giacphudu
member
ID 60894
05/29/2010
|
Phố ơi!
Phố ơi!
AT - Cháu ơi, chưa trả tiền... Đứng lại, đứng lại!
Tiếng la thất thanh của người phụ nữ bán hủ tiếu gơ bên đường trở nên vô vọng, sau tiếng rú ga phóng xe thật nhanh như xé toạc một góc phố. Những cánh cửa nhà đóng im ỉm, không ai kịp ngăn lũ ăn quỵt tiền giúp người phụ nữ ấy. Cô đứng chết trân như vô hồn...
Đă gần một tháng nay, chiều nào cũng vậy, nơi gốc cây me bên đường xuất hiện một chiếc xe bán hủ tiếu. Khoảng năm rưỡi sáu giờ chiều từ trong hẻm, một dáng người bé nhỏ lịch kịch đẩy chiếc xe hủ tiếu ra vỉa hè. Mấy chiếc bàn con, vài chiếc ghế, ống đũa tre, lọ tương, hũ mắm, cái bát đất xanh xanh. Thoạt đầu nh́n, tôi mỉm cười nhớ lại lúc xưa bọn trẻ con chúng tôi hay chơi đồ hàng. Nhưng đây là buôn bán thật, là gia tài của một người, là vốn kiếm sống chứ không phải là một tṛ chơi.
Cửa sổ pḥng tôi đối diện với quán nên tôi thường để ư thấy xe hủ tiếu lúc nào cũng có vài người ăn. Cô thường bán rất khuya, cho anh xe thồ, cho chị bán hột vịt lộn, cho cả bọn sinh viên chúng tôi. Có nhiều đứa ăn hoài nên biết cả tên, lân la hỏi về gia cảnh cô để tiện... xin ăn nợ. Nhưng chỉ được hai lần thôi v́ cô chân t́nh nói: "Lưng vốn cô ít lắm".
Bỗng dưng tôi ra khỏi pḥng. Bước qua bên đường, tôi ngồi xuống ghế gọi một tô hủ tiếu, bụng không thấy đói nhưng tôi ăn một loáng là hết sạch. Tôi để lại tờ tiền bên dưới tô ḿ rồi bước đi...
Tiếng của người phụ nữ phía sau: "Cháu ơi! Tiền dư...".
Tôi nghe nhưng tảng lờ v́ tôi hiểu: phố ơi, đêm đă khuya rồi!
VƠ HÀ THANH NHI (Quy Nhơn)
Tṛ đùa
AT - Thằng bé nghịch lấy cái ví nhét đầy giấy rồi vứt ra đường. Một phụ nữ vô ư ném con chuột chết ngay cạnh cái ví ấy.
Hai thanh niên phóng xe qua và ngừng lại nhặt chiếc ví lên, mở ra rồi ném trở lại chỗ cũ kèm theo tiếng chửi thề. Một cặp nam nữ đi qua, anh thanh niên nhặt ví lên, khuôn mặt thất vọng, chiếc ví được ném trở lại chỗ của nó. Một nữ sinh đi qua, thoáng ngượng ngùng rồi nhặt chiếc ví lên và ném trả về cạnh con chuột. Rồi một ông già đi qua, chiếc ví lại được nhặt lên. Thằng bé nghịch ngợm cười hô hố khoái trá. "Thằng ranh con", khuôn mặt ông già giận dữ và cái ví được ném vào thùng rác gần đó.
C̣n con chuột vẫn nằm lại, người đi qua ai cũng tránh nó như tránh một vũng bùn!
XUÂN NHA (ĐHKH Huế)
Điểm 10
AT - Thanh nhảy cẫng lên khi thấy bài kiểm tra cuối kỳ môn toán được 10 điểm. Quay sang thấy Tuấn cầm bài kiểm tra ngồi ngẩn ngơ nó hỏi:
- Mày sao thế? Được 10 điểm mà không vui à?
- Tao... - Tuấn ấp úng.
Trên bảng cô giáo đọc tên những bạn được điểm 10 và tuyên dương các bạn: "Đợt thi này điểm lớp ta khá cao. Cô rất vui. Nhất là bạn Tuấn, trước đây bạn học toán yếu nhưng nay đă nổi bật, điển h́nh là bạn ấy được 10 điểm trong đợt kiểm tra này. Chúng ta vỗ tay cổ vũ cho bạn ấy nhé”.
Tuấn cúi gằm mặt xuống bàn, hai má đỏ ửng lên khi nghe cô và các bạn tuyên dương.
Giờ ra về, nó nấn ná ở lại sau cùng. Cô giáo thấy nó hôm nay hơi lạ so với mọi hôm.
- Sao em chưa về hả Tuấn?
- Dạ thưa cô, em...
- Sao? - Cô giáo nh́n vào mắt Tuấn.
- Bài kiểm tra đó... Thật sự 10 điểm không phải là của em, v́ em đă nh́n bài của bạn Thanh. Đáng ra em không được 10 điểm và không đáng được cô tuyên dương.
Nói xong một câu dài như thế Tuấn thấy ḿnh sắp khóc.
Cô giáo không la, cô xoa đầu nó:
- Tuấn à. Em đừng áy náy, ḷng trung thực của em c̣n xứng đáng hơn 10 điểm nữa đó. Cô biết sức học của em, cô biết em chưa đủ sức để hoàn thành hết đề thi lần này, nhưng chính em đă cho cô thấy sự quyết tâm của em. Cố gắng lên em nhé. Cô tin lần sau em sẽ tự làm bài được 10 điểm.
Tuấn thấy vai ḿnh nhẹ hẳn, hơi thở của nó cũng nhẹ nhàng hơn. Sống trung thực thật thoải mái. Tuấn cười.
AN THI (ĐHKHXH&NV TP.HCM)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat