Minhxotxa
member
ID 23945
05/17/2007
|
T́m vợ.
Ba mẹ mất cũng hơn 5 năm, bây giờ ở nhà chỉ c̣n hai chị em. Chị Hai đă lấy chồng và có một cháu gái 4 tuổi.
Thân làm giáo viên, giảng dạy môn địa, ngoài mười sáu tiết trên lớp, thời gian c̣n lại trừ những lúc soạn bài, chấm bài ra, Thân chưa nghĩ ra cách dùng nó vào việc ǵ cho có lợi nhất. Đang dợm đi chơi với bạn, vừa ra khỏi cửa, Thân đă nghe tiếng chị Hai:
- Chiếc áo chị mới ủi sao không mặc? Ngoài bốn mươi mà c̣n chưa lấy vợ! Thầy giáo ǵ mà tóc tai dài thượt!
Tính chị vốn thế, việc quan trọng không phải là chiếc áo nhăn, mái tóc quá lứa hay pḥng ngủ thiếu ngăn nắp mà là chuyện vợ con. Từ một lẽ khác, nên chuyện quần áo tóc tai, đồ đạc trong pḥng; tất cả chị đều có thể gắn liền với bàn tay phụ nữ. Ba má mất sớm, hiện giờ chỉ c̣n hai chị em, lúc trước chưa có gia đ́nh, ngoài vai tṛ làm chị dường như ở chị c̣n mang sự lo toan của người mẹ. Khi có chồng, gánh nặng trách nhiệm đối với gia đ́nh riêng nên chị không c̣n có thời gian nghĩ đến em.
Có đôi lúc Thân nghĩ chắc chị Hai tưởng lấy vợ th́ lập tức ngày mai tóc sẽ gọn gàng, quần áo sẽ thẳng tắp và pḥng ốc tự nhiên sẽ ngăn nắp. Cứ nh́n gia đ́nh chị th́ khắc rơ: con cái lễ phép, quần áo tươm tất; chồng chị lịch sự sang trọng; nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng. Hàng xóm trông vào cuộc sống gia đ́nh hạnh phúc của chị, ai cũng thèm thuồng. Đặc biệt không mấy khi thấy chị bàn đến chuyện t́nh cảm, chuyện t́nh yêu! Ôi t́nh yêu! Chị Hai lấy chồng không bắt đầu từ t́nh yêu. Qua mai mối, cảm thấy hợp là tổ chức đám cưới. Nếu cuộc sống vợ chồng chỉ có bấy nhiêu th́ nhiều lúc Thân định nói với chị “em đang t́m ô-sin”.
Mỗi lần về nhà Thân hay nựng cháu Bo con chị Hai, con bé bụ bẫm dễ thương, đôi mắt đen láy, cá tính nhanh nhẹn hễ gặp là muốn ngồi xe đ̣i cậu chở một ṿng rồi mới cho cậu hôn, lần nào cũng vậy, không được là nó mè nheo. Chỉ cần nựng cháu là Thân cảm thấy bao mệt nhọc sau những giờ lên lớp như biến đi đâu mất. Hễ thấy cậu cháu đi chơi là chị Hai lại nói trỏng: “Sao, chị sắp có em dâu chưa?”, chẳng biết có nghe hay không chỉ thấy Thân gật đầu, miệng ừ hử rồi lại lảng sang chuyện khác. Chẳng lẽ lại kể: “Ở trường em cũng c̣n nhiều bạn lớn tuổi hơn vẫn chưa vợ!”. Như thầy Hoàn dạy môn sử, năm nay đă bốn mươi ba cũng đang kiếm người nâng khăn sửa túi. Thầy Đoàn dạy thể dục năm nay ba mươi tám vẫn đang chờ... vợ. Một lần có ai hỏi thầy Hoàn để dành tiền đủ chưa, sao không ưng đại cô nào, kẻo cha già con cọc? Thầy nói ngay: “Tiền th́ bao la, nhưng chưa lấy vợ được...!”, thầy ghé sát tai người bạn nói câu ǵ đó, rồi bỗng dưng ai cũng thấy hai người cùng cười to. Thân kém Hoàn một tuổi, nhưng khi tṛ chuyện đều gọi nhau bằng mày tao. Thân c̣n lạ ǵ câu nói nhỏ “đái c̣n ướt dép nói ǵ lấy vợ” của Hoàn, nghĩ đến đó Thân tự cười một ḿnh mà chẳng ai biết Thân cười điều ǵ? Thân dạy môn địa, học sinh thường gọi là thầy địa, thỉnh thoảng khi các em nói chuyện với nhau có lúc gọi ông địa, nhưng mấy khi nó nói trước mặt thầy, dễ thường có nghe được chắc cũng vui! Chính số lượng giáo viên độc thân nam đếm trên đầu ngón tay nên ở trường các thầy dễ bị gán ghép với cô này cô kia. Chẳng hạn như ghép Thân-Thu, cô dạy môn giáo dục công dân, học sinh nói trại ra là giáo dục “cô dâu”.
