Minhxotxa
member
ID 30430
10/02/2007
|
Đất mẹ..
Cho dù nay, chúng tôi đều đã trưởng thành và mỗi ngày qua đi vẫn đang hối hả theo nhịp sống của đất thị thành. Tóc đã không còn hoe hoe cháy trên đầu và chân tay đã phả hết mùi, màu phèn chua, nhưng tâm hồn vẫn luôn hướng về quê hương, về đất mẹ, nơi chôn rau cắt rốn, nơi nuôi dưỡng và dắt chúng tôi trong từng bước đi lẫm chẫm đầu đời!
“Một đời có được mấy lần
Về quê mà lội cho chân ngập bùn
Cho vàng mấy móng chân son
Cho hoe cháy tóc, có còn thị dân?”
(Trần Thanh Tường)
1. Anh bạn tôi là kỹ sư chuyên ngành xây dựng, sống thực tế chứ không lãng đãng như cánh văn nghệ sĩ, thế mà cứ nằng nặc đòi chất lên xe hơi một túi to đất đồi và mấy gốc rau má, (mà phải là rau má và đất đồi lấy tại chính chân hòn núi Đọ quê chúng tôi – nơi phát tích của nền văn minh Đông Sơn cách đây cả mấy nghìn năm có lẻ) - để mang ra Hà Nội trồng, chăm bón ngay tại sân thượng nhà anh. "Để ghi nhớ những tháng ngày chúng mình một buổi đi học, một buổi đi hái rau má ăn tạm qua mùa giáp hạt" – anh giải thích.
Anh bạn khác, là bác sĩ đang công tác tại một bệnh viện lớn, lại thèm được một ngày nào đó về quê chạy ào xuống ruộng sâu đằm mình hít hà cái mùi bùn non đã ăn sâu vào trong tiềm thức.
Riêng tôi, luôn nhớ đến nao lòng mùi rơm rạ mới trên con đường làng, cái mùi thơm như bao bọc lấy tôi trong ký ức mỗi khi có dịp về quê trong những ngày mùa. Và, tôi không bao giờ quên được con đường đi học ngày xưa, hun hút gió bấc mùa đông và nắng cháy đỏ càng cua mùa hạ... Những cách nhớ quê rất hồn nhiên và có phần … “Hai Lúa”.
Đất mẹ. Ảnh: Lê Anh Dũng
Cho dù nay, chúng tôi đều đã trưởng thành và mỗi ngày qua đi vẫn đang hối hả theo nhịp sống của đất thị thành. Tóc đã không còn hoe hoe cháy trên đầu và chân tay đã phả hết mùi, màu phèn chua, nhưng tâm hồn vẫn luôn hướng về quê hương, về đất mẹ, nơi chôn rau cắt rốn, nơi nuôi dưỡng và dắt chúng tôi trong từng bước đi lẫm chẫm đầu đời!
Quê tôi nằm bên bờ sông Chu, con sông nước chảy hiền hoà và xanh mát, nhưng cũng cực kỳ hung hãn mỗi mùa lũ đổ về. Những đêm trăng thanh, lũ trẻ rồng rắn nhau trên triền đê với những câu đồng dao ngộ nghĩnh, dưới bãi sông là những câu hò đối đáp của nữ tú nam thanh. Lắm khi hứng lên đám thanh niên trong làng trong xóm cũng mở hội đá bóng, chọi gà, vui vô cùng, náo loạn cả khúc sông quê.
Những buổi chiều hè nóng bức, chúng tôi thường nhảy ào xuống sông đùa nghịch thoả thích cùng … lũ trâu vừa xong buổi cày đồng. Một chiếc xuồng máy chạy ào qua, sóng dềnh lên tung toé, mấy chú trâu đen sợ quá nhảy đại lên bờ, chúng tôi cuống cuồng đưa tay vuốt nước trên mặt. Có ai đó giơ nắm tay dứ dứ về phía chiếc xuồng, nhưng miệng thì ngoác ra cười hồn nhiên hết cỡ. Cái chốn quê sao mà đầm ấm, dễ thương và những người nhà quê sao mà bình dị, hiền lành, chân chất như củ khoai hạt lúa.
2. Ngày ấy, tôi đến trường bằng đôi chân trần chai sạn. Con đường tôi đi đến trường qua một cánh đồng thấm đẫm mùi lúa trổ đòng, thơm đến đê mê, ngây ngất. Có những buổi tinh sương, đi qua con đường ấy, ngoái lại nhìn, những bước chân của tôi vẽ lên thảm cỏ đẫm sương đêm một vệt chạy dài đều tăm tắp.
Vô tình, tôi đã ghi lại “cái hồn” con đường mà tuổi thơ tôi đã đi qua. Khi ấy, trong cái ý nghĩ trẻ thơ, tôi cũng thấy tiêng tiếc khi nắng lên hoặc những người dân đi làm đồng sẽ xoá nhoà mất bức tranh mà đôi chân trần của tôi đã vẽ.
Tan buổi học về, tôi qua cánh đồng những chú cua đồng dưới mương, dưới ruộng buộc ngoi lên bờ bởi cái nắng hè cháy như đổ lửa. Vừa đi vừa nhặt, tôi đã làm đầy hai túi quần toàn cua.
Dáng quê. Ảnh: Lê Anh Dũng
Có một hôm, tôi đã không bắt các chú cua đồng ngoi lên bờ nữa. Tôi ngồi thụp xuống lặng lẽ ngắm chúng, những chú cua đang giương càng, “dùng miệng thổi cơm” đầy bọt và tròn xoe xoe hai con mắt nhìn. Ấy là vì ngày mai tôi vào đại học. Tôi biết mình sẽ xa con đường này và xa cả những chú cua.
Mấy chục năm rồi, cuộc sống thị thành và những tất bật của công việc, tôi vẫn ao ước có một ngày được trở lại… ngày xưa. Để đi trên con đường thấm đẫm sương đêm ấy để được quay lại ngoái nhìn bức tranh in đôi "bàn chân" trần và ngắm nhìn những chú cua đồng giương hai càng "doạ nạt", còn hai con mắt lồi cứ xoe xoe tròn thăm dò tôi từng động tác.
3. “Quê tôi ngàn năm khó nhọc. Nên sớm chắt chiu câu nghĩa tình”. Câu hát này bao nhiêu năm rồi vẫn đúng y chang như ở cái làng nhỏ nằm bên bờ sông Chu của tôi. Dù đã trưởng thành bằng nghề cầm bút, nhưng sao tôi vẫn thấy mình quá kém cỏi vì chưa viết được một cái gì đầy đủ về quê hương.
Có lẽ tôi sợ mình không thể nói, viết được trọn vẹn cái hồn quê là máu thịt mình trong mỗi bài văn, bài báo. Hay là vì cuộc sống hiện đại có nhiều cái phải canh cánh trong lòng. Chắc là không phải vì ông nội tôi thường nói: Linh hồn và máu thịt quê mình cũng bình dị như củ khoai hạt lúa, như ngọn cỏ mớ rau. Con người quê mình luôn trọng chữ tình, chữ nghĩa.
Lời dạy đó của ông đã theo tôi suốt cả cuộc đời, dù ông nội tôi đã đi xa. Và bài viết này chỉ là chút tấm lòng cỏn con cho nguôi ngoai nỗi nhớ Đất mẹ, quê hương tôi.
Trần Thanh Tường
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat