chantroitim19
member
ID 72201
05/12/2012
|
Chuyện T́nh Cô Gái Mù
Hạnh phúc, đương nhiên, đó là một món quà.
Hạnh phúc, đương nhiên, nó là thứ vô giá.
Ai cũng phải trân trọng, ai cũng phải thèm thuồng.
Hạnh phúc, nó không loại trừ bất cứ ai, chỉ là đôi khi, bỏ xót một cách vô ư...
"Em, em có biết hôm nay như thế nào không?
- Hôm nay là một ngày nắng phải không? Em cảm thấy ấm áp
Đúng rồi, anh th́ chỉ thấy nắng chói mắt thôi. Em có nghĩ ḿnh may mắn khi không gánh chịu điều này không?
- Ừm..có ạ"
Cô gái cười, và tay th́ vẫn được anh nắm chặt. Anh âu yếm vén mái tóc ḷa x̣a trước mắt, tràn ngập yêu thương.
"Em, đố em biết hôm nay là ngày như thế nào?
- Là một ngày mưa, em nghe tiếng nước rơi lách tách
Đúng rồi, vậy em có thấy lạnh không?
- Không...
Anh th́ c̣n nh́n cả một khoảng trời bị mưa làm tơi tả, đường phố lá bị mưa làm tan tát, xấu xí lắm. Em có nghĩ em như thế này hạnh phúc hơn anh không?
- Ừm, em biết mà, em rất may mắn"
Cô dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt anh hơn, anh cũng gh́ cô vào ḷng cho ấm áp. Họ có thể nghe nhịp tim của ḿnh vang lên rộn ră, những kẻ yêu nhau điều có những trái tim khỏe mạnh, v́ đập rất nhanh, trái tim biết yêu không bao giờ hăm phanh đúng lúc.
Anh biết cô vào một ngày trời đẹp, khi cả đoàn đi làm từ thiện cho một cô nhi viện. Cô ở đây từ rất lâu, 25 năm trời, cô sinh ra ở đâu th́ không rơ, nhưng dùng sữa nơi này, và lớn lên tại đây.
Tóm tắt, cô là một cô gái tật nguyền, và không cha mẹ.
Cô không quá xinh, nhưng có một điều đặc biật khiến anh có thể hy sinh nhiều cô gái tốt khác để chấp nhận một t́nh yêu có lẽ khó khăn. Đó là cô có một giọng nói trầm ấm rất lạ ḱ, khi tṛ chuyện, cho người đối diện một niềm tin hầu như tuyệt đối, không nghi ngờ, không xét nét, cách nói tự nhiên, và rất thân thiện.
Họ yêu nhau, mà không, anh phải dùng một thời gian khá lâu để đục đổ vách ngăn mặc cảm của cô, và khiến cô biết là anh yêu cô nhiều như thế nào.
Khi chưa ôm được cô vào ḷng, anh vô cùng thèm khát cái cảm giác ấy, và xót xa bao nhiêu, khi nhiều lần nh́n cô vô t́nh bị vấp ngă.
Khi được siết chặt cô trong ṿng tay, anh lại mong muốn sẽ măi như vậy, anh yêu cô nhiều lắm, rất nhiều...
Anh bắt đầu làm cho ḿnh thiệt tḥi đi, chỉ để cô thấy ḿnh may mắn hơn, anh hay so sánh cô với bản thân ḿnh một cách thiên vị, để cô nghĩ rằng cô khi một kẻ mù ḷa như cô, lại tốt số hơn những người b́nh thường.
Anh muốn cô tự tin hơn, v́ bản thân anh biết, bao nhiêu bất hạnh của cuộc đời đă giáng lên cô gần như toàn bộ.
"Em à, anh xấu lắm, nhưng em xem, t́nh yêu anh chân thành, thế nên em chỉ cần yêu anh bằng trái tim thôi, vậy là được em nhỉ.
- Em...yêu anh mà.
Ḿnh cưới nhau, em nhé. Em nghĩ như vậy có tuyệt vời không?"
Cô gái rời nơi sinh sống đă lâu, để đi đến một nơi cô chưa từng bước tơi, nơi anh sinh ra, và có thể, cũng là nơi sau này cô sẽ xem đó là nhà.
Anh đưa cô về nhà, trước sự ngạc nhiên của cha mẹ, trước giờ họ chưa bao giờ nghe anh nói có người yêu, cũng chẳng nghĩ đến chuyện anh tính đến việc cưới sinh khi chỉ mới 23 tuổi.
Và, họ lại chẳng thể nào sửng sốt hơn, khi người anh xin được cưới lại là cô. Mẹ anh sau những giây phút kiềm nén, cũng không khỏi thốt lên những câu nói đau ḷng.
Anh nhận thấy tay người yêu ḿnh đang nắm chặt lấy anh, và run rẫy. Cô đang sợ hăi v́ cảm thấy được điều mà gia đ́nh anh nghĩ đến. V́ cô không có đôi mắt tinh tường, nên sẽ thế chỗ bằng một trái tim nhạy cảm hơn b́nh thường...
Anh bực tức, và nặng lời. Gia đ́nh họ xào xáo, từ một cuộc thăm hỏi, tất cả giờ trở thành một trận chiến quyết liệt. Mẹ anh giờ chẳng c̣n nể nang ǵ nữa, bà nói rơ quyết định của ḿnh, mà...lời lẽ bà thốt ra, trong lúc nóng giận, quả là rất khắc nghiệt.
Anh biết, mọi thứ đang đổ vỡ, anh không thể cầu xin sự đồng ư của gia đ́nh, mà thậm chí khiến họ căm ghét cô hơn.
Anh nắm tay cô, và đưa ra khỏi đấy.
"Em đừng ghét mẹ anh nhé, bà chỉ nói vậy thôi, tại hơi bất ngờ.
- Ừm.
Em buồn à?
- ...Một ít thôi, em biết anh buồn nhiều hơn, v́ anh c̣n thấy cả sự giận dữ của mẹ ḿnh mà..."
Khoảnh khắc ấy, anh nh́n lên trời cao và hỏi rằng "Một cô gái như thế này, tôi có thể không yêu được sao".
Nếu em là một người có đôi mắt sáng trong, th́ đă rất tuyệt vời.
Nếu em có cha mẹ, th́ đă quá tuyệt vời.
Nhưng ông trời, đă có một sai sót quá nghiêm trọng, sinh em ra trong một hoàn cảnh bất hạnh đến thế này. Mà v́ vậy, từ bất hạnh đấy, có thể dẫn đến nhiều hệ lụy. Em hiểu chứ, nhưng em biết làm sao đây...
Anh tạm thuê cho cô một căn pḥng nhỏ, và thường xuyên đặt lại vấn đề này cho cha mẹ, thế nhưng người đàn bà đă sinh ra anh nhất quyết cứng ḷng, không là không. Mỗi lần bà nói đến, lại tăng thêm một ít sự cay độc, v́ bà uất, thằng con trai chẳng thua ai của ḿnh, lại yêu một đứa con gái chẳng thể nào bằng ai, đă vậy c̣n tật nguyền.
Làm sao bà chấp nhận, khi con bà dù không sang quyền như những cậu đại gia danh giá, nhưng cũng không thấp hèn như ai, c̣n cả một tương lai sáng lạng, nay lại vác về nhà một đứa con gái không rơ lai lịch, lại mù ḷa, mặt mũi không hơn người ta, cưới nhau xong lại trở thành gánh nặng cho cuộc đời con trai quư của bà. Bà tự hỏi ḿnh "Đặt địa vị người khác, họ có chấp nhận không?".
Nhiều ngày tháng qua, mùa đông đến, hoa tàn, mùa xuân qua, hoa nỡ. Cảnh vật thay đổi, nhưng định kiến của người mẹ không đổi thay, người cha không nói ǵ, không phải ông đồng ư, chỉ là thấy sự gay gắt của bà thôi cũng đủ, ông không cần lên tiếng làm chi thêm thừa. Điều đó khiến anh mệt mỏi.
"- Anh à? Anh đau ḷng lắm sao?
Sao em lại nói vậy?
- Em thấy anh gầy hơn này..."
Cô gái dùng bàn tay mịn màng của ḿnh sờ nhẹ lên khuôn mặt anh, cảm nhận được sự lồi lỏm, hốc mắt, g̣ má, cô biết, anh gầy đi rất nhiều. Tim cô đau đớn chẳng biết nói sao, sự mặc cảm h́nh thành ngày một lớn, thế nhưng, cô vẫn không thể rời xa anh, bởi v́ cô yêu anh quá rồi.
Mỗi đêm nhắm mắt, cô lại nguyện cầu, ngày mai nắng ấm hơn, sẽ khiến mẹ anh vui ḷng thay đổi...
Nhưng, nào đâu sự nguyện cầu nào cũng thành sự thật. Người ta chỉ cầu nguyện cho những việc mà khiến họ rơi vào tuyệt vọng cực cùng.
Cô nghe tiếng đập cửa và bàng hoàng tỉnh giấc. B́nh thường, nếu anh đến, đó sẽ chỉ là những tiếng gọi nhẹ nhàng, chứ không phải là sự ồn ào đến nhức nhối như vậy. Cô biết, người ở ngoài kia, chẳng thể là anh.
Cô sợ hăi, rúm ró cả người, ṃ mẫm chiếc điện thoại định bụng sẽ gọi cho anh, anh đă bày cô cách làm thế nào để có thể nghe và gọi lại, trong danh bạ này, chỉ có duy nhất số của anh mà thôi.
"Cô không nghe tôi đập cửa à!"
Đó là giọng của một người đàn bà, rất khó chịu, nôn nóng, bất măn. Giờ th́ cô biết rơ, đó là ai.
Bà ta biết con ḿnh vẫn c̣n liên lạc với cô gái, nên đă âm thầm theo dỏi, ở cái thời đại công nghệ thông tin này, việc giấu một con kiến c̣n có thể t́m ra, huống chi là lén lút quan hệ với một con người.
Cô ra mở cửa. Cô vẫn không h́nh dung được mẹ anh là người như thế nào, cô ước một lần được chạm vào khuôn mặt yêu quư ấy, để mường tượng ra người đă sinh anh ra trên đời. Cô vẫn rất tôn trọng bà, người tạo ra anh.
Mọi thứ cứ đối lập với nhau như vậy, bên kính trọng, bên khinh thường. Bên nhẹ nhàng van xin, bên quyết đoán gạt phắt.
Tâm hồn cô như một tờ giấy chắc, nhưng người đàn bà ấy có sức mạnh và sự quyền năng, thêm cả tàn nhẫn, vô tư xé nó.
Mọi sự kiên quyết của cô làm bà ta chán nản, đến bước cùng, bà ấy lục tung cả pḥng lên, lấy valise và nhét tất cả những thứ liên quan đến cô vào.
Lúc này, cô mới thật sự hoảng sợ, mắt cô ào ào chảy nước, ngấn lệ cầu xin, cô nắm lấy cái quai của valise, gần như quỳ xuống và mong bà ta đừng làm một hành động tàn nhẫn với cô như vậy.
Mọi ư nghĩ trong đầu của cô bây giờ là sắp phải xa anh, cảm giác ấy như một mạch máu trong người cô bị cắt đi, khiến toàn thân đau đớn và bất động.
Cô vội vàng cầm điện thoại, tay run rẫy bấm nút, nhưng người đàn bà ấy thấy, và giật ngay chiếc điện thoại trên tay cô.
Mọi thứ xong xuôi, bà ta nắm tay cô, lôi đi. Cô gái yếu ớt, cảm thấy như mọi sức lực đều tiêu tan, cô chỉ muốn được bên anh, cô chỉ muốn được ở bên anh.
"Cô ơi, con xin cô, cô ơi...Anh ơi, cứu em, anh ơi..."
Cô hết gào khóc van xin người đàn bà, lại kêu anh trong vô vọng, anh giờ này đang ở đâu?
Cô nghe tiếng xe cộ ồn ào, và có cả những tiếng x́ xào của những ai đó xung quanh. Có lẽ họ đang bàn tán về hành động của mẹ anh, nhưng tại sao không có ai ngăn cản, cô đang hy vọng có ai đó ngăn cản, cô muốn thoát khỏi bàn tay rắn chắc này. Sao mẹ anh lại mạnh đến vậy?
