Câu chuyện đáng lẽ đă chấm dứt khi trời về sáng. Ông bạn quay sang hỏi tôi :
- Cậu vẫn c̣n viết lách chứ ? Viết để làm ǵ và cho ai đọc ?
Câu hỏi này đáng lẽ không hấp dẫn tôi cho lắm v́ nó quá cũ kỹ từ cái thời non dại,khi mà tôi đi ngang hàng sách báo,mắt ngắm nh́n những tựa đề và những h́nh ảnh rực rỡ trên b́a cứng ,chúng cho tôi cái cảm tưởng đang đứng trước những cánh cửa mà bên trong là những phần đời mời gọi sự ṭ ṃ,háo hức nơi ḿnh.
Thửơ ấy món quà mà tôi thích được nhận nhất dĩ nhiên là quyển sách.Những ḍng chữ,những trang giấy thơm mùi mực đă đưa tôi vào thế giới mà tôi biết ḿnh phải sống rất lâu và sống đến 5.6 lần hơn thực tại cũng chưa học hết và đủ hiểu về cuộc đời và những biến chuyển chung quanh của nó.Và tôi viết…chập chững như đứa trẻ chịu khó tập đi,vấp ngă và thèm chạy tung tăng trên cánh đồng cỏ.
Đă bao lần, các nhà văn đă thành danh đặt câu hỏi trên với họ trên những trang giấy.Tôi viết ǵ,viết cho ai ? Tôi đă sung sướng t́m một chỗ ngồi ấm áp trong đêm để đọc với những cảm thông dịu dàng nhất .Cho đến khi đầu óc và phản lưng mỏi nhừ,tôi rời bàn đọc với ư nghĩ ‘’ Tôi sẽ tiếp tục đọc,cảm nhận và viết,viết về nhũng điều tốt lành nhất như một sự chia sẻ với người đang đọc ḍng chữ này.
2. ĐỌC, CẢM NGHĨ VÀ…VIẾT
Đời sống máy móc v́ chúng ta có quá nhiều tiện nghi bao quanh.Những cái Có cứ thế chất chồng lên nhau : Những nút tắt bật tí tách của đèn đóm,máy móc trong khoảng diện tích nhỏ bé,những màn h́nh nhả liên tục sự chuyển động trên thế giới.Những tủ lạnh mà trong bụng có những thứ đă bị bỏ quên v́ thừa thăi no đầy….
Nhiều,nhiều cho đến nỗi có lúc ta không thèm đếm nữa những thứ ta đă tích trữ- v́ cần thiết,v́ ham muốn,cám dỗ -
Cho đến một lúc nào đó,nỗi thừa mứa ập ùa đến đánh thức ta dậy.Loay hoay đi tới, đi lui với ư nghĩ thảng hoặc ‘’ Đă vậy,sao ta vẫn c̣n thấy thiếu.Lạ thật ! Thiếu cái ǵ mà ta mơ hồ lưng lững ? ‘’
Tự đặt câu hỏi – Không ai trả lời.Có ai nghe tiếng ta đâu mà trả lời,trả vốn ? Nhiều khi câu trả lời đă nằm sẵn,núp bóng ngay trong dấu hỏi.
Ta thiếu nhiều thứ lắm ( Lại nhiều thứ ! ) Cái Thiếu sững sờ,to lớn nhất đă nằm sẵn trong đầu óc ḿnh .Nó lăng đăng như sương mù giữa trời đông.
Sự suy tưởng từ đầu óc có phải là cái’’ có’’ và’’ không’’ của tâm hồn
không ?
Một khi đă định h́nh được cái ta có và không có th́ ta buột miệng cười thầm với ḿnh « Ah ! Ah ! Sự trống rỗng của tâm hồn đă làm ta lơ lững,buồn bă bên cạnh những ràng buột thừa thăi của vật chất. » .
Từ đó,cái ta của con người thèm đọc,những quyển sách,những tờ báo đầy ấp ḍng chữ có thể giúp ta kết nạp thêm những điều ḿnh thiếu.Một bài thơ hay cũng có thể khiến ta lâng lâng niềm cảm súc-Có thể ép phê hơn hai ly Whisky thứ dữ - Một áng văn trong sáng trong sự tự tin,vững mạnh trong cách lư luận cũng có thể giúp ta khởi đầu một ngày đẹp và hưng phấn.
Không biết từ thời nào, đă có người nói ‘’ Nghệ thuật không thể nuôi bao tử ta,nhưng nó có thể làm cuộc đời ta đẹp ‘’
Thật vậy ư ? Cũng có khi người làm nghệ thuật ( sau bao nhiêu năm tháng kiên tŕ sáng tạo ) có thể nuôi ḿnh bằng chính những tác phẩm của ḿnh.Sự Có thể và Không thể đó là những trường hợp khác mà chúng ta sẽ có dịp đề cập ở những bài sau ….
Để đáp ứng cái đói khát của tâm hồn,tôi đă t́m ra phương thế : T́m sách đọc,cảm nghĩ,suy tưởng và thử viết.
Viết trong nỗi lặng thinh nhất như một đối diện thử thách với chính ḿnh.
Ăn một bụng cho cái bao tử để ḿnh yên ổn đọc và viết.Uống một ngụm trà,cà phê và ngồi vào bàn viết.Sướng chi bằng ? !
3. VIẾT VÀ PHẠM TỘI
- Này ông, ông đă đưa người đời thật vào truyện của ông mà không hỏi ư kiến và xin phép ai cả.Gan thật !
- ……
- Lỡ ông làm phật ư người ta th́ sao ?
Tôi đă ngơ ngác, chống chế một cách yếu ớt.
Phiên ṭa diễn ra tại một bàn ăn và tôi găi đầu,cố gắng lôi gă luật sư miễn phí trong tôi ra ánh sáng.Tôi viết truyện hồi nào đâu ? Những điều tôi đă viết rất ngắn ngủi là những mẫu chuyện lơm bơm,buồn vui trong cuộc đời .Con đường tôi đi ngang , đứng lại,ngồi xuống gặp những nhân vật, được nh́n họ,nghe họ nói và tôi mang họ về,sắp xếp vào một chỗ kín đáo trong cái kho hàng kư ức.Khi cần thiết để hư hoáy viết về một điều ǵ,tôi cẩn thận bưng một vài nhân vật ra, đánh bóng,chùi bụi rất kỹ lưỡng và đặt họ lên những trang giấy.
Là kẻ nhút nhát và cẩn thận,tôi luồn lách bịa cho họ những cái tên mà theo tôi rất đẹp.Tôi đặt họ tên Du,Phiên,Thụy thay cho tên Xoài,Bí, Ổi…
Tôi rất tử tế và tránh nói xấu họ qua cái nh́n lắm khi rất chủ quan của ḿnh…
V́ theo kinh nghiệm của những bậc cha ông, đàn anh đi trước với những hệ lụy trong cái viết của họ đối với những nhân vật sống ở ngoài đời và trong chuyện.Họ được cái chiếu cố của độc giả nạn nhân.Những lời buộc tội và sỉ vả rất tận t́nh kiểu « Sao ông kể thật về đời tư của tôi ? « Đúng là ông bêu xấu tôi trên mặt giấy ! ‘’. Đă có bao nhiêu người viết bị lôi thôi,bị kiện cáo về tội công kích,mạ lỵ . Ông thầy Hoàng hải Thủy của tôi đă có lúc che miệng cười ruồi nói về cái viết lách trong đời ông.Viết và lách như gă lái xe ôm đèo khách và biết tránh những con hẽm tối tăm đầy hiểm trắc…..
Có những quyển sách tôi đă đọc qua và có cảm tưởng tác giả khi viết xong rất ư là hỉ hả v́ trút được cái gánh nặng của tâm sự,v́ phần nào đă trả được cái uất ức từ bao năm tháng sau lưng .
Cái ǵ khiến người ta viết và viết trong một tâm trạng như thế nào ?
Và người đọc ? Nữ hay nam,họ im lặng chăm chú để nhập hồn vào điều được viết lên hay chỉ thờ ơ đọc như một cách để giết th́ giờ khi không có việc ǵ khác hay ho hơn để làm ?
Trên những chiếc xe bus,trong những pḥng chờ khám bệnh,tôi đă âm thầm nh́n ngắm những người ngồi đọc,một trang báo,những trang tạp chí…hoặc chăm chỉ hơn,người đọc chú tâm hết sức vào những ḍng chữ để đôi khi cho tôi thấy rơ cặp lông mày được châu lại ,vẻ suy nghĩ hoặc người đọc có khi mỉm cười,vu vơ một ḿnh.Cái thế giới chữ nghĩa tuy lặng tĩnh, âm thầm nhưng khi đến gần,ṭ ṃ dùng thời gian, đẩy cửa bước vào,ta sẽ khám phá được bao điều bất ngờ,thú vị trong tâm hồn.
Bên cạnh đó,có nhiều người ơ hờ,dững dưng ,xa lạ với trang sách báo.Họ nói với tôi ‘’ Th́ giờ đâu mà đọc.Chỉ tổ mỏi mắt,nhức đầu ! ‘’ .Họ đứng, ngồi trong những pḥng đợi,mặt mày nhăn nhó khó chịu,bồn chồn liếc vào mặt đồng hồ và lầm bầm v́ cái cảm giác lăng phí thời giờ vô ích trong lúc chờ đợi.Tôi buồn bă nh́n chồng tạp chí nằm ngổn ngang trước mặt họ và thầm chia buồn với chúng. Đâu có sao nhỉ,không đọc sách báo,người ta vẫn sống và biết đâu đầu óc được thảnh thơi hơn .Những ‘’ con mọt sách ‘’ có lắm lúc bị xem như kẻ yếu ớt,gàn dở với những điều họ đọc trong sách .Cổ nhân có nói
‘’ Người có thể đọc cả ngàn,cả triệu quyển sách nhưng nếu chẳng chiêm nghiệm và thực hành được điều ǵ để học hỏi th́ cũng vô bổ ! ‘’
Phải thế không ?
Gă luật sư của tôi coi bộ làm được việc sau khi cố hết sức biện hộ bênh vực nỗi niềm ‘’ đọc và viết ‘’.Hắn nghiêng đầu dặn ḍ tôi :
‘’ Ê ông ! Lần này thoát nạn v́ gặp người chịu nghe cái luận lư của tôi.Lần sau nên viết cẩn thận,tránh tỉ mỉ chi tiết về tính t́nh và thành phố,nơi trốn của
’’ các nạn nhân’’ .Họa sĩ vẽ chân dung rất khó,cũng như người chụp ảnh portrait,v́ ai cũng muốn thấy ḿnh đẹp trong h́nh.Nhớ nhé. ‘’
Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết và phục thiện.Tự dưng trong đầu lóe lên ư nghĩ sẽ thử viết một vài chương về érotique.Ah ha ! Cái mục này chưa bao giờ ḿnh thử lửa.Biết đâu có nhiều người đọc và nhiệt liệt hưởng ứng.Những đề tài có vẻ đứng đắn,khô khan chỉ tổ làm độc giả nhức đầu,nhức óc.Sex là một đề tài hốt bạc của đời sống tạp chí.Thử xem.Có chết con ma nào đâu hả ?!
4. VIẾT ĐỂ.... TRẢ LỜI
Buổi trưa.Nhín ít th́ giờ tạt qua thăm cô em gái.Căn nhà,ngôi vườn sau những ngày tuyết trắng ngó ảm đạm quá. Cô em cười, móc cho mấy cái khi ra mở cổng.
- Đi đâu vậy ?.Làm phiền em hết coi phim.
- Chờ anh về hăy xem.Nói năng cho dịu dàng chút nghe.
Hơi ấm trong nhà thật dễ chịu.Cô em bữa nay đẹp hơn mọi lần tạt vào thăm.Ảnh ông chồng trên bàn thờ cũngthấy đẹp trai hơn b́nh thường.Hay tại bữa nay ḿnh vui nên mắt quáng gà ta ?
Con nhỏ đứng sừng sững,với tay tắt internet.Miệng huyên thuyên như sợ tôi bỏ chạy trốn :
- Hôm bữa có đọc mấy bài anh viết ở mạng.Thiệt t́nh,không hiểu nỗi chất lăng mạn của ông anh.Văn thật khác người.
- Khác chỗ nào,em gái ?
- Em không khoái cách viết của anh chút nào.Ở ngoài đời giống như ông cụ non,đạo mạo.Đọc bài cứ tưởng ông c̣n tuổi 20.
Tôi nhăn nhó :
- C̣n chi để chê không ?.Nghe xong anh đi d́a.Bye bye.
Cô đàn bà trẻ được trớn, phang thẳng :
- Cách viết của anh khó gần gũi.Không biết nói sao cho đúng đây.À à,Nó lăng mạn và có vẻ xa rời thực tế.
Cô nói một dọc dài đến khi mệt ngừng lại để tôi xen vào.Tôi ngây thơ cụ hỏi :
- Ủa !Em cũng chịu khó đọc bài anh ư ?
- Ừa.Đă đọc nhiều bài.Thơ t́nh yêu,đoản văn,tâm t́nh này nọ.Em chỉ thích đọc truyện viết về quê hương,nhà quê.Thấy gần gũi với tâm hồn ḿnh hơn.Chẳng hạn mấy bài viết này...
Nói xong,cô cầm lại cho tôi xem những tờ giấy vừa được in ra từ mẫu báo.Một vài truyện ngắn về tâm t́nh miền tây của một tác giả khoa bảng,có vợ đầm đang cùng nhau sinh sống ở quê hương.
Những ḍng chữ,ḍng thơ mộc mạc chân t́nh theo kiểu Sơn Nam,Hồ trường An.
Cô đọc thêm một vài câu thơ,vẻ trân trọng.
- Thấy không ?Thật là lai láng hồn quê.Đọc xong,thèm về Việt Nam liền.
- Ừ,Ừ.Anh cũng cảm động và đang nhớ cây đa,bến cũ như em.
-Vậy th́ viết đi.Viết về quê hương.Chứ lăng mạn kiểu tây như anh.Khổ sở lắm !
- ....
- À này ! Sao anh không hỏi phép ai mà cứ lôi người đời vào truyện vậy ?
-....
Đúng là sao quả tạ chiếu tướng anh rồi.Thiện tai.Thiện tai !
Anh phải làm sao cho em vui ḷng với câu phàn nàn cũ kỹ này.Khổ lắm ! Nói măi.Đâu phải ḿnh em chê và xét sử anh đâu,em gái.
Anh nào biết cô dàn bà coi bộ rất đầm,tự nhiên,bạo dạn từ cách ăn nói,đùa bỡn như em lại thích đọc về nét đằm thắm của miền đất phù sa có những con kinh và quăng đường đê dưới bóng dừa.Anh chưa từng thấy em mặc áo bà ba.Anh chỉ thường thấy em mặc đầm trên sàn nhảy quay tít và nhiều khi em đă nhăn nhó,quay nh́n anh trốn trong cái góc tối với cái mắng đùa - '' Nhà quê.Ông giáo làng ra nhảy rock nè.Đi đâu cũng ngồi một đống.Chán ông quá! ''.
Ừ há ! Ông nhà quê hôm nay quả là tới số!Nhưng nghĩ lại.Em có lư quá chừng.Anh đang nghĩ đến lời bài hát của Lennon với Imagine thời hyppy phản chiến.Anh sống,suy nghĩ,hành động xa rời thực tại quá.Đâu phải ḿnh em chê trách anh đâu.
Kẻ nhiều mộng mơ như anh làm ǵ có chỗ đứng với thời đại công nghiệp.Làm việc.Suy Nghĩ.Ăn ưống và Chạy.Chạy cho đến khi tim ngừng và quỵ.
Nhưng dù sao.Anh cũng vui khi có được thêm người độc giả như em.Để anh thoát khỏi những viễn vông,viễn mộng của ḿnh.Biết đâu,lúc ngồi viết,anh sẽ biết ngừng lại,suy tưởng và biết soay sở đổi chiều gió ?
Vậy hả ? Chắc anh phải gác lại cái ư nghĩ viết về t́nh yêu và những cơn điên lăng mạn và '' lăng xẹt '' chẳng béo bổ cho ai cả.
Chịu khó chờ anh chỉnh lại cái nh́n về con đường gập ghềnh của riêng anh nhé.
Anh thèm được đổi hệ và làm đàn bà để yêu thêm h́nh ảnh nữ tính có thể có trong anh.Nghĩ sao ?
5. VIẾT GIỮA CƠN MƯA....
'' Đừng căi nhau nữa,đưa địa chỉ mail đây.Tôi se viết cho bạn ''
- Tớ không có nhiều th́ giờ đọc đâu.Bạn bè gởi đầy vào hộp thơ.Đọc không hết ! .
Không sao.Không sao.Bạn không có th́ giờ đọc th́ tôi viết một ḿnh.Những sáng sớm tĩnh lặng.Căn pḥng nhỏ yên b́nh.Ngồi đọc tin tức loanh quanh ở Net.Vài đoạn văn,vài câu thơ đâu đó.Giữ ḷng ḿnh thanh thản và hưởng những phút giây ḿnh thích.Như một cách sống một đời sống khác.Riêng rẻ !
Đọc và vẫn thèm viết.Buổi sáng.Trời mưa.Gió gào.Tiếng mưa gơ trên khuôn cửa reo vui.Tiếng dương cầm đến từ Bến Nhạc.Đang nghe
'' A Day without Rain ''.Thấy lạ không.Ngồi viết,nghe nhạc,nghe mưa và lời tựa bản nhạc chẳng ăn nhập ǵ với không gian....
Có sao đâu ? Đời sống cần có nhiều điều khác lạ .Một ngày 24 giờ.Đi làm,ăn ngủ,vui sướng,phiền muộn.Tôi chỉ có thế để vun đầy những tháng ngày trên quả đất.Tôi có nhữngđiều bạn không có và ngược lại.
Tôi có những bài thơ nho nhỏ pha ngọt đắng,những đoản văn chạy lang thang trên cánh đồng âm nhạc.Chừng ấy cũng đủ để ḿnh vui.
Mưa vẫn gơ đều trên mái nhà.Những ngón tay tôi không làm ra mưa bay để ướt đẫm những ḍng chữ này.Tiếng dương cầm nho nhỏ đang làm hồn tôi say khướt.Cám ơn âm nhạc,cám ơn văn chương đă giúp tôi được nhẹ nhàng sống.Thêm một buổi sáng,thêm một ngày.
Ngừng viết ở đây.Sẽ tắt máy,sẽ tạm biệt căn pḥng dưới mưa.
Mưa đứng sẵn bên ngoài,mưa sướt mướt dẫn đường tôi đi làm với ca từ
'' A Day with(out)Rain ''.......
đăng sơn.Fr ( ngày mưa )
6. VẪN ĐỌC VÀ ... VIẾT.
Buổi sáng thức dậy sớm.Trời mùa đông tối mờ.Những tiếng động nhỏ nhắc nhở sự sống:tiếng cửa mở ra pḥng bếp,những giọt cà phê chậm răi rơi,tiếng tí tách đồng hồ treo tường...Từng thứ ấy quen thuộc của mỗi ngày.
Mở Outlook Express.Không có một ḍng chữ trả lời.Những hẹn ḥ không thấy bến bờ trở lại.Đời sống này có vẻ khô cằn như những mùa màng hạn hán....Những cánh chim đă bỏ chốn cũ bay mất.Thời xưa,con người dùng bồ câu đưa thư.Bây giờ,điện thoại và điện thư đă thay thế đường chim bay.Chỉ cần vài nút bấm,vài con số,người ta có thể bắc nhịp cầu đến với nhau...
Những đứa trẻ thời hiện đại đă không c̣n viết thư cho nhau nữa.Chúng đua nhau mua và dùng những chiếc điện thoại di động kiểu mới nhất để viết cho nhau.Ở bến chờ Bus,cô gái nhỏ hí hoáy bấm liên tục vào phím máy.Chữ "cassette" đă được thay bằng "K7".Bonjour th́ biến dạng thành
BJ...
Người lớn nếu nh́n vào màn ảnh, chỉ việc lắc đầu,chóng mặt với cách dùng chữ kiểu mới với chi chít mẫu tự codage,mật ngữ .Cô cậu trẻ nhe răng cười với lời giải thích :'' Để tiết kiệm th́ giờ, tiền bạc cũng như để đơn giản vấn đề,chúng tôi chế biến ra cách viết SMS.Ta chỉ việc đọc theo phonotique và giải ngữ "
Trường học,thầy giáo và báo chí đă nhiều lần đề cập đến những thay đổi tai hại do việc dùng texto SMS biến thể trên.V́ dần rồi thế hệ
trẻ- v́ thói quen - sẽ không c̣n viết đúng chính tả và văn phạm nữa !
Lời giải thích của giới trẻ trên máy điện thoại và video di động khả dĩ có thể tạm chấp nhận,nhưng nếu dùng điện thư(email)để viết cho nhau,ta vẫn thấy những chữ viết kiểu ngắn gọn,mật ngữ th́ sao ?
Một bức thư t́nh gởi trên computer cho người yêu,ta có thể đọc thấy kiểu: " Cục cưng ơi ! A.Y.em "Chéri,J'TM bien "...Chấm chấm và chấm chấm......
Nghĩ lại,thấy tội nghiệp cho những người thiếu th́ giờ yêu nhau.H́nh như t́nh yêu là một nhu cầu không cần thiết nữa cho đời sống vội vă và máy móc này.H́nh như chữ t́nh yêu được thốt ra như cái thói quen mua bán một món hàng và ta cũng quen miệng trả gíá,nhất là khi ta lưng lững bước vào ranh giới nửa đời người.
- Tôi không c̣n trẻ nữa để c̣n biết rung động.Một bản t́nh ca,một ḍng thư t́nh chẳng c̣n giống như thời xưa.....
- Bây giờ,một khi đă trải đời,ta không c̣n nỗi vấn vương của thời mới lớn....
Vâng ! Th́ thế.Thực tế và đời sống theo những bon chen,thực tế cứng ngắc,phủ phàng đă giết lăng mạn,nhẹ nhàng và những dịu dàng cân thiết.
Có những người sáng tác trẻ đă không ngần ngại đặt tên cho những bài hát cái tên " Em không yêu anh nữa th́ thôi " hoặc "Chẳng cần nói Yêu" và các ca sĩ trẻ thời trang chỉ cần nhún nhẩy gào thét loạn cuồng với đoàn nhảy múa phụ diễn là xong.
Vâng ! Th́ thế.Show biz phải được đi theo thị hiếu văn minh của phong trào tiêu thụ.Con người không thể đi lùi bánh xe của sự tiến hóa.
Ngồi trong căn pḥng,nghe mưa gơ nhẹ trên mái nhà ( Mưa ,lại cơn mưa sáng sớm - Mưa ! Cả tuần lễ mưa ),tôi loanh quanh đọc lại Lời Ngỏ Sổ Tay của một vị chủ bút tạp chí nguyệt san ở USA.Tờ báo này phải chậm trễ ra hai tháng một lần với lời trần t́nh khốn khổ:
" Báo đến tay bạn đọc với hai tháng chậm trễ,v́ người phụ trách phải đi t́m và làm việc khác để tồn tại.Vừa biên tập,vừa viết bài,xin bài,liên nhạc nhà in,nhà sách kiểu " one-man show"....Nói chung,anh ta vừa dọn nhà vừa hốt rác,đă thấm mệt,không kham nổi sức nặng của sự sống c̣n một tờ báo.Chúng tôi chưa biết phải làm sao để giải quyết cái ách tắc này...."
Đọc xong.Ngậm ngùi cho sự tuyệt vọng cô đơn của người cầm bút,làm báo.Đọc xong,ngán ngẩm tự hỏi ḿnh : Viết để làm ǵ ? Viết cho Ai ?
Từng dấu hỏi đă vang vọng trong những đêm khuya,ngồi một ḿnh.Hàng chữ,trang sách im ỉm như đáy hồn và dịa ngục tối.Nỗi tuyệt vọng và cô đơn của người viết được xem như đáy sâu thẳm.Kêu th́ cứ kêu.Tiếng dội vọng lan ṿng thinh không và có ai nghe ?
7. VIẾT CHO những CÂY VIẾT !
Bàn tay thoăn thơắt chạy trên mẫu giấy,những ngón tay đẹp nhả ḍng chữ cũng rất đẹp chợt ngừng lại.Chao ôi ! Nụ cười xinh nở như đóa hoa hồng trong ánh mắt. " Tôi có thể giúp ông điều chi ? "
Tôi cũng cười đáp trả :
" Rất nhiều điều.Tôi muốn verser những tấm chi phiếu này "
" Rất sẵn ḷng "
Bàn tay,ngón tay lại nhả hoa trên những mẫu giấy nhỏ,những con số hàng dọc,hàng ngang bữa nay thấy dễ thương và không khô khan như mọi ngày.
" Cô có chữ viết rất đẹp.Tuyệt hảo ! "
Tôi buột miệng khen và được nhận thêm một nụ cười rạng rỡ :
" Cám ơn.Ông đă quá khen. "
Những ngón tay h́nh như bối rối chạy nhẹ qua một kẻ gạch.
" Oh ! oh! Xin cô đừng viết sai những con số,tôi sẽ kẹt lắm "
" Ông đừng lo.Bữa nay tôi vui vẻ nên làm việc nhanh nhẹn lắm "
Cô tiếp ngân nhà bưu điện vừa gơ phím máy điện toán vừa trả lời với giọng nói như chim hót.Cây viết màu vàng nằm dài cạnh bàn tay búp măng đẹp và ngoan dịu dàng như tranh vẽ.
Gửi thêm vài phong b́ thư,tôi cám ơn và tặng thêm cho cô một lời khen chót " Sự vui vẻ,tử tế sẽ giúp cô có một ngày đẹp và thoải mái.
H́nh như tôi đă thấy cô lần nào trên TV.Phải không ? "
Cô nàng ngọ nguậy bàn tay trên màu vàng của cây viết.Mở to mắt :
" Vous êtez vraiment un flatteur.Mon dieu ! "
(Trời đất ơi ! Ông đúng là một người hay nịnh.)
Mấy cô đồng nghiệp ở quày bên cạnh cũng phá ra cười.Ai nấy đều vui vẻ với cái không khí tươi trẻ làm tôi lâng lâng hạnh phúc.Để thử lửa với cách tạo niềm vui và niềm hạnh phúc nho nhỏ bao quanh,tôi hỏi xin cây viết màu vàng làm quà cho ḿnh như một bằng chứng hạnh phúc.
Bàn tay mềm mại ấy đưa cho tôi cây viết với lời dặn.
" Cấm ông làm mất đấy nhé "
Tôi gật đầu,ngoan ngoăn nghe lời và chào từ giă với ư nghĩ nhẹ nhàng :" Tôi sẽ dùng cây viết này như một công cụ tạo hạnh phúc.Mỗi ngày viết một ḍng chữ ngắn.Viết về những điều vui,viết về niềm hy vọng,viết về những thứ t́nh cảm đẹp đẽ xuất phát từ trái tim của người cho người.Sẽ viết về những sự chia sẻ vui buồn của mối chân t́nh tự phát sinh từ những điều giản dị nhất của đời sống.
Cây viết chỉ là một món đồ vô tri giác,nhưng nếu dùng nó với những ư nghĩ thiện lành nhất để viết một bức thư an ủi bạn bè,người thân th́ nó sẽ là một trong những món vật quư giá nhất của tâm trí loài người.
Những ḍng chữ nắn nót trên thiệp chúc giáng sinh hay dịp đầu năm mới.Bạn sẽ dùng cây viết , sẽ viết hay đă viết ra sao ?
Cái chủ đề " Viết cho ai và Viết ǵ ? " có cần đặt ra ở đây không nhỉ ? Chúc bạn yêu viết và viết với tất cả tâm hồn của ḿnh.
Hẹn bài viết tới.Nhé.
Dù sao ngài cũng là người sướng nhất ..c̣n ngủ "ngoan" được
Kh́ kh́,,,
Vậy chúc ngủ ngon nhá sáng mai ḷng thanh thản để tỉnh táo sử lư các vụ tai nạn khác , nếu có sảy ra !
dangsonfr
guest
REF: 178639
06/15/2007
19.VIẾT VỀ.... một Ngày Nào.
Cử tọa vỗ tay rần rần,hoan hỉ vui sướng sau bài giảng của tên bạn tôi.Hắn nở nụ cười rộng đến mang tai và cũng hăng hái cám ơn mọi người với vài câu đùa bỡn,thấy có duyên lạ lùng.
Tôi lục đục theo đoàn người rời hàng ghế san sát nhau.Bài giảng vẫn c̣n quay nhè nhẹ trong đầu.Đây không phải là một giảng đựng của trường đại học mà là một buổi lễ của ngày chủ nhật.Bạn tôi là ông linh mục,c̣n trẻ,trông nhỏ nhắn và xúng xính trong bộ áo choàng lễ.Hắn đứng nán lại ở cuối nhà thờ,thấy tôi đi ngang,ch́a tay :
- Ê bạn.Lời hứa viết cho tớ một bài về " Sự vị tha và tha thứ '' ,Cậu để đâu ?.Tớ chờ măi.
Tôi đỏ mặt, lúng túng :
- Ấy chết.Xin ngài '' tha thứ'' cho tôi vậy.Lúc này đầu tôi đầy bùn nên...
Ông Linh mục vỗ vai tôi,cười xoà.Vẫn nụ cười của thằng bạn ngày nào.
- Thôi.Tha cho cậu lần này.Lần sau đền tớ chai rượu vang.Có địa chỉ mail của tớ chưa ?
Thấy tôi lắc đầu,người đại diện Chúa bảo :
- X̣a tay ra.
Thế là hắn ghi địa chỉ email trên ḷng bàn tay tôi.Chỗ đường chỉ tay số mạng.Nét chữ vẫn bay bướm như ngày nào chép cho tôi bài thơ trên báo.
Tôi từ giă bạn,v́ biết hắn đang bận líu lo với các lời thăm hỏi của giáo dân.
Chữ " Ngày nào " cứ lẩn quẩn trong đầu tôi trên đường về.Ngạc nhiên vẫn c̣n mới như ngày tôi được tin Phúc đi tu.Với con mắt tṛn xoe,tôi tưởng ḿnh nghe lần.Phải đợi người nói lập đi,lập lại nhiều lần tôi mới tỉnh táo.
Cái thằng lăng mạn,thích ca tụng t́nh ái,thích hút,thích ăn uống và thích người đẹp như hắn mà....
Không biết mấy sợi dây thần kinh trong đầu hắn ra sao.Gặp nhau,cứ tưng tưng,ca hát,ph́ phèo với nhau thường mà chẳng bao giờ tôi nghe hắn nói đến Ơn kêu gọi và ư định bỏ đời đi tu.
Nếu loan báo cho bà con cô bác biết kẻ đi Tu là tôi th́ có nhẽ ít ngựi ngạc nhiên,v́ thật thà mà nói,tôi ngoan ngoăn ,ít quậy và cuộc đời t́nh ái của tôi phẳng ĺ,ảm đạm hơn hắn.
Hay là hắn chán đời sau những lần thất t́nh,điên đầu v́ t́nh vật đến u đầu ,sướt trán ?. Hay là tán gia bại sản và các chủ nợ '' đời '' rượt đến vắt gị lên cổ ?.
Không biết.Không ai trả lời.Chỉ biết hắn biến mất và ngày trở về làm ông linh mục,và giảng đạo ngon lành,duyên dáng làm các buổi lễ ngày càng đông.Chẳng biết ở dưới đám nữ giáo dân,có cô nào ngày xưa của hắn để nay tiếc thầm ?
Tôi lại nói bậy ! Đúng là cái mồm miệng của Quỷ.Hèn ǵ đường trần gian của ḿnh lúc nào cũng nặng nề,quanh co,khúc khuỷ.
Cứ giở giở ,ương ương.
Hắn đă cười khi có lần tôi thử ḍ ḿn trong tâm hồn hắn :Tại sao ông bỏ đời,bỏ t́nh đi tu ?
- Ai bảo cậu tôi bỏ đời ? Ở ngoài đời thường,ta chỉ có một vợ hoặc một người yêu.Đi làm linh mục,ta có nhiều người yêu và người yêu vĩ đại tha thiết nhất là Thiên chúa.
- Ông có cần tôi Amen không ?
Cười.Tia mắt vẫn c̣n nét ngỗ nghịch.
- Cậu lúc nào cũng vậy.Chẳng thay đổi.Đùa bỡn mọi lúc.
- Tôi mong có dịp gặp lại ngài tại nhà để ăn uống và làm vài màn phỏng vấn.Này,ngài c̣n nghe nhạc t́nh của Ngô thụy Miên như ngày nào không ? Ḷng dạ c̣n xốn xang nữa không ?
Lắc đầu.Nụ cười hiền dưới gọng kính,Phúc vỗ vai tôi :
-Vẫn nghe nhạc t́nh.Chúa có câm đâu ? Giữa Nghe và Làm là hai điều khác ? Cậu hiểu ư tôi nói ?
Hiểu chứ.
Không đủ đức độ,niềm tin và học cao hiểu rộng để làm Linh mục,nhưng tôi đủ sức hiểu cách sống và dâng hiến của bạn chứ.
Đời sống trần gian có những lối đi,những con đường thẳng hay cong co,gập ghềnh.
Giữa những câu kinh và những bài thánh ca.Có lẽ bạn b́nh tâm và được an ủi trong tâm hồn bằng đức tin mănh liệt.C̣n tôi ? Tên hoang đàng sáng trưa,chiều tối với những quanh co ngỗ nghịch và phản động trong đầu.Một năm được bao lần đi lễ ngày chủ nhật ? Bao nhiêu lần chịu khó xét ḿnh để xưng tội ?
Vậy mà tôi c̣n cả gan trả giá với Thượng đế,mỗi khi ốm đau ,bệnh tật hoặc giả trước cơn nguy khốn....
Bạn ngày nào của tôi ơi.
Một ngày nào đó,thấy thoải mái tâm hồn,tôi dự liệu sẽ làm một bữa cơm nho nhỏ.Hai đứa ḿnh sẽ rủ rỉ ăn uống,dấu hót,nghe nhạc t́nh và uống vài ly rượu.Tôi sẽ uống rất ít để c̣n đủ tỉnh táo nắm lấy tay bạn và xin được xưng tội tại chỗ.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe mối kinh hải lúc 17 tuổi,thời c̣n ở quê nhà,tôi đă quỳ xưng tội với một ông cha ( Có lẽ già,v́ không thấy mặt nên tôi đoán vậy ).
- Thưa cha có có phạm tội dâm dục.
- Như thế nào ?
- Thưa...con có hay... xem những h́nh ảnh trần truồng ở cáo tạp chí.
Giọng Ông Linh Mục trở nên gay gắt,quát tháo,.Giận dữ :
-
Mặt c̣n non sữa thế kia mà đă phạm tội tày trời rồi.Con ra ngoài đọc 30 kinh ....Lần sau c̣n tái phạm th́ cấm vào nhà thờ.Nghe chưa ?
Tôi dạ nhỏ,riu ríu bước ra ngoài ,t́m chỗ qùy đọc kinh.
Từ đó trở về sau,tôi lại tái phạm và bị "" điếc "" cộng thêm tội mất trí nhớ nên không thường đi xưng tội.Và nếu có phải xưng th́ tôi phiên phiến ăn gian cho nhẹ tội.Chúa ở trên cao biết rơ tất cả mọi tội tôi làm.Ngài c̣n thương hại nên chưa phạt.
Thế nào cũng có ngày....
Thế nào,cũng có ngày tôi kể những chuyện động trời c̣n hơn thế nữa.
Ôi.Bạn tôi như thiên thần.C̣n tôi th́....
đăng sơn.Fr
dangsonfr
guest
REF: 182029
06/26/2007
20.VIẾT TRONG KHOẢNG NGẮN NHẤT CỦA TH̉I GIAN.
Chao ơi.Thời gian làm như có chục cặp chân ngựa và ngàn đôi cánh chim bay.Quay đi,quay lại,thoáng bật ngày đêm đi qua và ḿnh c̣n ở lại...( nhưng có ngày,ḿnh cũng qua đi,biến mất.Để tro bụi là tro bụi,bay bay...)
Từ một chốc,mà có nhiều điều để viết.Có vui,có buồn,ở đây ở đó.
Viết về một nơi chốn gặp gỡ.Một t́nh cảnh khốn khó.Một trái ngang ở đời.
Viết về một lần đi xa.Ngồi âm thầm,lơ lững ở một góc quán nh́n mưa và chờ mưa tạnh.
Viết về một chia tay đột ngột.Có ai thích nói lời chia tay không.Bến ga,phi trường là những h́nh ảnh không vui.
Muốn viết,như một phương cách chia sẻ.Cho,cho là nhận.Món quà tinh thần này có gài chút bàng hoàng của cô đơn ,lẻ loi.
Ai nhận và nhận như thế nào ?.Vui mừng,thản nhiên...?
Thôi nên ngừng câu hỏi,chuẩn bị rời pḥng và với tay tắt máy.
Buổi sáng đang ngon lành kéo cửa.Và tôi,cũng ngon lành đứng giữa cuộc đời với công việc của ḿnh.
Hẹn gặp lại.
đăng sơn.FR
dangsonfr
guest
REF: 182515
06/29/2007
VIẾT TỪ MỘT THÀNH PHỐ NÚI.
Được vài ngày nghỉ,mừng như mở cờ trong bụng,tôi sắp xếp ba thứ lỉnh kỉnh cho cuộc " đi dạo " ở thành phố núi,Tây ban nha.
Khách sạn tôi ở nằm sát trung tâm phố,rất tiện cho người thích lạng phố,sắm sửa....V́ chẳng bao giờ thích lạng ngắm các cửa hàng bày chi chít quần áo,vật dụng ,tôi dạo quanh,t́m được chỗ lư tưởng cho cặp gị khoái bay nhảy của ḿnh.
Sau khung kính chạy dọc salon và nhà hàng của khách sạn là cửa dẫn ra con đường đi dọc theo bờ suối ồ ạt nước cuốn.
Buổi chiều tươi nắng trên hàng cây nhỏ đưa tôi qua chiếc cầu bắc ngang vào cổng chính của công viên.
Thả bước chầm chậm với những góc cạnh vẽ ánh sáng được bắt gọn vào máy ảnh,tôi sung sưóng nghĩ đến bộ sưu tập phong cảnh ngày càng nhiều thêm trong bộ nhớ computer.
Đứng yên một chốc lát để ngắm những đứa trẻ đang chạy nhảy,leo trèo và la hét vui thú,tôi chợt thèm t́m lại được nét hồn nhiên của thời niên thiếu đă vùn vụt đằng sau lưng...
Đă bao lần ngắm nh́n lũ trẻ ngây ngô.Đă bao lần thấy lại thằng bé "tôi" của ḿnh thui thủi ở một góc trường nội trú chờ bố đến đón những chiều thứ bảy.Có lúc bố bận việc không kịp lại đúng giờ hẹn.Thằng bé ngẩn ngơ, lẩm nhẩm "giết" th́ giờ bằng cách thọt tay vào túi quần đếm những viên bi.Chúng không có những giọt nước mắt.Chỉ có thằng bé là biết khóc với những giọt lệ lăn dài....
Nỗi cô đơn bé bỏng mà cái đầu non nớt chỉ đủ hiểu rằng : Cô Đơn có nghĩa là thui thủi,chờ đợi,mong ngóng.
Mong được leo lên đằng sau lưng bố,nghe tiếng gió và đưọc úp mặt vào lưng ông,khẽ th́ thầm trong ḷng :
- Bố mẹ ơi.Con nhớ nhà.Con nhớ những bữa ăn đầm ấm với mọi người ,với lũ em.Cho con về nhà luôn đi,con hứa sẽ ngoan và chăm học.Con hứa sẽ không phá phách ở trường lớp nữa.Ở đây,ông cha,bà sơ bắt đi ngủ sớm.Thế mà nhớ nhà quá,con vẫn lẻn ra khỏi pḥng,ngồi bệt xuống bậc cầu thang,chống cằm nhớ nhung và con...khóc.Khóc ngon lành như những viên bi chạy lăn tăn trong túi quần....
....
Khi cái memory card báo đă đầy ấp h́nh ảnh và cái battery cạn láng điện th́ tôi cũng vừa đến quán nưóc duy nhất của Central Pack.
Ngửa cổ thấy đám mây đen nghịt đang kéo đến,tôi ngán ngẩm đành rời hành lang của bàn ghế bày sát hồ nước để vào bên trong,chọn chiếc bàn sát cửa kính.Vẫn giữ cho ḿnh cái thói quen mỗi khi ngồi quán nước.Quay lưng vào trong,mặt luôn hướng ra đường và thích những chiếc bàn có khung kính trong vắt.
Đă bao lần ngồi với bạn,chỉ một hoặc hai người để câu chuyện chỉ gọn lỏn theo môt đề hướng rơ ràng.Thường th́ tôi thích ngồi quán với những người bạn gái.Ở họ ,tôi t́m được những dịu dàng và những mẫu chuyện đầm thắm.Mấy ông thầy bói nói tôi chỉ hợp tâm t́nh với đàn bà con gái,và coi chừng cái " số đào hoa " làm thiệt mạng.
Nói vậy mà thôi,tới giờ phút này, tôi vẫn c̣n toàn vẹn thân xác và thần trí.Và cũng may,tôi chưa đến nỗi làm ai bị vỡ tim và hận thù ḿnh...Mô phật !
Chiều nay,ngồi một ḿnh.Thành phố núí chập chùng và cơn giông đang kéo đến.Tự dưng thèm có ai ngồi bên cạnh để rủ rỉ tâm t́nh.
Đành ngồi ngắm cơn gió tốc mù mịt,lá cây rơi ào ạt như mùa thu đang kéo đến......
( tạm ngừng,sẽ viết tiếp.....)
dangsonfr
guest
REF: 201313
08/15/2007
22. VIẾT CHO NGƯờI KHÔNG YÊU....
Đó là một người đàn bà trẻ,không đẹp.Dễ hiểu thôi.Không nhan sắc lộng lẫy,có nghĩa là không đẹp,những dễ nh́n.Dễ nh́n từ đôi mắt có màu xanh của trời biển,là người thích dạo biển bằng đôi chân trần trên cát mềm nên tôi thích nh́n cặp mắt nàng,nhất là khi nàng có điều ǵ buồn phiền... tôi thích mái tóc vàng xơa lũng lẳng trên vai gầy và cái miệng lúc cười,lúc nói như muốn thốt lên những điều ǵ dấu kín trong ḷng...
Nàng hay ghé thăm tôi ,chẳng thân thiết,chẳng tỏ vẻ thiện cảm hơn ngày mới gặp,nhưng tôi biết nàng buồn,nàng cần thở than .
- Hắn bỏ tôi đi rồi ! Bạn biết không ?
Ơ hay ! Làm sao tôi biết ? Mà mắc mớ ǵ đến tôi ? Nàng chỉ là một người bạn đồng nghiệp cùng ngành thương mại.
Lisa nh́n tôi :
- Có phải gă đàn ông nào cũng thế.Yếu đuối,hờ hững ??!
- Trừ tôi ra ...
- Thật à ? Bạn ra sao ?
- Hỏi chi vậy ?
Nàng ế khách,ngồi bó gối,chép miệng :
- Tôi bị bỏ rơi.Ăn uống,đi đứng một ḿnh trong căn nhà rộng và khu vườn vắng im đến rợn người.Hắn cúp điện thoại mỗi lần tôi gọi,dù tôi đă nài nỉ,tôi nói tôi cần và c̣n yêu hắn...
Cha mẹ ơi ! Tôi nghe,ngứa tai và hỏi một câu rất vô duyên :
- Thằng nào mà ác quá vậy ?
- Thằng chồng tôi.
- Th́ khóc lóc dữ dội hơn chút nữa.Hắn cảm động sẽ ḅ về.
Lisa lúc lắc mái tóc :
- Không.hắn đă có một người đàn bà khác.Vĩnh viễn một đời.
- Ai vậy ?
- Mẹ hắn.Người có đứa con độc nhất và muốn chiếm giữ hắn.Bạn nghĩ sao ?
Tôi thừ người,không góp ư.Tôi hiểu rơ những điều thường lệ đến độ không cần phải giải thích nữa.
Rồi nàng cứ thoải mái tỉ tê như tôi là cái hồ than thở - im ĺm - lặng tĩnh.Mỗi ngày,nàng ghé,nàng rên làm như tôi là cái phao trên biển !
Có hôm ghé qua,thấy tôi đang hư hoáy viết trên tập giấy,nàng mở to đôi mắt,ṭ ṃ :
- Đọc chút được không ?
- Đưọc chứ nhưng ngôn ngũ này khó cho bạn đấy.
- Vậy là tôi thua rồi .Sao không viết bằng Pháp ngữ ?
- Viết cái ǵ ?
- Tôi thích đọc lắm.Viết cái ǵ cũng được.Miễn là viết về cái thật nhất trong ḷng.
Nàng biến mất sau câu nói để khi trở lại, đưa cho tôi một tờ giấy trắng .Tia mắt hí hửng như gọi mời thách đố " Viết bằng pháp ngữ nghe.Chờ đó "
Tôi tạm ngừng chuyện tôi sẽ viết ǵ cho nàng ở đây.Tôi sẽ có th́ giờ để viết và sẽ viết như thế nào ?
Để xem.....
đăng sơn.Fr
dangsonfr
guest
REF: 203337
08/19/2007
(VIẾT CHO NGƯờI KHÔNG YÊU....)
Bây giờ th́ tôi có chút th́ giờ,ngồi vào bàn viết trên tờ giấy trắng của Lisa đưa.Tạm chuyển dịch qua việt ngữ như sau :
.. '' Lisa.
Em có nghĩ ḿnh là một ngựi đàn bà thất thường không ? Em làm phiền tôi quá cỡ với những vui buồn mưa nắng của em.
Em kể chuyện t́nh riêng.Em hỏi ư và em tưởng tôi là một gă bác sĩ tâm thần !
Có ngày em rất nhẹ nhàng,dễ thương,có ngày em nặng nề,quạu đeo vô lư với thằng người dưng như tôi !
Rồi lại làm lành,em hỏi tại sao tôi giữ yên lặng,chẳng nói,chẳng rằng ?
Tôi giận ư ? Không,rảnh sức nào mà tôi bỏ công giận em .Tôi chỉ muốn yên lặng để em yên b́nh deo đuổi sự muộn phiền và tự t́m cách giải quyết việc riêng.
C̣n chuyện em hỏi tôi hăy nói thật điều thật nhất trong ḷng hả ?
Ừ.Nói th́ nói,miễn điều tôi nói làm em vui và ngỡ ngàng.Tôi thích sự thành thật trong ḷng ḿnh :
" Em là người đàn bà gợi cảm.Ngày hôm nọ,ăn xong,em đă tự nhiên lật áo trước mặt tôi và xoa cái bụng nơn nà,trắng phau.Tự dưng - lúc đó - tôi thèm.Thèm em như cái thèm ăn của loài thú đói không do dự....
Mà thôi.
Tôi không viết nữa.
Chỉ sợ trái tim em sai nhịp đập. Khổ em.Khổ tôi !. "
đăng sơn.Fr
dangsonfr
guest
REF: 204535
08/21/2007
23.VIẾT ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI.
VIẾT ĐỂ ...
Viết để làm ǵ ? Và làm sao để viết ?
Phải bắt đầu từ đâu ?
...Tôi đă không hỏi ḿnh như thế nữa v́ nhiều lẽ....
Những câu trả lời đă và đang nằm trong bài viết để diễn tả ư tưởng.
Viết là một h́nh thức t́m kiếm và khua động ḷng ḿnh.
Viết để đọc lại và t́m thấy người và ḿnh giữa cuộc đời...
Vậy th́ tại sao muốn mà không viết ?
Chừng đó thôi.Đơn giản cho một khoảng khắc hạnh phúc,rất nhỏ nhoi.
đăng sơn.Fr
dangsonfr
guest
REF: 210920
09/03/2007
24.EM VÀ TÔI.
THẬT HAY ẢO ?
Một cô bé ở Net hỏi tôi khi có dịp họa với nhau những bài thơ t́nh ướt át :
- Anh ơi ! Những vần thơ anh viết với em là thật hay ảo vậy ? C̣n anh ? Anh ảo hay thật trên những ḍng chữ ?*
Ấy dà dà !
Có khó trả lời lắm không ?
Văn chương và thế giới chữ nghĩa có cái rắc rối riêng của nó.Nhiều khi đang ảo mà thành… thật !
Tùy theo một chủ đề,một câu chuyện,người viết thể hiện điều hắn suy nghĩ.
Lấy một vài giả dụ cho dễ hiểu :
1. Về văn xuôi :
- Khi viết về một chuyện t́nh,nếu hắn là kẻ bị t́nh phụ liên miên,có lẽ hắn sẽ cay cú lấy nhân vật chính ( Nữ ) ra để cay đắng và nhân tiện ‘’ trả thù ‘’ kiểu gỡ gạc.
C̣n nếu là kẻ được Yêu và hạnh phúc v́ yêu th́ hắn sẽ viết tưng bừng ca tụng nhân vật nữ ấy ra sao ?
Cứ từ từ như thế,qua một vài truyện ngắn,truyện dài của hắn,nếu tinh ư người đọc sẽ đoán được ít nhiều tâm trạng ( quá khứ ) của người viết …. ( ? )
2. Thơ t́nh :
- Trong lănh vực thơ t́nh theo nhiều thể loại,người làm thơ và đọc thơ theo một chiều hướng rung cảm riêng.
Người ta có thể mở lớp dạy viết văn nhưng rất khó ḷng học và dạy làm thơ…
Thơ phải được hiểu theo những góc cạnh đặc thù của cảm súc.
Người làm thơ đưa tay dụng chạm vào thực tế bằng cái nh́n và nỗi rung động riêng ( tâm hồn ) để diễn tả ḷng ḿnh.
Hắn ( chàng hay nàng ) có lắm lúc phải xóa bỏ thực tại để ném ḿnh vào trũng sâu của từng tế bào cảm súc và biến thân để chơi một tṛ chơi chữ nghĩa….
Viết không xong một đoạn văn,người ta có thể ngừng lại - để đợi ,t́m và chờ cảm hứng để tiếp tục viết.
C̣n cảm đề cho một bài thơ ? Cảm hứng mất đi,thơ hẳn sẽ mất ư nghĩa của nó…
Không tin ư ? Bạn cứ thử nếu thực sự chịu khó đối diện với chính ḿnh.
Tại sao tôi phải dài ḍng như đă viết ở trên ?
V́ một lẽ : Để trả lời cho một câu hỏi ngắn của cô bé.Ngắn và khó trả lời kiểu ngắn gọn.
Cái cảm giác Ảo hay Thật lắm lúc mù mờ vô hạn trong tâm khảm tôi.
Với cái thật.Thật sững sờ của đời sống thực tế : tôi đă rất thật;sống sượng,phũ phàng và đôi khi tàn nhẫn….
Với văn chương và niềm đam mê,tôi quên đi cái tôi của đời trần tục,tôi trần truồng hoàn toàn với cảm súc để viết, để biết t́m thấy ḿnh ở một thế giới khác theo nghĩa : who is…Me ? Who am I ? Qui suis – je ?
Và như thế,tôi muốn hỏi ngược lại :
- Em là ai và Ai có thể là Em trong thơ,văn ?
đăng sơn.fr
Trích từ :- Thế Giới Ảo và T́nh Thật.
dangsonfr
guest
REF: 229488
10/04/2007
................................................
25.THỬ XEM SAO ?
Sau khi đọc bài “ Le piano Blanc – Dương cầm trắng “ của tôi ở Nous Magazine,một cô nhỏ viết cho tôi :
…..’’ H́nh như chữ Cô Độc là phần duyên số dành cho em , ông ạ.Em ghét những nỗi trống vắng nhưng vẫn phải sống với nó.C̣n ông ? Ông đối diện với nỗi cô đơn ra sao ?
Ông có sung sướng trong đời sống không ? ….““
Hỏi chi lạ ?!
Có vài điều không được ổn lắm trong những ḍng chữ và câu hỏi ấy.Thế nào là phần duyên số của sự cô độc ? Làm sao để trực diện với nỗi Cô Đơn ? Và cái đời sống riêng tư,ta phải làm thế nào,làm ǵ để được sung sướng ???
Lại rắc rối,oái oăm nữa rồi !
Để thử giải quyết, đương đầu với một vấn đề,tôi hay có thói quen tập đơn giản hóa nó.
Vậy th́ thử,xem sao :
Cô độc - một ḿnh – là một hiện trạng của sự hiện hữu đứng trước sự ’’ nhập bầy ’’ của con người.
Cô đơn là tâm trạng của một khoảng khắc nhất thời…
Nếu ta tin hẳn vào chữ định mệnh,duyên số và khư khư nhất định là thế th́ nên bó tay chấp nhận.C̣n nếu ta cứng đầu,cứng cổ th́ lại là chuyện khác.Ta có thể mang cái vỏ ốc mang tên Cô Độc đó ra phơi dưới nắng ấm,mưa ẩm ngoài vườn đời để nó hoà hoăn và nhập bầy các vậc thể vây quanh nó ,hiện trạng cô độc sẽ mất đi cái lư do để tồn tại.
C̣n Nỗi Cô Đơn mà cô nhỏ đă hỏi;nó ra sao ?
Có đôi lúc,nỗi cô đơn là một sự cần thiết để giúp ḿnh được yên lặng và tỉnh trí.Riêng tôi,tôi đă ’’ nhập bầy’’ và giữ một khoảng cách an toàn vừa đủ để …’’tách bầy ’’, chỉ cần một khoảng thời gian vừa đủ để làm dịu đi đời sống bằng những thú vui của sách báo, âm nhạc ,vườn tược….Cái thế giới nho nhỏ của sảng khoái,của gió mưa nóng lạnh và tập cách êm ả chấp nhận.Chấp nhận,hoà hoăn để làm bạn với cô đơn cũng là một cái thú,một thói quen và để thay đổi không khí,tôi mở toang những cánh cửa lớn nhỏ của ḷng ḿnh,bước ra cổng gặp đời,gặp bạn….Tôi bắt gặp những vui,buồn được chuyên chở trong những mẫu chuyện trần gian và học thêm được những điều mới lạ.
Trở về nhà,vẫy cô đơn lại ,xoa đầu nó vài cái ,bảo nó :
- Ngoan nhé ! Đi ngủ đi, để ta ngồi vào bàn và ta viết.
Vậy là xong.
đăng sơn.Fr
cohangxom8
member
REF: 229494
10/04/2007
hiểu rồi,vậy là viết là để giải tỏa những nỗi cô đơn trong ḷng ḿnh.Nhưng chính xác như anh nói,trong những khi cô đơn,ḿnh tự đối diện với ḿnh,tự đặt ra cho ḿnh những câu hỏi ,rồi tự trả lời,Nói cách khác,con người cần có những lúc "cô đơn".Đề tài này dữ quá,Nhóc không biết bàn luận.
Tặng Anh nghe bài hát này nha
baby2004
guest
REF: 229797
10/05/2007
(No…) LỰA CHỌN NÀO ?
Có khi nào ta cô độc ngay giữa nhóm bạn bè không ? Thỉnh thoảng ta vẫn hay rơi vào t́nh trạng như thế khi phải đối mặt với một vấn đề, ta đứng bên này bờ...nh́n các bạn ta đứng bên kia bờ. Không có đúng hay sai, chỉ có niềm tin của mỗi cá nhân vào chính bản thân mà thôi. Khi đó th́ sao ? Ta có hai lựa chọn...
Một là...
Ta bước một bước sang bờ bên kia để “nhập bầy” cùng bạn, rồi sẽ vui vẻ, ḥa hưỡn, xuề x̣a xoa dịu niềm tin của ta, để thay vào đó bằng niềm tin “vay mượn”. Ta bên này nh́n “bóng” ta bên kia lầm lũi. Ta đă chọn không cô độc nên ta phải “giả vờ” không cô đơn trong t́nh trạng “nhập bầy” giả tạo.
Hai là...
Ta quyết liệt, kiên định với niềm tin của ta, để nhận cái ném nh́n không mấy dễ chịu của bạn ta bên kia bờ cùng với lời nếu nhẹ là “cố chấp / bảo thủ”, nặng hơn là “phản bội bạn bè”. Ta lặng lẽ quay đi, bước một ḿnh trên con đường đă chọn – cô độc lẫn cô đơn. Nhưng ít ra ta thoải mái v́ không phải cố gắng sống giả vờ.
AĐ - 05/10/07
*** Dùng lại từ "nhập bầy" của anh ĐS.fr, tuy thế baby04 không thích dùng từ này lắm để ám chỉ.
ndangsonfr
member
REF: 246961
11/02/2007
VIẾT ĐỂ….
Sống Thêm Một Đời.
Có phải viết là một cách nh́n và để đuợc sống đến hai,ba lần trong một đời sống ?
Đời sống này có ǵ lạ ngoài nợ nần, cơm áo miệt mài như h́nh ảnh nước chảy đá
ṃn ? Con người và những điều được gọi là tiêu chuẩn sống có những cái kỳ lạ ! Sống măi trong một khuôn khổ hạn định,con người bỗng đâm chán chường với câu ‘’ Ngày qua ngày ‘’.
Có ngựi thở than khi được hỏi :
- Đời sống của ông ( bà ) có ǵ lạ không ?
Thở dài :
- Vẫn từng đó. Ăn ngủ, đi cày,trả nợ đời…..
- Vấn đề t́nh cảm th́ sao ?
Thở dài :
- Háo hức ở thưở ban đầu.Ngày qua ngày và t́nh yêu h́nh như là điều không có
thật !
Và một lúc nào đó, để thoát khỏi những ǵ thường lệ,nước chảy đá ṃn,người ta nghĩ cách : Ngồi xuống và …Viết.
Có phải vậy không ?
Đăng sơn.Fr
….Ở đây,haichínthángmười.Năm này.
gfhgfhg
member
REF: 246967
11/02/2007
chào bạn và mọi người!hihih.........
Bài bạn dài quá ,đọc mơi cả mắt!hihiih.........
Như ḿnh rất cám ơn bạn nhiều,nội dung rất hay!hihihi..........
chúc bạn và mọi người vui vẻ!hihi........
helen2007
member
REF: 247268
11/02/2007
Em thích nhất bài " Viết cho ngựi không yêu " => thật hay
Chúc anh ĐS nhiều sức khoẻ !
Gởi lời chào Cohangxom nhé !
ndangsonfr
member
REF: 255336
11/15/2007
VIẾT LÀM NGUồN VUI
Mỗi ngày là mỗi hẹn gặp.Không lẽ ra đường cả buổi không gặp ai ?
Mà ai là ai ?
Thân thiết hay xa lạ ?
Nói ǵ với người thân thiết ?.Có kể được không những tâm t́nh sâu kín nhất,những ưu tư về đời sống cơm áo thường nhật ?.
Nếu không gặp ai để ḿnh thoải mái nói và đùa vui ( chuyện này hơi hiếm hoi )
‘Cứ giả tỷ, như thế đi ).Th́…
Th́ ta chọn cách khác để nói.
Nói bằng những ḍng chữ trên phím chữ để thoải mái ḥa nhập vào những ḍng đồng cảm khác.
Các bạn viết,bạn chữ của tôi ơi !.Có nhiều điều để đọc và viết với nhau.
Viết và nhận ḍng thơ tưởng như của riêng ai đó.
Viết như một cuộc đi dạo với nhau trên từng ư tưởng .Có khi vui,có khi buồn ( hoặc hơi giả vờ buồn bă làm duyên ).Những lần đi dạo ấy,không thấy mắt người trong mắt người,chẳng có bàn tay trong bàn tay và dĩ nhiên sẽ không nghe tiếng chân dẫm trên những viên đá sỏi hoặc đám lá vàng trên công viên như trong những bài thơ lăng mạn nhất……Nhưng chừng đó,cũng là một nỗi niềm chia sẻ và để vui vói nhau.
Mỗi ngày là một cuộc hẹn.Mỗi ngày xin là một trong những niềm vui.Nhỏ bé.Trọn vẹn.Ta viết ,ta đọc là ta đang sống đấy.Sống cho trọn một đời sống.
Vậy đi nhé….
đăng sơn.Fr
ndangsonfr
member
REF: 282529
01/08/2008
VIẾT NHƯ MỘT KHỞI ĐẦU
Ngày đầu năm.Thường lệ th́ sao ?
Đă thức đêm rất khuya
như một tiễn biệt cho ngày cuối cùng của năm.
Ngày mùng một ,lờ đ̣ như con cá chết.Trời mùa đông.Vẫn chăm chỉ dậy sớm để thế giới này thuộc về ḿnh.
Hoàn toàn.Tinh sương.Và sống.
Sống trong đó có đọc ,nhận thức và viết.
Viết ǵ ?
Viết cho ai ?
Viết để làm ǵ ? Để nhức đầu,hoa mắt và mỏi lưng ...??
Hay để muốn chứng tỏ cái tôi xấu xi của ḿnh ?
Có ǵ để nói về ḿnh ? Cũ kỹ,tàn phai như những tờ lịch phai màu ?
Đang viết.Ngừng lại.Điện thoại reo.
Thêm một ông độc giả tương lai hỏi thăm cái địa chỉ Wed ḿnh tải bài.
Tôi cho ông th́ hy vọng ông ném cặp mắt đẹp của ông vào vài ḍng.
Ông cứ đọc.Hiểu và cảm thông ,tôi mừng.
C̣n không.Ông hăy biến vào bụi mưa,và tan loăng vào khôngkhí..Như bao lần tôi nhận thức được về những người đă vào đọc với những hững hờ thường thức.
Làm ǵ có th́ gị ?Phải không bạn ?
Làm ǵ phải mỏi mắt,mỏi lưng vớinhững điều oái oăm
của chữ nghĩa.
Người ta cần để sức chạy đua vớí thời khắc và vật chất,cơm áo....
Người đời thấy đời sống ngắn ngủi và chỉ thich vui.
Dù đôi chốc tạm bợ....
Mấy ai suy nghĩ và tư lự cho những trang chữ viết,dù chữ nghĩa có thể đánh động tri thức và nhân sinh quan của một tầng lớp....
Có
bao nhiêu
nhà văn có thể sống nổi vơí cái chữ nghĩa rẻ như bèo của ḿnh ?
ở Pháp,theo thống kê;ta có khoảng hơn 3000 tay viết,và đa số là nghề phụ để giỡn mặt vói chữ....Khoảng chưa đến 1500 người tạm
gọi là có thể sống với ng̣i viết ( phím chữ )của ḿnh..Phần dông làm đủ nghề....
Ha hahah..Kha kha kha...Vậy th́ Viết.......
Viết để làm ǵ ?
Để mỏi lưng và mỏi mắt chăng ?
Chữ viết ơi.Ta thù mi.Mi làm ta khổ năo và có khi ta bị đau đón v́ mi.
Mi giống một nỗi đam mê.Một t́nh yêu trongtận cùng mọi vô vọng .....
...
Ecrire ? C'est une autre façon d'aimer.
Aimer quoi ? Aimer qui ?
Pourquoi et comment .?
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 297171
02/05/2008
VIẾT VỀ ĐIỀU G̀ ?
