capheden
member
ID 63020
08/28/2010
|
Một cơn đói
Một cơn đói
AT - Thằng bé đánh giày đi ngang tiệm phở. Mùi phở bốc lên thơm phức. Nó đứng lại nuốt nước miếng rồi bỏ chạy thật nhanh. Nó muốn tránh xa cái mùi phở kia. Thứ mùi hương độc ác đang hành hạ bao tử nó. Nó ước một điều lớn hơn cả cơn đói, đó là có được khách.
- Ê! Thằng nhỏ, lại đây - một người đàn ông gọi nó.
Nó mừng quýnh chạy lại. Ông ta nhìn nó và chỉ vào đôi giày của mình:
- Đánh cho thật bóng đấy nhé!
Thằng bé hớn hở "vâng!" một tiếng rõ to. Vậy là vị khách đầu tiên đã cho nó việc làm.
Đôi bàn tay gầy nhom, đen nhẻm của nó cố gắng làm thật chăm chỉ để vừa lòng khách. Vị khách thấy nó nhiệt tình với công việc nên gật gù ra vẻ hài lòng lắm.
Và rồi, nó thở phù nhẹ nhõm. Vậy là nó đã đánh xong đôi giày. Nó nâng giày vào chân khách một cách ân cần, chu đáo. Ông ta cười vừa ý:
- Được, tốt lắm. Thằng này nhỏ mà khá.
Nó cười theo và đứng chờ. Nhưng chẳng hiểu sao ông khách lại không trả tiền, cứ cầm điếu thuốc hút phì phèo trên tay. Nó nhắc khẽ:
- Bác ơi, cho cháu xin tiền đánh giày.
Ông ta quát:
- Tiền gì, chẳng phải tao đã đưa mày ban nãy rồi sao?
Thằng nhỏ tức lắm nhưng phải kềm cơn giận:
- Bác chưa đưa cháu mà.
Ông ta lại to tiếng hơn:
- Ơ hay! Tao đã đưa mày rồi. Khôn hồn thì xéo đi chỗ khác.
Nói rồi, ông ta đạp thằng nhỏ. Nó ngã lăn và gào khóc. Nhưng tiếng khóc của nó không thắng nổi kẻ đê tiện. Nó chỉ biết gượng đứng dậy, bước lầm lũi trong cơn đói.
TRẦN KIM HÀ
(TP.HCM)
Má
AT - Ở quê, mấy đứa con tuy nghèo nhưng cũng đóng góp tiền mua cho má cái giường hộp lớn, chăn êm nệm đàng hoàng. Mấy đứa con nghĩ: "Má cả đời tảo tần nuôi các con khôn lớn. Giờ đây già rồi, lại đau bệnh, cuối đời mong má có chỗ nằm rộng rãi, êm ái như người ta!".
Nhưng mới nằm được một tháng bỗng dưng má đổi ý không chịu nằm nữa. Má khăng khăng bảo thích nằm cái ghế bố nhỏ hơn, loại một trăm rưỡi nghìn ấy, phải mua gấp cho má. Mấy đứa con nhăn nhó, trách móc: "Má trở chứng trở nết, hành hạ con cháu không à!". Má im lặng.
Bệnh của má ngày càng trầm trọng hơn. Lúc ở bệnh viện bỗng dưng má gọi mấy con lại dặn: "Nếu má có mất, tụi con nhớ lấy cái ghế bố nhỏ đốt theo cho má nghen. Còn cái giường lớn, thằng Út mới cưới vợ hãy để cái giường đó lại cho vợ chồng nó nằm. Nhớ nghen!". Hôm sau má ra đi! Mấy đứa con nghẹn ngào, không kịp nói lời nào.
Lúc đưa linh cữu má, mấy đứa con khóc hết nước mắt. Đến lúc gần mất rồi, má vẫn không quên lo nghĩ cho các con!
LÊ ĐỨC QUANG
(Nha Trang)
Đẹp mà không đẹp
AT - Bà Lan có hai cô con gái. Bao nhiêu nét đẹp đều dành cho cô chị. Hương vừa xinh, vừa học giỏi. Còn cô em tên Mai vừa thô kệch, vừa thiểu não. Ai cũng bảo sau này vợ chồng bà chỉ nhờ được Hương thôi, còn Mai chỉ nuôi báo cô chứ nhờ vả gì được.
Rồi một ngày bà Lan bị bệnh, mọi người trong xóm tới thăm. Hương đon đả rót nước mời khách. Mọi người khen con bé khéo người khéo nết. Chợt bà Lan lên cơn đau rồi ói, bắn tung tóe vào người Hương. Con bé đứng phắt lên: "Trời ơi! Mẹ làm gì vậy? Bộ quần áo con mới mặc để lát đi chơi với bạn, vậy mà mẹ ói ra dơ hết, làm sao con đi được đây". Mọi người sững sờ nhìn con bé rồi quay lại nhìn nhau không nói. Ngay lúc đó Mai ở dưới bếp chạy lên, tay chân lấm lem vì đang nấu dở nồi cám heo. Nó dìu mẹ vào giường rồi lấy khăn lau vết dơ trên ngực mẹ.
Mọi người ra về, chẳng ai nhận xét thêm lời nào. Từ hôm đó không còn thấy ai khen Hương đẹp người đẹp nết. Mà cũng chẳng ai nói nuôi Mai là báo cô của ông bà Lan nữa.
DƯƠNG HẰNG
(BC07, ĐH KHXH&NV TP.HCM)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat