điện sây sẩm mặt mày từ một hình dáng,một mái tóc,một ánh nhìn...
Báo đăng lời nhắn của vài bạn đọc như sau :
* Nhắn người con gái tóc dài mặc áo choàng màu hồng
- Sáng nào cũng thấy áo hồng,đeo kính trắng cũng đứng đón xe bus ở trạm X...và leo lên xe,có lúc hay ngồi thơ thẩn nhìn ra cửa kính xe vơí đôi mắt buồn buồn.Và cô hay vội vã xuống trạm Y vào lúc 8 giờ.
Tôi hay lớ ngớ cạnh cô,và cô không để ý.Mấy ngày nay,không thấy cô chờ xe bus như thường lệ làm tôi nhớ cô lắm.
Nếu cô đọc được lời nhắn này,hãy liên lạc với tòa báo này để nhờ chuyển. "
Hoặc là một lời nhắn khác như sau :
** Em !
Tôi hay đi chung chuyến xe buổi chiều vơí em khi tan sở.Bữa nọ,lại tình cờ đứng sắp hàng đằng sau em ngày thứ bảy vừa rồi ở cái cửa hàng tên ".... " - Tôi ngại ngùng muốn làm quen mà không dám vì tôi nhút nhát quá.
Hôm đó,em mặc cái áo pull màu xám xậm,quần jean xanh đậm ,tóc em đã cột nơ màu xanh da trời .
Hãy nhờ nhà báo chuyển lời nếu em nhận ra tôi là ai ? Tôi hay mặc áo blouson màu xám tro,vai đeo cái balô màu đen - Mong tin em để chuyện của mình được bắt đầu.... "
Đã chẳng biết những lời nhắn ấy đi đến đâu và có kết quả gì không ?
Tháng trước,cũng có một cái tin về chuyện hi hữu : Anh chàng độc thân nọ đi du hành trên tàu biển,buồn buồn anh viết một cái thư ngắn gọn như sau :
" Tôi tên là Henry,28 tuổi,độc thân,vui tính,khỏe mạnh - tôi đang sống tại Paris và là tác giả lá thư này .Nếu bạn là phụ nữ,vô tình nhặt được cái chai có lá thư này,hãy liên lạc với tôi về địa chỉ :.........để kết bạn "
Henry nhét lá thư vào cái chai,đậy chặt nút ,vứt xuống biển.Thế mà năm năm sau,anh nhận được một lá thư trả lời bằng anh ngữ từ một cô gái ở bên Anh Quốc.Thế là hai người gặp nhau,quen nhau.
Không thấy tờ báo kể tiếp chuyện là họ có sẽ yêu nhau hay không ?
Ở đời có nhiều chuyện khá lạ lùng.Ai mà biết được sẽ ra sao và đi đến đâu.
Hình như lúc nào cũng có điều gì đó để mà " chợt nhiên " -
đăng sơn.fr
________________________
...
@ - Sóc Dulan cứ việc cõng chữ,cõng thơ mang đi.Miễn là điều đó làm Sóc vui.
@ - Lâu lắm rồi ,anh mới thấy em XấuXí.fr trở lại với dòng chữ và ý tưởng lạ. Giỏi lắm !
Đọc xong,cứ tưởng Xấu Xí viết cho anh .Hú vía !
Hãy luôn cười tươi và vui nhé ,em !
nđs.
---
ndangsonfr
member
REF: 630527
04/16/2012
.
BUỔI TỐI CỦA TRÁI TÁO
________________________
Đáng lẽ ra,mọi người đã rời nhau để về nhà trong cơn gió buốt và mang hơi ẩm nước.Đã mưa sụt sùi pha nắng úa cả hơn tuần nay.
Thế mà đã ở lại để xúm xít nhau trên một cái bàn dài trải khăn bàn trắng muốt.Bàn đầy thức ăn uống.Mỗi người làm một món khi mang đến. Rượu vang ngon ngon,những ánh mắt,những nụ cười ngon ngon và đẹp.Mỗi khi biết nhoẻn miệng cười thì ai cũng đẹp hẳn lên.
Hết bữa ăn vui vẻ là đến phần trái cây, thạch chè ngọt lìm lịm.Đĩa trái cây được bày ra bàn.Những trái táo đỏ mộng đẹp và tròn o như ánh mắt người đàn bà đang ngồi trước mặt anh. Nàng không có cái tên là Eve như trái táo anh đang cầm lên để ngắm nghía.Nàng nhìn trái táo để nói ngầm những điều gì đó từ câu hỏi của anh .
- Các bạn nghĩ đến điều gì khi thấy quả táo này ?
Phần đông,ai cũng nói là một trái táo ngon.Nhìn là thấy thèm và muốn cắn vào một cái cho hả thèm.
Thế ư ? Giữa tiếng xì xào đã dần nhỏ lại,anh thủng thẳng kể lại câu chuyện của con rắn đang nhỏ nhẹ dụ dỗ gây hấn và kích thích Eve trong vườn địa đàng. Vì yêu và say mê Eve nên Adam đã quên lời dặn của thượng đế và khi ngoạm quả táo,nhớ lại lời hẹn ước,Adam bị mắc nghẹn để nơi cổ có cục yết hầu.
Tội nghiệp cho Adam và cũng đáng đời cho hắn.
Hình như sau câu chuyện cũ mèm mèm như thế,những cặp mắt của những Eva ngồi quanh bàn dịu đi.Họ đưa mắt nhìn những Adam cũng đang ngậm ngùi im lặng trong chốc lát.
Anh thấy tội nghiệp cho những chàng đàn ông,và anh nói họ cho anh xem cục trái cấm đang mắc nghẹn nơi cổ của họ.Mỗi người đàn ông có một cục nghẹn như thế để khoe.
Ông bạn lớn của anh phá ra cười vơí chất giọng bắc kỳ ấm áp và rất nhung :
- Thằng nhà văn nói chuyện tình có khác.
Ai nói anh là nhà văn ? Nàng tóc ngắn ngồi đối diện anh bảo như thế trong nụ cười khả ái và đôi mắt đẹp của nàng sau gọng kính trắng.Nàng đang vui.
Và anh trêu nàng :
- Hình như tôi đã gặp chị ở đâu.
Mọi người ồ lên vì cái trí nhớ không được ngon lành cho lắm của anh.Có người nói rằng,nàng đã ghé đây vài lần mà anh không để ý và là người bạn rất thân của chủ nhà.
Nàng nhìn quả táo và nhìn anh.Dịu - Nhẹ :
- Hình như đã gặp nhau ở vườn địa dàng ngày xưa.Bây giờ mình là một người ngoại cuộc và là ngoại quốc rồi.
Anh tiếc là không mang theo cái máy ảnh thường dùng để chụp đôi mắt và nụ cười của nàng xa lạ.Nàng là một tay nhiếp ảnh gia đã mở tiệm ở cái xứ nàng đang ở.Rời nụ cười của nàng,cả bọn tắt bớt đi những ngọn đèn quá sáng để nói về chuyện tình yêu.
Anh đã tuần tự hỏi anh chị chủ nhà chuyện của họ và lời tỏ tình đầu tiên của bao chục năm về trước.Và anh bắt gặp sự dịu dàng yêu thương trong đôi mắt họ.Những chuyện tình nào cũng có đầy ấp điều buồn vui,nhung nhớ hẹn hò.
Ở một lúc,anh lên tiếng phàn nàn về những lá thư tình kiểu hiện đại,kiểu viết tắt và đầy lỗi chính tả để đốt thời gian,nàng ngồi trước mặt trả lời :
- Nhưng mà tụi trẻ lại thích như thế,anh ! Thời của mình cổ lổ sĩ đã qua rồi.
Ừ.phải rồi .
Ừ. Còn đâu lá thư nhút nhát kẹp trong trang sách để tỏ tình,để nói điều muốn nói bằng chữ viết nắn nót ?
Còn đâu...Còn đâu....
Lúc mọi người lục tục chia tay nhau.Anh quay sang chào người đàn bà không có tên là Eve và hỏi nàng :
- Bà chị này ! Thế Adam của chị đâu rồi ? Không thấy ?
Nàng giữ một giây im lặng rồi nói :
- Adam đã từ giã cuộc đời này hơn năm nay rồi,anh .
Anh hôn lên má nàng vơí lời từ giã.Cả bọn hẹn gặp lại nhau ở một cuộc vui khác.Gặp nhau như thế thì vui.Vui ở một chỗ không phải là thiên đường có hình ảnh vườn địa đàng.
Buổi đêm đã ngập chút sương trắng.
Lạnh kéo về.Đêm rồi sẽ tàn.Trái táo ngon đã chui tuột vào bụng,thấy no no.Tự dưng,anh lại thèm có một ly cà phê nhẹ khi về đến nhà.Định bụng sẽ đi bộ một chút.
Khi đi dạo đêm như thế,anh biết anh sẽ có vài ý tưởng để viết.
Và anh sẽ kể chuyện về buổi tối của một trái táo.Khi nói đến trái táo,tự dưng ,anh nhớ em.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 630590
04/17/2012
.
Chuyện Mới Nhất về trái táo của Eve.
_________________________________
Em ngồi rất yên bên cạnh ánh đèn trong góc tường.Anh biết em đang háo hức và tò mò nghe câu chuyện mới ( Vì anh hay có chuyện mới để kể...)
--
Chuyện thời mới kể rằng :
" Ngày vừa xưa xưa ấy.Ở một thành phố có núi và biển.Năm ấy trời hay đổ mưa.Mà hễ mưa thì lạnh.Cái lạnh gây gây hay chui tụt xuống cổ áo.Mưa làm nàng khó dạo phố ,nàng thích đi phố ngắm hàng,ngắm quần áo và ngắm thiên hạ.
Đi phố vừa thư giãn đầu óc ,vừa được tập thể dục cho cặp đùi dài của nàng.Đi phố cũng có khi để tạm quên là mình đang cô đơn. Dạo quanh những cửa hàng mãi rồi cũng chán,nàng nhìn quanh quất tìm chỗ nghỉ chân ở quán nước che dù nhìn mưa thong thả rơi.
Nhìn quanh quẩn thì thấy tất cả những cái bàn ghế đã chật kín người là người.Chỉ còn một cái bàn trống và có ba cái ghế vây quanh.Ở một cái ghế đã có một người đang ngồi đọc báo.
Môi miệng đang thèm uống một cái gì âm ấm,vừa ngồi nhâm nhi,vừa lôi mấy cái áo mới mua ra xem cũng là một cái thú khó bỏ của nàng.Ngần ngừ định quay bước thì nàng nghe tiếng nói từ người đàn ông đang đọc báo.
Giọng trầm :
- Cô tìm bàn để ngồi ư ? Hãy ngồi đây.Cứ tự nhiên vì tôi đọc xong báo rồi.Sắp đi.
Lưỡng lự một giây.Một chút thôi,nàng kéo ghế ngồi xuống,nép xa xa cái bàn.
Người đàn ông cười,nhẹ.Giọng thoải mái :
- Cô đừng sợ.Cứ thoải mái như không có tôi.Vả lại,tôi chưa từng ăn thịt ai trong đời.
Sau câu nói là một nụ cười.Nàng thấy lạ.Nàng nhìn rất nhanh vào gương mặt đàn ông.Gã không đẹp,không xấu nhưng dễ nhìn.
Nàng gọi ly cà phê.Người đàn ông cũng gọi thêm ly cà phê.Khi người bồi bàn mang đến hai ly cà phê,gã trả tiền luôn cho hai ly.
Với tính tình thẳng thắng,nàng nói vội :
- Nè ông.Tôi uống thì tôi trả tiền.Mắc gì đến ông ?
- Nè cô ! Bữa nay tôi thấy vui nên mở lòng từ bi.Hãy cứ uống và quên cái vụ trả tiền cho ly cà phê.
Cả hai giữ yên lặng nghe mưa rơi.Thỉnh thoảng người đàn ông cúi xuống trang báo đang đọc dở dang.Có lúc,nàng để ý thấy hắn mỉm cười một mình.Là đàn bà,có chứng tò mò,nàng không nhịn được , vu vơ hỏi hắn :
- Ông đọc cái gì hay ho lắm sao ông ? Thấy ông cú tủm tỉm cười mình ên ?
- Nè cô ! Chữ " mình ên " của cô lạ lắm ! Cô là người nam kỳ hả cô ?
-
-
Chuyện qua ,chuyện lại .Thế là quen nhau.Tự nhiên mà quen.Chẳng ai ép ai.
Ép làm sao được khi cả hai đều thích ngồi quán ngắm mưa.Ngắm mưa không phải để làm thơ.Ở vào cái thời đại tân tiến này,thơ chẳng bao giờ nuôi được cái bao tử.Thơ thẩn thì không bằng một khúc bánh mì thịt.Thơ chỉ để dành dụ khị những em nhỏ học trò ngày mới lớn mà thôi.
Có những buổi chiều,hai người hẹn nhau,đi dạo vơí nhau.Chàng mời nàng vào một quán ăn gần bờ sông.Bàn ghế trải khăn màu hồng.Khung cảnh êm và tình như những bản nhạc được vặn nho nhỏ.Ở cái carte thực đơn,nàng đọc được cái tên tiệm ăn : Eve.
Muôn đời,chẳng hiểu tại sao nàng lại thích cái tên Eve như thế.
Chàng khá nhạy mắt để biết cái ý và sự ngạc nhiên của nàng khi ngồi trong quán tên Eve.
Chàng nói :
- Nhỏ nè - Tất cả những điều ở đời này đều có cái nguyên cớ riêng của nó.Như chuyện anh cố tình mời em ngồi chung bàn ngày ấy để tốn tiền cho ly cà phê của em đều là một nguyên cớ.
Nàng cong môi nhìn chàng .Nghi ngờ :
- Anh tính toán ghê há ?
- Ừ.Ừ..Chỉ có một điều mà anh không nghĩ đến để tính toán là chuyện anh yêu em.
- Yêu thì có khổ không,anh ?
Chàng yên lặng ,rồi nắm nhẹ bàn tay nàng để bóp nhè nhẹ :
- Anh không biết - Tùy ở lòng hảo tâm của em.
Từ đó,nàng luôn có lòng hảo tâm.Nàng biết rõ để thưởng thức một câu chuyện - nhất là chuyện tình cổ tích - Điều tốt nhất là hãy sống một cách trọn vẹn.
-
Nàng ngồi yên rất lâu sau câu chuyện kể của chàng.Yên để nghe nhịp tim mình rộn rã.Im để ngửa môi đón nụ hôn mềm của chàng.Trong nụ hôn ấy,có mùi vị của táo ngọt.Lịm.Say .....
@Eve -
________________
ndangsonfr
member
REF: 693496
03/30/2015
.
... CHÚNG MÌNH
..
" Anh thử kể chuyện của chúng Mình
Có thể viết tắt và gọn ghẽ bằng hai chữ " CM "
Em có thể đọc và giải mã theo nhiều cách - Thí dụ như : Chứng Minh
Chỗ ( của ) Mình
hoặc là ...
( là gì gì đó theo sự hình dung của em - miễn là em xếp cho đúng dấu ,đúng chỗ )
Bắt đầu từ một lá thư đến từ xa.Xa lắm !
Chỗ mà anh đã đến,đã đi qua..
Los của một sân bay trời đầy nắng và những khoảng mây mềm như bông gòn .
Ở một quãng Sunset Blvd,ngang những cửa tiệm
Và vào một khu phố đầy người đi bộ,
anh đã đi ngang, lơ mơ nhìn xuống vỉa hè
.. Nhìn những ngôi sao,những dấu bàn tay,những chữ ký
và không làm sao thấy mình có dấu ấn ở những thứ kỳ dị ấy
Anh đã phì cười với cái ý nghĩ kiểu Anti-star của mình.
Và anh chưa hình dung thấy em ? Em ở đâu ?
Quanh quẩn với những ngày như thế ,anh đã cảm thấy anh ghét vô cùng khu phố Tiểu Sài Gòn với những cấu trúc không ra làm sao .. Những tiếng ơi ới gọi nhau từ một phía hè bên kia phố,những thứ lùm xùm ồn ào của đám người tụ tập quanh một bãi đậu xe làm anh cảm thấy mình xa lạ .
Anh đi vào những tiệm bán băng đĩa nhạc, đã lạc lõng vô cùng với những tấm bảng đại hạ giá.
Và ...
Anh không tìm thấy anh giữa những điều mình thấy .
Anh chỉ có cái cảm giác thực sự yên tĩnh khi đứng ở quày sách báo và chọn tựa sách . Như thế,anh biết,trên đoạn đường quay trở lại Pháp,anh có điều để đọc ( và sẽ có thêm điều để viết )
..
Khi anh quay trở về
Mỗi buổi sáng,buổi chiều lặng tĩnh ngồi trức màn ảnh.Một mình như mọi lúc,Thì em ghé .
Anh thấy dòng chữ của em.Lạ lùng lắm .Khả ái,gọn gàng từ một lời chào hỏi......
Chẳng biết em đã đọc gì từ những trang chữ,từ một góc cạnh của ý nghĩ nào đó...Nhưng ..Em nhắc lại cho anh một vài hình ảnh của Los ......
Và từ đó .Cái thành phố thiên thần của phim ảnh và âm nhạc ấy hình như lại gần hơn với anh,anh đã đỡ ghét những toà cao ốc,những chiếc xe đỏm dáng và những tấm bảng quảng cáo choáng ngộp .
Từ em,anh giữ lại một con đường vắng,một hàng dừa lao chao gió . Gió có mùi biển mằn mặn nào đó ở cái tên của em.Một màu xanh rưng rưng nắng êm .
Phải rồi . Từ đó đã trở thành êm,ngọt, và dịu
..
Mỗi buổi sáng nơi em Ở đó rất ít mưa.
Mỗi buổi chiều nơi anh, ở đây có nhiều mưa .Mưa trở thành điều cần thiết như một đoạn chữ ở ngày nào anh viết - Chữ ấy có dấu một chữ NHỚ .Nhớ gì chứ ? Nụ cười của em khi mở máy,đón đọc những gì anh diễn đạt từ một bài viết ...
Em có thể quên đi tất cả những gì anh đã viết ở nơi này,nơi kia nhưng em đã giữ lại điều em cần đọc trên những bức thư .....
Đó là một trong những điểm hẹn ,vì ở đó,em thấy em có lại một khoảng trời con gái bồi hồi ngồi đọc thư tình .
..
(................................................. ................................)
Em có biết thế nào là Những Bức Thư Tình Dài Nhất Thế Kỷ không ?
Có lắm kẻ ba xạo khi bịa thư tình .Ta có nhiều cách viết thư tình..Dĩ nhiên là như thế.Nhưng ,chỉ có một con đường để đi thẳng vào tim của nàng mà thôi : Con đường ấy là cửa mắt của nàng khi nàng cho chữ của chàng trôi vào mắt .
Con đường từ đôi mắt đẹp đến cửa trái tim không xa lắm đâu .Nàng biết rõ như thế khi chàng viết :
" Đưa bàn tay của em cho anh nắm.Xoè bàn tay em ra để nhận tín hiệu đến từ anh ,em ! Tín hiệu ấy là chữ ký của một phần trăm nỗi nhớ nhung ( Khi em khẽ nhắm mắt,đó là lúc em nhận được thứ tín hiệu lạ đời đó )
.. Có gì khó đâu mà không hiểu khi anh và em - chúng mình đọc được những bóng tối đã dấu rất kỹ trong nhau )
Và từ đó,có chữ Chúng Mình .Đơn giản như thế thôi em .
đăng sơn.fr
dangsonfr.blogspot.com
.
ndangsonfr
member
REF: 706679
03/06/2016
..
ndangsonfr
member
REF: 706680
03/06/2016
.
* Lady
.
Solo <
Solo dễ hiểu mà . Có nghĩa là 1 mình thui thủi - đi đâu cũng một mình ên ( chữ mình ên nói theo kiểu người miền tây chất phát )
< Duo <
Hãy tưởng tượng ra 2 người hát chung với nhau cùng một bản nhạc ( Miễn là họ không chọn bài hát khó ưa kiểu Mình Ên )
Đâu có ai thích một mình đâu nà .
Vậy thì ......................
..
Lady !
Đưa bàn tay cho anh nắm - em .
Mềm nhũn ! Mềm như những giọt mưa ngày ta chưa có nhau , em
Lady !
Em biết tại sao em gặp anh và tại sao anh gọi em là Lady ( Chiều tối đang mưa ấy , anh đến đón em, đưa em đi nghe nhạc . Tối hôm ấy có Lionel Richie hát chung với Kenny Loger )
Họ vui thích khi bên nhau với niềm kính trọng nhau . Đến lúc Lionel hát câu I love You, anh tìm ánh mắt em trong sự lặng thinh tuyệt đối . Không muốn phá vỡ những giây phút nhiệm mầu ấy , hai bàn tay nắm lấy nhau . Hình như em rơm rớm mắt cảm động .
Hình như, thế !
Cứ cho là hình như là như thế đi , em và anh .
Hình như chẳng ai nói gì với ai cho đến lúc rời buổi nghe nhạc . Bóng đêm có chút nị trăng trên cành cây kia , những chú chim lóc chóc đã đi ngủ sớm . Trời đang là muà đông , có lẽ rất lạnh trên khoảng sông bốc khói sương .
Hai bàn tay , 10 ngón tay sợ lạnh nên đan vào nhau , dắt nhau đi, lang thang , lang thang khi đồng hồ trên đỉnh cao nhà thờ kia điểm 1 giờ sáng .
Hai bàn tay thầm nói với nhau - Anh ! em đang cóng , anh !
Ừ thì em cóng , anh biết chứ .
Sợ em cóng em chết uổng em , anh thấy cái quán nơi dốc cầu còn sáng đèn , kéo em vào đó .
Hai ly chocolat, một ly cà phê sữa và thêm một ly bia . Nghe em hỏi han : - Bộ anh khùng há anh ?
Phải rồi - Anh đang bị tưng khi em bên anh - Lady .
Đừng nói gì nữa . Hãy để anh tưng cho hết đêm nay .
Uống tách chocolat đi em . Ngồi cạnh anh . Dịu - Êm - Ngồi nhìn gió lay động ở đám sương mù trên cây đầu kia đi .
Anh thong thả nhìn em để biết mình đang có em . Những bản nhạc quá buồn bã ở một thời ly biệt , anh đã quên . Khổ sở mà quên .
.. Những bóng tối ấy đã là dĩ vãng .
.. Những ánh sáng ấy đã mờ nhạt ở những điều anh đã viết khi đó - Và đã quên là mình viết điều gì .
Lady - Lady -
Anh giả vờ hỏi em :
- Buồn ngủ chưa ?
Con mèo khờ che đôi mắt đẹp như con mèo (khờ ) nơi khung cửa muà thu ướt : Chưa mà !
Chưa làm sao mà chưa , chứ ?
Quán sắp đóng cửa , anh dắt em ra khỏi quán . Bàn tay không rời bàn tay . Đi về bãi đậu xe, nghe tiếng em sít soa vì gió cóng . Tội em !
Rồ máy xe, vặn máy ấm , ấn ngón tay cho em nghe lại bài Lady . nồng nàn . say . say
...
Say như lúc ngọn đèn xe tắt ở cổng vườn . Hơi ấm của lò sưởi làm em đỏ gò má . Ánh đèn nhỏ ở góc tường cho chúng mình thấy chúng mình đang hôn nhau .Tóc vờn trên tóc .
Tất cả âm thanh đều nín bặt . Vì một lẽ : Nước mắt em pha vào anh . Anh nín thinh vì sợ em mong manh dễ vỡ . Vì em yêu anh . Giản dị mà yêu như những lúc anh không nói gì với em .
Ở đầu mũi em - Lady - anh biết rõ ràng là anh vụng về hơn bao kẻ đã vụng về khi viết bức thư tình đầu tiên lúc 16 tuổi .
Ở gáy tóc thơm thơm mùi con nít của em, anh chẳng biết nói điều gì . Có lẽ em cũng chẳng cần nghe thêm điều gì vì đêm đang về sáng .
Ngoài cửa ở tấm màn nhung đậm , có lẽ mưa đang còn rơi cho đến ngày hôm sau .
Có hề gì đâu . Lady ! Lady !
Ngoan đi .
Ngoan khi ta có nhau .
Lady
đăng sơn.fr
dangsonfr.blogspot.com
*
ndangsonfr
member
REF: 706916
03/11/2016
.
TìnhBé ( làmsao lớn )
.
1.
Rời Khỏi Giấc Mơ .
( Thật là ba sạo khi biết từ bao nhiêu sách vở , họ đã khuyên : Để ngủ ngon thì đừng ăn quá nhiều vào buổi tối , đừng xem phim kinh dị , phim chiến tranh, đừng đọc những đề tài khó tiêu - và sẽ ngủ ngon, mơ ngon .
Với những cái đừng đừng ấy thì nghĩ : Đã học thì phải thực hành .
Vậy mà vẫn không yên ổn trong giấc ngủ : Thấy mình đi thăm cảnh, ghé cái hồ cá nhỏ như bàn tay, có con cá kia màu xanh lè lè , mình ném xuống mặt nước vài mẩu bánh mì, cá đớp xong bỗng biến dạng to đùng, nó nhảy ra khỏi mặt nước và rượt mình chạy tóe khói . Sợ gần đứng tim vì chạy .....
2..
Trở về với đời sống THẬT .
Em ngừng công việc đã đè muốn ngộp thở và ngao ngán . Ngày nào cũng làm và làm . Mở nhạc nghe bài Still loving you thì có mấy chữ của anh, anh mách về cơn ác mộng bị cá khổng lồ rượt chạy đêm qua .
Thấy anh thật vô duyên và quá rảnh hơi . Có vậy mà cũng kể cho phí chữ !
Hình như đọc câu ai nói thế mà đúng y chang : " Những tay đàn ông chỉ là con nít có râu . Họ cần được nương tựa ngoài cái vẻ đàn ông ra vẻ để dấu đi những thứ yếu đuối của họ " !
Em tủm tỉm cười thầm , mở hộp thư viết lại câu ấy cho anh và tắt máy . Đừng ỉ ôi , lèo nhèo than phiền về giấc mơ dỏm như thế chứ .
3.
Lưng lững giữa Thời Gian .
Chuyện nhỏ như con muỗi , vậy mà anh nổi giận khi giữ im lặng cả hai ngày sau khi bỏ lại 2 , 3 dấu chấm ở hộp thơ . Em mím môi , ấn ngón tay vào nút xóa để xem anh lì lợm đến bao lâu .
Đã nói rồi , không ai rảnh hơi như mấy tay làm thơ , viết văn đâu . Người ta không cần đọc văn , ngâm nga thơ để sống . Có thực mới vực được đạo - Dường như ngài Steve Jobs đã nói thế ! Hứ .
Ở đó mà kể về những giấc mơ não nùng .
4.
Hẹn hò với sự Thật .
Quả nhiên như em đã đoán : Anh không thể nào đổ nhựa lì hơn 4 ngày với những bằng chứng mà em đã nắm trong tay .
Anh không thích điện thoại , chỉ thích khủng bố người ta bằng mấy chữ trên màn ảnh :
- Hứa rồi - Sẽ không ì èo kể chuyện bị giấc mơ rượt nữa . Hứa và hứa . Sáng mai nha , nhỏ . Hẹn ở quán ngó sang công trường Place Tourny , anh có quà cho em . Quà bự lắm ...
- Quà gì ha ? Nhẫn kim cương to như cái thúng hả ?
Anh không trả lời sau chữ OK của em . Ta sẽ xem sao ?
5 .
Hợp Âm cho buổi sáng .
Mỗi khi có hẹn gì với ai, anh hay đến sớm hơn giò hẹn vì không thích sự vật vờ vội vã phảy chạy .Khi cần chạy thì ta chạy , chạy với những gì phải cần làm gấp trong khoảng thời gian có hạn định . Chạy và làm cách nào để đừng vấp ngã .
Mỗi lần nào hẹn với em, anh cũng phải đến trước . Chẳng có gì mà cần nôn nóng như cái hẹn đầu tiên thời cổng trường đầy áo trắng , đầy mùi hoa phượng và tiếng chim hót .
Quay lưng lại khi rời bước từ quãng trường ngó qua những dẫy tiệm bán nước hoa, bán rượu vang nức tiếng tăm với những cái giá cắt cổ họng , anh đẩy cửa kính cái khách sạn, restorant và bar gần hãng máy bay bán vé Air France .
Hơi ấm ở bàn ghế trả khăn trắng muốt thấy dễ chịu . Bên ngoài là 3 độ lành lạnh với hơi nước của cơn mưa đêm qua . Có lẽ ở đây, khung kính có bàn hai ghế nhìn ra ngoài thành phố là 20 độ C .
Nhà hàng sớm , sớm lúc 10 giờ sáng để nhạc hoà tấu làm mình thoải mái . Sau đó , họ để mấy bài nhạc rất chậm của Sade , thích nhất là bài Still loving You , cách hoà âm nhuyễn nhừ và nồng nàn .
- Ông thích dùng gì ?
Cô hầu bàn mặc đồng phục màu đen, thắt nơ màu hồng thẫm ánh mắt và nụ cười của cô đẹp như tranh vẽ của Paul Cézane vùng trung nam đất Pháp .
Anh thấy dáng em từ phía công viên giữa mấy hàng cây sung sũng nước . Em mặc áo choàng màu xám như bầu trời, cổ thắt khăn màu tim tím , anh mở máy ảnh, bắt zoom , bấm ngón tay lấy hình ảnh em từ bờ vai và tóc . Trông em nhỏ nhắn như cô thiên thần nào đó trong chuyện cổ tích .
Cười bằng mắt :
- Ông đến hồi nào, ông ?
Thôi mà .
Đừng khai chiến bằng chữ Ông , nghe kinh lắm .
Không thèm trả lời cô . Kéo ghế , đứng dậy giúp cô cởi áo choàng , vắt cho cô cái khăn đeo cổ vào ghế của mình . Mình ngắm cô, nhìn thật kỹ ở dưới đôi mắt để biết cô đã ngủ rất ngon đêm qua .
Gọi tách chocolat nóng nóng cho cô , nghe cô hỏi :
- Khuya qua, ông có bị con cá nào rượt hăm ông ?
Tìm con cá ba xạo nào đó ở ánh mắt cô khi nhạc nhảy sang bài Lady - Oh ! Lady như lần nào say quá say khi viết bài Lady .
Cô thấy người đối diện không nói câu nào bèn đổi tông nhạc :
- Bộ anh đang làm mặt ngầu để giận bé hả ?
Anh biết là em khôn vô cùng khi em đổi chủ từ của câu " em em " hàng ngày qua ngôi thứ ' bé '.
Em có trí nhớ quá tốt khi hiểu rằng lúc nào anh cũng yêu ngôi từ ấy kể từ ngày lỡ mắt đọc những câu chuyện kể về cái Bé kỳ cục ấy .
Ngày xưa và bây giờ không giống nhau đâu ( Ở lớp học, anh đã có những học viên không thể nào gọi là ' Bé ' vì những lý do không thể gọi .
< Bé không thể là chữ dành cho những cô choi choi bắt chước phim ảnh, ca sĩ mặc cái quần jean bạc màu, hở rốn hở đầu gối rách teng beng và đua đòi mặc những cái áo lòi cồn ngực kiểu chạy theo cho kịp thời trang <
Anh giả vờ làm mặt sưng sưng chỉ để nói chuyện với những ngón tay của em đang nâng ly sô cô la, anh tìm ngón út chút xíu xiu của em và thèm nói chuyện với nó . Hình dung ra những ngón tay của em khi em gõ chữ như bay ở văn phòng làm việc .
Hai ngón tay út có lẽ chẳng làm việc gì ( giống anh , khi anh viết trên phím chữ chỉ bằng 8 ngón tay mà thôi )
- Quà của bé đâu, anh ?
Anh tháo cái đồng hồ ở cổ tay, đưa cho em, anh cố gắng không nói năng gì khi Sade vẫn đang hát những lời lẽ giữa tiếng dương cầm chạy như mưa chực rơi bên dãy phố ngoài kia .
Có lắm lúc , ngôn ngữ của anh chỉ là những thứ thừa thãi . Đứng lên, ra quầy thu ngân trả tiền , thấy cổ tay mình trống trãi vì cái đồng hồ đã nằm gọn lõm trong cái sac của em .
Rời quán đang ấm ,dắt em đi bộ khá lâu ở những con phố , bàn tay ấm của anh thọt sâu vào túi áo choàng bên tay phải của em , anh đụng vào một khoảng cong của lưng đùi em . Ấm áp . Lặng thinh .
- Anh ! Bé muốn anh mở miệng . Bé muốn xin lỗi con cá ấy của anh .
Trời ! Chuyện ấy đã cũ chừng 4, 5 ngày qua rồi .Bị mất trí nhớ rồi vì chỉ là chuyện nhỏ như những chuyến xe buýt nhìn từ đằng xa kia .
Ghé vào nhà sách vừa mở cửa ở phố đường đi bộ, anh mua cho em quyển sách nói về điều khác biệt giữa đàn ông và đàn bà .
Ở trang ghi số 189, có đoạn viết :
" la différence en 2 sexes
Aujourd’hui, la différence entre l’homme et la femme est une réalité indéniable. Pour autant, elle ne semble pas aussi grande qu’on l’imaginait il y a quelques années. Orientation dans l’espace, aptitudes aux langages, performances en mathématiques, émotivité, etc. La liste est longue de ces prétendues disparités entre les sexes, érigées par certains en arguments irréfutables contre l’égalité homme-femme. Ces différences ont-elles été prouvées ? "
...
Em đọc xong, em cười tươi .
Nắng lên đầy ở phía bờ sông .
Gió nhè nhẹ ở mạn tay phải làm tóc em bay đầy trên vai áo anh . Những ngón tay anh đang gọi em : Bé ơi là bé ơi !