VÀ TẠI SAO VIẾT ?
Buổi tối mùa đông vắng vẻ.Vắng từ con đường dẫn đến ngôi nhà
có cánh cổng gỗ màu trắng.Vườn mùa đông ẩm đục nước.Cây cỏ chung quanh tiệp vào màu của bóng tối lờ mờ,chẳng đâu rơ vào đâu….
Chỉ có nụ cựi của bạn chủ nhà đứng đuới ánh đèn là c̣n rơ rệt.Thân t́nh hiện ở mắt và cái bắt tay…..
- Uống ǵ em ?.Chút whisky cho ấm bụng ? Bạn già hỏi
Bạn trẻ cởi áo khoác,lắc đầu.
- Chị nhà đâu anh ?
- Bữa nay bà ấy bỏ nhà đi ‘’ hoang ‘’ ăn tết với bạn bè.Chỉ có anh và chú ăn tối và quậy loay hoay. Được không ?
- Sao không được anh.Nếu cảm thấy cô đơn th́ gọi em……
- Chú biết không ? ,Lâu lâu được cô đơn cũng là một cái thú.Bữa nay,anh và chú dược tự do cô đơn…..
Căn nhà rộng .
Hai người đàn ông chọn cái bàn nhỏ ở góc bếp để ngồi nói với nhau.Bạn già say sưa nói về một đề tài ‘’ Bút Chiến “
ỏ Net,một wed văn học.Chuyện Hán Nôm diễn nghĩa và những cái oái oăm không rơ nghĩa ,rơ nguồn gốc của thế giới chữ nghĩa.Bạn trẻ yên lặng ngồi nghe và thỉnh thoảng đặt một vài câu hỏi như muốn đệm lót cho câu chuyện đang hứng khởi……
Bạn già thôi,không nói về trận thư hùng căi lư của những người viết quay sang thả một câu nói ( hỏi ) tḥng :
- Này .chú em ! Đôi khi viết th́ cũng đừng nên giải bày thành thật quá.Người ta sẽ biết tỏng ṭng tong về ḿnh.Bất tiện.Có nhiều ngườii rất ṭ ṃ,soi mói……
Bạn trẻ ngồi ngẩn người trong vài giây để thử đoán người nói đang muốn nhắn nhủ ngầm ḿnh một điều ǵ không trực tiếp….
- Anh có thể nói cho em rơ ư thêm được không ?
- Anh muốn nói về những việc t́nh cảm riêng tư.Lắm khi không nên khai ra.Cứ lẳng lặng giữ trong đầu.Ḿnh sẽ b́nh an,vô sự….
Ha ha haha….
Ông bạn già có lư và quá cẩn thận.
Có điều ǵ không ổn khi người viết muốn kể về một câu chuyện t́nh hay chuyện đời ?.
Khi đặt câu chữ,người viết đứng ở vị thế nào để diễn đạt những điều suy nghĩ từ một góc cạnh nh́n ?
Có nên cố gắng giữ một cái nh́n có vẻ ‘’ chung chung ‘’ để tạm gọi là không quá chủ quan không ?
Khi viết và khi đọc,ta dùng vị thế và quan điểm riêng của ḿnh ra sao để nhận định sự thể ?
Chỉ vỏn vẹn chừng ấy một vài câu hỏi để tạm có cái suy nghĩ…..
Vậy mà cũng hết nửa đêm.Chai rượu vang miền trung nam nước Pháp đă gần cạn.Bạn già,bạn trẻ không uống nữa để chuyển sang một cái đề tài khác..Chuyện t́nh cảm ,chuyện của những cái ‘’chung ‘’và ‘’ không chung thủy ‘’ trong đời sống t́nh cảm vợ chồng.Cái đề tài khá phức tạp của những Chuyện T́nh Không Là Trăm Năm……
Khi yêu nhau,lấy nhau.Ta được ǵ ,mất ǵ ?
Câu trả lời khá dài cho một thời gian có giới hạn.
Già và trẻ hẹn nhau một dịp khác để bàn luận sâu thêm.
Trẻ thân mật bắt tay Già dể từ giă và trên đoạn đường về,hắn lại lẩm cẩm,loay hoay vơí cái ư nghĩ …..Ta sẽ viết về điều ǵ và Viết Để Làm Ǵ ?
đăng sơn.fr
** Mỗi ngày là một góc cạnh của một đời sống….
Và sẽ sống thêm một khoảng sống như thế nào trong tầm mắt của người khác ?
ndangsonfr
member
REF: 326155
04/04/2008
EM ĐĂ BIẾT
Em nào nghĩ, có ngày ḿnh là thi sĩ
Biết thẩn thờ,thơ thẩn với vần thơ
Biết vu vơ với những nỗi đợi chờ
Biết thổn thức,khi người yêu xa khuất.
Em đă biết,se kết từng đêm thức
Gom cụm từ,để nói tiếng yêu thương
Biết vân vê ,ve vuốt nỗi vấn vương
Biết lă lướt,mượt mà từng hàng chữ.
Em đă viết ra điều ḿnh đă biết
Biết từ ngày hai đứa mới quen nhau
Biết làm sao để có lọn thơ t́nh
Biết iêng ắng khi t́nh yêu chính chắn.
Chúc anh Đăng Sơn,chị Bích Nga,bienhong,doremi,helen,trish,Yubi,Thụy Như,camvat và Duy ngày cuối tuần nhẹ nhàng và b́nh thản.
Thân thương!
by Songngan.
.............
Viet de tim dieu gi ? Viết để chia sẻ những nỗi niềm , để đi t́m
một tâm hồn biết rung động với những ǵ ḿnh đă viết , chia sẻ một
khoăng đời với nhau, quư trọng và nâng niu, trong một cuộc sống tha
hương nầy , những ḍng chử Việt thân quen mà đă từ lâu ḿnh không có
dịp dùng đến, quư quá tiếng Việt, tiếng của Mẹ đẻ, Quê hương tôi
ngàn đời yêu dấu . Những kỷ niệm sẽ không bao giờ phai nḥa dễ dàng
như thế ....phải không anh?
by Bienhong.
..................
VIẾT ĐỂ BẮT ĐẦU….
Giả sử như….
Không c̣n ngôn ngữ của loài người
Khi đến với nhau,ta có nhiều điều để nói
Chắc cũng chật vật lắm để t́m lời ?
…những cử chỉ ǵ đó,ta chưa học
Giả như
Muốn yêu nguời,yêu bằng mắt
tả cho người nghe nỗi nhớ khôn nguôi
Có lẽ,phải đặt tay lên vai người
bờ vai mềm mại như bờ cát
Rồi, lỡ như muốn khen mắt người rất đẹp
Đầu mũi thẳng với cánh môi cong
Làm sao nói cho dễ dàng điều b́nh thường ?
Không biết vẽ,lấy ǵ người hiểu ?
Thôi dùng bút mực ,chắc dễ hơn
Mà..tôi sẽ viết ra sao
để bắt đầu lá thư t́nh êm ái ?
‘’- …ngày…tháng…năm…..’’
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 339603
05/03/2008
VIẾT.MỘT H̀NH THỨC ĐỂ SỐNG !
Một cô bé láu lỉnh đă cắc cớ hỏi tôi :
- Có khi nào anh viết thêm Chủ Đề ‘’ Sống Để Làm Ǵ ‘’
không ?
Tôi đă ngẩn người một chập trên bàn viết.Câu hỏi ngộ nghĩnh và dễ trả lời quá ( dù chưa bao giờ ai hỏi tôi như vậy ) – Dư thừa chăng ?
Chợt nhớ lại câu của một bậc cha mẹ hỏi thằng con tham ăn :
- Mày sống để ăn hay ăn để sống ?
Làm sao thằng nhóc bé ti ti có thể trả lời được ? V́ lẽ trong cái ăn có sự sống,trong cái sống có sự ăn ( hưởng thụ )
Lại có lần, gă chán đời nọ đă dậm chân,than trời ‘’ Ôi ! Sống chỉ để chết mà thôi ( Vivre pour mourir ! )
Chán thật ! Tại sao được sinh ra và ta oằn oại kéo dài sự sống để chờ ngày chết ?
Nếu được và ‘’ phải ‘’ sống.Ta sống như thế nào ?
Sự sống và cái chết đă được đề cập đến trong những tựa sách của các triết lư gia từ ngàn xưa….Sống cũng như chết có nhiều nghĩa,nhiều cách. Động từ ‘’ Sống’’ xem vậy mà bao la và hàm ư bao gồm nhiều động từ ngầm khác như : Thở,Cảm nghĩ,Nh́n, Ăn ngủ,Yêu đương,Sinh hoạt t́nh dục…..
Nhưng có điều..Sống ư ? Ta đă , đang và sẽ sống như thế nào ?
Câu hỏi này tùy thuộc vào thái độ sống ( tư tưởng ) của từng người. Đại khái như vấn đề định đặt cho chữ Hạnh Phúc và những tiêu chuẩn riêng dể cảm nhận và đạt đuợc Hạnh Phúc ! Rắc rối và cùng đơn giản cùng lúc !
Thử lấy một thí dụ,ta có thừa tiền,lắm bạc,nhà cao cửa rộng,vật chất thừa mứa nhưng ta chẳng may không có một đời sống gia đinh đầm ấm hạnh phúc th́ đời ta lại thiếu thốn,nhạt nhẽo…Và nếu ta không đủ ăn,dủ mặc,bữa đói bữa no,sống quá chật vật.Tinh thần ta sẽ ra sao ?
Đủ ở chỗ nào và thiếu ở đâu ?
Cứ măi suy nghĩ lung bung như thế,thế nào cũng nhức đầu,mệt óc …
Vậy thôi.
Tôi sống mỗi ngày với nỗi hoài mong đưọc an ổn trong tâm hồn và tôi xin được chọn cách viết.Viết và đọc cũng là một trong những h́nh thức Sống ! Sống thật sự với những khía cạnh khác nhau của đời sống.Thấm thía và cũng thấy đó là một hạnh phúc.
Hạnh phúc tương đối trên những ḍng chữ của nguời và của ḿnh.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 342053
05/09/2008
VIẾT ĐỂ CÁM ƠN.
‘’ Buổi tối trời mưa được ở trong nhà ấm cúng là một hạnh phúc không ǵ bằng. Nếu may mắn trời mưa không kèm theo cúp điện, ta ngồi cuộn ḿnh trong chăn ấm, nghe nhạc đồng thời đọc sách , bỏ mặc mọi thứ tất bật chung quanh...Ôi chu choa, một góc thiên đường là ở đây !!
( by Yubi )
Tháng năm.Mưa và không mưa…
Em nhỏ !
Phải thú thật một điều phải thú thật…
Điều ǵ ? Em nhỏ muốn nghe không ?
Tôi đang bị bí đề tài để viết.
Tôi đă viết những ǵ ở những ngày tháng cũ ?
Và tôi đă đọc lại những điều ḿnh đă viết.
Những khi không soạn bài và không có sẵn những ư tưởng để viết,tôi cảm thấy thiêu thiếu,bực bội với những khoảng trắng trong cái đầu của ḿnh….
Để giết ( xóa đi ) nhưng khoảng không kỳ lạ ấy,tôi có cách…để cứu rỗi ḿnh : tôi lạng vài ṿng ỏ những bài viết của ngựi khác
và tôi gặp em ở những trang đầy chữ là chũ….Tôi nhận ra sự đổi tên ở chủ đề của em..’’ Ngày Mới ‘’
Ngày mới của em ở tháng năm - Phải không ? -Tháng năm của những ư nghĩ vu vơ ,nhưng tháng năm vừa bắt đầu và c̣n mới tinh….
Đọc và tôi ngừng lại ở hàng chữ tôi chọn để thích .Em viết :
‘’ Buổi tối trời mưa được ở trong nhà ấm cúng là một hạnh phúc không ǵ bằng. Nếu may mắn trời mưa không kèm theo cúp điện, ta ngồi cuộn ḿnh trong chăn ấm, nghe nhạc đồng thời đọc sách , bỏ mặc mọi thứ tất bật chung quanh...Ôi chu choa, một góc thiên đường là ở đây !! ‘’
Tôi đồng ư với em cả hai tay và hai chân và tôi cám ơn em đă có chung một ư thích như tôi.
Buổi tối trời mưa,gió.ngồi duới ánh đèn ấm và đọc sách ,nghe nhạc nho nhỏ là một cái thú…..
Đọc điều ḿnh thích và đôi khi ngừng lại để suy ngẫm….
Thường th́ tôi chọn cho ḿnh một chỗ ngồi gọn lơn,yên tĩnh để đọc,nhưng không bao giờ thiếu cây bút và cái bloc note gọn nhỏ…
Có những đoạn đọc rất thấm thía,ta có thể chụp bloc note, đánh dấu và ghi vào một vài phụ chú,tôi có thói quen gạch dưới hàng chữ cột suờn chính của câu văn nếu là sách hay báo của ḿnh….
để có thể có thêm một đề tài và khi viết ,ḿnh dùng lại những ghi chú để triển khai triển câu văn….
Đó chỉ là những phần nhỏ mà tôi đă ghi nhận được trong hành tŕnh chiến đấu kịch liệt với văn chương.
Nguời viết sợ điều ǵ nhất ?
Theo đa số,ngựi viết sợ bị bí,bị khựng lại trong lúc đang bo bo chạy trên ḍng chũ .. Ư tưởng bị khựng lại như xe kẹt đường….Nhiều lúc viết một câu chẳng nên thân !
Em nhỏ thấy đến đoạn này,tôi hết bị ‘’ Bí’’ rồi phải không ? Những con phím chữ của tôi đang rên rỉ v́ tốc lực củ a những ngón tay tôi làm chúng nghẹt thở.Tôi thở th́ chúng ‘’ rêm ḿnh,rêm mẩy ‘’ !
Và người gỡ thế bí cho tôi chính là em và những điều em viết như tâm t́nh một ḿnh….
Trên những ḍng chữ nhỏ nhoi của ḿnh, ít ra ,người viết và ngựi đọc đă t́m ra một thứ hạnh phúc giản dị,không cần đến vật chất thừa thăi bao quanh.
Người viết và người đọc t́m ra sự đồng cảm ( vui – buồn )
Và từ những ḍng chữ,những đoạn rời của từng ư nghĩ,tôi t́m ra cho riêng tôi câu trả lời mà tôi thích …’’ Viết để làm ǵ ? ‘’
Viết để diễn đạt điều ḿnh nghĩ sau khi đắn đo suy nghĩ.
Viết để đối diện với chính ḿnh khi đọc lại,tự tu sửa ḿnh truớc khi người đọc chỉnh sai ḿnh…ta sửa sai được hay không lại là chuyện khác.Nhưng ít ra,ta có cái lương thiện là dám viết và nói ra điều ḿnh nghĩ……
Vài ḍng như thế này ở tháng năm để cám ơn trời đất.Cám ơn mưa nắng.Cám ơn em đă viết.Và sẽ viết…..
Đăng sơn.fr
.....
…To Yubi.
Cám ơn nhóc đă cho anh ư tưởng
để thêm bài cho chủ đề ‘’Viết để làm ǵ ?.
Thân ái.
ndangsonfr.
mtbha
member
REF: 342064
05/09/2008
Bonjour anh dangsonfr
nhiều khi em muốn hỏi!
nhưng cứ lo đọc bài anh viết
nên cứ quên hoài hông hỏi
tại em tham lam và ích kỷ
nên để anh viết rồi đọc
nên chữ thanks cũng quên luôn
Bài anh viết thật là hay,em đọc và học hỏi nhiều
từ câu viết không lỗi nào để mà bắt lỗi anh,
hihiiiiiiiii
nhưng nói để anh giận mà lên tiếng, chớ nào em biết ǵ để bắt lỗi
hihiiiii,
nhưng em hông được như ông già hỏi anh
"-Viết để làm ǵ ai đọc_______
em sẽ nói
anh hông viết em sẽ giân!
và sẽ không vào gặp anh nữa đâu
T̀NH ẢO và T̀NH ĐỜI có thiệt không anh...........?
ndangsonfr
member
REF: 357931
06/11/2008
…..
VIẾT NHƯ MỘT CÁCH ĐỂ XƯNG TỘI.
Thỉnh thoảng thấy cũng nên đọc lại những ǵ ḿnh đă viết. Đọc lại để làm ǵ ?
…Cũng có thể như một cách vấn an và xưng tội.
Ngày xưa ,c̣n bé..học giáo lư rất kỹ lương.Học được câu ‘’ Đă sinh ra đă là có tội,tội tổ tông ! ‘’
Vậy ư ? Lúc ấy,nh́n đâu cũng thấy có tội.Tội ở cái đầu ḿnh mà ra.Tội nói dối,tội tham lam,tội thèm muốn,tội ganh ghét,ganh tị….Và khi đi gặp cha ở nhà thờ để xưng tội,phải viết chi chít liệt kê những tội đă phạm trên một mẫu giấy để khỏi mang tội gian dối khi ‘’ quên ‘’ và bỏ sót !
Có lần,chẳng biết loay hoay thế nào,lại đánh rơi tờ kể tội.Sợ điếng người.Sợ có người nhặt được sẽ cười ḿnh !
( Cũng may, đă không đề tên ḿnh dưới mẫu giấy tội lỗi !.Hú hồn ! )
Lớn lên,càng nhiều tội,tội bon chen,tội tham vọng,tội dành giật với miếng ăn và chỗ đứng…Chưa kể cái tội Yêu đương vớ vẩn và tội mơ màng viết ba cái lẩm cẩm và nặng nhất là tội làm thơ con cóc ! ( sic ! )
Đọc lại.Và tự hỏi : ‘’ Viết để làm ǵ ? ‘’ Viết cho ai ?
Và hậu quả của sự Viết sẽ đến và đến như thế nào ?
Hỏi chi cho nhiều.
Cứ thủng thỉnh ngồi đọc lại và cố gắng viết.Viết với một chút lương thiện của ḿnh.
Ḿnh có tội th́ ḿnh biết.
Vậy thôi.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 358478
06/12/2008
VIẾT ĐỂ M̀NH ĐƯọC LÀ M̀NH !
Trời sắp vào hạ.Nắng ấm trải dài trên phố.
Hai thằng hẹn nhau ngoài quán,chọn cái hàng hiên và chỗ ngồi tốt để ngắm thiên hạ và nói chuyện.Chuyện ǵ ?
Sau ngụm bia lạnh,thằng bạn kư giả chuyên nghề viết Nhảm và ‘’ đánh đấm ‘’ mở màn :
- Hôm nọ rảnh,tao vào net thấy mày đang bị thiên hạ chửi rủa..hahahaha !
- Mày không thông cảm,bênh vực.Sao cười ?!
Thằng bạn xoe xoe bộ râu mép.Cái mặt đểu,cặp mắt nghênh nghênh coi đểu hơn ngày thường.
- Tại sao phải nhảy vào binh mày ?.Có làm th́ có chịu. Đă bảo rồi.Phải bắt chước tao khi viết,lấy nhiều cái tên để lách và né.Và nên nhớ : Chỉ viết về cái thiên hạ thích.
- Tao không phải là mày.Viết ǵ ?
Hắn nhún vai
- Mày ngây thơ bỏ mẹ ! Ở đời này có hai thứ chính : Tiền và Sex ! Ở đó mà Tư với Tưởng.Hứ !
Hắn chép miệng,nói một mạch,như sợ tôi xen vào họng :
- Hồi ấy,ngày mới ra trường,tao ngu và ngây ngô giống y hệt mày.Tao đă lư tưởng hóa đời sống theo cái đẹp và thiện tâm..ha ha ha !
Tao viết đầy ở các tờ báo loại đàng hoàng,lễ phép.Tờ nào cũng dăy tay chân ,ngáp ngáp chết yểu,tao hăi quá,bỏ nghề viết văn,viết tiểu thuyết và bỏ làm thơ t́nh loại nhảm nhí con cóc chết.Tao nhảy theo mấy tờ báo,tạp chí…. loại đánh đấm,trash ( rác ruởi ).Tao lấy một lúc mấy cái tên và thay đổi tên hiệu liên tục.Bạ đâu viết đó.Chủ báo thấy độc giả thích chuyện people,thích đọc sex đặt hàng,tao viết ngay.Tà tà như thế,tao vừa hưởng vừa khoái .Nhàn.Hiểu không ?
Thằng nào đập tao,chửi tao trên báo,tao đổi tên , đổi họ thẳng tay đập lại. Được không ?
Đuợc ở chỗ nào ?
Hắn là hắn,tôi là tôi.Hai công việc làm không giống nhau.Cách đấm đá với cuộc đời Ảo và Thật không giống nhau.
Tôi thấy chán nản,tỏ ư muốn dứt câu chuyện.
Hắn không buông tha.Thằng này có tính lỳ !
- Eh ! Bạn có biết tại sao bị người ta ghét cay đắng khi đọc bài của bạn không ? Văn xuôi ḱa.Thơ của mày nhảm lắm,tao không thèm đọc.
Tôi đón cái nh́n sâu,thẳng của đôi mắt hắn để t́m câu
trả lời thật nhất.Tṛng mắt đục và có dấu hiệu mệt mỏi v́ công việc và bị đời vật không để lộ ư nghĩ..