nhatha061080
member
ID 52941
06/13/2009
|
Cô đơn nội tại (phần 2)
"- Một nửa sự thật là sự thật.
- Một nửa sự thật không phải là sự thật."
.
Phần 2 của truyện Tiếng sét.
CÔ ĐƠN NỘI TẠI
Nó- một đứa con gái không đẹp.
Dù nó có cười đến toét cả miệng th́ ai đó vẫn nói rằng trong mắt nó ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Nó không nghĩ là ḿnh khổ, lúc nào nó cũng tự tin ḿnh có thể thay đổi cả số phận.
Nó lớn lên bằng sự bảo bọc kỹ lưỡng của gia đ́nh. Rồi khi trưởng thành, nó lại sống những tháng ngày hạnh phúc dưới bờ vai che chở, trong ṿng tay rộng lớn và t́nh yêu bao dung của một người.
Những tưởng mọi thứ đều trải thảm dưới chân. Nó lâng lâng trong cái hạnh phúc ấy.
Cuộc sống không đơn giản như nó nghĩ.
Biến cố bắt đầu từ khi người con trai ấy bước ra khỏi cái thành phố chật chội để đến với những công tŕnh to lớn nơi vùng đất hứa.
Như một đứa trẻ, nó chẳng muốn xa anh ngày nào. Nhưng anh th́ khác, anh khao khát một tương lai tốt đẹp, anh mơ về một ngày anh có thể đường đường chính chính rước nó về trong cái ngôi nhà được xây bằng công sức của anh khi bước qua cái tuổi 30.
Anh hứa hẹn, dỗ dành nó. Anh nói “anh chỉ đi xa có một năm thôi, ráng lên em, mỗi tuần anh về 2 ngày”. Nó gật đầu trong nước mắt của một đứa trẻ ngây ngô.
Đời nó chưa bao giờ nó cầu xin ai điều ǵ. Ấy vậy mà từ lúc anh đi, nó thường xuyên lui tới một nơi. Nó quỳ dưới chân bề trên chỉ để nguyện một điều duy nhất “mong cho anh đi- về được b́nh an”.
Nó chẳng bao giờ nghĩ đến việc cầu cho anh không lầm lạc trước cám dỗ cuộc đời hay nguyện cho anh giữ vững t́nh yêu với nó. Bởi nó tin rằng anh đủ thông minh, khôn ngoan và chung thuỷ cho đến ngày kết thúc công tŕnh.
Rồi anh đi… Nó là người đưa tiễn… Người đi th́ thẳng đường mà bước tới. Kẻ tiễn th́ lặng lẽ trong tuyệt vọng như sắp mất một cái ǵ đó. Chưa bao giờ nó thấy anh quay đầu nh́n lại trong mỗi lần đi ấy.
Rồi nó rơi vào khủng hoảng.
Lần thứ nhất, nó bắt gặp e-mail của một người con gái gửi cho anh với những lời yêu thương nồng nàn. Nó ngu ngơ chờ lời giải thích từ anh để rồi anh ghép nó vào tội xem lén thư của anh- trong khi chính anh là người để password trên máy tính của nó.
Lần thứ hai, chỉ sau đó vài tháng, một cô gái t́m đến tận nơi anh ở. Lần này th́ nó bị sốc thật sự nhưng nó vẫn tỏ ra b́nh thường tiếp đón nồng hậu người con gái ấy và đưa cô ta về gần nửa đường. Sau đó nó quay về và hỏi anh “giữa anh và cô ấy có mối quan hệ thế nào?”. Anh trừng mắt trả lời “Anh với nó có ǵ với nhau th́ nó t́m em bắt đền chứ ở đó mà âm thầm ra về được sao?”.
Nó im lặng chịu đựng. Cái im lặng chỉ là sự phản kháng yếu ớt và không có cơ sở.
Rồi anh không c̣n giữ được lời hứa. Anh bảo công tŕnh gấp. Thay v́ mỗi tuần về hai ngày, th́ hai tháng anh mới về một lần.
Những cuộc điện thoại thưa dần.
Những tin nhắn thưa dần.
Lời yêu thương cũng thưa dần.
Linh cảm của người phụ nữ cho nó biết có chuyện ǵ đó không ổn. Nhưng rồi lư trí nó lại tự dối ḷng. Lúc nào nó cũng tự trách ḿnh “chỉ tại ḿnh nhạy cảm quá đó thôi”.
Người chị của nó đi làm xa. Chỗ dựa tinh thần cuối cùng cũng chẳng c̣n.
Nó trở thành người hùng bất đắc dĩ khi sống một ḿnh trong căn nhà anh thuê cho nó nơi ngoại thành.
Nó buồn.
Nó cô đơn.
Nó trống trải.
Nó chỉ biết bấu víu vào những ḍng tin ít ỏi anh gửi về mà sống.
Nó cảm nhận được cái sự lạnh không phải do thời tiết gây ra.
Đôi khi nó tự mỉa ḿnh. Nó thấy ḿnh cũng giống con chó kia thôi. Tối ngày quanh quẩn ở nhà để chờ những ḍng tin nhắn, để đợi một phút điện thoại, để mừng rỡ một buổi sáng anh về khi nó đang c̣n ngái ngủ.
Sự cô đơn mỗi ngày một dài hơn…
Một lần anh về, anh nói nó chờ anh ăn cơm nhưng anh lại đi suốt đêm trong khi nó ṃn mỏi với những món ăn rắc đầy t́nh yêu thương. Không một ḍng tin nhắn. Không một cuộc điện thoại.
Nó sợ hăi anh gặp điều không may, khóc sưng cả mắt, bấn loạn tinh thần gọi điện khắp nơi cầu cứu và t́m kiếm.
Và nó đă trở thành con ngốc thật sự vào sáng hôm sau, anh về và quát vào mặt nó khi nó nói trong nước mắt “em lo cho anh quá” trước sự chứng kiến của mọi người “Tôi có cần quan tâm đâu”.
Hụt hẫng và hụt hẫng…
Đau và đau…
Chưa bao giờ nó cảm nhận cái sự đau lại thắt ruột thắt gan đến thế!
Sau sự kiện đó, nó bắt đầu thay đổi.
Nó lang thang khi rảnh.
Nó café khi buồn.
Nó chơi game khi trống trải…
Nó bớt nghĩ về anh,
Nó bớt nhớ về anh,
Nó bớt khao khát anh…
Nó t́m cho ḿnh một người thay thế vị trí của anh trong ḷng nó.
Nhưng rồi nó lại sợ. Nó sợ anh biết. Nó sợ gia đ́nh anh biết. Nó sợ ḷng nó thay đổi….
Nó không dám vượt qua cái ngưỡng với bất kỳ người con trai nào muốn đến với nó dù chỉ là một buổi café, bởi một điều đơn giản: nó yêu anh hơn chính bản thân ḿnh.
Một lần, nó ngă bệnh thật sự.
Nó quưnh quáng gọi điện cho anh.
Anh về. Anh lại lo cho nó từng chút một. Như chưa bao giờ xảy ra chuyện không vui.
Rồi anh có nhiều thay đổi. Anh siêng gọi điện hơn. Anh siêng nhắn tin hơn. Anh quan tâm tới nó hơn.
Anh báo cho nó biết công tŕnh sắp kết thúc. Anh sắp về bên nó. Nó mừng thầm trong bụng.
Tim lại rộn ràng.
Máu lại nóng.
Và ḷng lại mộng mơ.
Nó chờ đợi từng phút, từng giây, từng khoảnh khắc như người ta chờ cái thời khắc giao thừa của mỗi năm mới đến khi đếm ngược cho tới lúc kim đồng hồ chỉ đúng số 12.
Vui chưa được bao lâu. Nó choáng váng khi thấy gần 40 tin nhắn của người con gái khác nhắn trong điện thoại anh. Mấy chục cái tin nhắn là mấy chục lời ư nhị. Những tin nhắn chỉ có dành cho người thật sự yêu nhau.
Và nó không c̣n đứng nổi khi biết anh đang vui vẻ bên cạnh người con gái kia trong cái thời khắc ấy.
Nó gục ngă giữa lúc đi tập huấn.
Mọi thứ đổ sập dưới chân.
Ḷng nó tan nát.
Vụn vỡ và vụn vỡ.
...
Đọc phần I: Tiếng sét.
Đang viết phần III: Ngoại t́nh trong tư tưởng.
Đang viết phần IV: Thức tỉnh- Trở về hiện thực.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat