thanbsysi
member
ID 55997
09/25/2009

|
Tình khúc cho em...Song for Emily

Phần mở đầu!
Ngày mai chuyến bay sẽ rời phi trường đưa anh về quê hương. Tạm xa Ya-lê, xa em, xa khung trường đại học. Nội trú bâng khuâng, giường phai màu áo, ghế âm thầm, đèn lẻ loi, cổng chiều buồn. Xin em hãy giữ gìn lá thu năm đó, ngàn lá vàng rụng rải thảm lối đi.
Anh sẽ đi xa, còn biết bao điều chưa kịp nói. Anh sẽ cất giữ trong tim mình mối tình thơ, với em, với thành phố buồn. Mãi mãi trong anh với bóng hình, đôi mắt mơ mộng, môi hồng, sao mênh mang cõi lòng quá....
Chiều nay, anh lang thang một mình trên phố nhỏ, Sainte Therese...con đường mà bao lần dấu chân em anh qua đó, ba mùa đông đi, xuân lại về, thu đến, để em cất giữ cho mình chút phố nhỏ để nhớ, để thương. Rồi anh sẽ đi xa, phố Sainte Therese sẽ trọn vẹn trong anh với một ký ức thân thương, những chiều mùa thu thương nhớ, đêm mùa đông lạnh mênh mông... Dọc dòng Sông Hạc(Swan Lake), tâm hồn anh chợt thấy thoai thoải nhẹ nhàng. Ya-lê vơi đầy kỷ niệm phải không em?
Với anh, thế là hết những ngày vui đùa với bạn bè, cư xá còn đó nhưng người đã đi xa. Đã qua rồi thời sinh viên ấy, sẽ chẳng còn phút giây đợi chờ ngoài ghế đá dọc bờ sông, thoáng hồn buồn nhìn ánh nắng chiều dần tàn. Đã xa rồi nếp sống trong giấc mộng, trở về với cuộc sống ngoài đời thường chắc nhiều tranh đua, vất vả, lo toan...
Đêm đêm, anh mong ước được cùng em bên ly càfê quen thuộc. Ngậm chút giọt đắng cuối cùng để rồi chia xa. Quán cà phê và cuộc đời sinh viên ở Ya-lê như là duyên nợ của nhau, ai xa phố nhỏ cũng có chút tâm sự buồn, chút niềm vui nhỏ ta dành cho nhau, cho bạn bè....
tys

Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
thanbsysi
member
REF: 486814
09/29/2009
|

Từ cửa sổ căn gác trọ, Hoà hắng giọng gọi:
- Hương!
Cô gái dừng bước, ngó lên:
- Anh gọi tôi?
Hoà nheo mắt, cười cười:
- Thì gọi Hương chứ gọi ai!
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Anh gọi tôi có việc gì không?
- Hương dễ thương quá!
- Xí!
Cô gái cau mặt "xí" một tiếng rồi cúi xuống tiếp tục đi. Những chiếc lá vàng bay trong gió theo dấu chân cô gái.
Đắn đo một lát, anh lại gọi:
- Hương!
Nhưng cô gái không ngẩng đầu lên.
- Hương! Hoà vẫn gọi.
Cô gái tiếp tục giả điếc.
Hoà vẫn kiên trì:
- Dừng lại nói cái này cho nghe nè!
Lần này thì cô gái không thể làm ngơ. Hương dừng lại và ngó lên, giọng nghiêm nghị:
- Nói đàng hoàng à nghen!
Hoà cười:
- Ừ, đàng hoàng!
- Vậy nói đi!
Chỉ đợi có vậy, Hoà nói liền:
- Chiều nay Hương rảnh không?
Hương lắc mái tóc:
- Không.
- Chiều thứ sáu làm gì không rảnh?
- Giặt đồ, ôn bài.
- Vậy chiều mai?
- Không luôn.
- Chiều mốt?
- Cũng không.
Hoà nhăn mặt:
- Hương khó quá!
- Ừ, tôi vậy đó!
- Khó quá sẽ ế chồng.
- Kệ tôi.
Không biết làm sao, Hoà đành chép miệng:
- Tiếc quá!
Hương thản nhiên:
- Gì đâu mà tiếc?
Hoà nhún vai:
- Tiếc chứ! Tưởng Hương rảnh, chiều nay rủ Hương đi xem phim. Phim hay lắm!
- Anh rủ người khác đi!
- Người khác thì nói làm gì. Tôi chỉ muốn rủ Hương.
- Hứ.
- Gì mà "hứ"?
- Ai mà thèm đi xem phim với anh.
Hoà cười:
- Sao vậy? Bộ tôi vô duyên lắm hả?
- Chứ gì nữa!
Hoà nhún vai:
- Chắc Hương cận nặng hay sao ấy chứ! Ai cũng bảo là tôi có duyên, chỉ có Hương là nói ngược lại.
- Thôi đi! Không quen biết tự dưng rủ người ta đi xem phim mà bảo là không vô duyên!
Hoà đưa hai tay lên trời:
- Trời đất, hàng xóm láng giềng với nhau mà bảo không quen biết! Tôi chẳng biết tên Hương là gì!
Hương lạnh lùng:
- Nhưng tôi thì không biết tên anh.
Hoà gãi đầu:
- Cái đó là lỗi ở Hương. Tên tôi dễ nhớ lắm. Tôi tên Hoà.
Vừa ba hoa dứt câu, Hoà bỗng giật mình khi nghe một giọng nói dõng dạc vang lên sau lưng:
- Nè, nè, không có mạo danh ẩu à nghen!
Hóa ra từ nãy đến giờ sự tán tỉnh ồn ào của “Hoà” đã đánh thức An-Hoà đậy. An-Hoà không buồn lên tiếng mà bấm bụng nhịn cười theo dõi "trò khỉ" của “Hoà”. Chỉ đến khi nghe “Hoà” mạo tên mình, An mới lên tiếng can thiệp.
Thấy âm mưu bị bại lộ, “Hoà” đành quay mặt sang bên ban công, cười cười:
- À, tôi xin giới thiệu lại. Tôi tên Tuấn
Hương thắc mắc:
- Sao khi nãy anh bảo anh tên Hoà?
- Tôi lộn.
- Tên mình mà lộn?
- Ừ, tính tôi vậy. Tôi lộn hoài.
- Xạo.
- Thật mà. Tôi hay lộn tên tôi với tên bạn tôi lắm.
- Bạn anh đâu?
- Hắn đây nè!
Vừa đáp, Tuấn vừa quay đầu nháy mắt với Hoà:
- Người đẹp hỏi thăm mày kìa! Ra đi!
Hoà vẫn đứng yên sau khung cửa sỗ ban công.
- Người đẹp của mày thì mày nói chuyện. Đâu phải người đẹp của tao….
tys
|