* * *
Đang nằm dựa trên ghế hớt tóc chờ cạo mặt, Thân nghe cô thợ hỏi “anh thích nghe bài ǵ?”. Hớt tóc buổi trưa trong tiệm máy lạnh lại được nghe nhạc dễ làm cho người ta đi vào giấc ngủ. Thân định chọn bài Một cơi đi về hay Đâu phải bởi mùa thu nhưng lại nói “tùy em muốn cho anh nghe bài ǵ cũng được”. Lời hát của những bài nhạc ở đây phần lớn nó chia sẻ nỗi cô đơn, nó diễn tả đủ tâm trạng của các cô gái xa quê. Cô thợ vừa cạo mặt vừa nhoài người qua ngực Thân, bàn tay mát mẻ mềm mại vuốt căng da mặt, tay kia nhẹ nhàng lượn lưỡi dao. Thân ngửi được mùi kem thoa mặt, nh́n bộ ngực ẩn dưới làn cổ áo khoét hơi sâu nhấp nhô theo động tác cuối xuống, chỉ cần nhổm người lên một chút là môi đă chạm vào má. Khi hôn vào t́nh huống bất ngờ, lời đáp có thể nhận được một trong hai thái độ: giận dỗi hoặc đồng t́nh, khả năng thứ nhất xác suất rất cao. Nụ hôn phải mang thông điệp của t́nh yêu; phải có cái ǵ thương thương, nhớ nhớ th́ chất ngọt ngào mới làm tăng ư nghĩa nụ hôn. Sợ sự tưởng tượng của ḿnh đi quá xa, Thân nhắm mắt lại, trong trí hiện ra h́nh ảnh Thu, cô bạn đồng nghiệp dạy giáo dục công dân ra trường được hơn ba năm. Thu hai mươi bảy tuổi, khá đẹp, nước da trắng, nói năng hoạt bát, dáng người cao hơn Thân một chút. Khi đă yêu, lúc vắng là nhớ lắm, có những hôm không có tiết dạy Thân cũng vào trường cốt chỉ để nh́n Thu và ra về sau vài câu hỏi bâng quơ. Không hiểu hôm nay Thân tṛ chuyện với cô thợ cắt tóc hơi nhiều là để tự trách ḿnh hay là giận Thu? Nhớ lại t́nh cảnh đi ăn kem lần trước, Thu cúi xuống hai tay nâng ly kem, g̣ má nghiêng nghiêng hây hây mọng đỏ, hy vọng sẽ đặt lên má em nụ hôn ngọt ngào. Ánh mắt em lim dim như sẵn sàng đón nhận nụ hôn đầu đời, trớ trêu thay hạt bụi nào chui vào mắt làm em chớp chớp, vừa khi Thân sắp được toại nguyện với nụ hôn th́ Thu đưa tay lên dụi dụi mắt sau làn kính cận, cùng lúc khuỷu tay em thúc vào ngực Thân! Chẳng biết cái hạt bụi bay vào mắt Thu có thực hay không, nhưng cái cảm giác nhoi nhói đau ở vùng ngực Thân chắc không phải là ảo. Ở nhà lúc hôn bé Bo con chị Hai, Thân c̣n muốn cắn nó một cái v́ nó dễ yêu làm sao! C̣n sự chờ đợi được hôn Thu bằng t́nh yêu trai gái nồng nàn là cả một chương tŕnh mà Thân đă lập từ lâu, xem như kịch bản ăn kem đă bị phá sản. Khác với lần trước, lần này Thu chủ động mời Thân lên phố đi dạo bộ. Thân đă sắm đôi giày gót cao model mới, khác với đôi giày thể dục quen với đôi chân đi bộ, lần này phải cao cao mạnh mẽ thể hiện tính cách đàn ông.