Họ qua đường, một người kéo đi, một người giằng lại, trông vừa buồn cười, vừa thăm thương. Mẹ anh không nói bất ḱ điều ǵ.
- MẸ!...VÂN ANHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH.
"Anh! Anh...."
Cô nghe tiếng anh ở phía sau, cô biết đó là anh, hạnh phúc quá, sau biết bao nước mắt, cô cười. Vùng ra khỏi bàn tay bà mẹ, cô chạy đến nơi phát ra tiếng gọi đó.
Nhưng nào hay, khi cô chạy nhanh đến phía anh, cũng có chiếc xe đang chạy nhanh đến phía cô. Họ nh́n thấy cô nhưng tránh không kịp, cô không nh́n thấy nên không thể tránh...
Có một tiếng động ǵ đó phát ra kinh hoàng, rồi lịm đi.
Người đàn bà đánh rơi valise, lăn lóc.
Cô cảm nhận hơi ấm của anh, cô cảm nhận được hơi ấm từ những giọt nước mắt đang rơi xuống, nhưng tay cô nhấc lên không nổi, tai cô không nghe được ǵ cả.
Cô thấy không sao, cô đang ở trong ṿng tay anh, dẫu cô không là ǵ, th́ trái tim bây giờ rất ấm áp. Hạnh phúc quá...
-
Chàng trai ngồi nơi đó, có những ngọn cỏ lún phún mọc lên.
Anh vuốt ve tấm ảnh chụp từ rất lâu của một cô gái, tựa đầu vào tấm bia lạnh ngắt...
"Em à, em thấy ḿnh may mắn không?
...
Em à.
..Em
Em có thấy anh không, nhịp tim anh vẫn đập, tại sao em lại ngừng?"
ST
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
chantroitim19
member
REF: 633633
06/16/2012
|
Cuộc Gọi Đêm
Hoa là một cô gái bất hạnh đến từ một nơi thật xa xôi, thầy và hoa là hai người xa lạ kết duyên nhờ một ngôi chùa, hoa có thói quen hằng tháng mùng một rằm đếu lên chùa thắp nén hương cầu b́nh an, tánh t́nh hoa vui vẻ luôn lúc nào cũng nở nụ cười tươi trên môi cho thầy có một ấn tượng rất sâu xa
Có một hôm vào ngày rằm như thường lệ hoa lên chùa gặp thầy tỏa vẻ lễ phép gặt đầu chào, thầy bước đến hỏi :
Tin nữ đến từ đâu ?
Thưa thầy con đến từ một nơi xa xôi hẻo lánh có lẻ thầy chưa từng đến bao giờ.
Thấy cô thường lên chùa cầu b́nh an, cười có hai cây răng khễnh thật dễ thương, có rảnh đến t́m thầy pha trà nhé! nếu thích nghe giản đạo bất cứ lúc nào cũng có thể t́m thầy.
Hữu duyên thiên lư năng tương ngộ, hoa vui lắm khi một người không họ hàng coi trọng và thương mến hoa như thế con gái của ḿnh.
Hoa cười khẽ nói:Vâng, lần sao nhất định ghé cho thầy mời trà .
Cứ như thế thời gian thoáng qua thật nhanh, hoa quen thầy cũng được hai năm, hoa thương thầy như người mẹ thứ hai của ḿnh, có một lần hoa đến nhờ thầy đọc kinh thỉnh b́nh an cho người bạn ở phưng xa
Thầy nói : nh́n không ra con là người có ḷng tốt biết thương những người xung quanh, có tấm ḷng nhân hậu làm việc thiện để phước cho con cháu sau nầy...
Thầy nói ǵ hoa chỉ cười thay lời nói, hoa thích nghe thầy giản đạo nói về kinh phật, thầy bảo nếu có thể con hăy ăn chay vào mùng một và rằm ...nhưng hoa vốn là người không thích ăn chay thầy cũng không miễng cưỡng
Rồi một hôm hoa chợt nhận được tin thầy vào bệnh viện mổ bệnh ưng thư ruột, lúc thầy nằm viện hoa mang đóa hoa bắch hộp màu trắng thầy thích nhất đến thăm, thầy lạc quang nói: hoa trắng tinh khôi tựa khuôn mặt rạng rỡ của con, bất cứ hoa ǵ cũng nở không quá trăm ngày sẽ tàn c̣n ngắn ngủi hơn đời người, mai sau thầy về vòng tay phật em nhớ đừng vì thầy buồn đau rơi lệ, rảnh con nhớ thường xuyên vô chùa nghe kinh tâm sẽ tịnh, đời người chỉ có mấy mươi năm con hãy sống cho vui vẻ đừng để người xung quanh bận ḷng ...trong lúc nầy hoa nhớ đến một người cũng thường hay khuyên và an ủi hoa như thế.
Hậu mện của thầy chỉ được trong vài tháng rồi thầy đă qua đời tự khi nào hoa chẳng hay biết, vào một ngày mưa to gió lớn thâm tâm hoa có nhiều sự khó giải, hoa chạy ra chợ mua hoa định mang vào chùa cấm luôn tiện tìm thầy tâm sự, bước đến cổng chùa có người bảo : cô nương, thầy cô đã qua đời hai ngày nay
Chao ôi ! một câu nói thật ngắn ngủi như sét đánh ngang tay, hoa quả cầm trên tay rớt lăn đầy mặt đất, trong lúc nầy rưng rưng từ khóe mắt hoa ứa ra vừa cay vừa đắng vừa mặn...bước đến cổng chùa đứng thật lâu bốn bề sơn thủy mênh mông mai nầy nơi nào là nơi thầy an nghĩ, rồi một mai hoa có tâm sự biết tìm ai giải bài, nhớ đến lời thầy căn dặn hoa lau đi dòng nước mắt thấp cho thầy nén hương thơm cầu mong thầy được an lạc trong vòng tay phật tổ. khuôn mặt thầy nh́n rất hiền ḥa trong giấc ngủ thiên thu.
Mội người chen lẫn nhau xếp 108 cái hoa sen cho thầy hoa cũng muốn ngồi xuống xếp cùng, thời gian quá eo hẹp cất bước ra về chuẩn bị cho công việc trước mắt, cầm cây dù mang nặng nỗi thương đau bước ra băi xe, mưa to nặng hột hoa đứng trong dù thật an toàn không bị mưa đẫm ước, thầy nằm trong quang tài lạnh lẽo có an toàn không ? bước về phía trước một bước là hoa dỗi mắt nh́n về sau lưng một bước, phải chi trong lúc nầy thầy đứng bên cạnh hỏi hoa con đến tự bao giờ th́ tốt biết mấy...
Công việc làm xong ngoài trời mưa cũng tạnh hoa lại chạy xe định đi xếp cho thầy những chiếc bông sen làm chăn cho thầy đắp ấm thân h́nh khi về thiên đường, trên đường đi hoa nghĩ ǵ không biết đầu óc trống trơn thoáng chút không để ư nghe một tiếng rầm, giật ḿnh th́ hoa đă lăn hai ṿng tṛn nằm bên cạnh một góc cây, muốn đứng dậy dẫn chiếc xe đi tiếp hoa không đứng dậy nỗi, chỉ biết ôm bụng nằm yên một chỗ, muốn lấy điện thoại gọi 119 cũng không có cách nào vớ tay lấy nỗi, thật mai có một cặp vợ chồng láy xe xuống núi thấy hoa tay nạn ghé xuống gọi xe cấp cứu, báo cảnh xát dùm hoa
Cô vợ thấy hoa ôm bụng dường như đau đớn lắm cô bảo : chị muốn t́m ǵ tôi t́m phụ chị
Giọng nói của hoa như người có hơi không sức, tôi t́m điện thoại, cô ta chạy đến mở xe ra lấy cái điện thoại dùm hoa, trong cơn đau hoa vui lắm khi nắm chặt điện thoại trong tay, v́ giây phút nầy người đầu tiên hoa muốn gặp là người ở một nơi thật xa, nh́n lại th́ dường như đă 12h khuya, người đó chắt ngủ hoa nghĩ có nên gọi cuốc điện thoại nầy chăng, muốn bấm những số quen thuộc dành cho ḿnh hằng ngày với cái tên tŕu mến hoa đă ghi nhớ trong tâm năo, th́ đôi bàn tay hoa rung rẫy chắt có lẻ v́ chịu không nỗi cái đau
Cô người cứu hoa - số mấy tôi bấm dùm chị
Cuộc gọi thứ nhất đầu dây báo máy bận, hoa nhờ cô ta gọi lần thứ hai cũng bảo máy bận, hoa không nản ḷng gọi thẹm lần thứ ba th́ có người nhắc máy lên rồi cúp ngay, hoa nghĩ chắt quá khuya người đầu dây đang ngủ, cũng có lẻ là không muốn gặp hoa, cũng có thể máy đang bận việc ǵ đó, hoa thất vọng nép vào ḷng cô ấy giọt nước mắt trào dâng, cô ta tưởng rằng hoa đau đớn nói : xe cứu thương cũng xắp đến rồi chị hăy gáng một chút, cứ nằm vào ḷng tôi không sao, nằm trong ḷng cô ấy hơi thở của cô ta thật ấm áp, hoa cảm thấy có một cảm giác thật an toàn, bàn tay cô cứ vỗ vai hoa như dỗ dành đứa trẻ con
Rồi hoa ngủ trong ḷng cô tự bao giờ không biết tỉnh vậy mới phát hiện ḿnh đă nằm trên chiếc giường chặt hẹp bên cạnh có mẹ, có chị ....họ thấy hoa tỉnh dậy ôm nhau khóc như mưa làm hoa thấy ḿnh thật bất hiếu đă làm cho người thân thương lo lắng, cố gượng môi cười tôi c̣n sống mà mấy người khóc như nhà có đám tan, lần nầy tay qua nạn khỏi tôi sống trăm tuổi cho mà coi, chị nghe vậy vừa giận là vừa buồn cười, c̣n mẹ trong túi móc ra cộng dây ngủ sắc cho hoa đeo, nh́n là biết đeo b́nh an rồi, hoa bảo con cám ơn mẹ nhiều...tội cho mẹ, chỉ cần con b́nh an không có ǵ bằng.
Chị hỏi : đau không em
Sợ chị lo lắng, dạ không đau, hoa định bước xuống giường hai chân không có sức lực tưởng ḿnh đă bại liệt, hoa đưa tay ngắt vào chân ḿnh, à th́ ra c̣n cảm giấc.
Bác Sĩ - trong cái xui c̣n có cái mai mắn cô đừng quá lo lắng, nằm viện vài ngày quang sát xem sao
Tôi không thích nằm viện, tôi thích không khí ở nhà hơn
Không được,cô đừng quá cố chấp
Hoa năng nỉ, vậy ông hăy cho tôi về tắm rửa sữa xoạn lại dưng nhan cho trỉnh tề rồi tôi trở lại ngay, cho tôi 2h là đủ.
Ông ta cười quá chừng, cô muốn sinh mạng hay muốn sắc đẹp, cô đứng dậy có nỗi không mà đ̣i về, tội cho chị mang xe lăn đến bồng tôi chăm sóc tôi từng li từng tí, về đến nhà thay đồ rửa mặt cho thoải máy lại phải vào cái nơi tôi rét nằm nhất, người qua kẻ lại ồn ào, hoa sợ nhất là chít thuốc và uống thuốc cơ, thời gian 2h hôm nay sao nhanh quá đổi, mẹ cầm hành lư, anh rễ láy xe c̣n chị th́ lo lắng cho hoa, th́ ra hoa không cô độc gia đ́nh thương hoa lắm cơ, chỉ là mỗi ngày mạnh khỏe không cảm nhận ra cái sự quang tâm của họ mà thôi.
Trong lúc nầy hoa thầm nghĩ có phải thầy đă độ hoa tay qua nạn khỏi chăng, rồi hoa lại nhớ đến một người em đang cần ṿng tay âu yếm và hơi thở của anh nhưng giờ anh ở phương trời nào chưa về cùng em chung bước d́u em qua khỏi nỗi đau của đêm nay.
Chantroitim
|
|
laoton
member
REF: 633683
06/16/2012
|
Sức khoẻ bản thân là tất cả ...
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|