đăng sơn.fr
..
ct
ndangsonfr
member
REF: 707475
03/30/2016
.
( KhôngPhảiLàKẻViếtThưTìnhDàiNhấtThếKỷ )
Lúc còn bé , bò lăn ra đất đọc truyện hình , mơ làm họa sĩ vẽ truyện tranh ...
Lớn lên chút tị , đọc tạp chí Tuổi Ngọc , Tuổi Xanh thấy hay hay , mơ là một Đinh Tiến Luyện hoặc là một Từ Kế Tường hoặc viết hay hay như một ai đó .
Những ngày rời áo trắng , rớt vào những trang sách kiểu Trần Đại của Duyên Anh , hoặc kiểu Nguyễn Thụy Long và dăm ba quyển kiếm hiệp rẻ tiền rồi bị nhiễm lây luôn cái máu du côn khi viết .
Viết gì nếu không cảm thấy mặc cảm vì hơi nhaị lại văn phong nào đó ?
Ngồi ở quán cà phê tên Dĩ Vãng bên khu Bolsa Cali, đọc lại quyển truyện của Nguyễn Yêu . Đọc xong vài mẫu truyện ngắn , thấy mình tỉnh táo để lắc đầu bên ly cà phê dở èn ẹt !
Sao thế, chứ ?
Đã hỏi thì phải trả lời cho rõ ràng như sau :
Từ tháng 12 . 2006 là khởi sự viết lại trên các diễn đàn của mạng Net . Viết như một cách nỉ non, ì èo trải lòng . Cái mộng làm nhà văn đã vỡ sau một thời gian đọc lại các truyện ngắn trên báo chí của mình . Lãng xòm . Hứ !
Vậy mà ---
Chẳng lẽ độc giả của mình có đến 78 % là phụ nữ sau khi tò mò làm đại một cái thống kê về phần góp ý của độc giả ở các diễn đàn ?
20 % độc giản phái nam thì rất ghét bỏ mình và họ có khi nhảy vào phần góp ý để chê bai thậm tệ và có khi muốn đánh hội đồng mình !
Hứ hứ !
Bằng chứng ở ngày hôm kia
Cô nàng độc giả viết như sau :
" .... Trên thế gian này, chỉ có người đàn ông này viết thư tình lãng mạn nhất hành tinh, khiến cho bao trái tim phụ nữ mềm nhủn, lại là người đàn ông chung thủy nhất thế gian ! .."
..
Mèng ơi ơi để Hứ thêm câu nữa .
Giả tỷ tôi được ngồi trước mặt cô , sau khi xin phép rờ tay vào trán cô , tôi muốn hỏi cô vài ba điều :
- Ai nói với cô , tôi là kẻ viết thư tình lãng mạn nhất hành tinh chứ ?
- Sao cô biết là có bao nhiêu trái tim phụ nữ bị mềm xèo ?
- Sao cô cho rằng tôi là gã đàn ông chung thủy nhất thế gian ?
Bây giờ ta hãy thử một thứ ' Trò Chơi của Người Tình ' xem sao ?
Giả tỷ em ngồi trước mặt tôi , em viết trên mảnh giấy : " ....Ôi, tại sao chàng viết cho người ta mềm nhủn như thế chứ? Có phải chàng yêu nàng say đắm, và nàng yêu chàng bằng cả những gì thượng đế ban cho loài người, nàng của chàng đẹp tuyệt vời? tôi nhìn thấy mà ganh tị làm sao...
Cứ viết cho nàng đi, tôi sẽ đọc say mê, đọc để âm thầm ngưỡng mộ người đàn ông được mệnh danh là viết thư tình lãng mạn nhất hành tinh, nhé người ơi .... ''
Đến phiên tôi, sẽ không viết bằng bút mực trên giấy vì lúc này tôi lẩm cẩm , già rồi nên gõ chữ trên phím có vẻ nhanh hơn là viết bằng bút .
Tôi thèm viết :
.... ' Em cưng !
Theo sự hiểu biết có giới hạn của tôi thì chẳng có gã đàn ông nào có thể viết thư tình hay nhất thế kỷ của cái hành tinh dỏm này .
Và / Cũng chẳng có giải văn học Nobel nào cho những gã lẩm cẩm nhiều chuyện ấy đâu .
Nếu tôi là ChếLinh hoặc TrườngVũ thì tôi viết : - Em cưng ơi, anh đã thức trọn đêm nay để nhớ thương em .... Ước gì nhà mình chung vách, tôi khoét tường , chui qua, cõng em về nhà "
Nếu tôi là nhạc sĩ NTM thì viết khác : ..
" thu về đây mang theo nỗi nhớ
mây trời bàng bạc trôi qua ngõ
ngõ ấy là riêng một góc trời
trời thu gõ guốc gọi thầm tôi "
Chẳng may cho em , cho tôi . Tôi không phải là họ nên ở một lá thư tình ngắn nhất thế kỷ, tôi đành viết chữ " Hứ " để dành cho em .
Hứ !
đăng sơn.fr
.
ndangsonfr
member
REF: 710247
07/28/2016
.
Có Khi Không Phải Là Thư Tình ....
Có những ngày, những đêm thấy mình cũng như thời tiết ở lúc nắng mưa . Chuyện dễ hiểu thôi mà , ấm đầu sổ mũi là điều thường tình . Người ta có thể trúng gió ở buổi sáng đẹp trời rồi lăn quay ra chết lúc chiều tắt nắng ...
. Thế là chết, chết êm đềm cho dẫu là rất vô duyên .
Có nhiều cách để chết như chuyện gã nào đó thất tình năm bảy lượt rồi hết muốn sống , gã chơi vĩ thuốc ngủ made in China , rồi làm như không tin tưởng lắm ở cái nhãn hiệu thuốc tàu ấy, gã diện bộ đồ theo kiểu bảnh trai rồi tung cửa nhảy xuống lầu 10 - ( Thế là )
....
Sáng nay - chuông điện thoại đã gọi liên tục và kể câu chuyện ấy - Anh không ngạc nhiên cho lắm vì gã trẻ này đã bao lần thất chí, thất tình và đòi chết . chết lãng xẹt - Lãng nhách và chết kiểu phí tuổi xuân thì ....
Ngày xưa và ngày nay, đã bao lần anh bị thất tình .
Bây giờ, anh gặp em .
Anh biết rõ là anh sẽ bị thất tình thêm một lần nữa như bài con nhỏ kỳ quái kia hay gào bài Once more time .
Anh biết là cũng có ngày em nhàm chán, nhãn mặt anh để khăn gói, lẳng lặng bỏ đi theo cái kiểu lão nhà văn tây kia đã viết như câu trù ẻo người đọc : " Tình yêu chỉ kéo dài 3 năm " ...
Hơ - Hứ ! Tạm bình luận như sau , sau khi đọc xong quyển sách có câu quái gỡ ấy :
" .... Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt ! "
Người ta sinh ra, lớn lên, để sống , làm việc và YÊU .
Yêu cỡ nào thì cũng là Yêu - Thà thất tình 3 lần , 7 lượt thì cũng đáng vì có cái để mà yêu .
Nếu ngày nào trở trời, trở chứng, em cảm thất chán món ăn mang tên TY mà anh dành cho em, hãy đủ can đảm nói thẳng vào mặt anh : - Anh ở yên đó đi , tôi bỏ anh . Tôi đi "
Anh thề với em là anh sẽ để dành trọn một tuần lễ để để tang cuộc tình với 10 câu kinh cần thiết .
Biết đâu, khi tẩm liệm xong mối tình quá đáng từ em , từ anh , anh sẽ trở thành một nhà thơ, nhà văn nổi tiếng chuyên khóc lóc vì chuyện tình dang dở .
Vậy đó .
đăng sơn.fr
dangsonfr.blogspot.com
jdnguyen2016
member
REF: 710262
07/28/2016
cái chuyện sống phải làm việc,phải hít thở, thì buộc rồi giống domino gài vô thế triệt vậy đó
cho nên chỉ cần ngắn gọn : sống phải Yêu.
Yêu và được yêu
Tình Yêu mầm sống, trái yêu thương tỉ lệ thuận với nội lực .
Khi yêu người ta bổng có 1 sức mạnh phi thường. Sức mạnh tiềm tàng đó nằm im trong bản thân người đang yêu một khi đụng phải vật cản trở sức mạnh đó sẽ búc phá và bộc phát đạp đổ tất cả tuốt tuồn tuột để được sống với tình yêu.
hehehe
lúc này tui đang bị yếu vì thiếu yêu nên nội lực nó chạy đâu mất tiêu hết trơn
-------------
chúc ông anh DangSơn có nhiều nội lực hơn tui nha (yêu và được yêu)
ndangsonfr
member
REF: 710309
07/30/2016
.
Cám ơn Jd đã ghé thăm .
Thân ái
đs.
......
ndangsonfr
member
REF: 713983
01/18/2017
.
°°° No HÚC - No Cắn
1. No and No .
Mấy hôm nay trời thảm hại lắm !
Trời khi không quá lạnh . Ngoài đường xe đụng nhau rầm rầm .
Kẹt xe với tiếng bí bo ! Bí bo của xe cấp cứu trong vài ngày như thế.
Mỗi lần bị nghẽn xe , là thêm mỗi lần anh chộp cái bloc- notes để tạm thời kiên nhẫn để chờ mở đường thoát lối .
Radio trong xe ỏm tỏi những điều mà mình đã đoán được ở bản tin tức :
Không có gì là khó ĐOÁN đâu vì tất cả những điều xảy ra ở đời này đều có nguyên do và lý lịch của chúng :
- Chuyện ông thày giáo 39 tuổi dụ dỗ con nhóc 13 tuổi để làm người tình và bị phát hiện là chuyện mới ở tháng giêng năm 2017 ...
- Chuyện con đàn bà nào đó đẻ hoang và vứt nhi đồng vào cái thùng rác ở ngày lạnh cóng là chuyện khá cũ như lắm khi xảy đến .
- Chuyện của gã Tổng Thống bặm trợn lên ngôi Chúa vào thứ sáu ngày 21 tháng 01 này và sẽ có những cuộc biểu tình cũng KHÔNG LÀ CHUYỆN LẠ đâu !
.17/ 01 / 2017 này . Những con đường dẫn ra khỏi thành phố bị đóng băng - cũng không phải là chuyện Lạ !
Xe cộ không nhúc nhích được , thì anh quành xe trở về nhà .
Đứng lặng thinh và tè vào gốc bụi hồng , sau đó ,anh cười trừ .
Cười vì anh đang NHỚ EM .
....
Nhớ những lần em nói là : ''Anh là một trong những kẻ thô bỉ nhất thế gian này : Khi viết văn , thì hãy thanh thoát và nhã nhặn '' .
Hứ ! Hứ !
Anh không bao giờ có thể là nhà Văn đâu em cưng !
Anh chỉ là một gã thô kệch và khá Phản Động .
Ở một thằng đàn ông mà giữa hai đùi của hắn có cái ấy thì anh gọi là có Con Cu !
Con Cu không có gì là xấu !
Đàn ông thì phải ra đàn ông khi đứng Tè ở khu vườn của chính mình .
Đàn ông không thể tụt quần, ngồi bệt xuống để tè và sau đó nhùng nhằng nói mình là đàn ông .
Cái khí khái của gã đàn ông là dám xưng , dám nói là : Khi tôi HÚC / Tôi húc thẳng cánh .
Vì thế, trong vòng 20 năm sau em vẫn nhớ và yêu anh .