C̣n Thu th́ sao? Không lẽ dặn em đi đôi giày gót thấp để vừa tầm với ḿnh, biết thế nào? Duyên con gái gắn liền với thời trang, cứ trông vào các cô người mẫu th́ rơ, người cao cao, ḿnh hạc sương mai, dáng đi uốn lượn nhấp nhô, bước chân nhún nhảy trên đôi giày cao từ sáu phân trở lên phải công nhận là đẹp. Thu đẹp, Thu cao, trang phục phải thích hợp với kiểu người mới tôn lên vẻ đẹp của em. Yêu nhau, người ta cố làm cho vừa ḷng nhau, riêng cái khoản sửa soạn cho đôi hia cũng đă chiếm mất nhiều th́ giờ, chẳng nhẽ ḿnh thấp mà bắt Thu phải theo ḿnh, mới nghĩ đến đó Thân cứ trù trừ nửa muốn đi, nửa lại thôi. Hẹn đến nhà chở Thu đi, lần hẹn này Thân chẳng mấy hứng thú ǵ, so với lần trước, nó giả giả, gượng gượng làm sao! Cứ nhớ đi ăn kem mà Thân thấy quê quê, tức tức, may mà Thu vẫn vui vẻ. Ai có tật người đó giật ḿnh, có phải Thân đang giật ḿnh khi nghĩ đến chuyện cũ? Thu càng vô tư bao nhiêu th́ Thân càng thấy ḿnh xấu xấu bấy nhiêu, hôn người ḿnh yêu đâu có ǵ phải lén lút. Phải chi Thu là cô thợ cắt tóc th́ chuyện không đến nỗi nặng nề lắm, cùng quá lần sau Thân sẽ không đến, Thu dạy chung trường vào là gặp, ra là thấy bảo sao không ngượng không quê, chỉ cần hé ra một tí là cô giáo đỏ mặt.
Cuối cùng Thân cũng đến nhà chở Thu đi phố, gặp hôm mất điện không khí nóng bức Thân phe phẩy chiếc quạt thế nào làm tuột chiếc cúc áo ngực. Không lẽ để thế mà đi chơi, đâu có áo sẵn để thay, đành để em đứng khâu trực tiếp chiếc cúc trên áo. Càng vội càng lúng túng, tay Thu mất tự nhiên, muốn cho nhanh Thu dúi đầu vào ngực Thân ghé răng cắn sợi chỉ. Hơi ấm luồn lên đầu, Thân cúi xuống hôn lên trán em th́ chiếc kẹp tăm nằm im trong tóc bí mật chui ra chọc ngay vào mũi đau điếng! Khi cô thợ hỏi “anh ngủ hay nghe nhạc”, lúc này Thân biết ḿnh đă làm một giấc ngủ trưa say sưa trên chiếc ghế cắt tóc.
* * *
Đàn ông tuổi hườm hườm, t́nh yêu th́ ít mà lo toan lại nhiều; vợ quá trẻ nhiều nhơng nhẽo, ít kinh nghiệm; chồng thấp vợ cao biết trong đời có mấy lần đi bộ song đôi. Lại thêm chị Hai lại kém mẹ Thu vỏn vẹn sáu tuổi, xưng hô thế nào đây? Cứ nhớ đến hai lần trước: một lần đau ngực, một lần đau mũi, Thân cảm thấy lo lo cho t́nh yêu mới chớm của ḿnh. Quá tam ba bận, Thân định lần này mời Thu đi hát karaoke rồi nói thẳng ra chứ không chịu cái cảnh ỡm ờ khó chịu, c̣n chị Hai lần nào cũng khen: “Con nhỏ đó lễ phép, vén khéo, thích bé Bo lắm”. Thân chứ đâu phải bé Bo!
Thời kỳ nào cũng vậy, t́nh cảm trai gái bao giờ cũng lâm ly nhất, đẹp nhất và nhiều nước mắt nhất. Trên màn h́nh tivi, người con gái ngước lên nhắm mắt lại, hai tay quàng qua cổ người con trai, gă con trai xoay người cúi xuống hai tay ṿng qua lưng đứa con gái và môi chạm môi... Xem đi xem lại trên màn h́nh cảnh hai ngươi hôn nhau, chợt nhớ tới Thu người Thân như tê đi, không biết đă đến mức độ yêu chưa sao cứ nhớ nhớ, lo lo. Không biết giờ này Thu đang làm ǵ, đang nghĩ đến ai? Có những tối không hẹn, chỉ v́ nhớ mà Thân t́m cách đi chậm chậm ngang qua nhà Thu, thưởng thức mùi hoa hoàng lan. Tuổi tác chênh lệch làm cho ḍng suy nghĩ của hai người có khoảng cách: Thu vô tư hồn nhiên, Thân lo xa cả nghĩ. Ai bảo đàn ông không ế vợ, ai bảo đàn ông dễ chọn vợ. Từ khi ư tưởng lấy vợ nhen nhúm trong Thân cũng là lúc mặc cảm chen vào. Thu cao ráo, xinh gái, con một, nhà khá giả, ba mẹ đầy đủ c̣n Thân mồ côi. Mặc cảm và tự ái là anh em sinh đôi, một khi vô t́nh chạm vào nỗi đau th́ tự ái nổi dậy và sẵn sàng buông bỏ tất cả để c̣n chỉ giữ lấy một cái “tôi”, cho dù cái tôi ấy thấp bé, hèn mọn. Không lẽ cái tôi của người ta sinh ra chỉ để làm khổ lẫn nhau.
Mắt em nh́n màn h́nh, gương mặt đăm chiêu, một tay cầm micrô, một tay diễn tả tâm trạng theo lời nhạc, đôi chân nhịp nhịp trên sàn gạch. Nhấp một chút bia Thân có cảm giác như can đảm hơn, đặt nhẹ một tay thăm ḍ trên vai trần của Thu, em vẫn say sưa theo điệu nhạc “t́nh yêu đến em không mong đợi ǵ, t́nh yêu đi em không hề hối tiếc”. Thân vẫn thường nghĩ: t́nh yêu không đến và cũng không đi, chỉ có sự thương, ghét hiện diện trong mỗi con người chúng ta. Tay Thân như muốn gh́ mạnh hơn và ṿng sang phía trái hôn nhẹ vào má em... Thời gian dần trôi, nhạc điệu vẫn c̣n phát ra trên máy, liếc mắt nh́n màn h́nh ḍng chữ màu vẫn đang tô, sao không có tiếng hát? Thân lịm dần đi và chợt hiểu không phải chỉ có Thân đang hôn em mà c̣n có ai đó đang hôn ḿnh!
Bây giờ Thân không c̣n nghe tiếng chị Hai phàn nàn về áo nhăn, tóc dài, pḥng thiếu ngăn nắp mà nghe từ một tiếng nói khác, giọng quen thuộc với điệp khúc “giờ này mà anh chưa đi tắm!”.
Truyện ngắn của Tuệ Hải
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat