cafekho
member
ID 26618
07/19/2007
|
TÔi là BÊTÔ - NGUYỄN NHẬT ÁNH...
Truyện dài: TÔI LÀ BÊTÔ
Tác giả: NGUYỄN NHẬT ÁNH
Nguồn: Thăng Long Đà Lạt
Người đánh máy: iPooh
1
Tên tôi là Bêtô. Đó là cái tên chị Ni đặt cho tôi. Đúng ra, cái tên ban đầu là Bêbêtô. Bạn có biết Bêbêtô là ǵ không? Chắc bạn nghĩ đó là một loại củ cải? Trật lất rồi, bạn ơi. Đó là tên của một cầu thủ đội Brazil.
Chị Ni đặt cho tôi cái tên đó chính xác là vào ngày 15 tháng 7 năm 1994, tức là đúng nửa tháng sau ngày đội tuyển Brazil đoạt chức vô địch giải bóng đá thế giới lần thứ 15.
Đó cũng chính là ngày tôi đặt chân đến nhà tôi. Tất nhiên là nhà tôi hiện nay. Nhà tôi hiện nay tất nhiên là nhà tôi đang ở.
Phải nói rơ như vậy, v́ thông thường, khi nhắc đến hai chữ "nhà tôi" người ta đang nghĩ đến cái nhà người ta đă rời xa.
Người ta nghĩ đến cái nhà cách đó một trăm mét và lo lắng nói:
- Mưa thế này, không biết nhà tôi có dột không.
Người ta nghĩ đến cái nhà cách đó một ngàn mét và buồn bă nói:
- Không biết giờ này ở nhà tôi mọi người đang làm ǵ.
Người ta nghĩ đến cái nhà cách đó nửa ṿng trái và lần này th́ người ta sụt sùi:
- Chẳng biết chừng nào tôi mới được về thăm lại nhà tôi.
Ngày đầu tiên về thăm quê từ một nơi xa lăng lắc, chính bà nội của chị Ni vừa khóc vừa kể như vậy. Lúc đó tôi đang nằm gặm xương dưới gầm bàn chứ đâu.
2
Bêbêtô! Cái tên cũng hay đấy chứ? Nhưng dài quá.
Đầu tiên chị Ni gọi tôi:
- Bêbêtô.
Sau đó, anh Nghé, anh chị Ni, gọi tôi:
- B... bêtô.
Đến lượt ba chị Ni và mẹ chị Ni gọi tôi:
- Bêtô.
Bạn thấy chưa, càng lớn tuổi, con người ta càng nói ít đi. Họ nghĩ nhiều hơn.
Thế là tôi trở thành Bêtô.
May mà bà nội chị Ni về chơi ít ngày, chưa kịp gọi đến tôi. Nếu không tên tôi có khi chỉ gọn lỏn:
- Tô.
Mà như thế th́ thật buồn cười.
3
Tôi chưa thấy ai mê bóng đá như chị Ni. Tôi biết cái tṛ đó. Thậm chí biết rành hơn những người không biết.
Hai mươi hai người chia làm hai phe, rất dễ phân biệt v́ họ mặc quần áo khác màu nhau, cùng tranh giành một vật tṛn tṛn được gọi là quả bóng. Và một người thứ hai mươi ba lon ton chạy theo, với cái c̣i ngậm trên miệng. Đó là ông trọng tài.
Bọn cún chúng tôi cũng hay chơi cái tṛ nhí nhố này. Nhưng thay v́ quả bóng, tụi tôi giành nhau khúc xương, có khi chỉ là cái đuôi cá nhỏ xíu.
Tất nhiên tụi tôi không chia làm hai phe. Mà vô số phe. Có năm thằng cún là năm phe. Và mười phe, nếu từ đâu đó chạy tới năm thằng nữa.
Tụi tôi cũng không cần trọng tài. Nếu có thằng nào tự xưng là trọng tài th́ hắn cũng nói cho oai thế thôi. V́ ngay sau đó lập tức tự hắn cũng thành một phe.
Khúc xương tất nhiên hấp dẫn hơn quả bóng. V́ ăn được. Và v́ giành nhau một thứ ăn được, tụi tôi choảng nhau quyết liệt hơn so với các cầu thủ gấp trăm lần. Nhiều khi nước mắt. Đôi khi máu. Và trên cái nền thường trực là những tiếng rên.
Xưa nay chiến tranh nổ ra cũng chỉ v́ miếng ăn. Mặc dù người ta luôn t́m cách che lấp đi bằng những điều cao cả.
4
Tôi đă thấy chị Ni nhảy cao như thế nào (y như lũ cún bọn tôi lúc giành được khúc xương) khi đội Brazil đoạt Cúp vàng năm 1994. Và tôi cũng chứng kiến chị Ni đă buồn bă như thế nào vào cái ngày đội bóng thân yêu của chị bị thất trận trước đội Pháp bốn năm sau đó.
Chị bỏ ăn một ngày, bỏ ngủ ba ngày và khóc suốt một tuần lễ liền. Chị kêu Zidane là tên đầu hói đáng ghét, kêu Aimé Jacquet là lăo già khùng.
Ba chị bảo:
- Ăn một miếng đi con.
Chị lắc đầu.
Mẹ chị năn nỉ:
- Ngủ một chút đi con.
Chị lắc đầu.
Trước trận chung kết, sáng nào hai cha con cũng chúi mũi đọc các báo thể thao.
Sau trận chung kết, ba chị ôm chăn gối nằm ngủ ngay chỗ cửa ra vào, chặn hết các tờ báo sớm tuồn qua khe cửa vào tờ mờ sáng hôm sau, đọc vội đọc vàng sau đó ṿ lại thành một quả bóng bằng giấy và quẳng hết vào thùng rác.
Ba chị không nỡ để chị xem các bài báo ca ngợi kẻ thù và các h́nh ảnh đăng quang của đội bóng vô địch.
Nhưng tôi chưa kịp lôi các tờ báo vo tṛn đó ra khỏi thùng rác để nghịch th́ chị đă nhặt sạch.
Buổi trưa đi làm về, ba chị sững sờ khi thấy chị đang ngồi mê mải trước những tờ báo nhàu nát.
Ba chị không biết, nhưng tôi biết: trong thể thao, t́nh yêu bao giờ cũng cao hơn hận thù.
5
Ba chị Ni không biết rất nhiều thứ: chẳng hạn trong thế giới cún chúng tôi, bướng bỉnh và phá phách bao giờ cũng quyến rũ hơn là đóng vai ngoan ngoăn.
Tôi không thể cắt nghĩa được tại sao tṛ chơi ưa thích nhất của tôi là gặm tất cả những ǵ có thể gặm, xé những ǵ có thể xé.
Hễ thấy bất cứ vật ǵ ngay mơm là răng tôi ngưa ngứa.
Tôi nghe người ta nói "mỡ để miệng mèo". Câu đó có lẽ đúng với cái bọn chẳng ra ǵ đó. Lũ cún chúng tôi không vậy. Một tảng mỡ đối với tôi không phải lúc nào cũng hấp dẫn bằng một quyển sách, một cái đồng hồ hay một chiếc giày.
Bạn thử gặm một chiếc giày đi, vừa nhá vừa nhay nhay, vừa lắc mạnh đầu cho nó nảy qua nảy lại. Thật mê ly. So với cảm giác tuyệt vời này, nhấm nháp một miếng bít-tết chỉ là thú vui rẻ tiền của bọn mèo b́nh dân.
Miếng bít-tết sẽ chui tọt vào bụng trong nháy mắt nhưng một chiếc giày hay một quyển sách th́ không vậy. Nó vẫn ở với bạn, cùng chơi với bạn cho đến khi bạn mệt nhoài c̣n nó th́ lam nham những dấu răng hoặc rách bươm ra.
6
Thành tích của tôi thật đáng nể: Từ khi tôi bắt đầu sống trong nhà tôi, tôi đă xé rách tám cuốn tập, mười hai cuốn sách, làm hỏng bốn chiếc đồng hồ các loại, làm cho không sử dụng được năm đôi giày, sáu đôi dép và đặc biệt là làm biến mất hàng chục đôi vớ của tất cả thành viên trong nhà, với sự cộng tác chặt chẽ của bọn cún hàng xóm.
Ba chị Ni nhún vai:
- Thằng ranh!
Mẹ chị Ni lắc đầu:
- Đúng là kẻ cướp!
Chị Ni xoa đầu tôi:
- Lớn lên tí nữa, cún nhà ta sẽ thôi phá phách.
Bà cố chị Ni đến chơi, cười móm mém:
- Cún thế mới là cún chứ. Một con cún không nghịch ngợm là một con cún bỏ đi.
Tôi nằm nơm nớp dưới gầm giường, cảm động lấy mũi của ḿnh cạ cạ vào chân bà. Lời ăn tiếng nói của người già mới sâu sắc làm sao! Tôi muốn hét to lên điều đó nhưng có một con đê vô h́nh chắn ngang ước muốn được bộc lộ của tôi.
Một lúc sau, tôi nhận ra ḿnh đang đứng ở giữa nhà, mặc dù tôi không hề nhớ là tôi đă chui ra khỏi chỗ ẩn nấp từ khi nào. Có lẽ là niềm phấn khích đă dẫn tôi đi.
Chẳng ai nói ǵ tôi hết. Mọi cặp mắt đều lặng lẽ nh́n tôi.
7
Một con cún không nghịch ngợm là một con cún bỏ đi. Bà cố chị Ni nói đúng. Nhưng một con cún nghịch ngợm quá mức có khi c̣n bỏ đi sớm hơn. Ở đây tôi muốn nói đến chuyến du hành vào một thế giới mà tôi tin là vô cùng lạnh lẽo và hoang vắng.
Tại sao tôi lại nói như thế?
Đó là v́ những chiếc áo và những chiếc quần. Bạn đă nghe tôi khoe thành tích ở trên kia. Tôi đă phá hỏng rất nhiều thứ: giày dép, sách vở, những đôi vớ. Và cả những chiếc đồng hồ. À, sẽ không thừa nếu tôi bổ sung thêm vào bảng liệt kê đầy ấn tượng của ḿnh thành tích mới nhất: Mới hôm qua đây thôi, tôi đă kịp biến chiếc điện thoại cầm tay của ba chị Ni thành một thứ rất thích hợp nằm trong thùng rác.
Nhưng c̣n những chiếc áo và những chiếc quần, chúng cũng đáng để tôi nhâm nhi lắm. Nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội. Đó là thứ con người thích treo trên những mắc áo cao thật cao. Một ư thích thật là bệnh hoạn. Trong khi tôi th́ quá thấp bé để có thể lôi chúng xuống.
Dĩ nhiên thỉnh thoảng tôi cũng cắn được những cái gấu quần lúc mọi người lượn lờ trước mặt tôi. Nhưng chẳng có ǵ đáng kể. Tôi chưa kịp nhay cho thỏa thích đă bị giật ra. Những lúc đó, tôi cảm thấy tổn thương ghê gớm.
Khi bạn không được làm điều bạn muốn làm, có lẽ bạn cũng cảm thấy tự do bị tước đoạt.
8
Như vậy, vấn đề không nằm ở những chiếc áo và những chiếc quần. Chúng chỉ là phương tiện để tôi thể hiện sự tự do và nghiền ngẫm về tự do khi tôi không nhay được chúng.
Nhưng tôi có cách của tôi. Không ai chịu ban cho tôi cơ hội th́ tôi tự tạo ra.
Tôi đến gần những cái mắc áo đính chặt vào tường khi cả nhà đi vắng. Và dùng mơm ủi một chiếc ghế con vào sát tường.
Trên đó, tôi nhảy chồm chồm. Vẫn hoàn toàn tuyệt vọng. Khi tôi nhảy lên, mơm tôi và những chiếc lai quần không quá xa nhau. Chỉ cách một gang tay. Có khi chỉ nửa gang.
Nhưng nửa gang tay phù du đó, tôi biết là khoảng cách vời vợi cho đến chừng nào tôi lớn thêm chút nữa.
Hôm đó, tôi đánh vật với độ cao mệt nhoài, chẳng được tích sự ǵ.
Cuối cùng, như có ai thắp nến dưới da tôi. Ḷng tự ái của tôi được đốt cháy. Cú nhảy cuối cùng, tôi phóng bằng tất cả sức lực mà tôi vét được đến gam cuối cùng.
Tôi táp được chiếc quần. Nó và tôi cùng rơi xuống.
Tôi rơi nhanh hơn chiếc quần, hoàn toàn không kiểm soát được thăng bằng. Đầu tôi chúc xuống, không giống kiểu cún, và va thật mạnh vào mép chậu sành bên dưới.
Máu phụt ra, tôi đoán thế, v́ vừa rên ư ử tôi vừa dơi mắt theo một vệt ǵ đó màu đỏ đang chảy ngoằn ngoèo trên nền nhà. Trước khi thiếp đi, dường như tôi đang đau đớn nghĩ: Lẽ nào để có được chút xíu tự do, tôi phải trả giá bằng máu?
9
Chị Ni về, lúc tôi vẫn chưa tỉnh dậy. Nhưng chắc là tôi rên lên trong giấc mơ.
Trong giấc mơ, tôi thấy tôi được bế lên trong ṿng tay dịu dàng. Rồi tôi thấy tôi được đặt trên một vật ǵ đó ấm áp và mượt mà, có vẻ là một tấm chăn. Sau đó, có mười cục bông g̣n mềm mại ḅ trên đầu tôi, đó là những ngón tay dịu dàng của chị Ni.
- Cưng khờ quá, cún ngoan của chị.
Dường như chị Ni nói thế, hoặc là tôi tưởng tượng đă nghe thấy những lời như thế. Trong một thoáng, tôi thấy vết thương trên đầu dịu đi mặc dù chị Ni bắt đầu bôi một thứ thuốc ǵ đó khiến da thịt tôi bỏng rát như có ai áp vào một miếng sắt nung đỏ. Bạn cũng thế thôi, trong cơn đau đớn hoặc sầu muộn, những lời như thế sẽ làm bạn thấy ấm ḷng xiết bao! Cảm giác đau đớn đột ngột lùi xa và sẽ không có ǵ là ngạc nhiên nếu cuối cùng nó biến mất.
Những ngày sau đó, tôi để ư thấy trên sàn nhà luôn có một chiếc áo và một chiếc quần. Dĩ nhiên là áo cũ và quần cũ, chị Ni đặt sẵn ở đó, có lẽ chị không muốn tôi đổ máu chỉ để chinh phục thứ tự do treo trên những mắc áo.
10
Tôi đă có dịp viếng thăm nhà bà cố chị Ni.
Đó là một căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm, hàng rào kết bằng những dăy hoa giấy đỏ hồng. Chui ra chui vào qua các lỗ hổng dưới chân dăy rào đó quả là một tṛ chơi hấp dẫn với bọn cún chúng tôi. Nằm trên tay chị Ni, ngọ nguậy đầu và rướn cổ nh́n thoáng qua, tôi đă xuưt xoa thầm về phát hiện đó.
Phía sau dăy rào là một vuông sân nhỏ, với một cây ổi và một cây mận. Cả hai đều sai trái vào ngày tôi đến. Hoa ổi và những trái mận bé tí đêm hôm trước bị gió đánh rụng, rải rác đầy sân như những mảnh sao vỡ.
Chị Ni rất yêu mến và tự hào về bà cố của ḿnh. Lư do là bạn cùng lớp với chị chẳng người nào c̣n bà cố hay ông cố. Tất cả các bậc lăo trượng đó đều đă qua đời.
Đám bạn chị đến nhà, gặp lúc bà cố đang ở chơi, bao giờ chị cũng giới thiệu một cách hănh diện:
- Bà cố ḿnh đó.
Những lúc ấy đám bạn chị tṛn xoe mắt, há hốc miệng ra.
Sau đó, tất cả bỗng nhiên nói năng khe khẽ, đi lại rón rén. Tôi nằm trong góc nhà quan sát họ, thấy họ không ngừng len lén ngắm bà, ánh mắt hiếu kỳ như đang chiêm ngưỡng một kỳ quan. Thậm chí vẻ mặt họ c̣n toát lên vẻ thành kính, giống như họ đang đứng trước một ngôi miếu thờ được dựng lên từ trăm năm trước.
"Bà cố", thật là quư hiếm. Cho nên cũng thật là tuyệt.
(Câu truyện đọc rất vui và duyên dáng
c̣n tiếp)
---
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
3
4
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
doanchithuyyy
member
REF: 190724
07/22/2007
|
Bêtô như là CFK vậy đó, hay bồn chồn,triết lư (nhưng mà hông hiểu ǵ hết).
Binô là Baby, thông minh sâu sắc mà hay nhơng nhẽo (hông phải là xuống cầu thang không được mà là làm nũng). Con người ai cũng có yếu điểm....ư quên....điểm yếu. Chẳng hạn như DCT điểm yếu là ở gót chân (nghe quen quen)... lộn rồi, điểm yếu là hay bị dụ, khè khè....
Lăo Hiếng là DCT đó, khè...khè...
Đọc xong rồi, tiếp đi CFK! (Hôm nay có bồn chồn không đó, đừng nói là không luôn nhe. Đi mua thuốc Nhuận trường uống đi!!!)
|
|
ladieubongg
member
REF: 190729
07/22/2007
|
hi hi...đắc ư nhất là những câu này:
Quấy rầy người khác chỉ để kiếm một miếng ăn, đó là điều chẳng hay ho ǵ và bạn tuyệt đối không nên làm dù gươm kề cổ, trừ phi bạn là Cún (32)
Nhưng, như bạn thấy đấy, sự thực là có những điều thú vị không dành cho những con tim nhút nhát.(34)
khi bạn không thắng được nỗi sợ hăi trong ḷng th́ bạn sẽ không chinh phục được bất cứ điều ǵ trong cuộc sống(34)
Trong thế giới trẻ con và trong thế giới cún có một điều giống nhau lạ lùng: đứa bạn xấu bao giờ cũng là đứa bạn quyến rũ nhất.(35)
Nhưng ăn một cách đàng hoàng trong bát ăn của ḿnh th́ bất cứ một con cún đần độn nào cũng ăn như thế, thằng Laica khinh bỉ nói. Cứ tới bữa lại vục mơm vào cái bát để sẵn trước mặt th́ tầm thường quá, chán bỏ xừ!(40)
Hê hê...típ đê Đệ!
DCT đang chờ ḱa!
|
|
cafekho
member
REF: 190752
07/22/2007
|
Chào các bạn,
ḿnh rất vui khi các bạn ghé vào đọc chiện, b́nh lựng, ủng hộ và chia sẻ với ḿnh,..
Ḿnh tên là cafe,chớp mắt, cong mi, lóng la lóng lánh hân hịn làm quen mí bạn xấu ít ít cũng như mí xấu nh́u nh́u..
Chỉ có người thú vị mới hỉu người thú vị thoai..
Xin cảm ơn..
---
Cafe chào chị Bích Nga..
(số chị lớn ghê á.. ko ngờ chị có nhiều đ́u thú vị như vậy..)
Đọc tiếp nha mí bạn....
41
Những ngày sau đó, tôi đă làm đúng theo những ǵ Laica mách bảo. Tôi không muốn bị liệt vào hạng đần độn.
Laica đă theo bà cố chị Ni về nhà nhưng không hề ǵ, hôm nào gặp lại hắn tôi sẽ kể cho hắn nghe tôi đă nhảy chồm chồm lên chân mẹ chị Ni trong bữa ăn như một tên du thủ du thực như thế nào.
Lạ thật, Bêtô bữa nay làm sao thế nhỉ? - Mẹ chị Ni nheo mắt ngó xuống, vừa vỗ tay lên đầu tôi.
Tôi càng nhảy tợn, cứ tưởng đó là lời khen, ít ra cũng là sự thán phục và cảm thấy Laica là thằng cún hiểu biết nhất trên đời.
Ba chị Ni băn khoăn:
- Chả hiểu nó học ở đâu cái tṛ hỗn láo này.
Tôi biết từ hỗn láo, v́ vậy tôi nhảy chậm lại một chút, cố đoán xem cái từ này và tôi có liên quan ǵ với nhau không.
Đến khi chị Ni cốc nhẹ lên đầu tôi:
- Như thế là hư lắm, Bêtô.
Tôi lờ mờ đoán ra rằng những con cún nhảy chồm chồm trong bữa ăn mới là những con cún đần độn.
42
Thằng Binô đến, bổ sung cho tôi một cách nh́n khác về bạn bè.
Laica dĩ nhiên vẫn c̣n là một đứa bạn hấp dẫn, cho dù v́ hắn mà tôi thường xuyên bị mắng.
Laica sống ở nhà bà cố chị Ni nhưng khoảng cách không gian không ngăn cản hắn bày cho tôi vô số những tṛ nghịch ngợm mỗi khi chúng tôi có dịp gặp nhau.
Và tôi phải thú thật rằng sau tất cả những phiền toái mà Laica gián tiếp gây ra cho tôi, tôi vẫn giữ nguyên những thiện cảm mà tôi đă trót dành cho hắn.
Với cách nh́n đời mới mẻ do Binô mang lại, h́nh ảnh thằng Laica trong mắt tôi hẳn nhiên không c̣n như cũ. Nhưng ngay cả khi h́nh ảnh đó tan vỡ (theo kiểu tan vỡ của một lư tưởng hay một mối t́nh đầu) th́ tôi vẫn không t́m thấy lư do ǵ để không yêu những mảnh vỡ đó.
43
Một đứa bạn xấu, như tôi đă nói, là một đứa bạn hấp dẫn. Nhưng một đứa bạn thông thái cũng hấp dẫn không kém.
Không chỉ loài người, bọn cún chúng tôi cũng bị chinh phục bởi sự thông tuệ. Bạn nhớ lại đi, có phải tṛ chuyện với một người thông minh bao giờ cũng thú vị? Và sau mỗi cuộc đàm đạo, chắc chắn bạn sẽ học được một điều ǵ đó?
Binô mở ra cho tôi những kích thước mới của cuộc sống bằng bản liệt kê dài dằng dặc của nó về những cái thú ở đời.
Nh́n thấy nắng sau những ngày mưa là một điều thú vị. Nhưng ngay cả trong những ngày mưa, nếu ta chịu mở ra mọi giác quan như một ngôi nhà mở tung các cửa sổ, ta cũng sẽ đón nhận được những cảm xúc tuyệt vời! Binô bảo tôi thế và nó dẫn tôi đến dưới mái tôn che dọc hành lang chạy xuống bếp, chui vào dưới chạn thức ăn, nằm nghe mưa.
44
Mưa, đối với tôi không phải là cái ǵ xa lạ.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghe mưa dưới mái tôn.
Những hạt mưa gơ vào mái tôn tạo ra một âm thanh khác hẳn khi chúng rơi trên mái ngói.
Rầm rầm. Rầm rầm. Rầm rầm.
Nghe như có hàng ngàn con ngựa phi ngay trên đầu. Nghe như ông trời đứng văi đá từ trên cao. Nghe như ai đó đang thét gào giận dữ. Cuối cùng là nghe như mái nhà sắp sập xuống và đè bẹp chúng tôi.Tai ù như xay lúa, tôi rúm người lại, run bần bật, đuôi cụp vào giữa hai chân.
Binô găi mơm vào tai tôi:
- Mày sao thê? Sợ à?
- Ừ. – Tôi lắp bắp.
- Sợ nhưng mà thích chứ?
Binô lại hỏi. Câu hỏi thật kỳ cục, nhưng tôi gật đầu ngay:
- Thích.
Được sợ hăi, đúng là một cái thú. Hèn ǵ chị Ni thích nghe chuyện ma và thằng Binô ngày nào cũng trèo lên căn gác gỗ.
45
Khi nỗi sợ qua đi, tôi sung sướng bắt gặp ḿnh nằm dán vào bộ lông dày và ấm của Binô. Hai đứa tḥ đầu ra khỏi gầm chạn, lặng lẽ ngắm mưa rơi.
Mưa nhẹ hạt dần, những tiếng lộp độp trên mái tôn càng lúc càng thu nhỏ lại, nghe như tiếng vó ngựa đang rời đi và chuẩn bị khuất đâu đó đằng sau dăy núi xa.
Nh́n màn mưa lướt thướt kéo ngang qua tầm mắt, thỉnh thoảng chao đi như bức rèm bị gió thổi, tôi lười nhác buông ḿnh vào một cảm giác thư thái và êm đềm, cảm thấy cuộc đời bỗng dưng đáng sống biết bao.
Những khoảnh khắc như thế thật là quư giá.
Bạn cũng vậy thôi. Một lúc nào đó, tâm trí bất chợt lăng đi những bon chen thường nhật để ngẩn ngơ trước tiếng chim hót đầu ngày hay xúc động trước một bông hồng nở muộn bên bậu cửa sổ, bạn sẽ thấy hạnh phúc đôi khi đơn sơ, giản dị biết chừng nào.
46
Rồi đến một ngày mưa dứt hạt và trời thôi tù mù. Mặt trời ló ra sau những áng mây như gương mặt rực rỡ ló ra khỏi tấm khăn voan tươi cười ngó xuống.
Tôi vẫn cọ ḿnh vào tấm chăn Binô, nghe hơi đất ẩm ngoài vườn xộc vào mũi, trong ḷng chợt dậy lên một nỗi nhớ xa xăm.
Mùi đất nồng, mùi hoa không rơ tên, tiếng lá rơi, tiếng những chồi nấm xuyên qua mặt đất sau mưa, tiếng chim gù từ một g̣ xa mơ hồ vẳng lại, tất cả không biết đă sống trong tôi từ bao giờ - dường như chúng đă ngủ thiếp đi từ lâu lắm và bây giờ đột nhiên bị hơi đất ẩm thoảng vào từ ngoài vườn đánh thức.
Tôi không nhớ tôi đă nghe tiếng chồi non tách vỏ vào lúc nào, tôi cũng không nhớ tôi đă nghe tiếng chim lích chích mổ hạt từ đâu, nhưng tôi cảm nhận tất cả một cách rơ rệt trong từng mạch máu đang phập phồng bên dưới làn da. Có phải từ xa xưa tôi đă sinh ra và lớn lên trong những âm thanh ấy?
Có lần nào trong đời nếu bạn bất chợt bắt gặp điều ǵ vừa xa xôi lại vừa gần gũi và cái điều rất đỗi mơ hồ đó khiến bạn đâm ra bồi hồi khó tả th́ chắc chắn bạn đang rơi vào tâm trạng giống như tôi.
Lúc đó, hẳn là bạn cũng đang nh́n thấy nắng sau cơn mưa.
47
Lăo Hiếng bán nhà dời đi nơi khác.
Cái tin này được bọn cún trong khu phố đón nhận bằng thái độ hân hoan như những cư dân đang sống nơm nớp trong khu oanh kích tự do đón nhận ḥa b́nh. Tôi tin rằng sự kiện quan trọng này c̣n lớn lao hơn một điều thú vị.
Đă lâu rồi lăo Hiếng hoài công ŕnh rập cơ hội đá vào hông bọn tôi và tuy lăo không giở tṛ được thêm lần nào nữa, bọn tôi cũng không v́ thế mà ăn ngon ngủ yên. Chỉ cần có sự hiện diện của lăo trong khu phố, thế giới của bọn tôi như bị đánh thuốc độc. Trong những cơn ác mộng của tôi, bao giờ lăo Hiếng cũng mọc nanh và mỗi lần lăo hả họng cười, miệng lăo đỏ ḷm những máu.
Sống bên cạnh kẻ ác cũng giống như sống bên cạnh một băi ḿn. Đối với bọn tôi, lăo Hiếng luôn là mối nguy cơ thường trực. Lăo chưa thủ ác được là v́ lăo chưa có dịp, chứ tâm địa của lăo khó mà gột rửa. Điều đó cũng khó ngang với việc bắt một ông thần siêu quậy quay vào lại trong chai.
48
Nhưng bây giờ th́ lăo Hiếng đă không c̣n ở cạnh bọn tôi nữa. Cái mùi ác trong tâm hồn lăo không c̣n tỏa ra mỗi ngày và không khí mà bọn tôi hít thở đă trong sạch hơn.
Cũng như bọn cún trong khu phố, tôi và Binô bắt đầu những ngày rủ nhau ra đứng trước hành lang, vẩn vơ nh́n trời ngắm đất và thanh thản tận hưởng cảm giác tuyệt vời của một tâm hồn không vướng bận âu lo.
Theo nhà hiền triết Binô th́ bọn tôi đă có một số phận may mắn. Có đôi khi định mệnh buộc con người ta phải sống cạnh một kẻ hung dữ suốt từ đời này sang đời khác mà không có cách ǵ thoát ra được. Những nỗi bất hạnh như thế rất hay xảy ra và không loại trừ một ai: một con người, một lănh thổ hay một dân tộc.
49
Tôi lại có dịp đến chơi nhà bà cố chị Ni. Lần này, có thêm thằng Binô ṭ ṭ bên cạnh.
Bọn cún nhà bà cố, tất cả là bốn đứa, xồ ra ngay khi hai đứa tôi vừa đặt chân qua cánh cổng chi chít hoa giấy đỏ hồng.
Binô có dịp bộc lộ sự nhút nhát của ḿnh bằng cách đi thụt lại, nấp sau chân chị Ni, mắt láo liên cảnh giác.
- Binô - bạn tốt của tao đó.
Tôi nhanh nhẩu giới thiệu với Laica.
- Tụi tao không làm ǵ nó đâu.
Laica trấn an, hiểu quá rơ tôi muốn nói ǵ. Nếu Laica không phải là một con cún, hẳn tôi đă thấy hắn tinh quái mỉm cười.
Binô hoan hỉ đón nhận lời đảm bảo của Laica như đón nhận một tấm giấy thông hành. Tuy vậy, nó vẫn co rúm người khi bọn cún xúm lại, thi nhau rà những chiếc mũi ấm ướt quanh người nó và không ngừng kh́n khịt.
Ở trên nóc tủ và trên đầu cầu thang, ả Phi Hùng và hai con mèo tôi chưa biết tên ṭ ṃ ngó xuống, có vẻ thất vọng khi thấy bọn tôi không lao vào cắn xé nhau.
Thích xem sự nhiệt náo cũng là một kiểu sống trên đời, nhất là với những tâm hồn cạn cợt và buồn chán. Một thế giới b́nh yên không phải là không gây khó chịu cho một số người. Bạn có tin như thế không?
50
Thằng Binô kết bạn rất nhanh. Một chốc sau tôi đă thấy nó không biết từ lúc nào và bằng cách nào chen huưch với bọn cún nhà bà cố, say máu giành nhau những quả mận non lăn lóc trên mặt sân, vừa giành giựt vừa nhảy tưng tưng và luôn miệng gầm ghè như thể đó là món khoái khẩu nhất trên đời trong khi tôi biết thực ra đó là thứ chán ghét nhất.
Ở nhà tôi, Binô lúc nào cũng trầm tư như một triết gia.
Ở nhà bà cố, giữa cộng đồng cún, nó như một thằng Bino khác, đại khái là rất giống một phiên bản của thằng Laica, hăng hái và manh động.
Phải chăng hoàn cảnh thay đổi khiến tâm tính đổi thay? Nếu như vậy th́ thằng Binô đang ở ống hay ở bầu?
(c̣n tiếp)
---
|
|
doanchithuyyy
member
REF: 190767
07/22/2007
|
Trời ...DCT ...à ...Lăo Hiếng sao lại không được ở lại nhỉ? Hơi dở, trong cuộc sống bao giờ cũng hiện diện cái ác, cái hung tàn, bạo ngược, muốn tránh cũng không được.
Không biết chừng nào mới xuất hiện cô cún đây? (Chắc chắn phải có v́ theo DCT, cuộc sống không có phụ nữ sẽ trở nên buồn chán biết bao...ặc ặc...)
Mà DCT thích Binô là cô cún à!!! Đó là điều thú vị thứ 330! H́h́... thôi chờ tiếp vậy!
|
|
baby2004
member
REF: 190822
07/22/2007
|
”Nhưng ngay cả khi h́nh ảnh đó tan vỡ (theo kiểu tan vỡ của một lư tưởng hay một mối t́nh đầu) th́ tôi vẫn không t́m thấy lư do ǵ để không yêu những mảnh vỡ đó.” (42) . Đọc đoạn này tự nhiên ḿnh lại nhớ đến chị Nhím !
Ha ha ha, nếu chị DCT là lăo Hiếng th́ …”Sống bên cạnh kẻ ác cũng giống như sống bên cạnh một băi ḿn” (47), vậy ḿnh sẽ rất là tâm đắc cái câu tương ứng tuyệt vời trong t́nh huống này, đó là …”Được sợ hăi, đúng là một cái thú”(44). Ḿnh chấm đây là cái thú 331 !
|
|
cafekho
member
REF: 191056
07/22/2007
|
Pà DCT muốn làm lăo Hiếng th́ phải có "mùi ác"(48) nghe chưa..
Sức dầu thơm của Fáp cũng hỏng át đi được đâu à..
gừm gừm.(ko biết ác th́ đừng có đóng dzai ác..)
Đúng là càng coi càng hay đúng ko?? Mỗi đoạn ngắn ngắn được đánh số đều có một triết lư đáng học, cách dẫn dắt người đọc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh quá là siêu siêu..
Câu ứng với diễn đàn nè..:
"Thích xem sự nhiệt náo cũng là một kiểu sống trên đời, nhất là với những tâm hồn cạn cợt và buồn chán. Một thế giới b́nh yên không phải là không gây khó chịu cho một số người. Bạn có tin như thế không?"(49)..
Coi đoạn 49 rơ ràng là con cún này nó quái lắm, nó hay "kỳ thị" ả mèo Phi Hùng.. hihi..
chiều về post tiếp nghe .. để thời gian cho mọi người bàn luận chơi..
Chúc vui
Thong thả,
---
|
|
cafekho
member
REF: 191318
07/23/2007
|
Chời wơi ..
hỏng ai dào bàn hươu tán vượn ǵ hết nè..?? lắm lời đi bà con, cho nó vui vui...
Coi tiếp nha bà con
---
51
Trong khi bọn tôi đùa giỡi ngoài sân th́ chị Ni ngồi bên cạnh bà cố trên đi-văng và ôm lấy cánh tay bà.
- Bà khoẻ không hở bà ? - Chị Ni dịu dàng hỏi.
Bà cố trả lời bằng một tràng ho sù sụ. Tôi thấy bà cúi gập người xuống. Trong khi đó chị Ni vội vă vuốt ngực bà, trông chị có vẻ lo lắng, và cả âu yếm nữa.
- Bà gắng chịu một chút nhé. Bà để b́nh xịt ở đâu, cháu đi lấy cho bà.
Chị nói với bà như nói với một đứa trẻ. Nhiều người bảo khi trẻ con trở thành người lớn th́ người già trở lại thành trẻ con. Một thời gian dài tôi không tin điều đó; v́ tôi không h́nh dung được người lớn hoá thành trẻ con bằng cách nào.
Măi cho đến tận ngày hôm nay.
52
Chị Ni bảo bà bị bệnh hen suyễn. Bà mắc bệnh này từ lâu lắm rồi, nghe nói từ hồi c̣n bé cơ.
Cứ đến mùa đông, hoặc trời trở lạnh là bà khó thở.
Bà thở kḥ khè như tiếng kéo gỗ ḷ rèn. Chốc chốc bà lại ngước mắt lên trần nhà, như thể làm thế th́ bà sẽ hít được nhiều không khí hơn. Nhưng điều đó chẳng giúp ích ǵ được cho bà, tôi thấy ngực áo bà phồng lên xẹp xuống gấp gáp, gương mặt bà bắt đầu đỏ bừng và mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
Bà cầm cái b́nh nhỏ chị Ni đưa cho bà hâp tấp kê vào miệng.
Măi một lúc bà mới thôi hổn hển và sắc mặt dần trở lại b́nh thường.
Chị Ni rên rỉ:
- Bà ơi, bà phải luôn để b́nh xịt trong túi áo chứ bà.
- Ờ, bà quên.
Bà móm mem cười. Chuyện quan trọng như vậy mà bà trả lời thật nhẹ nhơm, cứ như thể người ta quên đội nón đi ra đường.
Phải chăng những người thấu lẽ đời vẫn coi chuyện sống chết như sợi bấc?
53
Bạn đă bao giờ đi ngược nắng trên đường phố vào buổi chiều chưa? Khi từ nhà bà cố chị Ni trở về trên xe xích lô, thoạt đầu tôi phải nheo mắt v́ bị những tia nắng chiếu vào mắt.
Nhưng một lát sau th́ tôi quen dần. Tôi không c̣n thấy chói mắt nữa. Nắng buổi chiều lọc qua những đám mây dày, trở nên êm dịu khác thường. Phong cảnh quen thuộc dường như cũng khoác bộ mặt khác, lạ lùng và thơ mộng khó tả.
Dưới những tia nắng ngược, những tảng cây như bốc khói, hàng me già nh́n từ xa giống như những người khổng lồ đang quấn tóc bằng dải sương mờ. Khi tới gần tôi thấy bóng lá đổ xuống mặt đường hệt như băi cỏ ai mới trồng.
Nắng chiều cắt từ đâu đó từng ô tṛn, ô vuông và ô chữ nhật, dán lốm đốm lên các bức vách hai bên phố.
Dưới những tia nắng ngược, những ngôi nhà bỗng nhiên toả sáng. Cảnh vật v́ thế trông sạch sẽ và sáng sủa như vừa được lau chùi. Những người đi lại trên phố nom cũng hồn nhiên và hiền lành hơn. Có vẻ như ngay cả họ cũng vừa đươc lau chùi. Những đăm chiêu, mưu mô, tính toán không c̣n dấu vết trên họ. Trông họ thoải mái lạ lùng.
Khi tôi quay sang Binô và nói với nó cảm giác của tôi, nó đồng ư ngay. Nhưng v́ nó là nhà hiền triết nên cũng có điểm nó nghĩ khác tôi:
- Khi con người ta trông thiện lương hơn th́ không phải vẻ mặt mà chính tâm hồn của họ vừa được lau chùi!
54
Ba chị Ni là một con người kỳ lạ. Suốt ông ở trên ở trên căn gác gỗ ngồi ĺ truớc một khối sắt gọi là computer.
Ông ngồi trên chiếc ghế có tựa từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối chỉ để làm mỗi một việc là gơ lóc cóc lên một thứ có tên là bàn phím.
Ông viết ra nhưng con chữ, những trang văn và những vần thơ.
Một buổi chiều cuối năm, tôi leo lên căn gác, đă định cào cửa để kiếm ăn, nhưng rồi tôi vội bỏ chân xuống.
Tôi cứ im như thế, nghiêng đầu lắng tai nghe, theo kiểu cún.
Có tiếng ba chị Ni đọc thơ đằng sau cánh cửa.
Ai đó nói: Thơ ca là thứ vô cùng phù phiếm nhưng vô cùng thiêng liêng. Tôi tin ngay. Cũng như tôi tin ở trên đời có những thứ vô cùng thiêng liêng nhưng vô cùng phù phiếm.
55
Giữ mùa, cất tháng, giấu chiêm bao
Đôi mắt tôi cay hạt bụi nào
Khóc trong trí nhớ bờ tre nhỏ
Chuồn chuồn c̣n tắm ở cầu ao?
Xe đ̣ chỉ chạy một ngày thôi
Bảy nhánh sông thêm bốn ngọn đồi
Nằm nghe ch́a khoá xoay trong ổ
Mới biết thời gian đóng cửa rồi
Lại một năm xa chắc chẳng về
Tháng mười lũ quét trắng cơn mê
Ở đây áo ấm, trời lên Tết
Con dế giang hồ đang nhớ quê…
56
Ba chị Ni xuất thân từ nông thôn. Ba chị đang nhớ quê. Ông đang làm thơ sầu xứ.
Tôi chắc cũng là một con cún nhà quê. Hôm nọ, nằm nh́n nắng sau những ngày mưa, nỗi hoài cảm từ đâu kéo tới lấp đầy hồn tôi khiến tôi rưng rưng vô hạn.
Nhánh sông - ngọn đồi - bờ tre - cầu ao - con dế - con chuồn chuồn, tôi nhớ tôi chưa thấy bất cứ thứ ǵ trong những thứ đó nhưng mặt khác tôi lại có cảm giác tôi đă biết tất cả, cũng như tôi có thể cảm nhận được ngay mùi khói bếp, mùi gỗ tươi mới đốn, cả mùi của những ngọn gió mùa xuân.
Ba chị Ni là con dế giang hồ.
Tôi là con cún giang hồ.
Cả hai đều đang nhớ quê.
Chỉ khác là tôi không biết quê tôi ở đâu. Nhưng hẳn đó là nơi có nhiều nắng và gió, cây xanh và cỏ hoa, tiếng chim và tiếng dế.
Có ai không có một miền quê để nhớ?
Ngay cả tôi, tôi cũng có một miền quê trong tiềm thức đó thôi.
57
Nỗi hoài cảm có mùi vị riêng và không phải lúc nào tôi cũng có thể mô tả được mùi vị của nó. Ngược lại, t́nh yêu và nỗi nhớ trong vần thơ của ba chị Ni cụ thể và rơ rệt hơn nhiều.
Sinh ra trên mảnh đất này
Tôi yêu chim chóc, hàng cây, cửa nhà
Yêu từ góc bếp yêu ra
Yêu từ biển rộng đảo xa yêu vào
Yêu bông hoa dại bên rào
Yêu làn mây trắng cao cao giữa trời
Tôi sinh ra giữa cuộc đời
Yêu người thân thuộc lẫn người không quen
Yêu ô cửa sổ sáng đèn
Em thơ ngồi học, mẹ hiền vá may
Cha tôi đi cuốc đi cày
Tôi yêu đồng ruộng đêm ngày nắng mưa
Chị tôi đi sớm về trưa
Tôi yêu lối cũ đường xưa trong làng
Mối t́nh thầm lặng tôi mang
Tôi yêu cô gái đă làm khổ tôi
Mai sau tôi có ĺa đời
Tôi yêu nấm đất nơi tôi sẽ nằm…
58
Dù sống ở thành phố đă lâu, ba chị Ni măi măi vẫn là một người nhà quê.
Ông viết những bài thơ hoài niệm.
Ông ăn những món ăn trong hoài niệm.
Ông đặc biệt thích dưa món, cải chua, cà dầm, rau muống và những con cá ướp muối thật mặn.
Và không bữa cơm nào trước mặt ông thiếu chén nước mắm nguyên chất rót ra từ chiếc thùng thiếc to tướng gửi vào từ ngoài quê.
Với ông nước mắm có lẽ là điều vĩ đại nhất sau t́nh yêu.
Ở điểm này, dù rất thông cảm và kính trọng ông, tôi và thằng Binô không thể
chia sẻ cùng ông được.
Tôi sẵn sàng cùng ông nếm trải cảm giác sầu muộn nhưng không thể nào nếm được những món ông ưa thích.
Bọn cún chúng tôi không thích dùng lưỡi và răng để khai quật lại lịch sử, ngay cả đó là lịch sử ẩm thực của một vùng đất.
Chúng tôi chỉ thích nhấm nháp tôm khô, phô mai, xúc xích và đặc biệt là các loại xương.
Kiểu ăn uống của ba chị Ni là kiểu ăn uống “bảo thủ”. Mẹ chi Ni bảo thế.
Ông cười:
- Một dân tộc bảo thủ trong ăn uống là một dân tộc giàu bản sắc. Mặn ngọt cay chua trong món ăn gợi lại mặn ngọt cay chua trong cuộc đời. Suy cho cùng con người ta ăn uống chủ yếu bằng tâm trạng.
Bọn cún chúng tôi không thế.Chúng tôi thưởng thức thức ăn bằng vị giác và khứu giác.
59
Nhân chuyện ăn uống của ba chị Ni, thằng Binô nghĩ ra tṛ chơi mới.
Nó hỏi tôi:
- Mày thích món ăn ǵ nhất?
Tôi đă định buột miệng “xúc xích” nhưng đến phút chót tôi đổi lại:
- Xương gà.
Với bọn tôi, một món ăn gọi là ngon bất buộc phải có cái ǵ đó để gặm.
Con người thích gặm nhấm lịch sử, gặm nhấm kỷ niệm. Chúng tôi thích gặm xương.
Qua nhiều đời, loài chúng tôi vẫn nuôi nấng thú vui này như nuôi nấng một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Tóm lại, xương, thật là tuyệt!
60
Binô gọi tṛ chơi mới này là tṛ TỰ BẠCH.
Nó hỏi tiếp, vẻ ḍ xét:
- Nghề mơ ước của mày?
- Kéo xe.
- Kéo xe? – Binô mở to mắt nh́n tôi, có vẻ không tin vào tai ḿnh.
- Ừ kéo xe.
Tôi gật đầu, kể cho nó nghe những ǵ tôi đă được xem về bọn chó kéo xe bên cạnh những con tuần lộc trên những khối tuyết trắng mênh mông.
Phải mất một lúc câu chuyện của tôi mới xuyên qua được vỏ năo của Binô.
- Không đươc rồi, nó nói, nơi đó là Bắc Cực.
- Th́ sao?
- Bắc Cực xa lắm, Binô nói trong khi nh́n tôi bằng ánh mắt tội nghiệp, chúng ta, nghĩa là trong đó có mày, không bao giờ có thể tới nơi đó được.
- Tới được!
- Không được!
- Bắc Cực dù ở tận đâu đâu
Đi hết ngày dài tới đêm thâu
Đi hoài như thế không ngừng nghỉ
Cũng có ngày tới được chứ sao!
Tôi hét lên, hùng hồn và lưu loát như thể đang đọc thơ trước quảng trường.
Tôi không có ư định bắt chước ba chị Ni. Tôi không nghĩ tôi sẽ làm thơ và làm được thơ. Nhưng những câu vần vèo đó tự động ráp lại trong tâm thức của tôi và bật ra như những mũi tên.
Bây giờ th́ tôi hiểu tại sao những nhà cách mạng hay dùng thơ để bày tỏ khí tiết.
Nhà hiền triết Binô sững sờ trong một giây, rồi chớp mắt:
- Ờ, nếu làm đúng như vậy, mày sẽ tới được Bắc Cực.
(c̣n tiếp)
---
|
|
ladieubongg
member
REF: 191367
07/23/2007
|
Công nhận càng đọc càng thấy hay!
Muốn típ tục chia sẻ những tư tưởng hay nhưng nh́u wá hỏng bít chọn cái nào bỏ cái nào!
Thui chọn câu này vậy!
'...nước mắm có lẽ là điều vĩ đại nhất sau t́nh yêu.'
|
|
baby2004
member
REF: 191400
07/23/2007
|
Ḿnh thích cái đoạn 60, khi Binô chuyển trạng thái từ ngạc nhiên sang ngờ vực đến sững sờ trước cái cách mà Bêtô nói về ước mơ của nó. Rất giản dị Bêtô đă cho thấy với một nghề b́nh thường nhất nếu ḿnh thật sự yêu nó và biết tạo mơ ước đẹp cho điểm đến của nó th́ cỡ nhà hiền triết như Binô cũng phải sững sờ ngưỡng mộ.
Ừ, ai mà đụng đến cái ước mơ của ḿnh thử xem, chắc ḿnh cũng nổi khùng lên chứ không có làm thơ như Binô được đâu, h́ h́
|
|
cafekho
member
REF: 191453
07/23/2007
|
Thích đoạn này..(55)
55
Giữ mùa, cất tháng, giấu chiêm bao
Đôi mắt tôi cay hạt bụi nào
Khóc trong trí nhớ bờ tre nhỏ
Chuồn chuồn c̣n tắm ở cầu ao?
Xe đ̣ chỉ chạy một ngày thôi
Bảy nhánh sông thêm bốn ngọn đồi
Nằm nghe ch́a khoá xoay trong ổ
Mới biết thời gian đóng cửa rồi
Lại một năm xa chắc chẳng về
Tháng mười lũ quét trắng cơn mê
Ở đây áo ấm, trời lên Tết
Con dế giang hồ đang nhớ quê…
---
Ba chị Ni già rồi, có lẽ bằng tuổi tác giả, con người không ai thoát khỏi đôi dong gánh thời gian ..
"Một tác phẩm nghệ thuật tự nói về ḿnh, nếu có người nghe hiểu"
Vui vui vui,
thong thả,
---
|
|
doanchithuyyy
member
REF: 191622
07/24/2007
|
60.
Thích tṛ chơi TỰ BẠCH.
Nó hỏi tiếp, vẻ ḍ xét:
- Nghề mơ ước của mày?
- Kéo xe.
_____________________
Khi tôi 7 tuổi, bố tôi cũng hỏi tôi một câu như thế. Tôi đáp không ngần ngừ: - Giáo viên. Cả nhà cùng ḅ ra cười. "Sao thế nhỉ???". Mẹ tôi hiền từ giải thích: - Nh́n gương bố mày ḱa.
Bố tôi là giáo viên dạy văn ở một trường trung học, lương bố chẳng thể nuôi sống chị em tôi nên cả nhà cười ước mơ ngu ngốc của tôi chăng?
Tôi muốn được giống như cô giáo dạy tôi lúc đó, cô tên Nhiêm. Những năm sau giải phóng thật là quá vất vả cho những đứa bé trong các gia đ́nh "mất tất cả". Sáng đi bán dạo, chiều đến lớp học.
Được đi học thật thú vị, đối với tôi- trong thời gian mài đũng quần ở lớp 2, học có lẽ là điều thú vị thứ nhất. Tôi thích nghe cô giáo kể chuyện "Cô bé quàng khăn đỏ", "Trí khôn của ta đây", "Con thỏ mưu trí"... những câu chuyện cổ tích cứ làm tôi tṛn xoe mắt nh́n cô, giọng cô kể hấp dẫn, mặt cô đẹp như một nàng tiên. Cô không đánh đứa học sinh nào dù là ngu dốt nhất, cô hiền hơn cô Tấm rất nhiều. Ngay con kiến, con muỗi cô c̣n không nỡ giết (làm sao có thể đành ḷng giết em ḿnh bằng một cách dă man như thế nhỉ?).
Gần cuối năm, tôi nghỉ học gần 2 tháng v́ bị bệnh bạch hầu. Cô tận tuỵ giúp tôi thi lại để được lên lớp. Được gần gũi cô cũng là một điều thú vị - điều thú vị thứ 331.
Tôi ước mơ ḿnh sẽ là giáo viên, sẽ đứng trên bục giảng để kể những câu chuyện cổ tích. Nhưng tôi c̣n ước sẽ không đem kẹo vào lớp bán trong giờ ra chơi như cô đâu. (Cô ơi, là một đứa bé nhưng con hiểu - con chỉ không thích v́ trong truyện cổ tích cô tiên không phải đi bán kẹo - Con hiểu và con luôn kính trọng cô cho đến tận bây giờ).
Thế c̣n bạn, ước mơ của bạn là nghề ǵ? Có thể tham gia CHƠI TR̉ TỰ BẠCH không?
|
|
baby2004
member
REF: 191625
07/24/2007
|
Có những ước mơ bay bổng mà ḿnh chỉ dành cho công việc tay trái, chẳng biết có ai thế không, nhưng tôi là như vậy. Cầm mấy quyển truyện thiếu nhi về, cho dù chỉ là sản phẩm quảng cáo thôi, nh́n thấy 2 đứa cháu tṛn mắt ngưỡng mộ nh́n tôi và hỏi "Cái này Út làm đó hả?", tự nhiên mà thấy sướng tỉ tê. Tôi khoái cái vụ tay trái này, bởi v́ trong thế giới đó tôi được tự do tưởng tượng đủ thứ trên trời dưới đất...vừa thích thú không mất tiền mà lại có thêm tiền nữa. Không kỳ vọng, nhưng tôi mơ đến một ngày nào đó, tôi đứng trước một quầy sách, bốc một quyển truyện tranh lên và tủm tỉm cười khi đọc tên tác giả.
Bắc Cực dù ở tận đâu đâu
Đi hết ngày dài tới đêm thâu
Đi hoài như thế không ngừng nghỉ
Cũng có ngày tới được chứ sao!
Fw from DCT : Thế c̣n bạn, ước mơ của bạn là nghề ǵ? Có thể tham gia CHƠI TR̉ TỰ BẠCH không?
|
|
tckbk
member
REF: 191640
07/24/2007
|
CHƠI TR̉ TỰ BẠCH? waoh, cái này lư thú đây, đầu tuần đến giờ hơi bận, vừa ṃ vô máy chút đă phải chạy đi lung tung rồi nên chưa theo dơi kịp câu chuyện của chú nhỏ BÊTÔ(đừng giận nha nhỏ, hứa sẽ coi từ từ mờ), nhưng thấy cái đề nghị của DCT hấp dẫn...chơi luôn, hihi.
*********************
Hồi nhỏ, nhà tôi có một cái ao rất rộng trong một khu vườn cũng rất rộng, trong vườn có tùm lum đủ thứ nào là cây trái và vật nuôi, nhưng tôi mê nhất là ngắm các loại cá và ṇng nọc, đôi khi có rắn nước nữa bơi lội trong cái ao đó, và mỗi khi ti vi chiếu những chương tŕnh ǵ mà có biển và những sinh vật biển th́ tôi mê coi dữ lắm..., và mỗi lần như vậy th́ ước ǵ ḿnh có một cái nhà dưới biển để hàng ngày được chiêm ngưỡng cái cuộc sống muôn màu muôn vẻ trong ḷng đại dương này, với tâm hồn thơ trẻ tôi cũng chẳng mảy may nghĩ về một cái nghề ǵ với sở thích của ḿnh, nhưng bây giờ th́ tôi biết, tôi muốn được làm một nhà thám hiểm đại dương, bởi cái thế giới của những sinh vật duyên dáng dưới ḍng nước xanh thẳm ấy vẫn luôn là điều kỳ diệu, huyền bí và hấp dẫn tôi măi măi...!
Cám ơn đă nghe tôi nói về ước muốn của ḿnh. c̣n bạn th́ sao?
Cám ơn thật nhiều cái ư tưởng rất hay của chị DCT.
|
|
cafekho
member
REF: 191765
07/24/2007
|
Tự bạch ư ???
Tự bạch ..2ku “tḥng”
1.T́nh đầu
Hương đầu mùa
Trái trinh nguyên nắm níu
Lời từ ly..
2. số phận
Xé nhỏ cả thinh không
Để giựt giành khoảng cách
Vẫn là con số không..
3. quá khứ
Nhắm mắt nh́n cuộc đời
Chỉ là hai hốc tối
Niềm tin vật vă trôi ..
4. ghét nhất
Nhă nhớt với nhân t́nh
Nàng thơ không lên tiếng
Ai là người đầu tiên
(nên những ai đạo văn,thơ cứ yên tâm nhé)
>> tui cũng “đạo” ư này ở đâu đó để làm thơ mà hỏng nhớ rơ …
5. Sở trường
Yêu những vành môi hồng
Như chưa từng ngờ- nghĩ
Son giả -môi thật không ??
6. Sở đoản
Chạy theo cuộc t́nh trôi
Qua một chiếc cầu găy
Tiến thóai lưỡng nan ..
7. Gia đ́nh- sở thích- ước mơ..
“Những chiếc dép xanh đỏ
Những đứa bé chạy nhảy trong giấc mơ”
Ước ao c̣n đó ..
(đủ chưa dạ ??)
---
Ai lấy tui đi, tui đẻ cho hai đứa kẹp nách mà nuôi ..
..hic hic..
|
|
cafekho
member
REF: 191959
07/24/2007
|
Mời mọi người xem tiếp..
61
- Màu yêu thích nhất?
- Màu trắng.
- V́ nó sạch sẽ?
- Không. V́ đó là màu lông của người bạn tốt nhất của tao.
Tôi thấy cặp mắt Binô đưa qua đưa lại, long lanh như hai giọt nước.
Binô hiểu tôi muốn nói ǵ. Nó hiểu rằng khi ta yêu ai bao giờ cũng yêu tất cả những ǵ thuộc về người đó, cả điều hay lẫn điều dở. Cả những điều không hay không dở. V́ vậy mà cặp mắt nó bỗng dưng ươn ướt.
Cặp mắt đó vẫn tiếp tục đong đưa. Và mũi th́ kh́n khịt. Binô cảm động quá, không làm sao hỏi được câu hỏi tiếp theo.
Măi một lúc nó mới nói được, nghẹn ngào, và không có vẻ ǵ là câu hỏi:
- C̣n tao, tao thích màu đen.
Dĩ nhiên, đen là màu lông của tôi.
Dĩ nhiên, tới lượt tôi kh́n khịt.
62
Trong bản TỰ BẠCH của Binô có những điều nếu nó không nói ra th́ tôi cũng biết thừa: “Đặc điểm nhận dạng: Một khối bông mà không phải là một khối bông - Sở thích: nghĩ ngợi - Điều thích nhất: Leo lên cầu thang - Điều sợ nhất: Leo xuống cầu thang - Loại người ghét nhất: Những người như lăo Hiếng - Loại người thích nhất: Những người như chị Ni”.
Có một điều tuy biết thừa nhưng khi nghe chính Binô bộc bạch, ḷng tôi vẫn nao nao: “Điều hài ḷng nhất trong cuộc sống: Kết bạn với Bêtô”. Khi nói ra điều đó, Binô có vẻ ngượng ngùng nhưng ánh mắt nó nh́n tôi thật ấm áp.
T́nh bạn là điều ǵ đó thật kỳ diệu. Đó là thứ t́nh cảm trong sáng và vô điều kiện, là món quà tặng mà khi đă trao vào tay ai số phận hiếm khi giật lại. V́ vậy mà nó bền chắc và có thể kéo dài thăm thẳm qua thời gian và sự xa cách.
Con người thường nói “T́nh bạn là t́nh yêu không có cánh”. Tôi rất thích cách ví von đó. Bởi tôi và Binô cũng không đứa nào có cánh. Cho nên chắc chắn chúng tôi sẽ măi măi là bạn tốt của nhau.
63
Binô ghét nhất là câu: Chó sủa là chó không cắn. Nó bảo điều đó không hoàn toàn đúng với loài chúng tôi.
Thứ nhất, chúng tôi có thể sủa, và ngay sau đó là cắn. Gặp người lạ, những con chó đàng hoàng bao giờ cũng chọn sủa như một thái độ ưu tiên. Trong trường hợp đó, tiếng sủa có ư nghĩa thông báo cho chủ nhà, vừa như một cảnh báo đối với người lạ.
Sủa, đó là biển báo của chúng tôi – tương tự như các biển báo của loài người: KHU VỰC NGUY HIỂM CẨM LẠI GẦN, hoặc là KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO, cũng có thể là cả hai.
Dĩ nhiên có những giống chó được con người huấn luyện để làm mỗi một chuyện là săn lùng và tấn công tội phạm, thường là trong lặng lẽ. Nhưng đó là những con chó đặc biệt, đă thông qua sự nhào nặn của con người.
Chúng là những con chó hữu ích, nhưng tính cách đó không tiêu biểu cho loài chúng tôi.
Từ bao đời nay, trong mọi tính huống, chúng tôi chuộng cách đối đầu công khai và trực diện. Như một bản năng đạo đức.
64
Nếu loài người có nhiều tộc người khác nhau. Chúng tôi cũng có nhiều giống chó khác nhau.
Chó săn như Beagie, Foxhound, Greyhound.
Chó thể thao như Pointer, Retriever, Coker Spaniel, Irish Setter.
Chó lao động như Shepherd, Newfoundland, Terrier, St.Bernard, Husky Siberia….
Giống chó thứ ba thường giúp việc cho người mù, làm công tác cứu hộ hoặc kéo xe. Tôi vẫn mơ ước được kéo xe trượt tuyết trong tư cách một con chó lao động mặc dù tôi không thuộc giống Husky Siberia.
Nhưng dù là giống chó nào đi nữa , trước loài người chúng tôi vẫn có một ngôn ngữ chung. Đó là SỦA.
Con người cần học cách hiểu chúng tôi, v́ SỦA bản thân nó là một ngôn ngữ. Với những ư nghĩa và sắc thái t́nh cảm đa dạng và hoàn toàn khác nhau.
Bằng tiếng sủa, chúng tôi báo động, chúng tôi giận dữ, chúng tôi mừng rỡ, chúng tôi cảm ơn. Và đôi khi, chúng tôi khóc than.
Tất nhiên, SỦA cũng là một thái độ xă hội. Một con chó sống một ḿnh ngoài hoang đảo không cần phải sủa. Nó chỉ cần tru lên vào những đêm trăng.
Buồn thay, với những đầu óc giản đơn, SỦA chỉ là SỦA, Binô ghét câu: “Chó sủa là chó không cắn” là v́ vậy. Nó bảo: Bọn họ chẳng biết cái quái ǵ về tụi ḿnh hết!
“Đă vậy – Binô làu bàu - bọn họ c̣n dùng nhận xét trên để ám chỉ hạng người chỉ nói không làm”.
Ờ, với loài người, điều đó có thể đúng. Nhưng với chúng tôi th́ sai be bét.
65
Căn cứ vào bản tự bạch của Binô th́ câu thành ngữ nó thích nhất là câu: “Chó ngáp phải ruồi”. Và điều đó làm tôi bất ngờ hết sức.
Tôi nói:
- Câu đó chả có ǵ hay ho. Nó chỉ muốn nói đến sự may mắn.
- Nó muốn nói đến chuyện ǵ không quan trọng. Tao thích nó theo nghĩa đen.
- Là sao? – Tôi không hiểu.
Binô chớp mắt:
- Tao từng ngáp phải một con ruồi.
Tôi chưa từng biết có ai ngáp phải một con ruồi. Tôi cũng không bao giờ nghĩ điều đó có thể xảy ra trong thực tế. Ai cũng biết “chó ngáp phải ruồi” chỉ là một cách nói ẩn dụ.
Nhưng Binô đă ngáp phải một con ruồi.
Tôi ngẩn ngơ một lúc rồi nói:
- Mày thật là may mắn.
- Tao chỉ thấy buồn cười.
- May mắn nữa. – Tôi căi – Câu thành ngữ này nói đến sự may mắn chứ không phải nói đến sự buồn cười.
- Không đâu, Bêtô. Một con ruồi không phải là một cái đùi gà. Một con chó ngáp phải một con ruồi chỉ thấy buồn cười thôi. Hơn nữa. “Chó ngáp phải ruồi” thực ra không phải nói về sự may mắn mà nhằm chế giễu sự may mắn.
Binô đột nhiên nghiêm trang:
- Gặp được mày, đó mới là sự may mắn của tao. Chứ không phải chuyện tao ngáp được thứ ǵ.
66
Tôi chẳng hiểu Binô thích tôi ở điểm nào.
Binô là một đứa bạn thú vị. Trong khi ngược lại, tôi là một đứa nhạt nhẽo. Có lẽ nó thích tôi chỉ v́ tôi thích nó.
Con người chắc cũng vậy: đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ v́ người đó thật ḷng yêu mến bạn. Tâm hồn chúng ta được sinh ra là để chờ đáp lại niềm yêu mến đến từ một tâm hồn khác. Nó giống như chiếc ống sáo, sẵn sàng reo lên khi ngọn gió mùa hè thổi qua.
Tôi không những nhạt nhẽo, c̣n ưa tranh căi.
Khi nghe Binô bảo nghề nghiệp yêu thích của nó là làm xiếc – là diễn viên xiếc, tôi không khỏi nằm vật ra sàn nhà, lăn qua lăn lại v́ quá buồn cười.
- Làm xiếc không chỉ là kéo xe mà c̣n phải biết đi hai chân, phải biết ngồi trên đuôi ḿnh…- Cuối cùng tôi nói, sau khi đă ngồi dậy.
- Tao làm được.
Binô đáp và nó vụt đứng lên trên hai chân sau. Tôi nh́n sững Binô, thán phục khi thấy nó đột nhiên cao lêu nghêu như một cái tháp chuông.
Nhưng nó chỉ đứng được như thế một chốc thôi, rồi lảo đảo vài bước và vội vă đặt hai chân trước xuống.
- Tao sẽ tập. Rồi tao sẽ làm được như những con chó trong rạp xiếc.
Binô nh́n tôi bằng ánh mắt mà chỉ vừa chạm vào tôi đă tin ngay.
67
Nhưng đi ai chân không phải là tiết mục khó nhất của một diễn viên xiếc.
Tôi đi ḷng ṿng quanh Binô, tất cả là ba ṿng, rồi mới ngần ngừ cất tiếng:
- Mày c̣n phải biết nhảy qua ṿng lửa.
- Tao làm được.
- Mày làm được thật à?
- Nhảy qua ṿng lửa là điều tuyệt vời nhất mà một con cún có thể làm được. V́ vậy mà tao sẽ làm.
Tôi nói, và không hiểu sao tôi lại nói như thế về ước mơ của bạn ḿnh, thậm chí nếu không phải là một con cún th́ chắc tôi đă bĩu môi:
- Tao nghĩ một đứa không dám leo xuống cầu thang sẽ không bao giờ dám nhảy qua ṿng lửa.
- Bêtô!
Binô kêu lên, giọng nó lớn đến mức có cảm tưởng tôi vừa phạm phải một sai lầm ghê gớm.
68
Có lẽ bạn cũng từng phạm những sai lầm tương tự, nhất là khi bạn c̣n quá trẻ.
Quá trẻ th́ không hiểu được rằng ước mơ đôi khi không phải là điều nhất định phải thực hiện cho bằng được, hơn nữa có thể là điều người ta không có khả năng thực hiện trong suốt cuộc đời ḿnh.
Gặp một chú lùn ước mơ lớn lên sẽ chơi bóng rổ hay một chú bé bị dị tật ở chân nuôi mộng sau này trở thành ngôi sao bóng đá th́ đó không phải là điều mà bạn nên chế nhạo.
Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ư nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hoá thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng.
Như vậy, ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi thẳng những nếp nhăn của số phận mà c̣n là cách để bạn bắt gặp h́nh ảnh của Thượng đế trong bản thân ḿnh.
69
Ba chị Ni viết “Ở đây áo ấm, trời lên Tết” nhưng tôi không thấy ông mặc áo ấm bao giờ, kể cả khi ông đi ra phố.
Nhưng tôi và thằng Binô th́ được chị Ni khoác cho mỗi đứa một chiếc áo may bằng thứ vải rất dày. Đó là mảnh vải h́nh chữ nhật có khoét bốn lỗ để xỏ chân vào, và gài nút phía dưới bụng.
Tôi mặc chiếc áo sọc xanh, Binô mặc chiếc áo sọc vàng và hai đứa cứ đứng đực mặt ra ngắm nghía nhau như thể chúng tôi chưa quen bao giờ.
Cảm giác lạ lẫm đó thật thú vị.
Mẹ chị Ni có lẽ cũng thích cảm giác đó khi bà kêu ba chị Ni giúp bà kê chiếc tủ qua bên phải, dịch chiếc bàn qua bên trái, c̣n chiếc đi-văng th́ đẩy vào sát góc nhà. Tủ ly tách năm ngoái nằm ở bậc cửa dẫn xuống nhà bếp, năm nay đă nhích dần lên gần pḥng khách. Chiếc đồng hồ treo trên tường cũng không c̣n ở vị trí cũ: trước đây nó quay mặt về hướng Nam, bây giờ quay mặt về hướng Đông, mặc dù tôi không nghĩ sự thay đổi đó sẽ giúp nó chỉ giờ chính xác hơn.
Đồ đạc trong nhà không có thêm món ǵ khác, nhưng khi mọi thứ đă xê dịch, tôi và Binô có cảm tưởng vừa dọn về nhà mới. Chúng tôi dọ dẫm khắp các ngóc ngách, chui vào gầm tủ, gầm đi-văng, đánh hơi mọi thứ với vẻ nghi ngờ.
Cảm giác kỳ lạ đó lấp đầy chúng tôi suốt nhiều tuần lễ liền cho đến khi chúng tôi làm quen được với vị trí của các đồ vật.
Những ǵ tôi kể ra thật là nhỏ nhặt. Nhưng phải chăng quy luật của cuộc sống cũng không có ǵ to tát: khi bạn thay đổi một góc nh́n, bạn sẽ thấy thế giới mà bạn đang sống hiện ra dưới một thứ ánh sáng khác, và biết đâu nhờ vậy mà quan niệm của bạn về thế giới cũng khác đi!
70
Nhưng tôi chỉ được mặc áo vào ban đêm.
Những ngày đầu xuân, thời tiết trở nên khác thường. Hôm nào cũng vậy, cả nhà vừa dùng xong bữa tối, tiết trời bắt đầu se lạnh và bọn mèo hoang bắt đầu ho sù sụ trên các mái nhà.
Có nhiều đêm tôi và Binô chui vào sau kẹp tủ, cố tránh xa các cửa sổ, vừa ngủ vừa ép sát người vào nhau nhưng chúng tôi vẫn bắt gặp ḿnh run lên qua ḥa âm của những tiếng rên.
Từ khi khoác thêm lớp áo dày, chúng tôi có cảm giác ái đó vừa quạt than dưới da ḿnh. Tôi lại có dịp mơ những giấc mơ về thảo nguyên, trên cánh đồng quen thuộc đó tôi và Binô lại được nô đùa thoả thích, lại lăn lộn trên cỏ nhiều giờ liền nhưng lần này chiếc áo đă giữ cho mớ lông trắng của Binôt bớt vấy bẩn và xơ xác hơn. Trong rất nhiều ngày, giấc ngủ của tôi đă được những giấc mơ đó sưởi ấm đến tận sáng bảnh.
Khi nắng lên, chị Ni ôm từng đứa vào ḷng, một tay giữ chặt không cho chúng tôi cựa quậy, tay kia lần cởi từng cúc áo.
Tôi nh́n Binô, tiếp tục thấy lạ lẫm, lần này v́ chẳng thấy chiếc áo sọc vàng trên người nó đâu. Cứ như thể nó vừa bước ra khỏi giấc mơ đêm qua của tôi và trong khi vội vàng hắn đă đánh rơi chiếc áo ở chỗ nào đó ngay ŕa cơn mơ. Chắc thế!
(c̣n tiếp)
---
|
|
baby2004
member
REF: 192094
07/25/2007
|
Trở về cái topic này thấy thật yên tĩnh, dễ chịu, đọc truyện và thưởng thức nhạc, c̣n ǵ thú vị bằng !
61. ”Khi ta yêu ai bao giờ cũng yêu tất cả những ǵ thuộc về người đó, cả điều hay lẫn điều dở”…Nghiền ngẫm và nghiền…nghiền tiếp cuối cùng ngộ ra một điều h́nh như ḿnh chưa yêu ai bao giờ cả. Buồn!
62. ”T́nh bạn là t́nh yêu không có cánh”…Không hiểu lắm. Anh Café ơi, vậy th́ có phải hiểu là “t́nh yêu th́ có cánh” không?
68. ”… ư nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn…” Ḿnh thích câu này nhất.
Ḿnh ước có đũa thần của Harry Potter, biến một phát cho anh Café thành con dế nhỏ, bỏ vào hộp, tối tối con dế đọc truyện cho ḿnh nghe, khỏi cần phải nh́n màn h́nh nhức mắt quá… Bữa nào có giận ai đó mà không làm ǵ được, về kiếm con dế ngắt râu đỡ cho hả giận, he he he…
|
|
conangdeptrai
member
REF: 192107
07/25/2007
|
"... đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ v́ người đó thật ḷng yêu mến bạn. Tâm hồn chúng ta được sinh ra là để chờ đáp lại niềm yêu mến đến từ một tâm hồn khác. Nó giống như chiếc ống sáo, sẵn sàng reo lên khi ngọn gió mùa hè thổi qua."
em thích đoạn này nhất, cám ơn anh Cà nh́u nh́u nhe.
|
|
cafekho
member
REF: 192550
07/25/2007
|
Nhân điều ước của Bé Bi, Để anh kể cho nghe ..
Chiện là zầy..
Cafe đang chên đường d́a nhà th́ pắt gặp Baby2004..
BB : Chàng ơi, chàng hăy hôn em đi , em sẽ biến thành một nàng công chúa xinh đẹp và làm vợ chàng..
CF không nóai dźiii, chỉ lắc đầu...
BB: Chàng ơi , chàng hăy hôn em đê em sẽ biến thành một nàng công chúa xinh đẹp về làm vợ chàng và.. mang thật nh́u của hồi môn cho chàng..
CF không nóai dziiiií, chỉ lắc đầu...
BB : ê, thèng kia sao tau bảu mài hun tau mà sao mài ko hun?????
CF : Tau thích một con Ích biết nói chiện hơn được hung..
Và tức tối nhét BB vào cặp táp ...
(cào cấu)
---
Ứơc mơ của BB giản dị ghê.. muốn nhổ râu giùm anh cafe thoai..thùy mị và dễ thương ghê nê.. Anh đồng ư ..hihi..
Hùi sáng giờ nói nhiều quá, về lại nhà ḿnh nghe cái nhạc là hết thời gian ..Chiều d́a nói tiếp nha...
Mí bạn xem tiếp truyện nha..
Nhớ có ư kiến đó.. cười cũng được mà..
Thư giăn đi nào..
---
71.
Rất giống những đứa trẻ, ba chị Ni cũng có một con heo đất của riêng ḿnh.
Ông đặt chú heo có cái bụng tṛn quay lên tủ sách kế bàn làm việc. Thỉnh thoảng được vào chơi tha thẩn trong pḥng, tôi nhiều lần thấy ông lặng lẽ gấp những tờ giấy bạc và cẩn thận nhét vào đường rănh nhỏ trên lưng chú heo đất.
Tôi từng nghe người ta bảo trong cuộc sống tiền bạc không phải là thứ quan trọng nhất nhưng điều đó không có nghĩa là bạn cho phép ḿnh nh́n tiền bạc với thái độ rẻ rúng.
Có những người tỏ vẻ coi khinh tiền bạc, như là coi khinh những ǵ thuộc về vật chất. Họ làm ra vẻ đồng tiền là thứ ǵ bẩn thỉu, bởi v́ thực sự đó là những đồng tiền họ kiếm được bằng những cách bẩn thỉu.
Nếu bạn phải làm việc cật lực mới kiếm được tiền, ắt bạn sẽ có một thái độ đúng đắn với những đồng tiền bạn kiếm được.
Những người lao động chân chính và lương thiện bao giờ cũng quư trọng tiền bạc, giống như những người làm vườn cần mẫn luôn yêu quư hoa trái được sinh ra dưới bàn tay chai sạn của ḿnh.
Bọn tôi không xài tiền nhưng bọn tôi biết giá trị của đồng tiền, biết rằng đồng tiền tử tế chính là thành quả và là thước đo của lao động.
Trên đại thể, những đồng tiền đó bao giờ cũng có mùi mồ hôi.
72.
Ba chị Ni bỏ tiền vào chú heo đất với vẻ nghiêm trang như thế nào th́ khi lấy ra ông cũng khoác một vẻ mặt nghiêm trang như vậy.
Ông không đập chú heo xuống sàn nhà như bọn trẻ vẫn làm để sung sướng nghe thứ âm thanh loảng xoảng vang lên, sung sướng nh́n ngắm vô số tờ giấy bạc đă được xếp gọn gàng, vuông vức bất thần nhảy ra và nằm chen chúc giữa những mảnh sành vỡ như một phép màu.
Ông dùng một con dao nhọn, loay hoay khoét một lỗ thủng dưới bụng chú heo đất rồi cặm cụi moi ra những tờ giấy bạc. Ông lôi từng tờ một, đều đặn và từ tốn, cứ như thế cho đến tờ cuối cùng.
Xong, ông cắt một mảnh nhựa cứng, lấp vào chỗ thủng và dùng băng keo dán lại.
Trông ông làm điều đó với vẻ thận trọng như y tá băng bó vết thương cho một người bệnh, tôi chợt hiểu tại sao ông không đập vỡ chú heo đất như cái cách người ta vẫn làm.
Có lẽ trong tâm tưởng của ông, chú là một sinh linh. Chú sinh ra từ đất ắt chú vẫn sống đời sống của đất.
Ông chọn cách có thể lấy được tiền mà không phải vĩnh biệt một sinh linh.
Cái đó người ta gọi là ḷng chẳng nỡ.
73.
Ba chị Ni có những đứa cháu. Họ gọi ông bằng chú và sống ở một nơi rất xa. Ông nói với mẹ chị Ni bằng giọng phấn khởi "Tết này tụi nó sẽ đến thăm gia đ́nh ta".
Những đứa cháu họ nghèo, tôi đoán thế khi thấy ông lúi húi nhét tiền vào từng bao ĺ x́ rồi đem cất trong ngăn tủ. Hẳn đó là số tiền ông đă lôi ra từ bụng chú heo đất.
Rồi họ đến - những đứa cháu. Tất cả là sáu người. Họ đều ăn mặc đẹp và rẻ tiền.
Họ là những người nhà quê, tôi nhận ra điều đó từ thứ mùi xa xăm tỏa ra từ cơ thể họ, trong đó trộn lẫn mùi đất ải, mùi lá mục, mùi phân ḅ khô và mùi củi tươi được đốt cháy, cả mùi tóc khét nắng và mùi nước mưa.
Như những người nhà quê chân chính, họ không biết cách khép kín bản thân. Họ nói rất to, bằng thứ giọng cực kỳ khó nghe, và dù cẩn thận đến mấy thỉnh thoảng họ lại bôi bẩn sàn nhà.
74.
Bọn họ có cách thể hiện t́nh cảm khá lạ lùng. Họ ôm lấy ba chị Ni, mẹ chị Ni và chị Ni, ôm như thế và khóc ồ ồ. Có cảm giác họ vừa nhặt được món ǵ đó thân thiết mà họ trót đánh mất.
Khi buông tay ra, họ bắt đầu cười, vừa cười vừa lấy ống tay áo chùi nước mắt.
Nh́n họ cười cười khóc khóc, tôi không biết lúc nào th́ họ vui, lúc nào th́ họ buồn.
Nhà hiền triết Binô cọ mơm lên má tôi, th́ thầm:
- Họ vui đấy.
- Họ khóc cơ mà?
Binô nh́n tôi bằng ánh mắt như thể tôi là một con chó bằng đá:
- Khóc, đôi khi là một kiểu cười. Và ngược lại.
75.
Những người cháu chỉ ở chơi nhà tôi có một ngày, sau đó họ c̣n đi thăm nhiều người khác và nhiều nơi khác.
Nhưng đó là một ngày thật đặc biệt: không ai chịu để cho cái miệng và tay chân ở yên. Đi lên đi xuống, nấu nướng và ăn uống. Rồi nói, cười, khóc, x́ mũi, rồi ôm lấy nhau đập đập, vỗ vỗ, rồi lại nói, cười, khóc và x́ mũi.
Buổi tối, khi những người cháu đứng dậy cáo từ, ba chị Ni giúi vào tay mỗi người một bao ĺ x́ ông nhét sẵn trong túi áo.
- Chú ơi, chú cho tụi cháu nhiều quá!
Đứa cháu nhỏ nhất mở bao, nh́n vào và la lớn.
Ba chị Ni kín đáo liếc mẹ chị Ni qua khóe mắt, giọng khỏa lấp:
- Chỉ là quà đầu năm cho các cháu thôi. Có đáng bao nhiêu đâu.
- Năm trăm ngàn trong này, chú ơi. Vậy là nhiều lắm.
Tôi thấy ba chị Ni thoắt lộ vẻ ngẩn ngơ, trông mặt ông như thể trái đất đột ngột ngừng quay mất một giây. Lần này ông xoay hẳn người về phía mẹ chị Ni nhưng bà đă không c̣n ở đó.
Có thể ông không mô tả được chính xác cảm xúc của ḿnh trong lúc đó nhưng chắc ông đă kịp đoán ra ai là người đă bí mật nhét thêm những tờ giấy bạc vào các phong b́ của ông.
Bạn cũng thế thôi, có những chuyện bạn đinh ninh chỉ có một ḿnh bạn biết nhưng sự thực th́ bạn không phải là người duy nhất nắm giữ ch́a khóa bí mật của cuộc sống.
76.
Những ngày lễ Tết đă chấm dứt nhưng mùa hè c̣n lâu lắm mới bắt đầu. Trời không chịu ấm lên và nửa khuya gió vẫn miệt mài luồn qua các khe cửa. Những ngày này nhiệt độ xuống thấp một cách bất thường và chúng tôi không c̣n những giấc ngủ b́nh yên như tuần lễ trước đó.
Trong nhiều đêm liền, rúc trong áo ấm và rúc vào nhau, tôi và Binô vẫn cảm nhận được những ngón tay lạnh lẽo của sương giá trườn vào nhà và không ngừng mơn man da thịt hai đứa từ nửa đêm cho đến lúc mặt trời nhô lên khỏi đầu tường của căn hộ đối diện.
Bây giờ, sáng nào tôi và Binô cũng ḅ dậy ngắm nhau, thích thú và sợ hăi khi thấy bạn ḿnh tự nhiên thở ra những làn khói trắng.
Trong thời gian đó, chị Ni bắt hai đứa tôi khoác áo cả ban ngày.
Ban đêm, tôi và Binô được ngủ trên tấm thảm dày, bên trên c̣n đắp thêm một tấm chăn dạ.
Trông chúng tôi như được ủ trong một đống tro xám xịt.
77.
Một hôm, cả nhà nghe tiếng ho khúc khắc của Binô vẳng ra từ dưới lớp chăn.
Đêm hôm trước tôi đă nghe nó thở kḥ khè khó nhọc như thể đang có một cái ống bơm bị nghẹt trong cổ.
Binô lập tức được bế ra giữa nhà. Ba chị Ni, mẹ chị Ni và chị Ni quỳ lom khom thành một ṿng tṛn quanh Binô, cẩn thận dùng mắt mân mê khắp người nó, chốc chốc áp sát tai vào mớ lông trắng, nghe ngóng.
Binô ngước nh́n mọi người bằng ánh mắt như muốn nói không có ǵ nghiêm trọng nhưng rồi nó hấp tấp cúi đầu xuống, lưng cong lên và trong tư thế kỳ cục đó nó thở dốc từng cơn.
Mặc dù đứng tuốt đằng xa tôi vẫn nghe thấy chuỗi âm thanh ro ro chạy đi chạy lại trong cổ Binô, tưởng như nó đang đánh nhau với một con quái vật vô h́nh nấp trong người và ư nghĩ đó khiến tôi cụp đuôi xuống một lúc.
Chị Ni vuốt ve Binô:
- Binô nhà ta bị cảm lạnh rồi, ba ơi.
Mẹ chị Ni lo lắng:
- Không khéo nó bị viêm phổi.
78.
Ông bác sĩ thú y xuất hiện vào buổi trưa. Ông không khoác áo choàng như những ông bác sĩ tôi từng nh́n thấy.
Ông đeo túi xách trên vai, tay ôm kè kè một chiếc hộp đựng dụng cụ và thuốc men, trông ông như những người chào hàng thường gơ cửa nhà tôi.
Tôi nấp trong kẹt cửa ṭ ṃ ng̣ ra, thấy chị Ni ẵm Binô trên tay, c̣n ông bác sĩ đeo ống nghe vô tai và bắt đầu khám bệnh bằng cách áp đầu kia của ống nghe vô người nó.
Ông bác sĩ loay hoay mất một hồi v́ thằng Binô không chịu nằm yên. Đến khi ông chích mũi kim tiêm vô mông nó th́ Binô quay phắt lại, rít lên và nhe nanh ra khiến chị Ni phải ôm ghịt đầu nó vào ḷng, tay kia không ngừng ve vuốt bộ lông mềm mại của nó:
- Ngoan nào, Binô!
Binô dừng ngay phản ứng, từ từ quay đầu lại và ngoan ngoăn mọp người xuống.
Tôi không rơ nó nghe lời chị Ni hay v́ nó chợt nhận ra rằng thà chịu nỗi đau nhỏ để khỏi phải nhận lănh một nỗi đau lớn hơn mới đúng là cách ứng xử thông minh.
79.
Ông bác sĩ c̣n trở lại nhiều lần nữa.
Những lần sau, Binô không nhúc nhích ǵ khi mũi kim tiêm lầm lũi đi qua da nó. Binô nằm im trong tay chị Ni, nếu nó không rên lên khe khẽ có thể nghĩ nó là một con cún nhồi bông.
- Chú cún này nhát quá. Tôi cứ tưởng tôi đang chữa bệnh cho một con thỏ.
Ông bác sĩ rút mũi kim tiêm ra khỏi mông Binô, khôi hài nhận xét.
- Không phải thế! Ông ta chả biết ǵ! - Từ bên kia cánh cửa ngăn, Binô hậm hực nói với tôi khi ông bác sĩ đă ra về.
Nó nói như thể nó mới là bác sĩ, c̣n ông bác sĩ kia chỉ là một kẻ giả vờ.
80.
Cánh cửa ngăn ghép từ những thanh gỗ mỏng được dựng lên cũng từ ư kiến của ông bác sĩ.
Ông bảo, ngay từ hôm đầu tiên:
- Phải tách hai chú cún này ra. Nếu không, đứa này sẽ lây bệnh cho đứa kia.
Chiều hôm đó, ba chị Ni lôi ra từ không nhà kho những thanh gỗ xỉn màu và đầy bụi bặm, h́ hục đóng đóng gơ gơ trước ánh mắt hiếu kỳ của hai đứa tôi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, một cái ǵ đó giống như một thứ cửa rào mọc lên ngăn đôi hành lang thông nhà trước và nhà sau.
Dĩ nhiên Binô một bên và tôi ở một bên.
Tôi lại gần, ngửi ngửi cánh cửa một lát rồi ịn mơm vào khe hở nhỏ xíu giữa hai thanh gỗ, buồn bă nói:
- Thế là hai đứa ḿnh không được chơi chung.
(c̣n tiếp)
---
|
|
baby2004
member
REF: 192601
07/26/2007
|
CF : Tau thích một con Ích biết nói chiện hơn được hung..
Và tức tối nhét BB vào cặp táp ...
(cào cấu)
----------------------
E…hèm anh Cà Phê nghe em kể típ nè
CF d́a đến nhà rất mệt và chỉ mong muốn đánh ngay một giấc hả hê. Thế là CF quẳng cái cặp táp một cái độp và phóng lên ghế sofa nằm dài ra.
Con Ich ngủ trong cặp táp năy giờ bị giật ḿnh tỉnh dậy sau cú rớt độp của cái cặp. Nó bắt đầu phóng ra ngoài…..và nói chiện. (ặc…chẳng là CF là một lăo phù thủy mà, lăo đă phán 1 câu bùa chú “Tau thích một con Ích biết nói chiện”)
Oạp Oạp Oạp….con Ich cứ ra rả nói chiện…nào là sáng nay có 2 ông hàng xóm căi nhau kịch liệt v́ một con ḅ….nào là cái quán nước mía của mợ hôm nay vắng khách….rồi đến chiện cây mía có bông hay không có bông….nói…nói….và nói không dứt….
CF bắt đầu trở ḿnh…1 ṿng….2 ṿng….3 4 5 6 7 8 9 10 ṿng luôn…rồi rớt từ trên ghế xuống đất một cái phạch….
Oạp Oạp Oạp….con Ich hốt hoảng….anh ơi có sao không…đau chỗ nào…em đă nói rồi…ngủ phải mang mũ bảo hiểm….cái nghị định số….sắp sửa ban hành…nè…coi coi…có găy xương ǵ hông….nghe nói bệnh viện X có kỹ thuật mới ráp xương…..
CF mặt đỏ ngầu…nổi điên lên…hét lên một tiếng long trời lở đất “Mày im đi cho tau nhờ, được hôn”
Đang ra rả, chợt con Ích im phắt như bị cắt lưỡi….và sau đó…nó phóng lên mặt CF hôn lấy hôn để…chút chút chút….chít chít chít…
(bơi trong không trung)
-------------
Hi hi, hết rùi. Mai em b́nh lựng chuyện Bêtô nghen.
|
|
ladieubongg
member
REF: 192612
07/26/2007
|
Phew!
Thư giăn! Típ đê đệ mín iu!
í wên..tỷ chào cả nhà! Conangdeptrai & Baby.
|
|
baby2004
member
REF: 192614
07/26/2007
|
Bi chào tỷ Diêu Bông, vào đây thoải mái hơn tỷ há.
Sáng nay có chuyện bực ḿnh chút chút hả tỷ, giờ tỷ vui chưa nè.
Bêtô và Binô quá là dễ thương.
|
|
ladieubongg
member
REF: 192623
07/26/2007
|
Baby ơi! Ai cũng dễ thương như gia đ́nh này th́ tuyệt vời qúa hả? Nhưng nếu thế th́ đâu có lăo Hiếng để làm cho câu chuyện thêm hấp dẫn, gập gềnh! Hi hi...
|
|
doanchithuyyy
member
REF: 192700
07/26/2007
|
"Có thể ông không mô tả được chính xác cảm xúc của ḿnh trong lúc đó nhưng chắc ông đă kịp đoán ra ai là người đă bí mật nhét thêm những tờ giấy bạc vào các phong b́ của ông".
--> T́nh yêu không phải lúc nào cũng có cánh.
Lăo Hiếng gặp 1 con ếch:
- Hăy lấy em đi, em sẽ biến thành một nàng công chúa nói chuyện rất hay!
Lăo Hiếng lắc đầu:
- Không, tôi đi t́m một người con gái biết cảm thông!
|
|
cafekho
member
REF: 192992
07/26/2007
|
"Đang ra rả, chợt con Ích im phắt như bị cắt lưỡi….và sau đó…nó phóng lên mặt CF hôn lấy hôn để…chút chút chút….chít chít chít…"-BB-ếch
(Mèn ơi, hôm qua đến giờ ngồi canh màn h́nh quài có thấy một nụ hun của con ếch nào đâu ..)
>>tiếp hen
Vừa hôn cafe xong ếch biến thành một BB xinh đẹp và v́ không theo lời nguyền "phải được chàng trai tự nguyện hôn ếch" nên giai nhân phải chịu h́nh phạt là tan biến để măi măi ko về lại với thế giới ảo quợt-quai-quép.. nhưng sau đó nàng lại được ân huệ ngày ngày có thể đu mạng ôm line vào một số thời gian rảnh, ngồi mạng với đường truyền "lỏng"(tức là ko đậm đặt, tức là trống).. Thế nhưng nàng cũng thích thú và măn quyện lắm rồi.. xin xảm ơn...
C̣n cà fê mê đắm người choáng ngợp, mắt chớp chớp chớp.. nên đau mắt từ bấy tới giờ..
>> bùn..
---
Níu có một đ́u ước:"Con ước có một cái cḥi ở dưới đáy biển cho tck ở ".. he he...Lúc đó tck mặc quần áo lưới, đi giầy vây cá, đeo kính bơi, nín thở ở nhà mồi "lửa" nấu cơm (ẹc ẹc)đợi con bơi bơi d́a ăn..he he he..
La la la.. ḿnh ước hay ghê...
---
@DCT
"Có thể ông không mô tả được chính xác cảm xúc của ḿnh trong lúc đó nhưng chắc ông đă kịp đoán ra ai là người đă bí mật nhét thêm những tờ giấy bạc vào các phong b́ của ông".
--> T́nh yêu không phải lúc nào cũng có cánh.
Phải nói là: Không phải chỉ có t́nh yêu mới có cánh..
có phải ư DCT vậy hôn??
---
Mí bạn,
Tỷ Lá Diu Bông, Cô Nàng và quư bằng hữu và sư huynh tẩu coi tiếp nghe..
81.
Từ hôm đó, chúng tôi tṛ chuyện qua bức vách như những kẻ vô h́nh. Tôi nghe thấy Binô và nó cũng nghe thấy tôi nhưng chúng tôi không nh́n thấy nhau. Khi Binô chê bai ông bác sĩ, tôi phản đối ngay:
- Chỉ những kẻ chết nhát mới rên rỉ. Ông bác sĩ nói thế là đúng rồi.
- Không đúng chút nào. – Binô tức tối cào chân lên bức vách - Tao rên không phải v́ đau mà rên để không cảm thấy đau.
Tôi im lặng một lúc để ư nghĩa trong câu nói của Binô có th́ giờ ngấm vào đầu tôi. Tôi chưa nghe ai nói thế bao giờ, v́ vậy tôi không biết có nên tin lời nó hay không.
- Thế khi rên lên mày không thấy đau thật à?
- Ờ, chả đau tí nào.
Tôi bán tín bán nghi nhưng tôi không nói nữa: những thắc mắc trong đầu tôi ngay lập tức bị tràng ho sù sụ của Binô nhấn ch́m.
Dạo này tới giờ đi ngủ, chị Ni vẫn xếp hai đứa tôi nằm kế nhau để nửa khuya trở ḿnh dựa vào vách chúng tôi vẫn giữ được cảm giác đang tựa lưng vào nhau, và tôi vẫn nghe Binô ho mỗi đêm, cả những hơi thở nặng nề và đứt quăng của nó trong giấc ngủ.
Có lúc tôi nghĩ hay là nó nằm mơ thấy ḿnh đang trèo lên một con dốc cao thật cao, cao gấp trăm lần chiếc cầu thang dẫn lên căn gác gỗ của ba chị Ni?
82.
Ông bác sĩ chích thuốc cho thằng Binô liên tục bảy ngày. Tới ngày thứ bảy, ông xếp hộp dụng cụ lại, vui vẻ bảo:
- Chú cún này đă khỏi hẳn rồi, không cần phải chích nữa.
Quả đúng thế, ông bác sĩ càng lui tới thường xuyên th́ những tràng ho của Binô càng giảm dần và hai ngày trước khi ông bác sĩ tuyên bố Binô khỏi bệnh, tôi đă thực sự không c̣n nghe nữa những tiếng ro ro trong ngực Binô mỗi nó thở mạnh bên kia vách.
Kết luận của ông bác sĩ giống như lời tuyên bố trắng án trong một phiên toà. Mẹ chị Ni áp tay lên ngực:
- May quá!
Ba chị Ni tháo kiếng ra khỏi mắt như để nh́n Binô cho rơ hơn:
- Anh biết thế nào nó cũng qua khỏi. Một thằng nhóc như thế mà. Nó khoẻ như một củ khoai.
Tôi biết củ khoai. Và tôi không nghĩ có người dùng củ khoai để ví với sức khoẻ. Ba chị Ni đúng là một người nhà quê.
Chị Ni bế Binô trên tay, âu yếm:
- Thế là hai đứa được chơi chung rồi nhé.
Tôi thích nhất câu nói của chị Ni. Cứ như thể chị nghe được tôi và Binô, cũng như chúng tôi nghe được chị.
Chị không nghe được, nhưng chị thấu hiểu. Cảm thông cũng là một cách nghe. Trái tim có lỗ tai của nó, bạn tin không?
83.
Gió vẫn quăng quật trên cách nhánh cây ngoài vườn.
Khu vườn nhỏ xíu, dựng lên từ các chậu cây đặt trên mái tôn lửng bên ngoài lan can dọc hành lang dẫn xuống bếp. “Ta cần một chút quê trong thành phố!”. Ba chị Ni nói khi h́ hục khuân về các chậu cây xù x́, gai góc, đất đen rơi văi từ ngoài cửa vào tận nhà bếp.
Cây tre. Cây ổi. Cây chanh.
Ba chị Ni không chỉ nhớ quê. Ông thèm quê.
Ông ni, đây là khu vườn tuổi thơ của ông thu nhỏ. Ông khoe hồi bé ông từng chạy nhảy, leo trèo, nô đùa trong khu vườn giống hệt như vậy ở quê ngoại vào những ngày hè.
Khu vườn bé xíu đó, dạo này chiều nào cũng lay lắt rong những cơn gió mạnh. Rồi mưa xuống, trời lạnh đến mức chim ngoài vườn bay mất, sắc xanh chỉ dám ngập ngừng nơi cuống lá non và không khí trong nhà lúc nào cũng đong đầy hơi nước.
Mẹ chị Mi nói đó là những cơn mưa trái mùa. Bà chép miệng: Nếu không cẩn thận chúng ta có thể lăn ra ốm bất cứ lúc nào.
Binô ngó tôi:
- Chỉ lo cho mày thôi. Tao th́ ổn rồi. Không ai ốm hai lần trong ṿng một tháng.
84.
Bất chấp nỗi lo lắng về các loại bệnh thời mạo đến từ những cơn mưa trái mùa, tôi vẫn hớn hở cùng Binô chui vào dưới chạn thức ăn, nằm nghe mưa rơi lộp bộp trên mái tôn để lại thích thú rúm người trong sợ hăi.
- Đây là điều thú vị thứ mấy hả mày?- Tôi quay sang Binô, th́ thầm hỏi.
- Thứ mấy không quan trọng. Quan trọng là nó thú vị. Thực sự thú vị.
Bằng thái độ thản nhiên, có vẻ Binô muốn nhắc tôi nhớ rằng: dù vừa trải qua một trận ốm và bị ông bác sĩ so sánh với bọn thỏ nhút nhát, nó vẫn cứ là một nhà hiền triết đáng kính.
- Ờ.
Tôi tán đồng, giọng thờ ơ và tḥ đầu ra khỏi gầm chạn khoan khoái ngắm những cành là nhún nhảy trong mưa.
Trong mắt tôi, những cành là trông giống như bọn trẻ con đang chơi tṛ cập kênh (tôi từng nh́n thấy bọn nhóc chơi tṛ này ở ngoài công viên – chúng vừa nhún nhảy vừa ré lên, sợ hăi một cách khoái trá), chỉ khác cành lá không kêu lên bài hăi mặc dù trông chúng có vẻ rất muốn làm điều đó.
Nhưng biết đâu chúng từng kêu rất to khi tôi và Binô đă đi ngủ. Nếu bạn ngủ say, bạn sẽ không biết một chiếc lá có thể la hét, một cuốn sách có thể cười nói, một cục gạch có thể chạy nhảy, cũng như một cái chân có thể thở than. Thế giới trong khi ta ngủ là một thế giới thấm đẫm những điều kỳ diệu mà ta không bao giờ biết được. Ba bạn và mẹ bạn từng âu yếm hôn lên trán bạn bao nhiêu lần trong khi bạn ngủ, bạn đâu có biết, đúng không?
85.
- Binô này, tôi nói trong khi mắt vẫn nh́n ra màn mưa ngoài trời, hôm trước mày bị ốm nhưng bây giờ mày không c̣n bị ốm nữa, đối với tao chắc chắn đó là điều thú vị nhất trong những điều thú vị.
Tôi không nghe Binô đáp lời tôi. Chỉ có tiếng mưa gơ trên mái tôn đều đều, mỗi lúc một nhẹ dần như tiếng chân người đang rời đi. Có cảm giác một thế kỷ trôi qua sau câu nói của tôi.
- Những ngày vừa rồi, tao thật là lo lắng. Lo cho mày và lo cho cả tao. Nhỡ như mày gặp chuyện ǵ, tao không h́nh dung được tao sẽ sống như thế nào. Chắc là buồn chết được. - Tôi lại thủ thỉ, ngạc nhiên v́ tôi có thể nói dài như thế.
- Nếu tao chết đi, chắc là mày rất nhớ tao? - Như choàng tỉnh trong tiếng mưa, Binô đột ngột cất tiếng, chỉ để hỏi một câu chán phèo - loại câu hỏi người ta chỉ hỏi khi trên đời không c̣n ǵ để hỏi nữa.
Nhưng tôi vẫn bùi ngùi đáp:
- Chắc chắn là vậy, Binô à. Tao sẽ nhớ mày măi măi, cho đến chừng nào tao cũng chết đi như mày.
- Nếu tao vẫn luôn sống trong kư ức một ai đó, tao sẽ không bao giờ chết, Bêtô.
Binô đáp bằng giọng nghiêm nghị, tôi cảm thấy thế và câu nói lạ lùng của nó làm tôi nghĩ ngợi mấy ngày liền.
Đối với tôi, cái chết thật là tăm tối nhưng Binô lại không có vẻ ǵ sầu muộn khi nhắc tới chuyện đó.
86.
Binô dĩ nhiên vẫn sống khoẻ khoắn bên cạnh tôi. Nó đă qua được chứng viêm phổi từ hôm đó và không bao giờ phải cong người để thở trước ánh mắt thắc thỏm của tôi nữa.
Nhưng ở cách nhà tôi một quăng, bà cố chị Ni đă không chống chọi được những cơn giá rét bất thường.
Cậu chị Ni gọi điện thoại lúc nửa đêm, báo tin trong tiếng nấc:
- Bà mất rồi.
Những người bị hen suyễn như bà xưa nay vẫn sử dụng loại thuốc xịt giúp làm giảm phế quản. Thỉnh thoảng, khi quá mệt, bà thở qua một đường dây nối với b́nh oxy. Như thế, đă nhiều năm nay. Nhưng những năm trước, thời tiết không lạnh đột ngột như những ngày vừa qua.
Mẹ chị Ni bảo chưa năm nào mùa đông kéo dài lê thê như vậy.
Mùa đông trượt chân, vắt qua cả mùa xuân và đem bà cố đi mất.
87.
Chị Ni mắt đỏ hoe, ôm lấy cổ hai đứa tôi:
- Thế là bọn cưng không c̣n dịp gặp bà nữa rồi.
Tôi nhớ đến câu nói của Binô hôm trước, rằng nếu tôi vẫn luôn nghĩ về bà nghĩa là bà vẫn c̣n sống trên đời.
Nhưng dù sao tôi sẽ không c̣n nh́n thấy nữa con bé Phi Hùng nũng nịu sà vào ḷng bà. Tôi cũng không c̣n dịp nghe bà tủm tỉm: “Một con cún không nghịch là một con cún bỏ đi”.
Tôi rên lên với những ư nghĩ trong đầu khiến chị Ni phải vuốt ve cổ tôi:
- Nín đi cưng. Chị biết cưng buồn mà.
Đúng là tôi đang rất buồn. Tôi đang nhớ đến con hẻm nhỏ dẫn vào nhà bà, nhớ đến cổng rào hoa giấy đỏ hồng và những trái mận non rụng đầy mặt sân như những ḥn cuội trắng.
Lúc nào bạn bắt gặp những h́nh ảnh quen thuộc lần lượt hiện ra trong tâm trí, sau đó từ từ tan chảy vào từng ngóc ngách trong tâm hồn bạn khiến tim bạn thắt lại, ấy là lúc bạn đang đi dưới ngôi sao dẫn đường của t́nh yêu và điều đó chắc chắn sẽ giúp bạn trưởng thành hơn về mặt cảm xúc.
Nhà hiền triết Binô bổ sung:
- Cả phẩm giá nữa!
88.
Một tuần sau, chị Ni dắt thằng Laica về nhà tôi chơi.
Nếu không nhờ chiếc mũi, tôi hầu như không nhận ra hắn. Mặt mày lơ láo, trông hắn gầy xọp đi như vừa ra khỏi một trận dịch.
Chị Ni nói:
- Từ ngày vắng bà, Laica không chịu ăn uống ǵ cả.
Thằng Laica không chịu ăn uống, cũng không chịu chơi đùa.
Tới nhà tôi, hắn chui vào một xó, mơm gục trên hai chân trước như thể cái đầu trở nên quá nặng đối với hắn.
Tôi và Binô rón rén lượn quanh Laica, vừa đi vừa cẩn thận quan sát động tĩnh của hắn trong khi hắn làm như thể hai đứa tôi là những con cún vô h́nh. Hắn vẫn nằm bất động, thậm chí không buồn chợp mắt ngay cả khi bọn tôi diễu qua trước mặt hắn.
Cuối cùng tôi đành lấy chân gại gại lên lưng hắn, một động tác mà tôi ít khi nào làm:
- Mày nhất định không ăn uống ǵ thật à?
Lần này th́ tôi ngờ ngợ thằng bợm này đánh mất khả năng nói.
- Cứ như thế, mày sẽ chết đấy. - Tôi lại nói, không chút ǵ là hù dọa.
Nhưng trông bộ tịch của thằng Laica lúc này, cái chết không có vẻ là điều đáng sợ đối với hắn. Có thể hắn đang nghĩ tới cái chết và cái chết cũng đang nghĩ đến hắn. Cả hai đang chờ để được gặp nhau chăng?
89.
Chị Ni nh́n Laica bằng ánh mắt như thể đang nh́n một chiếc xe lăn xuống dốc. Tôi đọc trong đáy mắt chị sự phiền năo và tuyệt vọng, có lúc ngờ rằng chính tâm trạng của tôi đang phản chiếu trong đó.
Chị lắc đầu như để những ư nghĩ đen tối văng ra khỏi tâm trí:
- Đó không phải là một lựa chọn hay!
Tôi hiểu chị muốn nói đến thái độ của thằng Laica. Nhưng tôi biết Laica không lựa chọn hành vi của ḿnh. Đó là một phản ứng tự nhiên, bị chi phối sâu xa bởi t́nh yêu thương. Bạn cũng thế thôi, khi nỗi sầu muộn vây lấy bạn, bạn sẽ không muốn làm ǵ hết ngoài ước muốn chôn ḿnh trong sự cô độc.
Thậm chí c̣n hơn cả nỗi buồn, bọn cún chúng tôi thường rơi vào cảm giác bất an khi vắng những người thân thuộc ở bên cạnh.
Ở điểm này, chúng tôi rất gần với trẻ con.
90.
Trong ba ngày liền, thằng Laica vẫn không nhúng mơm vào đĩa thức ăn đặt trước mặt.
Tôi và Binô sau những lần khuyên nhủ bất thành, chỉ biết đưa mắt ngó nhau, thầm nghĩ đến ngày chia tay thằng Laica. Tôi có linh cảm thời khắc buồn bă đó không c̣n xa nữa.
Ba chị Ni ṿ đầu:
- Làm sao bây giờ nhỉ?
Mẹ chị Ni ôm lấy mặt và đằng sau những kẽ tay giọng nói yếu ớt của bà như vẳng ra từ một chốn nào thật là xa vắng:
- Em cũng không biết nữa.
Chị Ni đang vuốt ve thằng Laica chợt vùng dậy:
- Con có cách rồi.
- Cách ǵ hả con?
- Mẹ chị Ni ngước mặt nh́n con gái, ngờ vực hỏi.
- Mách bà.
Câu trả lời của chị Ni giống như câu đánh đố, đến mức ngay cả tôi và Binô cũng nghĩ chị dường như không c̣n kiểm soát được ḿnh và chúng tôi chợt lo sợ cơn lốc của sự đau buồn đang bắt đầu cuốn tới chị sau khi gói kín thằng Laica trong ṿng tay tăm tối của ḿnh.
(c̣n tiếp)
---
|
|
amoremio
member
REF: 193083
07/27/2007
|
Cafe ơi đây là chân dung của cafe phải hông?
trông cũng đẹp trai ra phết đấy nhỉ? hihi...
Vào chọc vui cafe một chút, cho phép tui làm đọc giả câu chuyện nhe.
Thân. PC
|
Page
1
2
3
4
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|