phaphanh
member
ID 34685
12/30/2007
|
Yêu Thương Và Thể Hiện!
Một ngày mùa Thu,khi chạy bộ ngang qua một công viên tôi gặp một thiếu nữ bước tới và ra tín hiệu cầu cứu.Tôi chạy nhanh đến thì ra đó là một con cò rất to đang bị nạn.Mặt hồ có vẻ cạn nhưng con cò đứng đó bất động vì trên đầu của nó vướng phải một túi ni lông chứa đầy nước,có lẽ đêm qua trong lúc lúi húi săn mồi,nó đã quên ý tứ cảnh giác đến những hiểm nạn có thể bất ngờ xảy ra trên mặt nước,nhìn con cò đứng cúi đầu như một khúc củi khô,trông thật đáng thương.
Do tôi tháo giày vớ hơi chậm,cô gái ấy vì quá sốt ruột nên đã nhảy xuống hồ trước.Con cò nghe tiếng động mạnh,nó giật mình vỗ cánh bay đi,nó bay trong dáng dấp quờ quạng vì nặng nhọc và kiệt sức.Nhưng bay độ chừng vài mét thì nó rơi xuống,chổ tôi đứng cách con cò khoảng độ hai mươi mét mà tôi cảm nhận được sự run rẩy vì sợ hãi tột cùng của nó.Tôi chưa kịp can ngăn thì cô gái ấy vì quá lo lắng cứu giúp con cò nên đã không kiềm chế được cảm xúc,bước thêm mấy bước nữa làm nó hoảng vía bay luôn.Mặc dù đã đuối sức nhưng nó vẫn cố bay lên, đôi cánh của nó vỗ liên tục như hai mái chèo của chiếc thuyền con chòng chành như cơn nước lũ.Cô gái lên bờ ngồi khóc tiếc nuối,trách sao con cò ngây ngô và nhát quá.
Tôi động viên cô ấy cùng nhau đi tìm con cò,biết đâu nó vẫn chưa bay đi đâu xa.Quả thật,chừng nữa giờ sau chúng tôi phát hiện ra con cò đang đứng dưới hồ,nép sát vào một lùm cây to.Lần này tôi đề nghị cô ấy ngồi yên để tôi thử sức.Tôi không chắc là con cò sẽ chịu cho tôi tới giúp,nhưng tôi nghĩ là mình sẽ làm khá hơn cô ấy bằng hành động nhẹ nhàng và cẩn trọng.Cứ mỗi lần di chuyển một bước là tôi kiểm soát hơi thở của mình. Đi được đôi ba bước thì tôi dừng lại mĩm cười để tạo sự tiếp cận với con cò,tôi biết năng lượng của tôi lúc này rất quan trọng,nếu con cò nhận được đúng tín hiệu muốn giúp đở của tôi thì tôi mới thực hiện được.Tôi tiến tới gần sát con cò mà nó vẫn đứng yên và hướng về tôi thăm dò,mặc dù túi ni lông che phủ trên đầu khiến nó không nhìn thấy được gì,tôi mừng lắm như vẫn tiếp tục điều tiết cảm xúc của mình,và thật mầu nhiệm,con cò đã chấp nhận cho tôi lấy túi nước nặng trĩu trên đầu nó ra.Hai con mắct của nó đỏ ngầu và mệt mỏi,dưới chổ nó đứng thải ra rất nhiều phân,chắc nó hoảng hốt và tuyệt vọng nhiều lắm,tôi gọi cô gái ấy tới sờ lên con cò một chúc cho thoả niềm thương xót rồi để nó bay đi.
Ngồi nghỉ ngơi,cô gái vẫn cứ thắc mắc tại sao con cò đã đồng ý cho tôi giúp đỡ mà từ chối cô ấy,cô ấy đã hỏi tôi đã làm gì trong suốt quá trình đi đến con cò và khi chạm được nó,cô ấy đã nghĩ là tôi đã dùng thuật thôi miên nữa chứ.Tôi cười bảo với cô ấy rằng tôi không có làm gì cả,nếu có thì tôi chỉ đem hết định lực của mình ra để duy trì năng lượng thương xót và muốn cứu hộ thôi.Tôi và cô đều có lòng thương xót và muốn cứu hộ con cò,nhưng cách thức mỗi người khác nhau và chính chổ đó đã quyết định sự thành công hay thất bại.
Bạn có con cò nào để cứu giúp không?Và bạn đã thành công hay thất bại?Trong chúng ta ai cũng có thiện chí muốn cứu giúp kẻ đã vụng về gây ra lầm lỡ,nhất là người thân yêu của mình.Nhưng ta thường hay nhân danh tình thương rồi muốn làm gì thì làm,ta không hề biết đến cảm nhận và phản ứng của đối phương,nên không những ta không cứu giúp được mà làm cho tình trạng thêm tồi tệ.Không phải có tình thương rồi ta muốn giúp ai cũng được,ta phải có một khả năng để cứu giúp nữa, điều đó cũng quan trọng không thua kém gì tình thương.
Phần lớn chúng ta khi nản lòng bỏ cuộc thì đều tuyên bố rằng tại vì người lia khó chịu quá,cứng đầu quá,cố chấp quá nên mình đành bó tay.Ta ít nghĩ được rằng có thể vì cách thức của ta còn sơ sài và yếu kém quá,khiến cho bên kia không nhận được tín hiệu đúng đắn của một sự giúp đỡ chân tình,mà họ có thể nghĩ đó là một hành động tấn công,trừng phạt hay tiêu diệt,như vậy là thất bại.Cho dù ta là cha,là mẹ,là thầy,là anh,là chị hay những bậc trên trước,mà nếu ta không học tập cách thức để tiếp cận và tìm hiểu người cứu giúp,ta sẽ đi từ thất bại này đến thất bại khác mà không hiểu vì sao.
Ta không thể bỏ mặc con cò vì ta có tình thương với nó,nhưng con cò chưa chắc muốn ta giúp nó.Nó cũng có sự tự ái và kiêu hảnh của nó,bản thân nó không cần đến một sự thương xót và giúp đỡ nào khác nếu không phải vướng vào cái tai nạn khốn đốn như lần này.Nhưng nếu sự giúp đở đó không đáng tin cậy,nó có thể nghĩ đó là một sự phỉnh gạt hoặc một thái độ miệt thị thì thà nó chết còn hơn.Nó cần sự tôn trọng dù nó đang có khó khăn.Nếu ta nghĩ rằng,mi đã gặp khó khăn rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn,dễ thương,quy phục thì cho mi chết cũng đáng lắm.
Như vậy là ta sẽ không bao giờ cứu được con cò,ta phải vào vai của con cò,phải thấu hiểu nỗI đau và tuyệt vọng của nó khi không tìm được cách thoát,phải hiểu tâm trạng lo lắng và sợ hãi của nó khi tiếp xúc với loài người mà nó không thường sinh hoạt chung.Nếu ta vẫn là ta,vẫn không chấp nhận được vai con cò, để đứng bên ngoài nhìn vào để trách móc,lên án,buộc tội thì ta sẽ đánh mất ngay cơ hội cứu hộ con cò.
Nhớ hồi nhỏ,ta chạy nhảy vô ý vấp phải ngạch cứ té nhào và khóc oà lên.Bà của ta chạy tớI dỗ dành,bênh vực và la rầy cái ngạch cửa sao hư quá đã làm cháu của bà té đau như vậy.Bà không có học tâm lý nhưng thấu hiểu tâm trạng của ta trong lúc đó,bà đã vào được vai của bé thơ,bà vào vai bé thơ một cách dễ dàng là tại vì bà cũng từng là bé thơ,sẵn sàng nhảy vào vai của bé thơ để cảm thông và che chở.Có thể khi ta hết đau buồn thì bà sẽ khuyên ta hãy cẩn thận với cái ngạch cửa chết tiệt kia,chứ bà không bao giờ nhẫn tâm chê trách cháu của bà là hư hỏng cả. Đó là tài năng của người muốn giúp hộ.
Trong tình thương không có sự tự ái,ta đã thương và đã có thiện chí muốn giúp thì cứ đi tới,ta đừng để lại bởi bất kỳ sự phản ứng nào của đối phương.Nhưng để làm được như vậy ta phải nhìn lại khả năng vào vai của ta được bao nhiêu, điều này thật sự quyết định sự thành công của ta,làm sao ta vào vai người khó khăn khi cuộc đời ta có quá nhiều may mắn? Làm sao ta vào vai người đã có gia đình trong khi ta chưa lập gia đình? Đó là một thách đố rất lớn.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|