thuctu
member
ID 58999
02/19/2010
|
Hai đứa...giận hờn
Đêm giao thừa, tôi đã nhận được nhiều nhắn tin nhiều điện thoại chúc mừng năm mới của bạn bè, bạn thân, bạn đồng nghiệp. Mỗi lần cái điện thoại cầm tay vang lên điệu nhạc vui xuân báo nhận được tin nhắn tôi lại hồi hộp cầm máy...để rồi lại thất vọng...vì điều mà tôi mong chờ, vì người mà tôi chờ đợi vẫn chưa gởi đến tôi lời chúc đầu năm. Sự chờ đợi của tôi như dài thêm, sự hồi hộp cũng tăng dần khi hai chiếc kim đồng hồ đang ngày càng tiến lại gần nhau hơn để rồi sẽ gặp nhau ở số 12.
Mười hai tiếng chuông ngân vang từ nơi xa xa Thánh giáo đường Saint Thérèse. Từng tiếng chuông chầm chậm bóp nghẹt trái tim tôi. Năm (5) phút trôi qua, 10 phút trôi qua, rồi 15 phút trôi qua, tôi như đếm từng giây, từng phút, và mắt không rời cái máy điện thoại. Nửa tiếng trôi qua sau thời khắc bước sang năm mới, tất cả vẫn lặng thinh. Lại 5 phút nữa trôi qua, tôi không thể chịu đựng được nữa cầm lấy điện thoại và bấm số máy của anh, nhưng nửa chừng rồi lại buông thỏng làm cái điện thoại rơi tự do xuống giường. Trái tim tôi luôn hối thúc phải dẹp bỏ tất cả tự ái, hờn giận, gọi cho Anh trong thời khắc quan trọng như thế này để giận hờn tan biến, để tôi lại có Anh, để tiếng cười hạnh phúc lại ngập tràn xung quanh... Nhưng lý trí của tôi lại mách bảo rằng: "Mặc kệ, Anh không gọi thì thôi, người gọi phải là Anh chứ không thể nào là tôi".
(còn tiếp)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
thuctu
member
REF: 522324
02/22/2010
|
Thấm thoắt tôi làm được hai tuần. Mớ lương đầu tiên cầm run tay pha hồi hộp. Tự dưng nhớ người ta mới lạ.
Từ nhỏ chưa lần nào tôi tập hút thuốc lá, nhưng giờ cũng bày đặt bặp bặp mấy hơi như tiếng lặp bặp của cái ống khói đuôi tôm xe hôn-đây. Lần đầu tiên sặc, nghe rát cổ, thiếu điều ho muốn nổ phổi muốn nám phổi. Hút quen dần, rồi tập ém khói cho ra hai lỗ mũi ta đây muốn nhừ hai lá phổi để quên cái mùi đời đầy bụi bám.
Dạo này tôi hút thuốc mỗi ngày cả gói là việc bình thường, có khi buồn quá thì số bao cứ tăng lên theo. Tôi đốt miên man, mùi thuốc bám đầy ngón tay, quần áo thơm tho lôi cuốn mấy cô mon men tới cà kê dê ngỗng đòi xin chia xẻ với tôi, tôi hỏi cà tửng: "Cô thương tôi hay thương khói thuốc lá", mấy cô giận chửi đổng, dông liền.
Năm năm nghiền ngẫm sau đó thì tôi giải nghệ luôn. Căng-xe phổi là tiêu đời.
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|