kimnhinguyen
member
ID 62840
08/20/2010

|
Tuỳ Bút

Ai cũng nói nó có đôi mắt đẹp,nhưng buồn.Cái miệng nó mà không cười thì chẳng ai biết là nó vui hay buồn.Và mọi người còn nói ai mà có đôi mắt như thế thì rất khổ.Nó ghét điều đó vì nó vốn chẳng tin vào bói toán,cũng có lẽ nó ghét điều đó vì ...mọi người nói đúng.Nỗi buồn đến với nó rất tự nhiên,tự nhiên đến nỗi nó chẳng thèm buồn nữa.Ngoài đôi mắt đẹp,ông trời còn cho nó có một cái trí nhớ tốt.Vì thế nó nhớ như in những gì xảy ra khi nó còn bé tí xíu.
Sau những trận đòn say xỉn của ba nó,mẹ nó đã bỏ đi.Lúc đó thì chị hai nó vừa lên sáu,còn nó thì lên bốn.Còn nhỏ nên chỉ khóc nhớ mẹ thời gian đầu mà thôi,thời gian sau thì nó cũng mau quên như những đứa trẻ khác.Từ ngày mẹ nó bỏ đi thì ba nó càng uống rượu nhiều hơn,bỏ hai chị em nó sống ra sao thì sống.Thiệt,giờ nó nghĩ lại thấy thật tội nghiệp cho bản thân.Cái ngày đầu tiên vào lớp một,nó tự đi học một mình,vào lớp học với cái áo đầm thay vì cái áo trắng như những đứa bạn cùng lớp.Cô giáo hỏi tại sao lại không mặc áo trắng,nó trả lời là chưa giặt,cô lại hỏi tại sao mẹ không giặt,nó trả lời tỉnh queo :mẹ con bỏ đi lâu rồi.Rồi tuổi thơ của nó lặng lẽ trôi qua với những kỉ niệm đáng nhớ giống từa tựa như thế,đôi khi không tắm ba ,bốn ngày,đen thui,hôi hám,không năm học nào mà nó không bị lũ bạn ăn hiếp,nó sống khép kín ngay với cả những người trong gia đình.Thỉnh thoảng mẹ nó vẫn về thăm nó.Một lần lúc gặp mẹ,nó bứt mấy cọng tóc của mẹ,cho vào cái hộp nhỏ để mỗi tối nằm ôm giống như được nằm với mẹ vậy,lúc đó thì nó cảm thấy thương mẹ nó lắm.(Bây giờ thì nó thèm được cái cảm giác thương và nhớ mẹ như thế nhưng chắc là không được rồi).Và từ ngày hôm đó thì mẹ nó không về thăm nó nữa.
Một thời gian sau,lúc nó khoảng 13 tuổi,hai chị em nghe người ta nói là thấy mẹ nó ở quận 5.Hai đứa đạp xe đi tìm,quần nát cả cái chung cư 7 lầu thì cuối cùng cũng tìm ra được nhà mẹ nó,may thật.Người ra mở cửa là dì út của nó,nhưng hình như dì không nhận ra và nó biết rằng mẹ nó không có nhà,mẹ nó đang nằm trong bệnh viện để...sanh em bé.Cảm giác của nó thế nào nhỉ,một đứa con nít 13 tuổi thì nghĩ gì khi nghe được điều đó,hai chữ thôi :kinh khủng.Nó và chị hai đạp xe như bay về nhà trong nước mắt và thoả thuận với nhau là không bao giờ tha thứ cho mẹ.
Ông trời cho nó trí nhớ tốt,và cũng vì trí nhớ tốt nên cái ngày nó muốn quên thì có lẽ sẽ không bao giờ quên được.Đó là cái ngày nó về nhà bạn nó chơi.Bạn nó tên Ngọc Châu,cái tên nghe dễ thương làm sao nhưng lại hoc dốt nhất lớp,hay được nó cho quay cóp vào những ngày thi ấy mà.Quay lại với vấn đề ở nhà bạn nó nhé.Khi bạn nó vừa bước vào nhà,ba và mẹ bạn nó chạy đến ôm chầm và hôn lấy hôn để.Ngọc Châu nhăn mặt vừa đẩy ra vừa lôi nó lên phòng lúc ấy đang đứng tròn xoe mắt nhìn vì cái cảnh ấy nó chưa bao giờ được thấy từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ.Lên đến phòng Ngọc Châu,nó càng kinh ngạc hơn nữa khi trước mắt nó là một căn phòng cực đẹp mà nó chưa bao giờ tưởng tượng ra được.Này là giường nệm màu hồng nhé (trong khi ở nhà thì mỗi khi ngủ, hai chị em nó lăn ra đất mà ngủ thôi),một cái kệ sách vô số truyện tranh và một cái bàn hoc tuyệt đẹp (trong khi ở nhà nó học bài thì ngồi viết trên cái ghế con con).Nó mân mê,rờ rẫm cái bàn học và tự nhủ nếu mình có được cái bàn này thì mình sẽ học giỏi biết dường nào.Căn phòng đó đối với nó là một ước mơ lớn lao nhất của nó.
Từ ngày nó qua nhà Ngọc Châu chơi,nó phát hiện ra một điều mà từ đó đến giờ nó không hề nhận ra là trong lớp nó,ai cũng có căn phòng ấy,kệ sách,và cái bàn học ấy ...ngoại trừ nó.Nó nghĩ,nó biết và nó hiểu nó xứng đáng được điều đó vì nó là con nít,mà con nít thì luôn luôn xứng đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất của đời người.và cũng là vì con nít,nên nỗi căm hận ba mẹ của nó tăng lên không phải hàng chục mà là hàng trăm.
Tuy nhiên,từ nhỏ đến lớn rất may là nó chẳng hư hỏng gì vì nó luôn nhớ tới lời chị hai nó dặn "cuộc đời là của mình,phải cố gắng học thật giỏi,sau này mới thoát khỏi cái cảnh bây giờ".Sau khi học xong lóp 12 nó đậu hai trường: Sư phạm và âm nhạc.ngày nhận giấy báo nhập học,nó nhảy cẫng lên vui sướng nhưng niềm vui ấy,nó biết san sẽ với ai đây ngoài chị hai nó.Chẳng hiểu sao cuộc đời lại đưa đẩy nó vào con đường ca hát,những đứa bạn học cùng lớp nó,Hải Yến,Khánh Ngọc...thì càng lúc nổi tiếng,còn nó thì cứ hát vẩn vơ đám cưới rồi phòng trà.Nó cảm thấy không yên tâm nên lại học thêm bên ngành nha tá.Ban ngày đi làm,buổi tối đi hát,cuộc sống nói chung tạm ổn với nó.
Rồi một ngày,mẹ nó quay về tìm hai chị em nó.Nỗi vui mừng chưa kịp kéo dài vì được gặp lại mẹ thì lại có một nỗi hoang mang len vào trong con người nó,mẹ nó đang nợ mấy trăm triệu.Mẹ nó về và nhờ hai chị em nó "giúp được bao nhiêu thì giúp".Nó đắng người,cái tình thương đọng lại một ít trong nó giờ đã tắt ngúm,nó lạnh lùng,vô cảm.Chị hai nó thì luôn tâm niệm một điều "dù sao cũng là người sinh ra mình,mình phải tha thứ",chị hai la nó,chửi nó vì cái thái độ ấy.Nó khóc,nó khóc vì nó cảm thấy không cam lòng và nó khóc vì cảm thấy sao mà mình bất hiếu,cái mâu thuẫn đó vẫn tồn tại đến ngày hôm nay.
Thì cũng như những cô gái khác,nó cũng từng yêu nhưng khác với mọi người là nó yêu với tất cả trái tim.Có lẽ vì không có tình cảm gia đình nên nó dồn hết tình cảm vào người nó yêu chăng?.Mối tình đầu,thứ hai,rồi thứ ba đều phản bội nó và lặng lẽ ra đi giống như người ta thường nói ai có đôi mắt như nó sẽ khổ như thế.Vì nó có đôi mắt đó nên nó sợ,vì nó sợ nên nó không dám yêu,không dám yêu nên nó từ chối tất cả những người muốn đến với nó,vì nó từ chối những người muốn đến với nó nên tới giờ nó vẫn một mình,nó một mình vì thật sự nó không muốn con nó sinh ra sau này sẽ lặp lại cuộc đời y chang nó.Có điều, nhờ những điều nó trải qua,nó đã không hư hỏng,nó đã mạnh mẽ biết dường nào,nó đã sống bằng chính đôi chân của nó.Nó tự hào về bản thân nó biết bao.
Bây giờ,nó,27 tuổi,độc thân vui tính,không biết nấu ăn,nó luôn cười,tạo niềm vui cho mọi người,nó luôn khiến mọi người cười ngặt nghẽo bằng những câu pha trò của nó.Có điều,nó có đôi mắt đẹp, nhưng buồn.Mọi người nói ai có đôi mắt ấy sẽ khổ nhiều.nó ghét điều đó vì mọi người nói đúng,bằng chứng là nó chưa bao giờ được biết tới hai chữ Hạnh Phúc.
Tôi viết truyện ngắn này dựa trên một chuyện có thật 100%.Truyện không hay đâu nhưng tôi muốn gửi đến mọi người một thông điệp :Trước khi quyết định điều gì, có nên hay không việc ta quan tâm đến suy nghĩ của con trẻ.

Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|